• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhiếp Tuyên bị Cố Đại Ngưu ấn xuống ghế, liên tục xua tay cười khổ nói: “Cố phu nhân, Cố cô nương mau mau đứng lên, tại hạ cũng không có giúp gì, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi” Nam Qua thấp giọng nghẹn ngào nói: “Nếu không phải Nhiếp công tử cứu con tôi, hôm nay…” hốc mắt nàng đỏ lên, thiếu chút nữa muốn khóc, lại nhớ tới có người ngoài ở đây, miễn cưỡng nhịn xuống nói: “Tiểu phụ nhân bái tạ đại ân đại đức của công tử!” Mèo Con thấy đại tẩu quỳ xuống, vội cũng quỳ xuống theo, làm Nhiếp Tuyên nghiêng người tránh đi nói: “Cố phu nhân, người quá khách khí, đại lễ này ta làm sao có thể nhận được? Ta cùng với Tư Thành xưa nay giao hảo, việc nhỏ như thế này còn cần nói đến sao?” Sau khi Nam Qua cùng Mèo Con được hai thị nữ nâng dậy, Cố Đại Ngưu nói: “Được rồi, nếu tất cả mọi người đều là người một nhà, cũng đừng khách khí”. Nói xong hắn sờ sờ bụng nói: “Nam Qua, ngồi hơn nửa đêm, bụng đều đói, có cái gì ăn không?” Nam Qua nghe xong vội bảo người ta đem điểm tâm mang lên, Mèo Con hướng Cố Đại Ngưu cùng Nhiếp Tuyên khuất thân hành lễ, liền cáo lui. Nam Qua bảo hạ nhân mang điểm tâm lên, để cho Cố Đại Ngưu cùng Nhiếp Tuyên ăn cơm, chính mình cũng đến nhà ăn. “Tiểu thư, tỷ cũng không ngủ, ăn một chút cháo, muội trải giường cho tỷ nha!”. Xuân Nha nói. Mèo Con lắc đầu nói: “Ta không sao, đúng rồi muội đến phòng bếp nấu cho Nhiếp công tử một chén chè long nhãn, một bát canh cho đại lão bá. Bọn họ một đêm không ngủ, để cho họ bồi bổ một tí” Thu Thực nói: “Tiểu thư, muội cũng nấu cho tỷ một bát canh?” Mèo Con nói: “Ta không cần, muội nấu cho đại tẩu một chút canh ngân nhĩ là được rồi”. Long nhãn cũng tốt, ngân nhĩ cũng tốt, nhân sâm cũng tốt, đều là vật trân quý, thân thể nàng tốt ăn thứ này để làm chi? Một đêm không ngủ, nàng cũng không cảm giác mệt mỏi, tinh thần cũng không tệ, có thể là vì nàng thường xuyên tập thể dục đi? Nàng nhìn Xuân Nha liếc mắt một cái nói: “Hai người mau đi ngủ đi, nơi này không cần các muội hầu hạ, ta ăn xong sẽ đi đến chăm tiểu Trụ Tử” Xuân Nha, Thu Thực thật sự không chịu được mệt nhọc, hầu hạ tiểu thư vài năm cũng biết bình thường tiểu thư đối xử tốt với hạ nhân các nàng, hai người dạ một tiếng, liền rời khỏi phòng, đi ngủ. Mèo Con ăn xong điểm tâm, đem chén đũa dọn dẹp xong, liền đi đến phòng bếp. Sau khi bảo đầu bếp nấu một chén nước đường mới đi đến phòng của tiểu Trụ Tử. “Cô cô…” tiểu Trụ Tử gây sức ép mọi người một đêm, uống thuốc xong, lại ngủ nửa ngày, tinh thần dần dần tốt lên, thấy Mèo Con tiến vào, muốn ôm nàng. Mèo Con tiến lên ngăn hắn lại: “Không được xuống giường” “Cô cô lại đây với con đi!”. Tiểu Trụ Tử nâng đầu nhỏ nói, lười vẻ mặt sáng lạn, Mèo Con tức giận đầy mình dưới nụ lười trong sáng của hắn liền tiêu tán không còn một mảnh, ai, quên đi, hắn vẫn là đứa trẻ năm tuổi, có thể biết cái gì? “Tiểu nhân tinh!” Mèo Con lầu bầu một tiếng, cởi giầy, lên giường ôm hắn nói: “Được rồi, ngoan ngoãn uống thuốc, uống thuốc xong cô cô cho ngươi uống nước đường, kể chuyện xưa cho con nghe chịu không?” “Được!”. Tiểu Trụ Tử dựa vào trong lòng Mèo Con, lười đến ngọt ngào. Lúc này bà vú lắp bắp tiến lên nói: “Tiểu thư, thuốc của đại thiếu gia nấu xong rồi” Mèo Con để cho tiểu Trụ Tử ăn xong bát cháo hoa, mới tiếp nhận thuốc, nói với bà vú: “Ta biết bà cũng không phải cố ý, lần này bỏ qua, lần sau nếu còn xảy ra, ta sẽ không tha bà!” “Dạ! Nô tỳ biết! Nô tỳ nhất định chú ý!”. Bà vú liên thanh nói, liên tục dập đầu nói lời cảm tạ. Mèo Con hơi hơi nhíu mi, nói với bà vú: “Được rồi, bà cũng đã mệt mỏi một đêm, trước đi nghỉ ngơi đi. Buổi tối còn phải lo cho bọn trẻ nữa” “Dạ, cám ơn tiểu thư!”. Bà vú nghe xong, vội vàng rời đi. Mèo Con dỗ tiểu Trụ Tử uống thuốc xong, lại đút cho hắn mấy ngụm nước đường. Mới kể cho hắn vài câu chuyện xưa, tiểu Trụ Tử sau đó nặng nề đi vào giấc ngủ. Mèo Con tựa vào trước giường, mở sách trong tay ra, muốn làm một quyển tranh liên hoàn. Tiểu Trụ Tử là trưởng tôn của Cố gia, lại có thể là đứa con duy nhất của đại tẩu và đại ca, cho nên Mèo Con rất coi trọng giáo dục với tiểu Trụ Tử. Từ khi tiểu Trụ Tử sinh ra, đã bắt đầu nghĩ làm sao dạy bảo hắn. Vốn nàng cũng không muốn, còn nhỏ như vậy đã bắt hắn học thành ngữ điển tích này nọ thật là chuyện tàn khốc, chỉ muốn kể cho hắn nghe một ít chuyện cổ tích này nọ. Nhưng mà trước tiên không nói đến đến cổ đại đã nhiều năm, nàng sớm đã đem mấy chuyện cổ này quên sạch sành sanh, cho dù miễn cưỡng nhớ cũng chỉ có vài chuyện, mà mấy chuyện này thì cũng không thích hợp kể cho tiểu hài tử. Cái gì cha muốn lấy con gái làm hoàng hậu, cái này không phải là trước dạy nó quan niệm loạn luân? Cái gì mà mẹ kế ác độc phải mang giầy bị nung đỏ nhảy múa đến chết, cái này chẳng phải là dạy nó hình phạt tàn khốc? (Nói chung là chị toàn nhớ chuyện rất là ấn tượng nên không kể được cho trẻ con dưới 5 tuổi hén!) Mèo Con càng nghĩ càng cảm thấy được vẫn là chuyện cổ tích Trung Quốc so ra vẫn tốt nhất, dạy được mọi người phải làm điều tốt, nếu là người Trung Quốc thì vẫn là nên giáo dục theo kiểu Trung Quốc. Chú giải trong “Tam Tự kinh” cũng do nàng tự vẽ ra, nàng còn buộc tiểu ca giúp nàng phiên dịch những câu không hiểu, tìm ra tất cả điển cố trong đó, lại sợ quan điểm của mình cùng cổ nhân không giống nhau, còn bảo Tiểu ca viết đánh giá. Nói giáo dục cổ đại của văn nhân không phải là nói suông, bên trong lại chứa nhiều chuyện xưa như vậy, nàng xem đều đau cả mắt, tiểu ca chỉ tùy tay viết như vậy, vài ngày liền xong. Nàng cầm bản thảo của tiểu ca, vẽ ra nhân vật, cảnh tượng… hao phí bốn năm, mới hoàn thành như vậy bảy quyển sách. Mèo Con lại muốn bắt tay vào quyển “Ấu học quỳnh lâm” này, nghĩ làm sao mới có thể để tiểu ca cam tâm tình nguyện lại làm cu li một lần nữa cho mình a? Từ khi hắn cùng Liễu Văn Lý trở thành bạn tốt, càng ngày càng không dễ lừa! Ngay tại lúc Mèo Con nghĩ làm sao lừa tiểu ca thì chợt nghe thấy thanh âm mở cửa, Mèo Con ngẩng đầu, chỉ thấy Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu hoang mang rối loạn đi đến, Vương thị rơi lệ nói: “Bảo bối tôn tử của ta đâu? Sao lại thế này?” Mèo Con muốn đứng dậy, bị Vương thị đè lại nói: “Con cũng mau nằm, một đêm hôm qua không ngủ, bây giờ còn đọc sách ?” Mèo Con nói: “Con không sao, mẹ, cậu thế nào? Không có việc gì chứ?” Cố Tứ Ngưu mỏi mệt nói: “Cậu con hôm qua đi uống rượu, uống đến say, trở về bị ngã, chân bị gãy, hiện tại đều không thể đi đứng. Đại phu nói, cậu con tuổi lớn, lần này gãy chân, ít nhất phải ở trên giường dưỡng thương nửa năm, ta để cho tứ tẩu con tạm thời ở đó chăm sóc cho bọn họ” Mèo Con vừa nghe, lập tức nói: “Cha, con muốn đi thăm cậu” Cố Tứ Ngưu sờ sờ đầu con gái nói: “Trước chờ tí đã, tứ tẩu con qua đó, trong nhà nhiều hài tử như vậy, một mình đại tẩu con làm sao chiếu cố hết, con trước giúp nàng một chút. Cha đã phái người đi báo với nhị ca, tam ca con, bảo chúng nó để vợ trở về nhà mấy ngày” Mèo Con gật gật đầu nói: “Dạ, như vậy cũng tốt”. Nàng nghĩ nghĩ chần chờ một chút nói: “Cha, nếu không tạm thời bảo tiểu ca cũng về nhà? Cậu xảy ra sự tình, tứ ca cũng phải qua đó chăm sóc. Trong nhà chỉ có một mình người, vạn nhất ngày nào đó gặp phải chuyện gì, cha lại đi ra ngoài, trong nhà liền ngay cả người làm chủ cũng không có. Đêm qua, con cùng đại tẩu bị hù chết”. Nói cuối cùng, Mèo Con làm nũng một chút, trong lòng lại suy nghĩ, vừa lúc đem tiểu ca về nhà, để hắn làm cu li, hắn nếu không chịu liền bảo cha sử dụng bạo lực! Vương thị ôm con gái, vỗ nhẹ nàng, Cố Tứ Ngưu nói: “Ừm, con nói đúng. Tối hôm qua là cha lo lắng không chu toàn, chỉ để lại có hai người các con ở nhà. Con làm tốt lắm, biết nhờ đại bá đến làm chủ” Mèo Con nghe vậy vui vẻ lười lười: “Trừ bỏ đại bá, con cũng nghĩ không ra người khác”. Nàng thấy Vương thị cùng Cố Tứ Ngưu vẻ mặt đều mỏi mệt, vội vàng nói: “Cha, mẹ, hai người trở về nghỉ ngơi một hồi đi! Đều mệt mỏi một đêm” “Nhưng mà…” Vương thị chần chờ nhìn tiểu Trụ Tử đang ngủ say, Mèo Con nói: “Nơi này có con a! Cha mẹ yên tâm, lúc tối con có ngủ một chút, hiện tại một chút cũng không mệt” Hai người thấy con gái quả nhiên một bộ dạng thần thái sáng láng, liền gật gật đầu, đứng dậy ly khai, hai người rốt cuộc đều đã cao tuổi, lại bôn ba như vậy, một đêm không ngủ, đích xác có điểm chịu không được. Mèo Con chờ sau khi hai người rời khỏi, tiếp tục nhìn “Ấu học quỳnh lâm”, nghĩ đến cấu tứ. Lúc ăn cơm trưa, nàng đánh thức tiểu Trụ Tử, đút hắn ăn nửa bát cháo, lại cho uống một chút nước đường, mới dỗ hắn tiếp tục ngủ. Lúc này người làm trong Cố gia được nghỉ ngơi một buổi sáng, cũng lục tục tiếp tục làm việc. “Tiểu thư, Đồng quả phụ đến đây, đại phu nhân đang bận việc, muốn bảo tỷ đến đó nói chuyện với nàng một tí, một lát nữa đại phu nhân liền qua đó”. Xuân Nha tiến vào nói. “Đồng quả phụ?”. Mèo Con nhìn hai người, sau khi ngủ, tinh thần tốt lên rất nhiều. Đồng quả phụ chính là Đào Hoa tỷ, bởi vì trượng phu đã qua đời của nàng họ Đồng, nàng lại vẫn luôn thủ tiết, cho nên trong thôn đều gọi nàng là Đồng quả phụ. Nam Qua cùng Đào Hoa tuổi gần nhau, bình thường lại thân thiết, cho nên Đào Hoa vẫn sẽ đến nhà bọn họ chơi. “A, được, để ta thay quần áo đã!”. Mèo Con đứng dậy, thay quần áo xong, phân phó Xuân Nha ở trong này chăm sóc tiểu Trụ Tử, bản thân thì cùng Thu Thực đi ra ngoài. Trong biệt viện của Liễu gia Liễu phu nhân đang nằm trên La Hán tháp, Liễu Văn Lệ ngồi ở bên cạnh hầu hạ nàng uống thuốc, Chương mụ đứng một bên, trong tay bưng một chén trà. Hòa di nương thì đang quỳ trên mặt đất, trong tay cầm một cái bô đồng. Liễu phu nhân được Liễu Văn Lệ hầu hạ, chậm rãi uống thuốc xong, Chương mụ đem chén trà đưa cho Liễu phu nhân, Liễu phu nhân liền dùng chén trà súc miệng. Hòa di nương thấy thế, vội giơ lên bô đồng, Liễu phu nhân đem nước trà trong miệng nhổ vào đấy. “Bà nói ngày hôm qua đại thiếu gia của Cố gia bị bệnh, là Trí Viễn hỗ trợ cứu người?”. Sau khi được Liễu Văn Lệ đưa cho khăn lau miệng, Liễu phu nhân mới mở miệng chậm rãi hỏi. “Đúng vậy”. Chương mụ lười nói: “Nghe nói là vì đại thiếu gia tham ăn lạnh, ăn băng gì đó, làm bụng khó chịu, là Trí Viễn thiếu gia bảo Bạch Cập đi xem bệnh cho Cố gia” Liễu phu nhân mặt mày hớn hở nói: “Ta đã nói đứa trẻ này hữu duyên với Trí Viễn nhà chúng ta, bà xem, như thế không phải lại là ở chung một chỗ” Chương mụ lười gật đầu nói: “Đúng vậy! Trên đời này chuyện tình thật đúng là kì diệu a! Cố gia vài lần gặp phiền toái, đều là Trí Viễn thiếu gia ra tay cứu giúp” Liễu phu nhân lại nói: “Cũng đúng, hơn nữa ta đều đem bát tự cho người ta xem, ngay cả phương trượng của Tây Viên tự cũng bảo hai người này là tuyệt phối! Chờ đại tẩu đến Tô Châu, nhất định phải đem chuyện này làm xong” Liễu Văn Lệ há mồm muốn nói cái gì, nhưng mà nhìn thấy Hòa di nương đang quỳ trên mặt đất, nàng cúi đầu trầm mặc không nói. Lúc này nha hoàn đi vào nói: “Phu nhân, biểu thiếu gia đến thỉnh an người” Liễu phu nhân vừa nghe vui sướng nói: “Mau mời hắn tiến vào” Nha hoàn vội vàng mời Nhiếp Tuyên vào, Nhiếp Tuyên sải bước làm hoa văn hình hoa lê trên áo khoác như rơi xuống đất, tiến vào nội thất, Liễu Văn Lệ cuống quít đứng dậy. Chương mụ lấy một cái nhuyễn điếm, Nhiếp Tuyên trước cấp Liễu phu nhân thỉnh an, sau đó Liễu Văn Lệ mới tiến lên chào hắn. Chương mụ, Hòa di nương sau khi hành lễ với Nhiếp Tuyên xong, Hòa di nương cung kính lui đi ra ngoài. “Mấy ngày nay tinh thần của cô trông tốt lắm” Nhiếp Tuyên lười nói. Liễu phu nhân nói: “Ừm, đại phu tên Bạch Cập y thuật tốt lắm, ta uống mấy thang thuốc, liền cảm thấy được trên người sảng khoái hơn” Nhiếp Tuyên lười nói: “Cũng là do biểu muội chiếu cố người tốt” Liễu Văn Lệ cúi đầu không nói, Liễu phu nhân giả bộ không thèm để ý hỏi: “Nghe nói ngày hôm qua Cố gia đã xảy ra chuyện?” Nhiếp Tuyên nói: “Dạ, không phải là chuyện lớn gì, sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi” Liễu phu nhân lười nói: “Ta còn nghe nói, ngày hôm qua các ngươi ăn cơm đều là do Cố lục cô nương làm, tay nghề bếp núc của nàng chắc cũng không tệ chứ?” Nhiếp Tuyên hàm hồ ứng vài tiếng, Cố lục cô nương dù sao cũng là một cô nương chưa lấy chồng, hắn làm sao có thể tùy tiện đánh người ta a? Liễu phu nhân lười tủm tỉm cùng hắn nói vài câu, Nhiếp Tuyên liền đứng dậy cáo từ. Chương mụ thấy Liễu phu nhân lúc Nhiếp Tuyên đi rồi, lười ngay cả miệng đều không khép lại được, không khỏi tò mò hỏi: “Phu nhân, biểu thiếu gia tựa hồ đối với Cố lục cô nương không mấy có ấn tượng, người vì sao lại vui vẻ như thế?” Liễu phu nhân nhìn nàng liếc mắt một cái mỉm lười nói: “Bà có thể thấy được mấy năm nay hắn có để một cô nương nào trong lòng không? Hiện tại hắn cư nhiên để ý việc cùng ta đàm luận chuyện Cố cô nương sẽ làm hỏng danh dự của người ta!”. Liễu phu nhân che miệng lười nói: “Xem ra đại ca, đại tẩu lần này đến đây, chúng ta có thể đi cầu hôn rồi!” Lúc này Nhiếp Tuyên còn không biết bản thân đã bị cô ruột tính kế, sau khi ra khỏi đại môn Liễu gia, muốn đi tìm Cố Quý, hắn bảo Bạch Cập tìm một ít dược thiện dưỡng cốt tặng cho Cố Quý, bảo hắn đem tặng cho nhạc phụ hắn. “Tiểu thư, Đồng quả phụ đưa đến vải dệt thật tốt a! Tỷ vì sao lại không cần ?”. Thu Thực rốt cục nhịn không phải, mở miệng hỏi. Lúc cùng tiểu thư đến đại sảnh, Đồng quả phụ cùng tiểu thư tán gẫu thực vui vẻ, cuối cùng tặng một số vải cho tiểu thư, nói là để nàng may quần áo. Đồng quả phụ trước khi đi thấy trên cổ tay của tiểu thư có vết sẹo, sau khi trở về còn bảo người ta tặng một lọ thuốc đến nói là có làm mờ sẹo. “Vô công bất hưởng lộc, trên trời không tự động rớt tiền xuống cho chúng ta a!”. Mèo Con thản nhiên nói: “Hôm nay lấy vải của nàng, ngày mai không biết còn phải lấy cái gì nữa a!” “Vậy còn thuốc này a?”. Xuân Nha hỏi, vải thì có thể cự tuyệt, nhưng mà thuốc người ta đã đem đến tận đây, không thể không nhận . “Muội đem thuốc đến đây cho ta xem”. Mèo Con nói. Xuân Nha đưa đến, Mèo Con thấy thuốc mỡ trong suốt như tuyết, còn tản ra từng đợt mùi hương hoa hồng. Nàng do dự một chút, thuốc này nhìn cũng đẹp, không phải là thứ bên ngoài nạm vàng ngọc bên trong thì thối rữa. Tuy rằng nàng biết cổ đại không có thuốc tẩy trắng, nhưng mà thuốc Đông y không luôn luôn tốt sao? Mèo Con nghĩ nghĩ, dù sao bản thân cũng không có nhiều vết thương, nếu không phải Đồng quả phụ nhắc đến, nàng đều đã quên, cũng không có thoa cái gì. “Đem trả nó lại đi”. Mèo Con nói: “Dù sao ta cũng sẽ nhanh khỏi, vẫn là đừng thoa cái gì kì kì quái quái”. Vết sẹo thì không xóa được, lại đem miệng vết thương nặng thêm. Lại nói, nàng cảm thấy được thái độ của Đào Hoa tỷ hôm nay rất kỳ quái, giống như cố tình đến tìm nàng, không có việc gì mà xum xoe nịnh nọt không phải gian thì cũng là tặc, nàng vẫn nên đề phòng một chút mới tốt! “Dạ!” Xuân Nha nói: “Đúng rồi, tiểu thư, vừa mới Mạc cô nương phái một nha hoàn đến đây, tặng cho tỷ mấy trang giấy” “Giấy gì?” Mèo Con nghi hoặc tiếp nhận, vừa mở ra nhìn thấy, không khỏi mặt đầy hắc tuyến, cư nhiên là một phần “Nữ giới” xiêu xiêu vẹo vẹo được Hồng Lăng sao chép! Mặt trên còn viết quy định của Hoắc gia trước khi nhập môn phải sao chép một trăm lần “Nữ giới”, vì thời gian nàng không có nhiều, cho nên muốn nhờ Mèo Con hỗ trợ. “Người nào lại biến thái đưa ra yêu cầu này!”. Mèo Con lầu bầu một tiếng, nhìn chữ viết cẩu thả của Hồng Lăng, có chút khó xử. Không phải nàng không muốn giúp, mà là muốn nàng bắt chước bút tích của Hồng Lăng, cũng quá khó khăn đi? Nàng nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Xuân Nha, Thu Thực, hai muội mấy ngày nay mỗi ngày dùng một canh giờ, ở trong thư phòng giúp ta luyện chữ, sao chép ‘Nữ giới’”. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chữ của Xuân Nha, Thu Thực, cùng Hồng Lăng không kém nhau lắm, giống nhau đều là xiêu xiêu vẹo vẹo , phỏng chừng sẽ không để cho người ta nhìn ra sơ hở. “Dạ!”. Hai người cùng lên tiếng, sắc mặt có chút khổ, cũng chỉ có tiểu thư mới có kiên nhẫn cả ngày ngồi ở trước văn án! Nghe nói ba tuổi tiểu thư đã bắt đầu luyện chữ, luyện suốt mười một năm, không hề nghỉ một ngày !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK