• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì tất cả mọi người lo lắng thân thể Mèo Con khôi phục không tốt, cho nên trước khi đứa bé đầy tháng Mèo Con chỉ ở trên giường tịnh dưỡng hơn nửa tháng, sau khi được Bạch Cập xác nhận thân thể hoàn toàn khôi phục, mới có thể tháo bỏ lệnh cấm. Ngày đầu tiên, ước chừng Mèo Con ở trong phòng tắm hơn hai canh giờ, chỉ là gội đầu thôi mà phải thay đến bảy, tắm chậu nước.

“Được rồi, được rồi!”. Vương thị choáng váng đầu nhìn con gái mình: “Tiểu tổ tông của mẹ ơi, rốt cuộc con muốn tắm bao lâu ! Cho dù là hết tháng rồi, cũng không thể làm như vậy !” Mèo Con cầm một trái mướp khô chậm rãi ở chà xát ở trên người: “Mẹ, con đã bẩn muốn chết, phải từ từ tắm cho sạch chứ!” Vương thị thấy cả người nàng bị trái mướp chà xát đến đỏ lên, tức giận nói: “Con đã chà đi chà lại ba bốn lần rồi, da gần như bị tróc ra rồi. Nhanh ra ngoài cho ta, đừng để bị cảm lạnh, đừng tưởng rằng hết tháng rồi thì sẽ không bị gì” “Không muốn, trong nước có ghét !” Mèo Con nghiêm mặt nói, người ta ở cữ nhiều lắm cũng từ một tháng đến bốn mươi, năm mươi ngày, lúc nàng tháo bỏ lệnh cấm thì đã gần sáu mươi ngày rồi, nàng sắp bị điên rồi! Tuy nói sau cùng nàng thật sự nhịn không được, bảo Xuân Nha lấy nước lau người, nhưng chung quy không thể so với tắm rửa. Nàng bắt đầu cảm thấy may mắn, nam nhân cổ đại không thể bước chân vào huyết phòng, bằng không bộ dạng thiếu phụ luống tuổi bẩn hề hề này của nàng nếu để Nhiếp Tuyên nhìn thấy, khẳng định hắn lập tức sẽ đi tìm vợ bé ! “Biết trong nước có ghét, còn tắm lâu như vậy! Một ao nước nhiều như thế, con đã đổi đến ba lần rồi a! Mẹ thấy trong nhà có bao nhiêu củi đều bị con dùng hết rồi! Hiện tại con thật có tiền đồ , chỉ tắm rửa mà đã lãng phí như thế!”. Vương thị trừng mắt nhìn con gái một cái, một ao nước ấm lớn như vậy, phải phí bao nhiêu củi để đun , càng không cần phải nói đến việc nàng đã đổi đến ba lần, Vương thị nhìn thấy đã đau lòng. “Nhưng mà người rất bẩn” Mèo Con ủy khuất nói: “Con đã sáu mươi ngày chưa có tắm rửa , bình thường con đều tắm trong thùng. Mỗi lần Trí Viễn tắm đều đổ nước đầy ao, con cũng chỉ dùng mỗi lần này thôi !” Vương thị nói: “Con có thể so với cô gia được sao? Mỗi ngày y phải làm nhiều công việc như vậy, bao nhiêu vất vả ! Đương nhiên phải tắm rửa thoải mái một cái” “Mẹ, người rất bất công!” Mèo Con thấy Vương thị bênh vực Nhiếp Tuyên như vậy, không khỏi có chút căm giận bất bình, mới có mấy ngày a, miệng mẹ liền cô gia ngắn, cô gia dài. “Nếu con có được một nửa tỉ mỉ như cô gia, mẹ thật an tâm”. Vương thị thấy con gái chà xát nửa ngày, thì bắt đầu đứng dậy, thấy vậy mới thoáng yên tâm, chỉ sợ nếu nàng cứ tiếp tục tắm như vậy sẽ bị cảm lạnh. Lúc này Vãn Chiếu tiến vào, không khỏi nghi hoặc đi qua, lại bị Vãn Chiếu mỉm cười lôi ra khỏi phòng tắm. “Vãn Chiếu làm sao vậy?” Vương thị nghi hoặc hỏi. “Thân gia phu nhân, nô tỳ muốn thương lượng với người một chút về tiệc rượu đầy tháng của thiếu gia” Vãn Chiếu nói. Vì Mèo Con ở cữ gần được hai tháng, cho nên Quảng Lăng cũng đã được hai tháng. “Tiệc đầy tháng?” Vương thị kinh ngạc nói: “Không phải ngươi đã nói với phu nhân các ngươi rồi sao? Còn có cái gì không đúng sao?” “À…” Vãn Chiếu nói quanh co một chút, Vương thị đột nhiên nghe thấy trong phòng tắm truyền đến một tiếng nam nhân cười khẽ sau đó là tiếng kinh hô của Mèo Con, đầu tiên là hoảng sợ, lập tức buồn cười nhìn Vãn Chiếu, thấy sắc mặt nàng xấu hổ đến đỏ bừng, liên thanh nói: “Đi xa một chút, chúng ta đi thương lượng chuyện tiệc đầy tháng” “Dạ!” Vãn Chiếu xấu hổ cười cười, cùng Vương thị ly khai. “Ưm…” Mèo Con che miệng đánh ngáp một cái: “Buồn ngủ sao?”. Nhiếp Tuyên thân thủ kéo thảm bạc qua, bọc nàng chặt chẽ ở trong thảm. Mèo Con xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một cái: “Mẹ còn ở đây ! Chàng đã…” Nhiếp Tuyên thấy bộ dạng nàng xấu hổ, khóe miệng khẽ nhếch: “Nàng yên tâm, nhạc mẫu đã đi với Vãn Chiếu rồi” “Vãn Chiếu…” Mèo Con rên rỉ một tiếng, dùi đầu trong chăn, da mặt hắn có thể dầy hơn một chút nữa không? “Nhiều ngày không gặp như vậy, không nhớ ta ư?” Nhiếp Tuyên cười khẽ cúi đầu hôn hai má hồng nộn của nàng. “Thiếp…” Mèo Con nhăn nhó một chút, thân thủ ôm cổ hắn, vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Mèo Con vội đứng dậy, tùy tay lấy một bộ quần áo, giương giọng hỏi: “Bà vú, là Quảng Lăng đang khóc sao? Đem hắn ôm vào đây đi”. Mèo Con bảo bà vú ở bên cạnh vách phòng của nàng, có chuyện gì cũng có thể tùy kêu tùy đến. Nhiếp Tuyên một phen giữ chặt nàng, lấy một cái áo choàng bao chặt lại, mới để cho nàng xuống giường: “Cẩn thận một chút, đừng để bị cảm lạnh” Mèo Con cười ngọt ngào với hắn, bà vú ôm Quảng Lăng đang không ngừng khóc nháo đi vào nói: “Phu nhân, chắc là thiếu gia đói bụng, nô tỳ đang định cho ngài ấy uống sữa” Mèo Con tiếp nhận Quảng Lăng, ý bảo bà vú đi xuống, Nhiếp Tuyên vén rèm lên đi ra, “Quảng Lăng làm sao vậy?” Mèo Con nói: “Là đói bụng”. Nói xong liền ôm con trai ngồi xuống giường, hiện tại nàng đã ôm không nói tiểu tử béo này rồi. Nhiếp Tuyên thấy nàng cố hết sức để ôm, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, sau đó nâng cánh tay của nàng, nhìn vẻ mặt từ ái của kiều thê nhìn con trai, lại nhìn vẻ mặt thỏa mãn của con trai đang bú sữa, trong lòng tràn đầy thỏa mãn, hắn cúi đầu ở bên tai Mèo Con ôn nhu nói: “Mèo Con, cám ơn nàng” Mèo Con nghe Nhiếp Tuyên nói xong, ngửa đầu đối diện với ánh mắt chứa đầy ôn nhu của Nhiếp Tuyên, nàng cười cười, nhích vào trong ngực của hắn nói: “Chúng ta là người một nhà mà!” “Người một nhà?” Nhiếp Tuyên chậm rãi lập lại một lần, nhoẻn miệng cười với Mèo Con: “Đúng vậy, chúng ta là người một nhà!” Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con cũng không là thích tiếng mời nhiều người đến dự tiện, thế nhưng với thân phận của Nhiếp Tuyên, Quảng Lăng lại là con trai trưởng của Nhiếp Tuyên khi hắn gần ba mươi tuổi, ngay cả khi Nhiếp Tuyên không muốn làm lớn, cũng mời đến không ít người, khiến cho tiệc đầy tháng của Quảng Lăng cũng dị thường long trọng, tân khách lui đến không ngừng. “Nhị phu nhân, người thật sự là hảo phúc khí !” “Đúng vậy! Nhìn tiểu công tử tuấn tú bao nhiêu !” “Khuôn mặt nhỏ nhắn kia, quả thực là cùng khuôn mặt của nhị phu nhân khắc ra! Tương lai nhất định là một thiếu gia ngọc thụ lâm phong” Mèo Con mỉm cười nghe mọi người khen tặng, hôm nay Quảng Lăng dị thường nhu thuận, nằm ở trong lòng bà vú, gặp ai đều cười, khuôn mặt trắng trẻo cười tươi, gợi lên không ít mẫu tính của mấy vị phu nhân, mọi người ôm đến ôm đi, lại hôn lại sờ, Mèo Con đồng tình nhìn con trai một cái: “Con trai ngoan, hôm nay ủy khuất con rồi!”. Hôm nay quý phu nhân đến rất nhiều, trừ bỏ Ngô thị thường lui tới với nàng ra, ngay cả Hoắc gia đại thiếu phu nhân cũng đến đây, nàng liếc mắt nhìn nhóm thị thiếp đứng phía Hoắc gia đại thiếu phu nhân, trong lòng thầm thở dài một tiếng. “Nhị phu nhân, thật sự là hảo phúc khí, sinh một bé trai tuấn tú như vậy”. Một thanh âm ôn nhu vang lên, mọi người đều im lặng. Mèo Con hơi hơi kinh ngạc nhíu mi, người nói là một thiếu phụ độ bốn mươi tuổi, dung mạo bình thường, nhưng khí chất lại ung dung, vừa thấy liền biết là quý phu nhân quen sống an nhàn sung sướng. Thấy bộ dạng mấy vị phu nhân khác nịnh hót nàng ta, chắc địa vị của nàng ta không thấp, nàng nghi hoặc nhìn Ngô thị liếc mắt một cái. Ngô thị đang yêu thích ôm Quảng Lăng không buông tay, vừa hôn lại sờ, thấy ánh mắt nghi hoặc của Mèo Con, vụng trộm vươn ba ngón tay với nàng, miệng nói một chữ Hoắc. Mèo Con giật mình, nguyên lai là Hoắc gia tam phu nhân. “Tam phu nhân quá khen” Mèo Con khóe miệng hàm chứa ý cười, đối với nàng ta hơi hơi khuất thân. Hoắc tam phu nhân dùng khăn tay khẽ che lại khóe miệng, bất động thanh sắc đánh giá Mèo Con một chút, nếu nữ nhân xinh đẹp thường dễ dàng khiến người ta đố kỵ, nhưng ngũ quan Cố thị lại tinh xảo ôn nhuận, khiến cho người ta nhìn liền cảm thấy được thoải mái, thật sự là một người có phúc khí, nàng ôn hòa cười nói: “Lại nói tiếp, ta cùng nhị phu nhân còn có chút thân thích !” “Hả?” Mèo Con có chút nghi hoặc nhìn Hoắc tam phu nhân, tổ tiên nhà nàng ba đời là bần nông, làm sao có thể có quan hệ cùng đại thế gia ? Tam phu nhân che miệng ho nhẹ hai tiếng mới nói: “Mẫu thân của ta là đường muội của Nhiếp lão phu nhân, tính ra ta còn là biểu tỷ của người !” Một quý phu nhân bên cạnh vội nói: “Khó trách ta thấy tam phu nhân cùng nhị phu nhân hợp ý như thế ” Mèo Con đầy hắc tuyến, nàng chỉ mới cùng Hoắc tam phu nhân nói mấy câu mà thôi, làm sao hợp ý? Nhưng mà nàng cũng theo ý tứ của mọi người cười gọi tam phu nhân một tiếng “Biểu tỷ”, Hoắc tam phu nhân mặt mày hớn hở lôi kéo tay nàng, cùng nàng nói chuyện nuôi dạy con cái, hôm nay mấy vị quý phu nhân đến đây đều đã có con, mọi người ngươi một lời ta một ngữ, nói đến say mê, thời gian trôi qua cũng nhanh. Trong lúc này Mèo Con cũng vụng trộm đánh giá Hoắc gia đại thiếu phu nhân một chút, tuổi tác trên dưới hai mươi, khuôn mặt gầy, dáng người đơn bạc, ngũ quan có chút chua ngoa, nhìn mấy vị thị thiếp ngoan ngoãn đứng đằng sau nàng, cũng đủ để biết thủ đoạn của vị thiếu phu nhân này không tồi. Sau khi nói chuyện với mọi người xong, Mèo Con thấy thời gian vừa kịp lúc, quay đầu nói với Vãn Chiếu vài câu, bảo nàng bày tiệc ở trong phòng khách, mọi người cũng mỉm đứng dậy cười theo Mèo Con đến phòng khách. Trong phòng khách đã sớm chuẩn bị thức ăn phong phú, còn mời gánh hát đến, đang lả lướt ca hát trên sân khấu. Chư vị phu nhân ăn uống cũng chỉ dăm ba đũa, đại bộ phận vẫn là chú ý nghe hát, Mèo Con mặc dù tới cổ đại nhiều năm như vậy, vẫn không bồi dưỡng được sở thích nghe hát. Trong lúc Mèo Con nhàm chán, Quảng Lăng đột nhiên khóc lên, Mèo Con nghe được tiếng khóc của con trai, bước lên phía trước nhìn hắn, vú nuôi vươn tay sờ, liền cười nói: “Phu nhân, không có gì, chỉ là tiểu thiếu gia tè thôi!” Mèo Con gật gật đầu nói: “Bà đem nó đi xuống đi, thay tã cho nó xong rồi dỗ nó ngủ” “Dạ!” vú nuôi ôm Quảng Lăng lui xuống, nhưng mà Quảng Lăng lại không chịu, khóc hét không ngừng, còn vùng vẫy, vú nuôi dỗ nửa ngày cũng không thấy nó dừng lại, Mèo Con thấy Quảng Lăng khóc đến thê thảm, vươn tay ôm lấy con trai, Quảng Lăng tiếp xúc với ngực của mẹ, liền dần dần nín khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không ngừng cọ xát. Hoắc thiếu phu nhân thấy cười nói: “Nhị phu nhân, tiểu thiếu gia này cũng thật thân thiết với người !” Mèo Con bất đắc dĩ nói: “Tiểu ma tinh này chỉ là thích người khác ôm nó thôi!”. Thấy con trai không ngừng cọ cọ vào ngực nàng, nàng liền đứng dậy cười nói: “Chư vị, thật xin lỗi, ta phải đi ra ngoài một chút!” Mọi người trêu ghẹo nói: “Làm mẹ ấy , ngay cả thời gian vui vẻ cũng không có” Mèo Con bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy! Tiểu ma tinh này quá mức quậy phá người khác đi!” “Cho dù có mệt đến đâu, người làm mẹ cũng thật vui vẻ !” Ngô thị che miệng cười nói. Mèo Con thỏa mãn mỉm cười gật đầu, ôm con trai đi vào nội phòng, đồng thời còn dặn Vương thị cùng Liễu phu nhân thay mình chiếu cố mọi người. Vào đến nội phòng, Mèo Con trước tiên bảo bà vú cho Quảng Lăng uống sữa, còn mình thì vắt khăn sạch lau thân thể của con trai, sau một lúc lâu mới hầu hạ tiểu tổ tông này xong, đang ngọt ngào ngủ. “Phu nhân, hôm nay người còn chưa ăn gì cả, ăn trước một chút điểm tâm đi!”. Xuân Nha bưng một chén cháo và mấy đĩa thức ăn đến. Mèo Con thấy, liền cảm thấy được bụng mình đang thầm thì kêu lên, vừa rồi trong bữa tiệc, thức ăn đầy bàn như thế nhưng nàng chỉ ăn ba miếng mà thôi, một hồi còn phải tốn nhiều sức lực nữa, nàng phải lót dạ một chút mới được. “Miêu Nhi” Mới vừa nhấp một ngụm cháo, liền nghe được thanh âm của Hồng Lăng, nàng ngẩng đầu mỉm cười nói: “Hồng Lăng? Chúng ta còn cần khách sáo đến thế sao? Đến đây, ngồi xuống đi!” Xuân Nha giúp Hồng Lăng rót một chén trà xong liền thức thời lui xuống. Hồng Lăng đánh giá Mèo Con, đã hơn một năm không thấy, nàng trở nên càng ngày càng đẹp, người thon thả không ít, không gầy yếu giống người vừa mới sinh nở, mà có chút nở nang, làn da trắng như ngọc dương chi, mềm mịn không một chút tì vết, cả người tràn đầy hơi thở hạnh phúc, cũng khó trách, nghe nói Nhiếp nhị gia đối phu nhân mới cưới rất là yêu thương kính trọng: “Miêu Nhi, tỷ càng ngày càng đẹp”. Nàng ta không khỏi ghen tị nói, lại lấy tay xoa xoa khuôn mặt, đồng dạng là lập gia đình, Mèo Con một chút cũng không thay đổi, còn nàng ta nhìn qua như già hơn mấy tuổi. Mèo Con mỉm cười không nói, đã hơn một năm không thấy, Hồng Lăng thay đổi không ít, so với trước khi xuất giá gầy đi nhiều, sắc mặt cũng có chút xanh xao, quần áo trên người mặc dù nhìn qua là có vẻ mới, nhưng kiểu dáng lại thập phần cũ, ngân sức trên đầu cũng có chút phát mờ, nhìn ra được nàng ở Hoắc gia không phải tốt lắm. Mới vừa nhìn thấy Hoắc thiếu phu nhân, đã biết không phải là một người dễ đối phó. “Muội cũng đẹp, ở Hoắc gia thế nào? Hoắc thiếu gia đối với muội ra sao?” Mèo Con đạm cười hỏi. “Đối đãi tốt thì như thế nào? Muội bất quá chỉ là thiếp mà thôi!”. Hồng Lăng thản nhiên nói: “Chính hắn còn không chiếu cố nổi bản thân nữa là!” Mèo Con nâng chén trà lên nhẹ nhấp một ngụm, trong lòng âm thầm suy nghĩ ý đồ Hồng Lăng đến đây. “Thời gian của muội không nhiều lắm, lần này đến đây là muốn nhờ tỷ giúp giùm một việc”. Hồng Lăng nói xong theo từ trong ngực lấy ra một cái bao nho nhỏ, đặt ở trên bàn, đổ ra trước mặt Mèo Con. Mèo Con liếc mắt nhìn đồ trong bao, thì ra là một ít ngọc bội, xem tỉ lệ cũng không phải thực quý trọng: “Đây là?” Nàng nhíu mi hỏi. “Đây là ngày thường đại thiếu gia thưởng cho muội, ngay cả thiếu phu nhân cũng không biết, muội muốn đem chúng đổi thành bạc, tỷ có thể giúp muội chuyện này không?” Hồng Lăng sốt ruột hỏi: “Bảo Xuân Nha đi thì được rồi!” Mèo Con không đáp hỏi ngược lại: “Tại sao muội không tự đi làm?” Hồng Lăng cười khổ nói: “Hoắc gia quy nghiêm, ngày thường ngay cả hoa viên muội cũng rất ít đi lại, càng không cần nói đến việc ra ngoài phố” “Muội thiếu bạc?” Mèo Con nghi hoặc hỏi, chẳng lẽ nàng ở Hoắc gia gian nan đến nỗi cần lấy trang sức để sống? Hồng Lăng chần chờ một chút, thấp giọng nói: “Muội có thai!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK