Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- ---------❤----------
Lâm Ngọc thực sự cảm thấy ngoài ý muốn, phản ứng của anh lại lớn như vậy, chỉ là một người xa lạ, anh lại để tâm đến mức này sao?
Hôm nay, anh chỉ là đến thăm em họ. Cứ cho là đi thăm thân thích, nhưng hai người từ nhỏ đã quen biết, mỗi lần anh nghỉ trở về đều sẽ hẹn ra gặp mặt trò chuyện. Nửa năm trước, anh ngẫu nhiên nghe nói cha mẹ của em họ sợ cậu ta nghiện lên mạng quá nặng sẽ ảnh hưởng đến học tập, đem cậu ta đưa đi trung tâm khống chế hành vi giới võng, lúc ấy anh cũng có chút lo lắng, lên mạng tra xét, không tra được cái gì mới mẻ, ngược lại có không ít lời cảm ơn thật lòng, liền buông chuyện này xuống. Mấy ngày hôm trước anh mới vừa tham gia xong Á Vận Hội, trong đội cho một tháng nghỉ ngơi, về nhà liền nghe ba mẹ nói em họ hôm nay được ra ngoài, suốt nửa năm anh cùng người em họ này không có liên hệ, vì thế liền nói với cô của anh rằng anh cũng muốn tới thăm.
Cô của anh có vẻ rất cao hứng, vẫn luôn nói muốn đến đón anh, nhưng anh vẫn quyết định tự mình lái xe đi, ai biết được trên đường bị kẹt xe, nên đến muộn.
Nhưng anh mới vừa bước vào cửa liền phát ngốc, nơi này xảy ra chuyện gì vậy? Anh đi nhầm chỗ? Sau đó anh liền thấy một bóng người lung lay sắp ngã, lúc đó cả người anh dường như không chịu khống chế, thân thể so với suy nghĩ của anh làm ra quyết định nhanh hơn, cứ như vậy mà chạy qua.
Cái loại cảm giác bị điều khiển này cũng không sung sướng gì, nhưng anh vẫn cảm thấy may mắn vì đã làm theo bản năng của mình, đối phương muốn cầu cứu anh?
Thấy người tỉnh, anh lấy lại bình tĩnh, lại hỏi một lần: "Phòng y tế ở nơi này đâu?"
Cô của anh đã đi tới, hiếu kỳ nói: "Lâm Ngọc, con quen biết cô ấy à?"
"Không quen..." Lâm Ngọc theo bản năng trả lời, lại cúi đầu nhìn người trong lồng ngực, nhìn lại thì đúng là cảm thấy có chút quen mắt? "Ừm, quen biết."
Viện trưởng vẻ mặt quan tâm đi đến, nói: "Tiên sinh, chào ngài, tôi là viện trưởng của nơi này, họ Dương, vị Thẩm đồng học này thân thể vẫn luôn không tốt, chúng tôi lập tức đưa cô ấy đến phòng y tế." Lão từ trước đến giờ sẽ xem mặt đoán ý, thông qua thái độ của vợ chồng trung niên rất dễ dàng đoán được thiếu niên này có thân phận không tầm thường, tuỳ thời mà theo lại đây.
Lâm Ngọc có cảm giác có người nhẹ nhàng thọc anh, trong lòng liền sáng tỏ là người trong lòng ngực đang trộm ám chỉ với anh, anh hiểu ý nói: "Vẫn là để tôi đưa cô ấy đi."
"Anh, để em mang anh đi." Em họ của Lâm Ngọc bỗng nhiên nói, khiến cho Dương viện trưởng ý vị sâu xa mà nhìn cậu ta một cái.
"Em chỉ cho anh phương hướng là được, nơi này nhiều người chờ lâu như vậy, anh không muốn làm chậm trễ mọi người, cô... mọi người cũng không cần đi theo con, con đưa bạn của con đi rồi về, trong phòng y tế chắc sẽ không đến mức không có bác sĩ?"
"Nhưng mà..." Em họ của Lâm Ngọc còn muốn nói, thì thấy viện trưởng cho cậu ta một cái liếc mắt, khiến trái tim cậu nảy lên, vội vàng sửa lại lời nói. Mà cô của Lâm Ngọc thông thường cũng sẽ không phản đối ý kiến của anh, cũng mờ mịt gật đầu.
Một màn này làm viện trưởng cho rằng tính tình của thiếu niên này không thích bị phản bác, thoáng chần chờ, liền thấy đối phương ôm Thẩm Thu Vãn chạy ra khỏi phòng học, làm lời nói muốn ngăn lại của lão ta tất cả đều mắc trong cổ họng.
Lão ta nghĩ lại, Thẩm Thu Vãn đang hôn mê, sẽ không nói cái gì, huống chi trong phòng y tế còn có bác sĩ, lão ta có cái gì mà không yên tâm? Vì thế tiếp tục lên đài chủ trì vui vẻ làm nghi thức đưa tiễn.
Mà lão ta như thế nào cũng đều không nghĩ tới được, Lâm Ngọc không có mang Thu Vãn đi phòng y tế, mà ôm cô đến một gian văn phòng.
Lúc này trong văn phòng không có một bóng người, Thu Vãn biết trong khu dạy học chỉ còn văn phòng cùng buồng vệ sinh sẽ không có trang bị theo dõi, cho nên muốn Lâm Ngọc mang cô vào đây.
"Lâm Ngọc, anh hãy cứu tôi."
"Cô biết tôi?" Lâm Ngọc chấn động, lại nghi ngờ đánh giá Thu Vãn, anh cũng cảm thấy đối phương rất quen mắt: "A! Là cô!"
Anh rốt cuộc cũng nhớ ra, người này không phải là Thẩm Thu Vãn thường hay xuất hiện trong các cuộc trò chuyện vào ban đêm của đám đàn ông sao? Cũng giống như anh, cô cũng ở trong đội tuyển quốc gia, nghe nói đã lấy được danh ngạch của Á Vận Hội, nhưng cô lại đột nhiên biến mất, các huấn luyện viên khi nhắc về cô ấy giọng điệu không được tốt lắm.
Cô vậy mà lại bị đưa tới nơi này? Vì sao?
Thu Vãn ngay từ đầu chỉ nhận ra anh là mục tiêu nhiệm vụ, lúc sau mới phản ứng lại, người này là đồng đội cùng thi quốc gia với nguyên chủ, lớn hơn cô hai tuổi, tuyển thủ trong đội đều công nhận thiên phú của anh, trung tâm lãnh đạo bơi lội ký thác kỳ vọng vào anh rất cao, hy vọng có thể dựa vào anh mà đánh bại người Âu Mĩ ở hạng mục bơi tự do 100m.
Người như vậy, nguyên chủ như thế nào lại không quen biết? Thu Vãn từ trong trí nhớ của nguyên chủ cảm giác được, cô đối với Lâm Ngọc vẫn luôn có một loại hảo cảm mông lung.
"Tình huống như thế nào? Cô nói cứu cô là có ý gì?" Lâm Ngọc không hỏi Thẩm Thu Vãn nguyên nhân vào đây, mà tiến thẳng vào chủ đề.
Thu Vãn dứt khoát cuốn ống tay áo lên, lộ ra lỗ kim xanh tím trải rộng khắp cánh tay.
Da đầu Lâm Ngọc tê rần, chân có chút mềm, anh xem nhẹ cảm giác trái tim đang đau đớn, nắm cánh tay của Thu Vãn lên hỏi: "Đây là nơi quỷ quái gì? Bọn họ làm sao dám?"
Thu Vãn nắm chặt thời gian nói: "Tôi ở chỗ này sống không bằng chết, hiện tại thời gian gấp rút khó mà nói nhiều được, tóm lại, người ở đây không thể tin tưởng được, chỉ có một đống quy tắc, hơi vô ý thì sẽ bị điện giật trừng phạt, còn có tra tấn tinh thần và các loại tra tấn khác, tôi mỗi ngày không bị đánh thì lại bị thử thuốc, tra tấn đủ kiểu, nếu còn cứ như vậy, tôi thật sự có thể sẽ chết!"
"Cô muốn yêu cầu tôi giúp cô nói với người nhà?" Lâm Ngọc nhíu chặt chân mày, anh quả thực không thể tin được những lời anh vừa nghe thấy, xã hội hiện đại như thế, sao có thể xảy ra những chuyện này?
Thu Vãn nghĩ, anh trai nguyên chủ không biết sự tình, nhưng hắn lúc này đã u mê. Lâm Ngọc đi báo tin nếu bị Sở Liên biết, bị cô ta mỗi một câu nửa thật nửa giả tường thuật lại, Thẩm Thu Bạch chưa chắc sẽ tin. Còn không bằng phơi bày nơi này ra ánh sáng, không chừng có thể cứu được cô, ít nhiều còn có thể cứu những người khác, mà trưởng bối của những người đó chấp mê bất ngộ, cô cũng chỉ thương mà không giúp gì được, chỉ hy vọng dư luận xã hội có thể làm cho bọn họ tỉnh táo lại.
"Người nhà của tôi sẽ không tin, nếu anh nguyện ý, có thể để điện thoại lại cho tôi không? Tôi sẽ nghĩ cách ở trên mạng vạch trần khiến cho trung tâm này bị đưa ra ánh sáng, chuyện này nhất định sẽ đưa tới sự chú ý của dư luận, đến lúc đó người nhà tôi sẽ đến đón tôi."
"Được!" Lâm Ngọc quyết đoán lấy di động ra cho cô, lại chần chờ nói: "Nhưng mà, trước kia tôi có kiểm tra qua, trên mạng đối với trung tâm này đánh giá rất tốt, không chừng còn cố tình khống chế ý kiến và thái độ của công chúng, cho dù cô có tìm được cơ hội đưa việc này ra ánh sáng, cũng có thể bị ngăn chặn hoặc xóa bỏ. Hơn nữa nơi này theo dõi nghiêm khắc như vậy, nếu như bị bọn họ phát hiện thì phải làm sao bây giờ, nếu không cô đem chứng cứ đưa cho tôi, tôi sẽ đi liên lạc với truyền thông?"
Thu Vãn biết gia đình Lâm Ngọc có bối cảnh, nhưng cũng không giống hệ thống tuyên truyền, vì thế nói: "Nếu trực tiếp tìm tới truyền thông, bọn họ chưa chắc đã để ý tới, anh tin tôi, tôi có thể tự bảo vệ mình thật tốt, sẽ không lấy an nguy của bản thân ra mà đùa giỡn."
"Tôi đương nhiên tin cô." Cho dù Lâm Ngọc chỉ nghe lời từ một phía của Thẩm Thu Vãn, nhưng anh cũng không hề hoài nghi, hơn nữa vừa rồi ở phòng học nhìn thấy tình hình quỷ dị, làm anh có cảm giác rất khó chịu đối với nơi này. "Tôi có thể giúp cô làm cái gì không?"
"Anh mang tôi vào đây, lại cho tôi điện thoại của anh, đã là trợ giúp lớn nhất cho tôi."
"Vậy cô nhất định phải cẩn thận, đừng khiến cho mình lâm vào nguy hiểm, dãy số đuôi 192 là số di động khác của tôi, tôi đã để ở nhà, chúng ta phải duy trì liên hệ."
Thu Vãn gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Anh yên tâm."
Ngày đó Lâm Ngọc vừa đi, Thu Vãn lập tức bị kêu đi hỏi chuyện, viện trưởng đã thông qua hành lang theo dõi, biết bọn họ ở trong văn phòng đơn độc ngây người thật lâu. Lão hoài nghi Thẩm Thu Vãn có phải ngầm nói gì đó hay không, nhưng Lâm Ngọc vẫn luôn biểu hiện rất bình thường, chỉ truyền lời nói Thẩm Thu Vãn đã tỉnh, đầu rất đau nên muốn nằm nghỉ ngơi chốc lát, anh nhìn thấy phòng y tế cách rất xa, nên mới tùy ý đưa cô vào phòng này để cho cô nghỉ ngơi.
"...... Chờ tôi cảm thấy đỡ hơn một chút, anh ta mới đưa tôi đi phòng y tế." Thu Vãn sớm cùng Lâm Ngọc bàn bạc lý do thoái thác, mặc kệ viện trưởng có tin hay không, cô chỉ cần tìm một cái biện pháp qua loa lấy lệ là được, nếu đối phương một hai phải muốn trừng phạt cô, cô chỉ có...
Thần sắc viện trưởng hòa ái, hình như rất tin tưởng cô, gật đầu nói: "Các người thật sự quen biết?"
"Anh ấy là đồng đội trước kia của tôi."
"Được, tôi tin cô." Viện trưởng trấn an cười: "Nhưng tôi nghe nói hôm nay khi tất cả học sinh đều cảm ơn, cô không hề có phản ứng, cô cảm thấy trung tâm không làm cho cô tiến bộ sao? Các thầy cô giáo và bạn học không có trợ giúp cho cô sao? Cô cứ như vậy chấp mê bất ngộ, người thân đưa cô đến đây sẽ thất vọng nhường nào đây?"
"Không, một lúc kia tôi bỗng nhiên thấy đầu thực choáng......"
"Đầu choáng váng thì cũng nên chịu đựng, cô bỗng nhiên ngã xuống, người không biết nội tình sẽ dễ dàng đối với chúng ta sinh ra hiểu lầm."
Viện trưởng cười tủm tỉm mà ấn điện thoại nội tuyến: "Gọi hai người mang Thẩm Thu Vãn đi vào phòng điện giật, cô ấy yêu cầu trợ giúp."
"...... Cảm ơn viện trưởng." Bỗng nhiên, sắc mặt Thu Vãn tái nhợt, đôi tay che đầu lại, cô cắn chặt răng nhẫn nại, chờ đau đớn thoáng giảm bớt, cô lại đứng yên, tựa hồ chuyện gì cũng đều chưa có xảy ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, viện trưởng nói: "Mời vào."
Một lão sư mang theo hai học sinh tiến vào, "Viện trưởng, chúng tôi liền mang Thẩm đồng học đi."
"Không, từ từ." Viện trưởng bỗng nhiên muốn thay đổi chủ ý: "Dẫn cô ấy đến phòng số 3 tạm giam, gian kia có đèn lớn, yêu cầu cô ấy tỉnh lại thật tốt."
"Được." Người nọ tuy nghi hoặc viện trưởng tại sao lại phải thay đổi trừng phạt, nhưng cũng không hỏi nhiều. Hắn thấy Thẩm Thu Vãn không có ý đồ muốn phản kháng, liền vỗ vai cô, làm cô đuổi kịp.
"Cô có khỏe không?"
Trong ý thức, hệ thống hỏi Thu Vãn.
"Vẫn còn tốt, nhưng mà tôi cảm thấy thân thể vô lực, giống như đang cõng một ngọn núi, vẫn không thể dễ dàng sử dụng tinh thần lực."
Thu Vãn trải qua đời trước, học xong phương pháp khống chế tinh thần lực, mấy ngày nay vẫn luôn nếm thử khai thông tinh thần lực của nguyên chủ, nhưng có lẽ là do thời đại này nhân loại còn chưa có tiến hóa, tinh thần lực của nguyên chủ cực kỳ nhỏ bé. Cô thật vất vả mới tích góp được một ít, chuẩn bị dùng cho lúc mấu chốt cần cấp cứu, khi viện trưởng có biểu hiện muốn đưa cô đi giật điện, cô liền sử dụng tinh thần lực thôi miên ý chí của ông ta, tuy rằng hiệu quả không lớn, nhưng căn phòng đèn lớn tốt xấu gì cũng so với điện giật dễ chịu hơn một ít, huống chi một gian phòng bị phong bế, đúng là điều mà cô cần nhất vào lúc này.
"Thế giới này vốn không có khái niệm về tinh thần lực, cô vận dụng tinh thần lực sẽ chịu áp chế của pháp tắc, đối với thân thể thương tổn nhiều hơn trước kia, uy lực cũng rất nhỏ, tôi không có kiến nghị cô dùng."
"Vậy thì có thể làm sao bây giờ? Ai bảo hệ thống của tôi cũng không thể giúp tôi."
"...... Tôi có thể."
"Sau đó lại ngủ say mười năm hoặc là lâu hơn?"
"......"
Thu Vãn cho rằng lời cô nói đối với hệ thống đả kích khá nặng, muốn nói lời mềm mỏng hơn, liền nghe đối phương nói: "Tôi không kiến nghị cô thúc giục, nhưng cô có thể tiếp tục khai thông tinh thần lực trong cơ thể, việc này trợ giúp cô điều tiết cơ năng trong thân thể, chữa trị vết thương, cũng có thể làm cô nắm giữ thân thể này càng chính xác và tinh tế hơn."
"Còn có chỗ tốt này?" Thu Vãn thoáng ngưng lại, "Vậy anh nói, về sau mỗi thế giới tôi đều có thể sử dụng tinh thần lực như vậy?"
"Đúng."
"Tôi rốt cuộc cũng có bàn tay vàng?"
"...... Chúc mừng."
Thu Vãn tràn đầy nhiệt huyết, đi đường đều nhẹ nhàng không ít, khiến cho hai học sinh đồng loạt nhìn về phía cô, trong lòng hoài nghi vị nữ sinh này sẽ không ngu đi? Thật chưa thấy qua người bị nhốt lại còn hưng phấn như vậy.
Chờ đến khi cửa sắt phòng tạm giam đóng lại, cũng chỉ còn lại một mình Thu Vãn.
Trong phòng không có cửa sổ, lúc này một mảnh đen nhánh.
Tích tích tích --
Vài tiếng cảnh báo nhắc nhở, kế tiếp là âm thanh dụng cụ khởi động, bỗng nhiên, căn phòng chợt sáng ngời.
Thu Vãn hơi híp mắt lại, ánh sáng kia làm cho đôi mắt của cô đau đớn, lúc này cô mới thấy rõ bố trí trong phòng -- trên mặt đất không có bài trí thứ gì, mấy cái đèn lớn treo trên đỉnh đầu, nơi đó còn có một lỗ thông hơi, góc trần nhà đặt hai cái cameras, đang đối diện với Thu Vãn.
Nguyên chủ tuy rằng không có ký ức về gian phòng này, nhưng Thu Vãn rất rõ ràng, ánh đèn trong phòng sẽ càng ngày càng chói mắt, độ ấm sẽ càng ngày càng cao, rất nhanh, đôi mắt căn bản không thể mở, làn da sẽ có cảm giác bị phỏng rát, thân thể nhanh chóng bị mất nước, chính là bị thiếu dưỡng khí cùng hít thở không thông...
Nếu so sánh với điện giật, bị đèn lớn nướng tuy rằng sẽ không đau, nhưng mà tra tấn phải thừa nhận cũng giống nhau không ít.
Thu Vãn đi đến một chỗ góc tường nằm xuống, đem thân thể cuộn tròn lại, cameras quay theo sự di chuyển của cô.
Người trong phòng điều khiển thấy một màn này, nhìn vào màn hình cười: "Vẫn là người từng trải, biết cái vị trí này là tốt nhất."
"Bị đèn lớn nướng, chỗ nào trong phòng còn có vị trí tốt? Người lần trước tiến vào cuối cùng đều không ra hình người, trên người trần truồng bị nâng ra ngoài." Một người tùy ý vui đùa nói: "Học sinh này nghe nói trong nhà có bối cảnh rất sâu, chúng ta đem video cất giữ tốt, tương lai không có gì còn có thể đổi thêm khoản thu nhập."
Một người khác hiểu ý cười, đôi mắt cũng không chớp mà nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi.
Trên màn ảnh, nữ sinh vẫn nằm ở nơi đó không nhúc nhích.
Mà giờ phút này ở trong phòng, cameras chuyển động sớm đã dừng lại, đèn lớn chỉ chừa lại một tia sáng, Thu Vãn cả người không có việc gì ngồi dựa vào tường, dùng điện thoại di động đăng ký một cái tài khoản vào mạng lưới truyền hình trực tiếp có lưu lượng người xem cao nhất cả nước, lại đăng nhập vào tài khoản phát sóng trực tiếp.
Cô đùa nghịch một lúc, một topic tên "Trại tập trung Đức Quốc Xã* thời đại mới" xuất hiện.
*Đức Quốc Xã: Phát xít
- ---------