Beta: Khả Duyên
- --------- ❤----------
Bách Phương Các chính là đệ nhất kỹ quán ở huyện Gia Lăng. Trang trí thanh nhã, diện tích rộng lớn. Bên trong kỹ quán có một tòa Lưu Phương Viện, xưa nay đều là nơi ở của hoa khôi đầu bảng. Chủ nhân hiện giờ của viện, chính là người nổi danh xinh đẹp toàn Gia Lăng Liễu Tư Tư.
Mặc dù đã gần đến tháng giêng, trong Lưu Phương Viện vẫn phồn hoa rực rỡ như cũ, lục la đầy tường, núi giả nửa đỏ nửa xanh, thủy tạ thanh vận tao nhã, hồ sen nối liền với vài con kênh, phong cảnh nước hồ xếp thành tầng tầng lớn nhỏ, hết sức đẹp mắt. Nơi này dường như gió lạnh thổi vào không tới, vừa bước vào liền có cảm giác thanh u xông vào mũi. Cùng với bên ngoài viện như hai ngày khác nhau.
Không hổ là Lưu Phương Viện, đúng là lưu lại mùi hương bốn mùa.
Nhưng Phan Ninh không bởi vì cảnh trí này mà có chút lay động. Vừa bước vào viện, hắn liền phân phó nha sai lục soát trong viện, chỗ núi giả, trong hồ nước, một cọng cỏ, một hạt cát cũng không bỏ qua. Bản thân hắn thì đi theo Chu ma ma đến khuê phòng của Liễu Tư Tư. Khi đi qua cây cổ thụ, bước chân Phan Ninh hơi ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn một cái. Cây cổ thụ kia cao ngất cứng cáp, xanh um tươi tốt, nơi được bóng cây bao trùm ước chừng có sáu cái đình lớn nhỏ.
Đoàn người đến trước cửa phòng của Liễu Tư Tư, lại thấy của phòng đóng chặt, Chu ma ma kêu người mở khóa, đẩy cửa ra, hương hoa lan trong lò sưởi phả vào mặt, thì ra trên án kỷ có bày một lư hương, lúc này sương khói đang lượn lờ, rõ ràng là hương đang đốt.
Trong phòng phân ra hai gian một trong một ngoài, bên ngoài là thư án, bên trong là nơi ngủ. Dụng cụ trong hai gian phòng, bất luận là tranh chữ cổ, sách cổ đều là bản tốt nhất, được bố trí thanh vận không tầm thường. Ngay cả quần áo, đồ trang sức trong phòng ngủ cũng có thể nhìn ra được thiện hảo tao nhã* của chủ nhân. Chỉ có cái lồng chim bói cá và chậu cá chép đỏ, khiến trong phòng tăng thêm chút tiên hoạt*.
*Thiện hảo tao nhã: chỉ sự thanh lịch
*Tiên hoạt: tươi mới, sinh động
Phan Ninh phân phó nhai sai kiểm tra phòng, nhìn quanh một vòng sau đó hỏi: "Ai là Chỉ Lan?"
Một tiểu cô nương nom nớp lo sợ mà bước ra: "Hồi đại nhân, là, là nô tì."
"Ngươi nói một chút về việc đêm qua đi"
"Vâng. Đêm qua..." Chỉ Lan nói lắp bắp, nội dung đại khái cũng giống như Chu ma ma nói. Giờ Tuất đêm qua Liễu Tư Tư nói có chút mệt mỏi, nàng ấy liền hầu hạ cô nương lên giường, sau đó trở về phòng của mình, một đêm ngủ ngon, cũng không nghe thấy bất kì động tĩnh gì. Chờ đến sáng ra, Liễu Tư Tư đã biến mất.
"Ngươi vẫn luôn hầu hạ Liễu Tư Tư, vậy nàng ta gần đây có gì bất thường không?"
"Không, không có" Tầm mắt Chỉ Lan luôn liếc về phía Chu ma ma, trong mắt có sự sợ hãi.
Chu ma ma thấy Chỉ Lan không có phối hợp, tức giận bấm Chỉ Lan mấy cái, cười xòa nói: "Mấy ngày nay Tư Tư luôn nói trong người khó chịu, nô gia nghĩ không phải nàng sắp tiếp khách rồi, nhất thời có lẽ sẽ thấp thỏm, chờ nàng trải qua ngày tháng phú quý, liền biết nô gia đối tốt với nàng...."
Phan Ninh giơ tay ngăn Chu ma ma đang nói dong dài lại, nói thẳng: "Có thể đem khế ước bán thân của Chỉ Lan giao cho bản quan không?"
Chu ma ma nghẹn một lời, nào dám có dị nghị. Đành phải ngoan ngoãn kêu người đem khế ước tới. Phan Ninh cầm lấy khế ước cũng không xem một cái, trực tiếp nhét vào trong tay áo.
"Chỉ Lan, hiện giờ ngươi đã là nô tỳ của bản quan, người của Bách Phương Các không quản được ngươi, ngươi còn gì muốn nói không?"
Chỉ Lan "Oa" một cái khóc ra tiếng, tựa hồ muốn đem ủy khuất cùng sợ hãi nhiều năm mà phát tiết ra. Khiến cho Chu ma ma vừa tức vừa bực. Chờ nàng ấy rốt cuộc phát tiết xong, liền đem những bí mật giấu trong lòng nói ra.
Thì ra, mấy ngày nay cảm xúc của Liễu Tư Tư luôn phập phồng không yên, thường xuyên ngồi một mình ngẩn người, tâm tình tốt thì ngay cả cho chim ăn hay hái hoa đều sẽ bật cười khó hiểu, tâm tình không tốt thì cả ngày mặt mày ủ ê than thở liên tục. Liễu Tư Tư còn luôn nhìn chăm chăm một cái ngọc bội mà thất thần, cái ngọc bội kia Chỉ Lan chưa từng thấy qua. Thậm chí Liễu Tư Tư còn trộm thêu một cái hà bao, hoa văn trên hà bao là kiểu mà nam nhân hay dùng.
"Nô tỳ cũng là ngẫu nhiên mà bắt gặp được, cô nương cầu nô tỳ đừng nói cho Chu ma ma, nô tỳ nhất thời mềm lòng liền không nói cho ma ma biết. Sau đó lại sợ ma ma giận cá chém thớt nên cũng không dám nói...Nhưng nô tỳ chưa từng nhìn thấy nam nhân kia, cô nương cũng không nói với nô tỳ đối phương là ai."
Chu ma ma kiến thức rộng rãi, vừa nghe liền biết được Liễu Tư Tư động xuân tình. Bà ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Bách Phương Các phòng bị kín như vậy, Liễu Tư Tư làm sao để cấu kết với nam nhân? Nàng ta rốt cuộc là ở nơi nào mà quen biết đối phương? Chẳng lẽ là quy công* trong kỹ quán? Không, không, chuyện này không có khả năng...
*Quy công: nam nhân làm tạp dịch trong kỹ viện ngày xưa
Bà ta kéo Chỉ Lan qua: "Ngươi cái tiểu tiện nhân này ——"
Bỗng nhiên, Chu ma ma cảm giác được một tầm mắt lạnh như băng, vừa ngẩng đầu lại thấy là huyện tôn đại nhân liếc qua đây, bà ta sợ tới mức vội vàng buông tay, rúc cổ lại không dám mắng nữa.
Phan Ninh gật đầu một cái với Chỉ Lan, tỏ vẻ trấn an. Lại hỏi: "Thế hôm qua thì sao? Hôm qua là ngày nàng ta treo bảng tiếp khách, có chỗ nào khác thường không?"
Chỉ Lan suy nghĩ rồi nói: "Hôm qua cô nương đúng là có chỗ không giống, nô tỳ có thể nhìn ra được lúc cô nương đi đến tiền viện rất không vui, khi gặp khách vẫn luôn mất hồn mất vía, cho đến khi Kỳ công tử rời đi, cô nương mới thả lỏng, lúc trở về khóe miệng đều mang theo ý cười."
"Đồ đê tiện! Chẳng lẽ nàng ta còn muốn thủ thân như ngọc cho gian phu kia sao?" Chu ma ma lại lần nữa không nhịn được mà mắng.
Lúc này, có một nha sai tiến lên bẩm báo: "Đại nhân, bọn thuộc hạ đã tra xét trong phòng một phen, tạm thời chưa phát hiện được điều khả nghi. Chẳng qua là thuộc hạ có tìm thấy trong ngắn kéo có một lọ thuốc an thần này, thoạt nhìn là đã dùng qua một ít."
Chỉ Lan đứng một bên nhìn thấy lọ dược kia vội nói: "Gần đây cô nương luôn nói không ngủ được, ngày xưa cô nương bị mất ngủ, chỉ cần đốt hương u lan lên liền có thể an dưỡng thần tức, một đêm ngủ ngon, hương này cũng là bí chế của cô nương, đối với cô nương có tác dụng nhất. Nhưng mấy ngày gần đây dù có đốt hương lên cũng vô dụng, cô nương liền bảo nô tỳ mua một chút thuốc an thần về, lang trung nói, thuốc này chỉ giúp người ta ngủ sâu một chút, không có hại với thân thể."
Phan Ninh cầm lấy bình thuốc, mở nắp bình ra ngửi nhẹ, lại đưa viên thuốc lên miệng nếm thử.
"Đúng là như lang trung nói, chỉ là thuốc an thần bình thường"
Lời nói vừa dứt, lại có một nha sai vội vã chạy vào bẩm báo: "Đại nhân, bọn thuộc hạ phát hiện một tầng đất khả nghi, hơn phân nửa là đã từng bị người đào ra rồi lấp lại."
Vẻ mặt Phan Ninh nghiêm lại, lập tức đi qua.
Chỉ thấy vài nha sai vây quanh một góc trong viện, một người trong đó nói: "Thuộc hạ từng ngẫu nhiên đọc qua trong một quyển sách cổ, trong sách nói nếu là đất mới, chất đất phải tơi xốp hỗn loạn lại không có trật tự, thành phần của nó cũng không đồng nhất. Mà đất cũ thì ngược lại, chất đất kiên cố có trật tự, thành phần đồng nhất. Cây cối hoa cỏ nơi phụ cận này phần lớn đều đã hơn năm năm, bùn đất theo lý phải là đất cũ. Nhưng đại nhân ngài nhìn kỹ xem"
Nha sai nhặt một nắm bùn đất lên nói: "Đất chỗ này tuy rằng màu sắc giống với xung quanh, nhưng lại hỗn loạn không có trật tự, chất đất mềm dẻo, mặc dù đã được tận lực ép xuống bằng phẳng, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể thấy khác biệt."
Trên mặt Phan Ninh hiện lên vài phần ngưng trọng, trầm giọng nói: "Đào lên"
Bốn năm nha sai nhất thời cùng bước lên, cầm xẻng đào đi đào lại, dưới động tác liên tục của bọn họ, từng tầng đất cát bị xúc lên, quả nhiên, càng đào xuống chất đất càng tới xốp, tinh thần mọi người đều chấn động.
Ước chừng khoảng nửa khắc sau, cái xẻng bỗng nhiên đụng phải vật cứng, chúng nha sai hai mắt nhìn nhau, động tác trên tay càng thêm mau lẹ.
Hố bùn càng sâu, trong đất lại càng xuất hiện từng tầng tóc đen quấn quanh, lại nhẹ nhàng khều một cái, khuôn mặt bầm tím của Liễu Tư Tư hiện ra.
Trong lúc nhất thời, hơi ẩm cùng mùi tanh trong đất tản ra, Thu Vãn lại ngửi được một ít mùi rượu đắng, cô lập tức nhận ra mùi đắng trong đó xuất phát từ mùi của hoa mạn đà la, mà thời xưa, hoa mạn đà la là thành phần chủ yếu để chế tạo thuốc mê.
Sở dĩ Thu Vãn quen thuộc, là bởi vì cô luôn có tinh thần khoa học, thời còn đi học bởi vì nghiệm chứng tính chân thực của thuốc mê, đã từng tự mình trồng hoa mạn đà la, dùng rễ của cây chiết xuất ra tinh hoa để làm thí nghiệm. Đáng tiếc trong quá trình chiết xuất xảy ra sự cố, may mắn được người cứu, nếu không cô đã trở thành người đầu tiên hôn mê bởi vì chế tạo thuốc mê...Mà thiếu niên cứu cô, trong lòng Thu Vãn thở dài, thật hy vọng cũng có một hệ thống tìm được hắn, đưa hắn đến thế giới khác kéo dài sinh mệnh, hắn nhất định sẽ rất xuất sắc.
Thu Vãn kìm lại buồn bã trong lòng, đem chuyện thuốc mê nói ra, nhưng bất luận là Phan Ninh hay những người khác ở đây, đều không ngửi ra được.
"Triệu cô nương đối với mùi hương rất nhạy cảm sao?" Trong giọng nói của Phan Ninh có vài phần tìm tòi nghiên cứu.
"Hồi đại nhân, trước đây dân nữ chưa từng để ý, có lẽ nhạy cảm hơn một ít so với người khác"
Thật ra ở thế giới ban đầu, khứu giác của Thu Vãn đúng là nhạy bén hơn người khác, cũng từng mang đến rất nhiều tiện lợi cho công việc của cô. Không nghĩ tới hôm nay linh hồn đã đổi, thiên phú này lại vẫn còn.
"Đại nhân, trong hố này còn có một cái ngọc bội" Có nha sai tinh mắt chỉ vào một chỗ nói.
Đó là một cái ngọc bội màu xanh lá, Thu Vãn không nhìn ra được giá trị của nó, lại phát hiện tơ hồng của ngọc bội đã đứt. Phan Ninh để Chỉ Lan đi tới, nhìn nàng ấy hỏi: "Ngọc bội mà ngươi nói là cái này sao?"
Chỉ Lan chỉ cảm thấy sợ hãi cực kỳ, hai chân vô lực, lại không dám đối nghịch cùng Phan Ninh, nàng ấy lấy hết can đảm liếc mắt một cái, lập tức nhận ra.
"Đúng vậy ạ, chính là cái ngọc bội này. Cô nương lúc nào cũng mang theo, chính là giấu ở trong trung y."
Nha sai vừa rồi dùng vải trắng nhặt ngọc bội lên, giao cho Phan Ninh.
"Đại nhân, tơ hồng của ngọc bội này giống như là bị người dùng lực làm đứt."
Phan Ninh nhận ngọc bội xem thử, nút thắt ban đầu của tơ hồng vẫn còn, phần bị làm đứt là phần gần nút thắt.
Lúc này, thi thể đã được khiêng ra. Không ít người đứng xung quanh vây lại nhìn, sau một lúc an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi không ngừng, người thì choáng váng, người thì nôn ra, ngay cả Chu ma ma cũng bị dọa ngồi xụi lơ trên mặt đất, có người gan nhỏ, trực tiếp ướt quần.
Thu Vãn nhanh chóng liếc một cái, chỉ thấy mặt mũi thi thể bầm tím sưng to, con người cũng sắp lòi ra, chỗ kết mạc còn có chút đỏ, đôi môi bầm tím khẽ nhếch lên, lộ ra hơn phân nửa hàm răng đỏ chói, tựa như cương thi vừa gặm cắn vật sống. Phần da chỗ xương quai xanh đã xuất hiện thi ban, mười đầu móng tay trở nên tím đen, mặc dù bây giờ là mùa đông, vẫn như cũ có thể ngửi thấy mùi hôi thối nhàn nhạt.
Phan Ninh sai người khiêng thi thể đến nơi khô ráo thông gió, đoàn người đợi một lát, có Ngỗ tác mang gương gỗ đi đến, vẫn là vị hán tử mặt đen trước kia, hắn thi lễ với Phan Ninh, sau đó hai người một trước một sau đi về phía thi thể trong đình. Phan Ninh bỗng nhiên mở miệng.
"Triệu cô nương nếu như muốn xem có thể đi theo."
Thu Vãn không chút do dự liền đi theo, cô hi vọng có thể trên thi thể của Liễu Tư Tư tìm được ít manh mối, cô gái này đối với người khác chỉ là hoa khôi của Bách Phương Các, nhưng đối với cô mà nói lại có ý nghĩa đặc biệt.
Ngỗ tác dùng giấm rửa tay, trong mũi nhét mảnh vải dính dầu vừng, miệng gác một miếng vừng, chậu đốt bồ kết, hành động mười phần nhanh nhẹn mà cởi y phục của thi thể, hắn một bên nghiệm thi một bên nói:
"Đã xác nhận, người chết là Liễu Tư Tư của Bách Phương Các, năm nay mười lăm tuổi, nữ tính, thân cao bốn thước sáu tấc*, y phục nguyên vẹn, trên mặt có trang điểm. Thi thể ở trạng thái nằm ngửa, không có ngoại thương, mặt có vết bầm tím sưng lên, màng mắt, da mặt có trạng thái chảy máu, môi miệng, móng tay thâm tím, răng chảy máu, trong miệng và mũi có một ít bùn đất. Ngoài ra, trên miệng có một ít nước bọt, hạ thể có bài xuất tiểu tiện. Trên thân thể người chết đã xuất hiện thi ban, từ lúc tử vong cho đến hiện tại phải sáu canh giờ hơn."
*Bốn thước sáu tấc: tầm 1m5
Lúc tiến hành nghiệm thi nội thương, ngỗ tác ấn đi ấn lại trên ngực thi thể, không nhanh không chậm nói: "Hoài nghi phía bên trái tim và nội tạng của thi thể có máu bầm, khí phổi bị phù, hẳn là do nghẹt thở mà chết." Hắn lại nâng tay phải của thi thể lên: "Trong móng tay người chết không có bùn, thân thể không có vết bầm, nghi ngờ là bị chôn vào trong đất sau khi đã mất đi ý thức, cho nên không thể vùng vẫy."
Phan Ninh hơi gật đầu, đem phát hiện ban nãy của Thu Vãn nói cho ngỗ tác: "Có thể kiểm tra xem nàng ta có bị trúng thuốc mê không?
Ngỗ tác lắc đầu: "Thuộc hạ vô năng, mùi trên thi thể phức tạp, chỉ dựa vào khứu giác thực sự rất khó để phán đoán". Suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhưng thuốc mê có hình dạng bột phấn, gặp nước sẽ tan ra, màu sắc vẩn đục, vị đắng mà cay, cũng không phải là vô sắc vô vị như mọi người hay tưởng, trong chốn giang hồ thường dùng mùi rượu để che dấu đi phần dược tính này. Vị cô nương này nói hết sức có đạo lý, hoặc là nói, là khả năng phù hợp nhất."
Phan Ninh lập tức cho người vào phòng lục soát tìm nơi để rượu, không bao lâu sau, sai dịch ôm theo bình rượu và ly rượu còn đầy ắp chạy chậm trở về, lớn tiếng nói: "Đại nhân, đều ở đây rồi. Lục soát cả căn phòng cũng chỉ có mấy cái này."
Phan Ninh chắp tay nói với Thu Vãn: "Làm phiền Triệu cô nương rồi"
Thu Vãn ngửi qua, cuối cùng phát hiện bên trên ly rượu có lưu lại mùi, nhưng trong bình rượu thì lại không có.
"Nếu như có hai ly rượu, chứng minh uống rượu cùng Liễu Tư Tư còn có một người nữa, khả năng người nọ là hung thủ cực kỳ lớn. Không có bình rượu, có thể là do hung thủ cẩn thận, vì cầu vạn vô nhất thất, đem rượu đã pha thuốc mê của mình đến, sau khi giết người lại đem đi." Phan Ninh chậm rãi nói.
*Vạn vô nhất thất: Hết sức cẩn thận, tuyệt đối không để sai sót tí nào
"Trong ly rượu có mùi thuốc lưu lại, nhưng Liễu Tư Tư đã ngã xuống, hung thủ vẫn còn có thể giết người chôn sống, có thể gã ta đã sớm uống thuốc giải. Tất cả những điều trên, đều chứng minh hung thủ không phải nhất thời gây án, mà là đã lên kế hoạch cẩn thận."
Đến lúc này đây, tấm màn chân tướng đã được lật xuống —— Nửa đêm Liễu Tư Tư cùng người uống rượu, không may trúng thuốc mê, sau khi hôn mê thì bị chôn xuống dưới đất, hít thở không thông mà chết.
Thu Vãn vừa nghĩ đến loại đau khổ đó liền không lạnh mà run, bị chôn vào trong hố sâu hơn một thước, trên người bị đè hơn một tấn đất. Sức nặng của bùn đất chèn ép tim phổi, không có một khe hở nào, để người bị chôn dưới đất không có được không gian mà nhúc nhích, dù đơn giản là tim phổi khuếch trương cũng không được. Con người ta sẽ cảm thấy thiếu dưỡng khí, nếu ý thức tỉnh táo sẽ càng sợ hãi, từ đó làm tốc độ chảy của dưỡng khí trong cơ thể chảy nhanh hơn, một khi muốn dùng mũi và miệng để hô hấp, sẽ phát hiện đường hô hấp đã bị bùn đất làm tắc lại, tuyệt vọng ập xuống, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng trở về số không.
*Dưỡng khí: khí oxy
- --------