Beta: Ngạn Tịnh + Há Cảo
- ---------❤----------
Lúc 10 giờ, trên bầu trời tối đen bỗng xuất hiện một đạo tia chớp, sau đó không lâu sấm rền vang lên, mưa to tầm tã trút xuống. Bảo vệ đứng canh bên ngoài cửa sắt ngăn lại mấy người trước mắt: "Không có sự cho phép của viện trưởng, các anh không được vào."
Thẩm Thu Bạch lạnh mặt, nói đúng một chữ: "Cút."
Hai vệ sĩ đứng sau hắn ngay lập tức kéo bảo vệ sang một bên, Thẩm Thu Bạch không chút do dự vào cửa, thư ký đi cùng cố gắng che ô cho hắn, bất chấp chính mình bị mưa xối ướt vai, cũng quyết không thể làm tổng tài dính vào một giọt nước mưa.
Khi họ đến đại sảnh tầng một của tòa nhà giảng dạy, Dương viện trưởng đã nhận được tin tức đi ra đón. Lão cười lấy lòng, làm ra vẻ hồ đồ hỏi: "Hóa ra là Thẩm tổng, muộn vậy ngài còn đến đây là muốn thăm em gái ngài sao?"
Thẩm Thu Bạch không đáp lời, thư ký bên cạnh nói: "Đưa Thẩm tiểu thư ra đây, chúng tôi đến đón tiểu thư về."
"Nhưng... Trung tâm của chúng tôi được quản lý theo hình thức khép kín, lúc ký hợp đồng đã quy định rõ, ít nhất 6 tháng sau học sinh mới có thể ra ngoài.... "
"Vãn Vãn đâu?" Thẩm Thu Bạch trực tiếp ngắt lời lão, hỏi thẳng.
"Thẩm tổng, ngài phải tin tưởng trung tâm chúng tôi. Tôi biết ngài đã nghe mấy tin đồn thất thiệt bên ngoài, đó đều là thủ đoạn bôi nhọ trung tâm của đối thủ cạnh tranh. Chúng tôi........."
"Người đâu?" Gương mặt Thẩm Thu Bạch như thể bị bao phủ bởi băng giá, Dương viện trưởng căng thẳng đến mức nghẹn giọng.
Thẩm Thu Bạch thấy ông ta còn muốn tìm cớ qua loa lấy lệ liền quay đầu ra hiệu cho vệ sĩ. Một người hiểu ý đi lên, dùng chân đạp ngã Dương viện trưởng, không thèm để ý ông ta kêu gào thảm thiết như heo bị giết, đạp lên ngực ông ta: "Tiểu thư đâu? Ông còn tiếp tục giả ngu, tôi sẽ đạp gãy xương sườn của ông."
"Cậu, cậu đây là...... phạm pháp......"
Vệ sĩ khinh thường nói: "Ông có bản lĩnh thì báo cảnh sát đi.
Dương viện trưởng biết Thẩm Thu Bạch đã quyết tâm, run sợ nói với đám nhân viên đang sợ hãi co rúm đứng một bên: "Đưa, đưa Thẩm tổng tới phòng ngủ."
"Nhưng mà..." Một người trong đó sợ hãi nói: "Thẩm tiểu thư không ở trong phòng ngủ, cô ấy, cô ấy còn đang bị nhốt trong phòng giam."
Xung quanh tĩnh lặng như chết.
Thẩm Thu Bạch giận quá hóa cười: "Giỏi, giỏi lắm. Các người thật sự rất to gan."
Dương viện trưởng chảy mồ hôi lạnh, không biết là sợ hay là đau, hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, lão ta thật sự đã quên mất việc Thẩm Thu Vãn còn đang ở phòng tạm giam. Tính ra cũng đã bảy tám tiếng trôi qua, cho dù trung tâm ngắt điện trong mấy tiếng nhưng thời gian cũng quá dài, e rằng đã xảy ra chuyện lớn...
Lão ta càng nghĩ càng sợ hãi, bất chấp việc bị Thẩm Thu Bạch phát hiện mọi việc, hô lớn: "Mau! Mau thả người ra ngay!"
Thẩm Thu Bạch vừa nhìn liền hiểu đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.Hắn không quan tâm đến việc xử lý Dương viện trưởng nữa, kéo nhân viên vừa nói chuyện để anh ta dẫn đường. Đoàn người nhanh chóng đi đến cửa phòng tạm giam. Thẩm Thu Bạch nhìn song sắt trước phòng giam, tức giận siết chặt bàn tay lại. Đợi đến khi cánh cửa vừa mở, không khí nóng rực liền tràn ra, ánh sáng chói chang khiến đám người đều phải nhắm chặt mắt.
Sau khi cố gắng thích ứng, họ thấy một người đang nằm cuộn tròn trong góc phòng. Trong đầu Thẩm Thu Bạch "ầm" một tiếng, tựa như có gì đó vừa bị vỡ đi. Hắn thất tha thất thểu chạy tới, kéo người đó ra, quả nhiên là Thẩm Thu Vãn!
Lúc này cả người đối phương đều ướt đẫm, mái tóc đen đáng thương từng sợi ướt sũng mồ hôi. Ngay cả quần áo trên người cô đều như thể vừa vớt từ trong nước ra. Hai mắt cô nhắm nghiền, sắc mặt ửng hồng, đôi môi nứt nẻ, nhìn qua tựa hồ là đã ngất đi.
"Vãn Vãn? Vãn Vãn?"
Hắn bế người lên, khàn giọng nói: "Liên lạc với bệnh viện thành phố, bảo đích thân viện trưởng phải tới!"
"Vâng!" Tay thư ký run rẩy móc điện thoại ra, gọi điện sắp xếp.
Lúc này, Dương viện trưởng bị người kéo đến, Thẩm Thu Bạch nhìn thấy lão ta, ánh mắt chợt thoáng hiện nét hung ác rồi lại biến mất. Hắn bình tĩnh ra lệnh cho vệ sĩ: "Sắc mặt Dương tiên sinh không được tốt lắm, có lẽ là bị bệnh rồi. Đưa ông ta đi chữa trị đi."
Dương viện trưởng sửng sốt, không hiểu tại sao Thẩm Thu Bạch đột nhiên đổi giọng, lão cẩn thận nói: "Không cần không cần, cảm ơn Thẩm tổng."
Ngay sau đó, lão ta bị hai gã vệ sĩ một trái một phải kẹp chặt, cho đến khi lão bị kéo tới căn phòng tra tấn bằng điện giật kia mới hiểu được "chữa trị" là có ý gì...
—— Những dụng cụ lão ta dùng "trị" cho người khác, giờ sẽ dùng để "chữa trị" cho lão.
Bi kịch của Dương viện trưởng Thu Vãn không thể xem. Lúc này cô đang nằm trên hàng ghế sau xe, đầu gối lên chân Thẩm Thu Bạch.
Thật ra cô vẫn tỉnh, chỉ giả vờ ngất đi mà thôi.
Từ khi Thẩm Thu Bạch xuất hiện ở ngoài cổng trung tâm, cô đã biết được thông qua camera theo dõi. Vì thế cô lại sắp xếp phòng giam lại như ban đầu, từ đầu đến cuối có lẽ cô chỉ phải chịu đựng khoảng 20 phút.
Dựa theo hành vi của Thẩm Thu Bạch hôm nay, cô phỏng đoán, hắn quả thật không có ác ý với em gái của mình. Chỉ là yêu đương vào làm chỉ số thông minh của hắn offline, hoặc có lẽ đối mặt với nữ chính có IQ thấp thì hắn cũng phải hạ thấp tiêu chuẩn của mình theo. Tóm lại, Thu Vãn có thể cảm nhận được sự tự trách và đau khổ của hắn. Từ lúc lên xe đến giờ hắn không nói lấy một câu, trong xe như bị bao phủ bởi một tầng áp suất thấp.
Nhưng thế sao đủ được? Chờ cô "tỉnh lại" còn có món quà lớn nữa nha.
Rất nhanh, Thu Vãn được đưa vào phòng bệnh. Lúc thư ký dẫn theo một đoàn người chạy tới, cô vừa hay tỉnh lại.
"Vãn Vãn!" Thẩm Thu Bạch là người đầu tiên chú ý tới cử động của cô.
Đầu tiên Thu Vãn còn ngẩn người, sau đó kinh hoảng tránh hắn, vừa khóc vừa nói: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, đừng đánh tôi, đừng giật điện tôi, đừng đánh tôi! Anh hai, anh ở đâu? Sao anh không đến cứu em? Anh hai, sao anh không tin em?!"
"Anh hai đang ở đây, Vãn Vãn đừng sợ, anh mang em ra!" Thẩm Thu Bạch đau lòng mà ôm lấy Thu Vãn, lại bị cô trượt tay tát một cái lên mặt. Sau đó, Thu Vãn lại sợ hãi mà khóc lên.
"Xin lỗi, tôi xin lỗi! Tôi, tôi yêu trung tâm. Trước kia tôi là một đứa cặn bã, bây giờ tôi muốn thay đổi làm người!"
Tiếp theo đó, cả người cô cứng đờ, xoay người quỳ gối lên giường, ngâm lên bài hát của trung tâm: Thầy là một ngọn nến, thắp sáng con đường cho người lạc lối là em, cảm ơn cha mẹ, cảm ơn thầy......"
Bác sĩ: "......"
Thư ký: "......"
Thẩm Thu Bạch: "!!!"
"...... Cô, làm màu quá rồi đấy." Hệ thống tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
"Không sao đâu, có hiệu quả là được.Dù sao bây giờ tôi cũng là người bị ngược đãi, đầu óc mơ hồ.."
"......" Ký chủ, cô thay đổi nhiều quá. Là cô nhân tính vặn vẹo hay chôn vùi đạo đức rồi hả?
Cuối cùng, bác sĩ phải đứng ra ngăn Thu Vãn lại, tiêm cho cô một liều thuốc an thần. Nhìn Thu Vãn đang ngủ say, Thẩm Thu Bạch ảo não vò tóc. Thư ký đang định khuyên hắn, còn chưa kịp mở lời đã thấy hắn tự tát mình một cái, giọng nói nức nở: "Tôi không phải là người! Tôi đáng chết!"
Thư ký định ngăn hắn, lại nhìn sang Thu Vãn hô hấp yếu ớt đang ngủ trên giường, thở dài.
Đêm hôm đó, sau khi bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho Thu Vãn đã nói: "Thẩm tiểu thư chỉ là bị kích thích quá mức, sau khi tỉnh sẽ bình thường trở lại thôi. Nhưng sức khỏe cô ấy rất yếu, trên cổ tay đầy lỗ kim. Chúng tôi đành phải đâm kim dưới chân để truyền dịch cho cô ấy."
Thẩm Thu Bạch nghiêm túc lắng nghe, vẻ mặt không chút cảm xúc. Thư ký biết, lúc này tổng tài đã sắp bùng nổ rồi, càng bình tĩnh, càng nguy hiểm.
Sáng sớm hôm sau, Thu Vãn từ trong mơ tỉnh lại. Cô vừa liếc mắt một cái thì thấy Thẩm Thu Bạch. Ánh mắt của hắn vừa kinh hỉ vừa căng thẳng, lại không che dấu được sự mệt mỏi, có thể thấy là đã ngồi cạnh trông cô suốt cả đêm
"Anh hai?" Thu Vãn cẩn thận gọi một tiếng, rồi nhắm mắt lại: "Mình lại nằm mơ nữa sao?"
Thẩm Thu Bạch cảm thấy trái tim mình như bị lăng trì, nếu có thể mổ ra xem, có lẽ là đã chằng chịt vết thương. Trong trí nhớ của hắn, em gái là một người kiêu ngạo tự tin, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, nhưng giờ đây lại yếu ớt nằm ở trên giường, hèn mọn gọi hắn một tiếng anh hai.
Hắn lại nhớ đến ngày hạ táng cha mẹ vào bảy năm trước, hắn nắm tay em gái, đứng trước bia mộ hai người mà hứa hẹn, hắn nhất định sẽ chăm sóc em gái thật tốt, sẽ để em gái trở thành cô công chúa hạnh phúc nhất thế giới.
Nhưng hiện tại hắn đã làm gì đây?
Thẩm Thu Bạch hít sâu một hơi, dùng giọng nói ấm áp nhất chưa từng có mà nói: "Vãn Vãn, là anh hai thật mà." Hắn cầm tay Thu Vãn lên áp vào gương mặt mình, "Em xem, anh hai ở đây, anh hai đưa em về nhà."
Lông mi người trên giường run rẩy, chần chờ quay đầu lại, một lúc lâu sau mới xác nhận, gọi: "Anh hai."
Nhưng cô lập tức rút tay về như bị bỏng, chui vào chăn che kín đầu lại.
"Vãn Vãn, sao thế?"
Đối phương càng đè chặt chăn lại. Thẩm Thu Bạch sợ cô bị ngạt thở, chỉ đành mạnh tay kéo chăn ra, lại thấy mặt Thu Vãn đầm đìa nước mắt.
Trong nháy mắt đó, hắn suy sụp buông lỏng tay ra.
- ----
Thu Vãn nằm viện hai ngày, Thẩm Thu Bạch một bước cũng không hề rời đi. Trong lúc thư ký có tới tìm hắn, nói là Sở tiểu thư không ít lần gọi tới hỏi thăm hành tung của hắn, Thẩm Thu Bạch chỉ hờ hững nói: "Nói là tôi đi công tác, trước mắt cứ mặc kệ cô ấy đi."
Hắn còn chưa biết nên đối mặt với Sở Liên như thế nào. Dù cô ta là người đề xuất đưa Vãn Vãn đến trung tâm kiểm soát hành vi, nhưng hắn mới là người quyết định. Hắn chỉ xem qua những tư liệu Sở Liên thu thập, cứ nghĩ rằng trung tâm giống với trong quân đội, thậm chí cũng không hề điều tra lại, cứ thế mà quyết định. Chuyện này không thể trách ai được, chỉ có thể tự trách chính bản thân hắn.
Nhưng sau đó thông qua vệ sĩ hắn mới biết được, sau lưng hắn Sở Liên lại dặn dò Dương viện trưởng, bảo lão ta quản lý dạy dỗ Thu Vãn, còn bảo lão ta tăng thêm cường độ trị liệu. Việc này khiến hắn không thể không hoài nghi, liệu có phải ngay từ đầu Sở Liên đã biết tình huống thực sự trong trung tâm không?
Nếu thật sự là như thế, chứng minh hắn không hiểu gì về cô ta cả, sự tin tưởng hắn dành cho cô ta chỉ là một trò cười.
Chân tướng mọi việc, chỉ có thể chờ đến khi hắn gặp lại cô ta mới có thể kết luận được.
Chiều hôm đó, Thu Vãn được làm thủ tục xuất viện. Thẩm Thu Bạch đưa cô về nhà.
Dọc đường đi, Thu Vãn vô cùng im lặng. Nói đúng hơn là, từ khi cô tỉnh lại vẫn luôn không nói chuyện, nếu như có người hỏi cô, thì cô sẽ trả lời, nhưng tuyệt đối không chủ động nói một chữ nào.
Bác sĩ nói như thế là do vấn đề tâm lý, chỉ có thể nhờ vào việc tư vấn tâm lý từ từ cải thiện. Thẩm Thu Bạch không dám tiếp tục gây áp lực cho cô, mấy ngày nay đều thuận theo cô, nhưng Thu Vãn cũng không có yêu cầu gì khác.
Có trời mới biết hắn hoài niệm một Thẩm Thu Vãn luôn quấn lấy hắn muốn này muốn nọ đến cỡ nào.
Xe dừng lại trước một căn biệt thự lớn. Trước biệt thự là một vườn hoa rộng lớn. Những bông hoa tỏa hương thơm ngát đan xen trong bóng cây xanh mát, đài phun nước ở giữa khu vườn như bông hoa đang nở, bọt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời như thể những viên trân châu màu vàng, khi cơn gió nhẹ thổi qua, trong màn nước ẩn hiện ánh sáng bảy màu.
Sở Liên đang đứng ở bên đài phun nước, mang khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong chạy chậm về phía Thẩm Thu Bạch. Cô ta muốn nói cho hắn biết nỗi nhớ của cô ta với hắn! Bước chân cô ta nhẹ nhàng, mái tóc đen dài tung bay trong gió. Nhưng bỗng nhiên, cô ta đột nhiên dừng lại, vẻ mặt khiếp sợ.
Thẩm Thu Vãn? Sao nó lại quay về?!
- --------