Trước mắt hắn áng chừng hơn một dặm, là một mảng màu xanh bạt ngàn xa tít tắp, linh vụ hóa mây ngang trời.
Đây là dấu hiệu cho thấy rằng hắn đã đi đúng đường. Hắn mừng rỡ vì sắp bước vào Thảo Mộc Lâm - thiên đường thu hoạch điểm kinh nghiệm và điểm thôn phệ của hắn sắp mở ra.
Không biết liệu có phải là do hắn dùng thuật toán ông-dô-bà-ra bấm độn tìm được đường đúng hay là do khí-cao vận-đẹp dẫn-may đưa-mắn cho hắn.!!!
Cũng có khi hắn chỉ là tình cờ, nghi ngẫu chó chạy cùng sào mới bước nhầm vào Thảo Mộc Lâm.
Nhưng tất cả những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là trước mắt kia là đường sống, là ngân hàng ĐTP, ngân hàng EXP đợi hắn tới rút…
Có thể nói trong Tam Lâm - Tứ Động thì Thảo Mộc Lâm quả thật là thiên đường đối với hắn. Tuy có nhiều yêu thú, nhưng suy cho cùng cũng không phải là gì đáng ngại. Cái hắn đang cần để tích lũy ĐTP là thiên tài địa bảo, linh dược linh quả. Hắn cũng cần yêu thú để cày exp… Cho nên, đến được Thảo Mộc Lâm, hắn không khác gì chuột sa chĩnh gạo.
Hắn hưng phấn tăng tốc độ chạy như bay về phía trước. Nhưng chạy thêm 5 canh giờ nữa vẫn chưa thấy đến bìa rừng. Hắn giờ mới ngộ ra lời của tiền nhân: thấy núi xa tưởng gần chạy chết con tuấn mã…
Tuy vậy, đã đến nước này thì còn gì mà e với ngại… điểm đến trước mắt tuy xa nhưng còn hơn là mịt mờ hư vô.
Nghĩ vậy, nên hắn vẫn mỉm cười… Nụ cười rất chi là Từ Hiển… đểu đểu vô sỉ nhưng không gây cho người cảm giác chán ghét…
Hắn luôn cười… thường thì không cho ai cả… chỉ cho riêng hắn… như lời động viên an ủi tự thân… Hắn cười như thao tác của họa sư “họa hổ điểm nhãn” tôn thêm chút ngây ngô cho khuôn mặt nhiều phần lạc lỏng của hắn.
Con người ta, khi ở vào khốn cảnh tận cùng của nỗi cô đơn, thường tự tìm cho mình một cách… cách-tự-vui…
Hắn rất tôn sùng Santosh Kalwar, vì ông này nói một câu đúng với cách nghĩ của hắn - “Tôi đã mỉm cười ngày hôm qua. Tôi đang mỉm cười ngày hôm nay và khi ngày mai đến, tôi sẽ mỉm cười. Vì đơn giản, cuộc sống quá ngắn để ta khóc về mọi thứ”.
Đã qua 12 canh giờ, hắn vẫn chưa thể đặt bước chân vô Thảo Mộc Lâm, sự bức bối và mệt nhọc cùng nóng lòng săn giết yêu thú thôi thúc hắn tiếp tục tăng cước bộ.
Chạy thêm nửa canh giờ nữa, thì đột nhiên có một bóng đen nhỏ như con thỏ vụt qua trước mắt. Cái bóng nhỏ lao đi để lại tàn ảnh đỏ rực như lửa phía sau.
- Ồ, Liệt Diễm Thử…
Hắn chân không dừng bước, ý niệm gọi Bách Bộ Xuyên Tâm Cung xuất hiện trên tay. Nhanh như chớp, hắn lắp tên và kéo cung trong khi thần thức hắn tỏa ra khóa cứng mục tiêu là cái bóng đen đang lao nhanh ở phía trước.
Xuyên Tâm Tiễn rời dây cung bằng tốc độ nhanh như tia chớp ghim thẳng vào vị trí trái tim của con Liệt Diễm Thử. Con chuột to như con chó Bec-giê Đức không kịp é lên tiếng nào thì đã ngã xuống đất chết tốt.
Nhất tiễn tất sát.
Thanh âm hệ thống vang lên trong tai:
- Ting… chúc mừng kí chủ nhất tiễn kích sát Liệt Diễm Thử - yêu thú cấp 1 trong phạm vi 82 bước. Điểm kinh nghiệm exp +82, điểm may mắn +1.
- Đúng là đi săn chưa vào rừng đã gặp chuột. Không hề gì, đứng đầu 12 con giáp chẳng phải cũng là chuột sao? Chuột heo chồn beo cáo cọp gì hễ gặp là ta chơi tuốt luốt… Thịt muỗi cũng là thịt… Thịt chuột cũng đâu thua gì tiên hạc linh điểu… Đang đói thì mầm đá cũng hóa thành cao lương…
Hắn bước nhanh về phía Liệt Diễm Thử, vẫy tay thu Xuyên Tâm Tiễn vào bao. Hắn xách con Liệt Diễm Thử lên nhìn ngắm thành quả lần đầu đi săn của mình một chút rồi đi lại chỗ tảng đá to ngồi xuống.
Hắn nhìn xung quanh toàn là đá, không có cây cối hay củi rác gì để nhóm lửa…
Hắn đành mò mẫm trong trữ vật giới chỉ tìm xem có thứ gì không quan trọng để có thể đem ra đốt lên không… Tìm một lúc, hắn cũng lấy ra được mấy thứ quần áo yếm iếc vớ vẩn của Từ Tự Cung lúc trước để lại chất đầy mấy rương…
Hắn lôi cả mấy rương ra… Đập rương lấy thanh gỗ làm chất đốt. Hắn xé váy yếm làm mồi để nhóm lửa. Cũng may là lúc ở trong hang đá kiểm kê thu hoạch, hắn không đá động đến cái trữ vật giới chỉ của hắn. Chứ nếu không thì bây giờ chẳng biết lấy gì mà đốt lửa nướng chuột.
Quả thật lời ông cụ bán thịt heo đầu hẻm nói với mụ ẻm nhà bên - giờ nghĩ lại - thấy đúng: cái gì cũng có tác dụng riêng của nó. Vấn đề là phải biết dùng đúng lúc đúng chỗ thì hiệu quả mới có được.
Hắn hí hoáy hì hục dăm ba phút sau, con chuột béo nguậy cũng sạch lông, bị xỏ xiên đưa lên giàn múa lửa.
Chưa đầy một khắc, mùi thịt nướng đã bắt đầu lan ra kích thích khứu giác khiến cơn đói của hắn càng cồn cào hơn.
Hắn nhìn lớp da vàng óng đang nổ bung ra trên lửa, nước mỡ chảy xuống kêu xèo xèo, không kìm lòng được phải nuốt nước miếng ừng ực…
Hắn bụng bảo dạ rằng:
- Ráng kiềm chế, tiết kiệm nước bọt… phải đợi thêm một lúc nữa để cho thịt chín đều từ trong ra ngoài mới được… Ăn sống sống một cái… lỡ mà anh Tào con bác Của nhà bên nửa đêm nổi máu điên lao sang chơi trò rượt đuổi thì có nước xách quần mà chạy té khói đít… Ở đây biết tìm đâu ra berberine hay bactrim!!!
Hắn không thích ăn sống chính xác là sợ ăn sống, nên không thể vội vàng được. Cái gì cũng phải có qui trình…
- Giá như có ít gia vị thì tốt… Lần sau về phố, cần chuẩn bị kĩ càng gia vị các loại mới được.