Tâm tư của Lộ Hàm Ngọc đến người qua đường cũng biết, lúc ở thủ đô Liên Bang, cô ta đã lập chí phải gả vào hào môn, ở học viện thường xuyên chủ động bám vào con cái nhà hào môn.
"Em cho rằng chút kỹ xảo của mình người khác sẽ không nhìn thấu sao, không biết xấu hổ cũng phải có trình độ chứ.
Biết ở học viện người khác nói em như thế nào không, nói em da mặt dày đến mức xé cũng xé không nổi, kẻ ngu ngốc mơ mộng bay lên cành cao biến thành phượng hoàng."
Lộ Quang Huy có tính tình kiêu ngạo, những người đó nói những lời này ngay trước mặt cậu ta, lúc ấy cậu ta hận không thể đào cái hầm để chui vào.
Lộ Hàm Ngọc đỏ mặt, cô ta không phải không biết người trong học viện nói mình như thế nào, nhưng bị đối mặt chọc thủng vẫn thẹn quá thành giận: "Anh cho rằng lưng anh cũng thẳng lắm sao, anh cùng những kẻ đó sống còn không phải giống em muốn thấy người sang bắt quàng làm họ sao.
Em cứ muốn làm thiếu phu nhân của hào môn thì thế nào, ai mà chẳng có giấc mơ.
Nếu Lộ gia có thể cho em xuất thân đáng để kiêu ngạo, sao em phải ra nông nỗi như vậy, hai anh em chúng ta cũng chẳng có tư cách nói ai đâu, anh cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông thôi."
Lộ Quang Huy nghe vậy thấy khó thở, "Anh là vì tiền đồ, ít nhất anh còn nỗ lực chứng minh giá trị của mình, còn em chỉ nghĩ không làm mà hưởng, đừng so anh với em, em không xứng!"
"Lộ Quang Huy, em là em gái anh, nếu em gả vào hào môn các anh cũng dính được tí vinh quang đấy, đừng nói như kiểu mình cao thượng lắm vậy, chờ sau khi em gả vào hào môn, có bản lĩnh anh đừng tới nhờ cậy em." Lộ Hàm Ngọc cả giận nói.
"Em cho là anh thèm vào chắc!" Lộ Quang Huy oán hận nói.
"Đừng ồn nữa." Lộ Quang Minh la lớn, bình tĩnh mà nhìn Lộ Hàm Ngọc, "Em nghĩ kỹ rồi?"
"Đương nhiên, rời khỏi nơi này còn không phải phải bắt đầu một lần nữa à, chẳng bằng lưu lại nơi này." Lộ Hàm Ngọc nghĩ, thái độ mềm mỏng hơn một chút, lôi kéo quần áo cậu ta, "Anh hai, anh lưu lại đi, đừng đi, anh giúp em với, chờ tới khi em gả cho người có quyền thế, em nhất định sẽ nhớ ơn anh, được không?"
Lộ Quang Minh rút tay mình về, "Anh cảm thấy Quang Huy nói không sai, em là em gái của bọn anh nên mới khuyên bảo em, cả đời này bọn anh cũng chỉ có cái mạng này, cho dù thành thành thật thật làm người thường cũng được, nhưng anh cũng tôn trọng quyết định của em."
"Các anh đều không cảm thấy em có thể thành công đúng không, em sẽ làm cho các anh xem, một ngày nào đó, các anh sẽ hối hận." Lộ Hàm Ngọc nói xong, quay đầu khuyên bảo Lộ Hướng Viễn, "Phụ thân, ngài là phụ thân ruột của anh cả, nhất định anh ta sẽ không thật sự mặc kệ ngài, ngài giúp con đi, về sau con sẽ hiếu thuận với ngài."
Lộ Hướng Viễn bị cái bánh cô ta vẽ ra dụ dỗ, lão ta cũng cảm thấy Lộ Lê chắc chắn sẽ không thật sự mặc kệ mình, nói như thế nào đi chăng nữa, mình cũng là phụ thân của y.
Cha con hai cuối cùng quyết định lưu lại Vinh Diệu tinh.
Lộ Quang Huy nói bọn họ không quan tâm, không bao giờ muốn quản bọn họ nữa.
Lộ mẫu thì không đành lòng, tuy con gái bé bỏng quá mức ích kỷ, nhưng rốt cuộc cũng do ả mang thai mười tháng, chiều chuộng từ nhỏ.
Nhưng nhiều lần khuyên bảo đều không có tác dụng, ngược lại còn bị Lộ Hàm Ngọc chỉ trích là tới gây trở ngại cho cô ta.
"Mẫu thân, con bé nó điên rồi, người coi như không có đứa con gái này đi, về sau có con và anh sẽ hiếu thuận với ngài." Lộ Quang Huy ghê tởm hai cha con họ muốn chết, hận không thể đi ngay bây giờ.
Lộ mẫu thất vọng không thôi, ở giữa chồng và con gái với hai đứa con trai, cuối cùng ả vẫn lựa chọn hai đứa con trai.
Cùng ngày anh em Lộ Quang Minh thu dọn đồ đạc mang theo Lộ mẫu rời đi, phương thức liên lạc cũng không thèm lưu lại.
Cha con Lộ Hướng Viễn vẫn mơ mộng về hào môn, không hỏi bọn họ muốn đi đâu.
Sau khi giấc mơ về hào môn rách nát mới nhớ tới bọn họ, nhưng máy truyền tin đã bị quân bộ thu đi, không biết bọn họ đến nơi nào, cũng không biết số liên lạc mới của bọn họ.
Trương tướng quân bị bắt không bao lâu, Tần Vũ đã thăm dò rõ ràng quan hệ của lão ta với tổ chức Phản Tinh Hệ.
Trương tướng quân lợi dụng anh em Lộ Quang Minh, bản thân làm sao không phải bị tổ chức Phản Tinh Hệ lợi dụng.
Từ khi trốn chạy khỏi Liên Bang, Trương tướng quân rơi vào tình cảnh bị truy nã, muốn làm hải tặc cũng không có vốn, vì thế gia nhập tổ chức Phản Tinh Hệ.
Tổ chức Phản Tinh Hệ đồng ý cho bọn chúng gia nhập, nhưng muốn kiểm tra Trương tướng quân, bài kiểm tra này chính là cứu Phù Cừ bị Tần Vũ bắt đi.
Tổ chức phái người đi nhiều lần như vậy cũng không cứu được Phù Cừ, chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Trương tướng quân, nhưng tỉ lệ thấp thế nào, trong lòng bọn chúng đã có đáp án.
Trương tướng quân cho rằng anh em Lộ Quang Minh là quân cờ của mình, lại không biết mình cũng là quân cờ của người khác.
Sau đó, Trương tướng quân bị đưa về Liên Bang.
Hết thảy đều khôi phục lại bình thường.
Anh em Lộ Quang Minh mang theo Lộ mẫu rời đi, Tần Sương nói tin tức này cho Lộ Lê.
"Cha con Lộ Hướng Viễn không biết vì sao không chịu đi, còn ở tại căn nhà phụ thân an bài cho bọn họ." Tần Sương vĩnh viễn cũng không lý giải được tâm tư những người muốn bay lên cành cao biến thành phượng hoàng.
Lộ Lê có thể lý giải được, thời niên thiếu dù sao y cũng sống cùng mái hiên với Lộ Hàm Ngọc, "Không cần quan tâm đến bọn họ, không gợn nổi bọt sóng gì đâu."
Hai người Liên Bang muốn sống ở Vinh Diệu tinh, nơi đế đô giá cao chót vót này rất gian nan.
Lộ Hàm Ngọc còn muốn tiếp cận hào môn của Vinh Diệu tinh, khó khăn không chỉ bình thường.
"Không cần phái người giám thị bọn họ sao?" Tần Sương hỏi.
"Đây không phải lãng phí nhân lực tài nguyên sao." Lộ Lê cười nói.
"Được, vậy mặc kệ đi." Tần Sương cũng cảm thấy phái người đi giám thị hai kẻ không có một chút uy hiếp nào là quá để mắt đến bọn họ.
Giải quyết xong người Lộ gia, Lộ Lê giao cái rương thần bí lấy trong căn cứ ngầm cho La Quân Y để kiểm nghiệm, rồi lại bắt đầu cuộc sống 2 điểm đến, nếu không phải ở đại trạch Tần gia chơi với đám nhóc con, thì ở phòng làm việc Milo, căn cứ của mình lại không tới nhiều lắm.
Mỗi ngày ở phòng làm việc Milo cùng ba vị đại sư nghiên cứu cơ giáp tách hạch, có những nguyên liệu đó, nghiên cứu của họ tiến triển càng lúc càng lớn.
Lộ Lê cũng tự mình tiến hành nghiên cứu, nhưng dù sao y cũng không có kiến thức rộng rãi bằng ba vị đại sư cộng vào, cùng bọn họ nghiên cứu có thể tăng thực lực của mình.
Bất tri bất giác, y đã có thể độc lập chế tạo cơ giáp cao cấp, cơ giáp tách hạch cũng có thể nghiên cứu ra đại khái.
Y bận, Tần Vũ cũng rất bận.
Công việc tích lũy trong 5 tháng rất nhiều, tuy nhiên việc lớn cần xử lý không nhiều lắm, chủ yếu là nhằm vào hai thế lực là tổ chức Phản Tinh Hệ và Thiên Long.
Ngày nào chưa cứu được Phù Cừ, ngày đó bọn chúng vẫn chưa bỏ qua.
"Thủ hạ của phó đoàn trường quân đoàn III Lạc Luân Tá vào nửa tháng trước đã phá huỷ một cứ điểm quan trọng của Thiên Long, nghe nói phát hiện tin tức có liên quan đến Phù Cừ, muốn gặp Phù Cừ một lần." Chu Tuấn Ngạn báo cáo.
"Tin tức gì?"
"Chỉ nói là tin tức trọng yếu." Chu Tuấn Ngạn trả lời đúng sự thật.
Đôi mắt sâu không lường được của Tần Vũ từ từ thẩm thấu ra giá lạnh, "Vậy để cho bọn họ gặp mặt đi."
"Vâng, thưa thượng tướng." Chu Tuấn Ngạn lại nói, "Còn có một việc, quốc vương bệ hạ có vẻ có chuyện quan trọng tìm ngài."
"Tôi biết rồi."
Tần Vũ xử lý xong hết việc mới đến vương cung gặp Brian.
"Bệ hạ tìm thần có chuyện gì?"
Jules cũng ở đây, Brian không ngờ hắn tới không đúng lúc như vậy.
"Quản gia vừa mới nói sẽ lấy bánh kem mới làm cho em, em đi xem đây." Jules theo anh ta lâu như vậy, vừa thấy đã biết bọn họ muốn nói chuyện quan trọng, lập tức thức thời lui ra ngoài.
Việc này Brian còn chưa muốn để cậu ta biết, nên không lưu cậu ta lại.
Người vừa rời đi, anh ta cân nhắc một lúc mới hạ quyết tâm mở miệng.
"Tần Vũ này, cái cải tạo gen kia, các cậu hẳn đã chế tạo ra rồi nhỉ."
"Bệ hạ muốn thì phái người đi tìm nguyên liệu đi." Tần Vũ cũng không cảm thấy ngoài dự kiến, bởi vì đây là việc sớm muộn gì cũng phát sinh.
Brian nghe ra ngụ ý trong lời hắn, vô cùng vui sướng, "Được, nhưng cậu có thể cho ta một lọ trước hay không, ta muốn cho Jules một niềm vui bất ngờ."
Nguyên liệu khó tìm thì anh ta hiểu, Tần Vũ không có nghĩa vụ giúp anh ta tìm, lại còn phải chế tạo dung dịch cải tạo miễn phí nữa, hắn có thể sảng khoái như vậy đã nằm ngoài dự kiến.
Tần Vũ không tỏ ý kiến, tùy tay lấy một cái lọ ra ném qua.
"Cẩn thận một chút!" Brian hoảng sợ, nhận ra đây là cái gì, vội vàng tiếp được, thấy không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm, "Đúng rồi, còn có một việc nữa, Jules gọi Lộ Lê là anh trai, việc này cậu có biết không?"
Anh ta đã phái người đi điều tra, nhìn video giám sát trên Vinh Diệu tinh mới biết người cứu Jules là Lộ Lê, mới yên tâm để bọn họ qua lại.
"Ừ." Tần Vũ cũng không biết, nhưng hắn cũng không ngại nói dối.
Brian cho rằng hắn đã biết, bắt đầu bốc mùi dấm: "Bây giờ em ấy với Lộ Lê thân thiết còn hơn hai chúng ta."
"Đó là bởi vì các người làm sai." Tần Vũ nói thẳng không cố kỵ.
"Được rồi, ta cũng biết dùng sai phương pháp rồi, cho nên bây giờ không phải ta đang sửa lại sao." Brian cười khổ.
Tần Vũ ừ một tiếng không nói chuyện, hắn chưa bao giờ là đối tượng tốt để nói chuyện phiếm cả.
Brian biết điều này.
Khi Jules nâng bánh ngọt mà quản gia làm lại đây, Tần Vũ đã đi rồi.
Brian không lập tức lấy dung dịch cải tạo gen ra, anh ta muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Jules, qua mấy ngày nữa là sinh nhật cậu ta, anh ta muốn làm quà sinh nhật, tin rằng cậu ta nhất định sẽ rất vui.
Ngày hôm sau, Brian lấy được danh sách nguyên liệu Tần Vũ gửi, trên đó tất cả đều là nguyên liệu chính để chế tạo dung dịch cải tạo gen.
Tuy đã sớm biết những nguyên liệu này khó có được, nhưng sau khi nhìn thấy, Brian mới biết không chỉ khó bình thường, hơn nữa những thứ này xác thật không thể sản xuất số lượng lớn, vậy nên càng thêm lý giải phương pháp của Tần Vũ.
Cho dù tiếc nuối, nhưng cũng không phải không thể đủ để chế tạo ra một nhánh quân đội cường đại nhỏ.
Brian gọi thân tín của mình là công tước Louis, giao chuyện này cho anh ta làm.
Người vừa rời đi không bao lâu, Jules đẩy cửa đi vào, "Vừa rồi em gặp công tước Louis ở trên đường, không phải anh lại muốn tách anh ấy với chị Lasta ( Đại công chúa) ra đấy chứ?"
"Không phải là Lasta nói với em chứ?" Brian cười, Lasta là một trong số những người không nhiều lắm biết quan hệ của anh ta và Jules.
Jules lập tức phủ nhận, "Sao có thể."
"Sao không có khả năng, em chỉ có nhận lời của người khác là nhanh." Brian vẫn rất hiểu cậu.
Jules không ngờ bị vạch trần nhanh như vậy, nhưng lại chẳng thấy xấu hổ, còn cười hì hì: "Anh biết là được rồi, chị Lasta và công tước Louis ân ái như vậy, anh làm thế là lấy gậy đánh uyên ương đấy."
"Thật ra ta cũng muốn cho bọn họ nhiều thời gian ở bên nhau, tựa như ta muốn em mỗi ngày ở vương cung cùng ta vậy, nhưng có một số việc chỉ có thể để Louis làm." Louis là bạn của anh ta từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn kiên định không đổi ủng hộ anh ta, dung dịch cải tạo gen quá trọng yếu, anh ta chỉ tin tưởng Louis.
"Em cũng muốn mỗi ngày ở vương cung cùng anh, nhưng mà......" Jules không nói tiếp, chỉ là vẻ mặt có chút cô đơn..
Danh Sách Chương: