Mục lục
Tinh Tế Chi Thượng Tướng Phu Nhân Thị Hắc Hộ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lộ Lê thấy ba mấy người xông vào, tưởng rằng họ là bảo an của trung tâm thương mại.

Y còn đang nghĩ động tác của trung tâm thương mại thật nhanh, vừa xảy ra vấn đề đã điều người tới xử lý, lại phát hiện họ là cấp dưới của Tần Vũ.
“Thưa thượng tướng phu nhân, Tần Tuyết tiểu thư, hai người không sao chứ?” Barry ra lệnh dẫn phần tử khủng bố đi, sau đó đi đến trước mặt Lộ Lê và Tần Tuyết còn chưa thể thoát khỏi kinh sợ.
“Không có việc gì, các anh tới đúng lúc.” Lộ Lê lắc đầu.
Barry nghĩ thầm phu nhân thật biết nói lời khách sáo, anh ta đã xấu hổ chết.

Khi anh ta dẫn người xông lên, tên phần tử khủng bố rõ ràng đã bị thượng tướng phu nhân giải quyết.
“Không không, là công lao của phu nhân, nếu không có ngài, sẽ có càng nhiều người chết trong tay kẻ kia.” Anh ta nói lời này với thái độ nghiêm nghị kính trọng, thực lực của thượng tướng phu nhân cao hơn anh ta tưởng tượng.
“Kẻ vừa rồi là thế nào, các anh xuất hiện ở đây chính vì hắn?” Lộ Lê nhạy bén cảm thấy chuyện này không đơn giản.
“Chuyện này chúng ta vừa đi vừa nói, trước mắt cần phải rời nơi này.” Nhắc tới phần tử khủng bố, sắc mặt Barry lập tức trở nên nghiêm túc.
Tần Tuyết rốt cuộc bình tĩnh lại, nhìn Lộ Lê đi phía trước, vẻ mặt có chút phức tạp.

Cô không ngờ Lộ Lê sẽ cứu cô, nếu y không phát hiện kẻ kia đáng nghi, cô có thể đã bị kiếm năng lượng chém trúng, có khả năng bị thương nặng, cũng có khả năng sẽ tử vong.
Càng nghĩ, cảm xúc của cô càng không xong, cô phát hiện mình quá sợ cái chết.
Lộ Lê đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, “Đi nhanh lên, nơi này có phần tử khủng bố, chúng ta cần lập tức rời đi, mua quần áo thì để sau đi.”
Thanh âm quen thuộc xuyên qua ốc nhĩ, thẳng đánh vào não bộ.

Tần Tuyết ngơ ngác nhìn y, nện bước lại càng chậm hơn, con tim kinh hoàng đột nhiên bình tĩnh trở lại.
Lộ Lê không biết cô phát ngốc cái gì, hai bước đi tới kéo cổ tay cô.
Họ được Barry và quân đội hộ tống rời trung tâm thương mại, đằng sau, bên trong trung tâm thương mại vang lên tiếng chấn động.

Lộ Lê kinh ngạc khi người bị thương không nhiều.


Người trong trung tâm thương mại có vẻ rất có kinh nghiệm, không hề kinh hoang thất thố gia tăng gánh nặng cho quân đội, mà làm theo chỉ dẫn nhanh chóng sơ tán.
Barry cho biết người chỉ huy họ là Tần Sương.

Biết họ không có việc gì, Tần Sương mang người tiến vào trung tâm thương mại, Barry không dám để họ ở lại lâu, trước mang theo Tần Tuyết rời đi.
Phần tử khủng bố phát hiện trốn không thoát, bắt đầu đại khai sát giới.

Nhưng mỗi tầng của trung tâm đã bị quân đội dùng lối đi đặc biệt lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bao vây, khi một tên nổi điên, quân đội nhanh chóng lao tới.

Vừa nghe thấy tiếng vang, họ lập tức bổ vây, bắt phần tử khủng bố lại, những kẻ kịch liệt phản kháng thì bị xử tại chỗ.
Không đến một giờ, cảnh giới được giải trừ, có ba kẻ khủng bố đã chết, một tên bị bắt sống, chính là tên bị Lộ Lê đả thương.

Đối phương muốn tự sát, chỉ tiếc chưa kịp làm đã bị Lộ Lê đánh bò.
Tần Tuyết bị kinh sợ, Lộ Lê không để cô lái xe huyền phù về nhà, cho cô ngồi cùng xe mình.
Nhạc Hiểu trong lòng không vui, nhưng nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, thấy sắc mặt của cô còn trắng bệch nên không nói gì cả, chỉ không cao hứng bĩu môi, nếu cô không hẹn phu nhân đi cùng thì cũng sẽ không gặp phải chuyện này.
Về Tần gia, Tần phu nhân còn chưa về, Lộ Lê thuật lại đại khái với Tần quản gia.

Tần quản gia cho người đưa tiểu thư về phòng, cô gái nhỏ chưa từng gần với tử vong như vậy, tâm lý khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng.
Tần quản gia tốt xấu cũng là nhìn Tần Tuyết lớn lên, cô là người vô ưu vô lự nhất Tần gia.

Bởi vì anh trai chị gái của cô đều là người cực kỳ xuất sắc, Tần nguyên soái và Tần phu nhân không yêu cầu cô cái gì, cô thích cái gì, họ chưa bao giờ ngăn cản, cho nên tính cách cô tương đối ngây thơ hồn nhiên.
“Tôi sẽ chăm sóc tốt Tần Tuyết tiểu thư, đại thiếu phu nhân cũng bị kinh sợ.”
Tần quản gia nghe rõ ràng, có vẻ Lộ Lê đã cứu Tần Tuyết, vô cùng cảm kϊƈɦ y.


Ông quả nhiên không nhìn lầm, đại thiếu phu nhân thật là người tốt, ngày thường dù bị Tần Tuyết tiểu thư chèn ép, gặp được nguy hiểm thì vẫn sẽ ra tay.
“Tôi không có việc gì.” Lộ Lê mỉm cười, Trùng thú đáng sợ như vậy mà y còn không sợ.

“Phu nhân, lúc đó nguy hiểm cỡ nào, sao có thể không có việc gì.” Trở lại phòng, khi chỉ có hai người, cảm xúc Nhạc Hiểu hạ xuống.

Nếu không phải cậu ta vô dụng, căn bản không cần phu nhân ra tay.
“Chỉ nhìn như nguy hiểm mà thôi, người kia chân bị thương, lúc trước hẳn là bị Tần Sương truy kϊƈɦ, đánh không lại mới chạy vào trung tâm thương mại.

Nếu kẻ kia không bị thương, khoảng cách gần như vậy tôi cũng không có cách.” Lộ Lê nói thật.
Nhạc Hiểu vừa nghe đã buồn bực, tên phần tử khủng bố kia bị thương mà cậu ta cũng không kịp phản ứng, nếu không bị thương thì càng nguy hiểm hơn, quả nhiên cậu ta vẫn quá yếu.
“Phu nhân cũng thật lớn mật, nếu gần đó có đồng bọn của chúng thì sao?”
Lộ Lê nói: “Tôi nếu không ra tay, Tần Tuyết không chết cũng sẽ trọng thương, con bé là em gái của Tần Vũ, tôi không thể ngồi xem mặc kệ.”
“Cô ấy lúc trước cùng với Tần phu nhân đối xử với ngài như vậy, phu nhân chính là quá thiện lương.” Nhạc Hiểu cực kỳ cảm động.
Lộ Lê dở khóc dở cười, thiện lương? Lần đầu tiên y nghe có người nói y như vậy.
Tần Sương trở lại quân đoàn I tự mình đến chỗ Tần Vũ báo cáo, lần trước cậu ta không về nhà cũng vì chuyện này.

Họ thu được tình báo có một đám phần tử khủng bố lẻn vào Vinh Diệu tinh, ý đồ tập kϊƈɦ Vinh Diệu tinh trêи quy mô lớn.

Hắn là người phụ trách sự kiện lần này, cần thiết theo sát toàn bộ hành trình.
Chỉ tiếc là đám phần tử khủng bố kia quá ẩn nhẫn, cũng quá giảo hoạt, Tần Sương phái người không ngừng vây đổ, cuối cùng vẫn bị để lọt bốn tên.

Không ngờ bốn tên này lẻn vào trung tâm thương mại Asia, còn xuất hiện vào lúc cuối tuần, hiển nhiên là sớm có mưu tính.

Vận may của họ thật không tốt.
Tần Sương xong việc mới biết tên phần tử khủng bố bị Lộ Lê đánh ngất là đầu sỏ.

Tầng 16 có một thứ rất quan trọng, chúng trước đó đã trang bị chốt bom có thể phá hủy hơn nửa trung tâm thương mại.

Đặt trang bị ở đó là bởi vì nơi đó ít người, không dễ bị phát hiện.
Nếu không có gì bất ngờ, kế hoạch của chúng tám chín phần sẽ thành công.

Nghĩ tới đó, Tần Sương chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh tử thương vô số, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng cũng không khỏi rùng mình.
Nghĩ vậy, Tần Sương phát lại đoạn video lấy được từ trung tâm thương mại, ghi lại cảnh có Lộ Lê và Tần Tuyết ở tầng 15.
“Anh cả, chị dâu thật là quá lợi hại, không chỉ cứu Tiểu Tuyết mà còn cứu mấy ngàn tính mạng ở trung tâm thương mại Asia.

Không biết anh ấy dùng biện pháp gì mà có thể đoạt lấy kiếm năng lượng trong tay tên khủng bố kia.

Cây kiếm năng lượng kia là bản mới nhất, uy lực cường đại hơn đa số các loại kiếm năng lượng khác.”
Khó trách lúc trước họ kiểm tra không ra, có một loại kiếm năng lượng kiểu mới xuất hiện ở chợ đêm, được chế tạo bằng một loại kim loại rất hi hữu, không đổi mới dụng cụ kiểm tra thì sẽ không phát hiện ra, bằng không sẽ không để chúng đào thoát.
May mà không thương vong quá lớn, bằng không Tần Sương cũng sẽ tức giận chính mình.
Đang nói, Tần Sương đột nhiên phát hiện không khí không đúng, khi cậu ta thấy sắc mặt anh cả còn đáng sợ hơn phần tử khủng bố, trái tim nhịn không được run lên.
Sao, sao lại thế này, cậu ta đã nói câu nào chọc trúng dây thần kinh mẫn cảm của anh cả à?
Khí áp trong văn phòng ngày càng thấp, giống như không khí bị nén lại, hô hấp ngày càng dồn dập, ngực cũng cảm thấy bị đè nặng.

Tần Sương cầu cứu nhìn về phía Chu Tuấn Ngạn, thấy thần sắc người kia như thường, có vẻ không chịu ảnh hưởng chút nào, trong lòng bội phục, nhưng cậu ta thật sự không biết mình đã nói sai cái gì.
Chu Tuấn Ngạn thở dài một hơi, dùng khẩu hình cho cậu ta hai chữ.

Tần Sương nháy mắt ngộ ra, lại bực mình, cậu ta còn kém hơn Chu Tuấn Ngạn, người có thể làm anh cả biến sắc cho tới nay chỉ có chị dâu thôi.
Cậu ta quyết định dời lực chú ý của anh cả một chút.
“Anh cả, thật ra còn có một việc em không biết có nên nói hay không.”

“Nói!” Thanh âm lạnh lẽo âm trầm.
Tần Sương run lên, đột nhiên bắt đầu hối hận, cậu ta sợ anh cả biết rồi sẽ lấy cậu ta ra mài đao.

Nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy chết sống chết mặc bay thì hơn (*), dù sao chuyện này xác thật là em ấy sai, “Cái này, em thấy Tiểu Tuyết và chị dâu xuất hiện trong video, rồi phát hiện công chúa Barbara cũng xuất hiện.

Hơn nữa, hai người hình như nhằm vào chị dâu.”
(*)Bản gốc là ‘tử đạo hữu bất tử đồng đạo’, ý chỉ mình sống là được bạn bè chết thì kệ cha
Phần tử khủng bố bị bắt lại, Tần Sương cảm thấy chị dâu và em gái không giống như thân nhau đến mức đi dạo mua sắm cùng nhau, cho nên nhờ Lý giám đốc cho xem lại video an ninh.

Kết quả, cậu ta phát hiện Barbara dám phái người hại chị dâu.
Việc này trực tiếp dọa cậu ta giật mình, cảm thấy Barbara và Tần Tuyết quá lớn mật, loại chuyện này cũng làm ra được.

Cũng may mắn, cậu ta thấy Tần Tuyết về sau dường như có ngăn cản Barbara, cậu ta nhờ Lý giám đốc phân tích âm tần để nghe đối thoại của hai người.
May mà Tần Tuyết cuối cùng đã dừng lại, bằng không anh cả thấy video, cậu ta thật sự lo lắng anh cả sẽ giận dữ giết Tần Tuyết.
Cậu ta đã xem nhẹ địa vị của Lộ Lê trong lòng Tần Vũ.
Khi Tần Vũ xem xong video, toàn bộ văn phòng thoáng chốc biến thành địa ngục, cậu ta như ác quỷ từ địa ngục bò ra, ngũ quan cương ngạnh anh tuấn bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo dữ tợn.
Tần Sương rốt cuộc nhịn không được, chạy trối chết, chỉ trong chốc lát, Chu Tuấn Ngạn cũng đi ra.
“Chu thượng tá, từ khi nào anh cả của tôi trở nên khủng bố như vậy?” Tần Sương nhớ lại anh cả lúc nãy, vẫn cảm thấy run sợ, đột nhiên có cảm giác Tần Tuyết và Barbara sắp xúi quẩy.
“Cậu không phải cũng đoán được sao.” Chu Tuấn Ngạn thong dong đáp lại, thượng tướng giận cũng không phải giận anh ta.
Tần Sương dừng một chút, “Vậy anh nói, anh cả sẽ làm gì?”
Chuyện này chính yếu vẫn là công chúa Barbara, cậu ta cảm thấy mình khá hiểu em gái, chủ ý này tuyệt đối không phải do con bé đưa ra.

Tần Tuyết chanh chua nhưng tâm địa thiện lương, tuyệt đối sẽ không dám làm chuyện hại người, nếu không, không cần anh cả ra tay, phụ thân sẽ không bỏ qua.
Chu Tuấn Ngạn cười cười, không nói gì, Tần Sương thấy không hỏi được gì, thật ra biết mình
trong lòng sớm có đáp án, than một tiếng rồi đi.
Chương 93: Rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK