Lăng Bách mở điện thoại gọi cho cô: “An Dao, bác nói nhìn thấy hai chiếc xe đỗ ở cửa là biết chúng ta đã về nhà, cũng không nói nhìn thấy gì cả, em cứ yên tâm nhé. Hơn nữa, từ lúc em xuống dưới nhà, anh cố tình chuyển chủ đề nói chuyện linh tinh với bác.”
Cô lái xe theo sau xe anh, không nói gì.
Lăng Bách an ủi: “Thực ra em là người trưởng thành rồi, cho dù là thật thì cũng không sao đâu.”
Cô cũng biết nhưng vẫn cảm thấy ngại ngùng, có thể mỗi cô gái đều có lúc ngại ngùng như thế này, cô nói: “Anh mau gọi điện thoại cho chị Phân đi, chỉ sợ thiên hạ đã đại loạn rồi. Anh quên hôm qua chị ấy mắng anh à, bây giờ giữa trưa mới về, lát nữa kiểu gì anh cũng xong đời.”
Lăng Bách thất thanh kêu lên: “Chết thật rồi, anh đang quay quảng cáo, quay được một nửa thì bỏ đạo diễn ở đó rồi chạy đi.”
“Ha ha ha, em đoán hôm nay trên báo sẽ có tin thế này, đạo diễn nào đó hoặc bên đại diện nào đó tố cáo Lăng Bách giở thói ngôi sao.”
“Kệ họ viết, anh gọi điện cho chị Phân trước đã, em lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.”
Anh vội vàng gọi cho chị Phân. Quả nhiên, đầu máy bên kia chị Phân đang điên tiết, mắng anh xối xả: “Hôm qua cậu không chịu về thì tôi còn hiểu được, bây giờ mấy giờ rồi? Đạo diễn người ta hỏi mấy lần, yêu cầu tôi giải thích rõ ràng, tôi phải giải thích thế nào? Bên đại diện cũng đang tức giận đòi đổi người, tôi nịnh chán chê cuối cùng nói bố cậu bị ốm thì người ta mới đồng ý không đổi người.”
“Em xin lỗi.”
“Cậu đừng lúc nào cũng nói ba tiếng đó với tôi, tôi thực sự muốn xích cậu lại đấy.”
“Em thực sự xin lỗi.”
“Cậu còn nói.”
“Nhưng…” quả thực là anh sai.
“Đừng nhưng nữa, hôm nay cậu nhất định phải hoàn thành nốt tiến độ, còn nữa, lại có việc lớn rồi, tối qua trên báo tung ra đoạn ghi âm giữa Donna và An Dao, cũng may có đoạn ghi âm này nên chẳng ai quan tâm đến cậu nữa.”
“Ghi âm?”
“Donna nói với An Dao tất cả đều do chị ta hại cô ấy, thậm chí chị ta còn bảo Đường Khải quay video đó để hại An Dao, còn ghê gớm hơn là chị ta tìm người làm clip giả, lợi dụng việc đóng phim cấp ba để ép An Dao rời khỏi công ti. File ghi âm chắc là An Dao ghi, nói chung Donna chết chắc rồi. File ghi âm này hôm nay tràn lan trên mạng, Donna chỉ có nước ngồi tù thôi. Thật sự không ngờ hôm qua mới là giải Kim Hoa, hôm nay đã có tin động trời thế này.”
“An Dao không làm thế đâu, cô ấy có tình cảm với Donna.”
“Vậy lẽ nào file ghi âm đó là Donna tự thu? Chị ta tự bóc mẽ mình sau đó tự đưa mình vào nhà tù?” Chị Phân cười nhạt: “Lăng Bách, dù sao An Dao cũng lăn lộn trong giới giải trí bao năm nay, không ngây thơ như thế đâu.”
Anh nói: “Chị Phân, An Dao tuyệt đối không phải là loại người đó.”
Chị Phân nói không hề khách khí: “Lăng Bách, cậu không thấy bây giờ sếp đang lăng xê An Dao sao, hôm qua còn cùng cô ấy trao giải Kim Hoa. Nhân tiện nói luôn cho cậu biết, đây là lần đầu tiên sếp lên sân khấu trao giải, nghe Amy nói thì hình như sếp cũng thích An Dao, một cô gái nhiều người thích thế, chắc chắn…”
Lăng Bách ngắt lời: “Chị Phân, nếu chị còn nói xấu An Dao nữa, em lập tức yêu cầu đổi quản lí.”
“Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, tiểu tổ tông ạ. Cậu mau về cho tôi.”
Lăng Bách sầm mặt lại, anh cúp máy rồi đột ngột tấp xe vào lề đường. An Dao thấy vậy nên cũng dừng lại theo. Anh xuống gõ cửa xe An Dao. Cô vừa mở cửa, anh đã thò đầu vào hôn lên môi cô.
Anh đưa tay giữ chặt đầu cô, đôi môi mạnh bạo tìm kiếm, cô không biết làm thế nào, hơi thở gấp gáp hơn. Anh hôn cô chừng một phút rồi cười ngọt ngào buông cô ra: “Nói cho em một tin vui, cuộc đối thoại giữa em và Donna đã bị ghi âm lại và lan truyền trên mạng, đoạn ghi âm này có thể khiến người khác tin em thực sự trong sạch.”
Lần bên bờ biển?
Cô vội vàng hỏi: “Anh nghe ai nói thế? Làm sao có thể có file ghi âm? Lần đó chỉ có em và Donna ra bờ biển, bên cạnh không có ai cả. Nếu…” Đầu cô bỗng dưng trống rỗng, dường như nghĩ tới điều gì đó, nhưng ngón tay siết chặt vô lăng, miệng lẩm bẩm khó tin: “Donna cố ý nói với em những lời đó? Mục đích của chị ấy là một mình lãnh tội, bảo vệ Đường Khải?”
Lăng Bách về xe của mình, An Dao nhấn ga, xe lao đi rất nhanh. Bây giờ cô chỉ muốn gặp Donna một lần, bởi vì file ghi âm đó chính là Donna làm, mục đích là muốn nhận hết tội về mình. Đường cô về thành phố khác với đường Lăng Bách đi, cô lái xe về thẳng trụ sở của công ti Truyền thông Nguyên Dã, bên dưới rất hỗn loạn, có không ít phóng viên và người đến xem. An Dao bấm số Donna, đầu máy kia vang lên tiếng báo đã tắt máy. Cô chỉ còn cách gọi cho giám đốc cũ. Hoàng Thịnh Vỹ từ trước tới giờ luôn lạnh nhạt với cô nhưng lần này nhiệt tình nói cho cô biết, Donna vừa từ chức, sắp xuống dưới
Quả nhiên, Hoàng Thịnh Vỹ vừa dứt lời thì An Dao thấy Donna xuất hiện ở cửa lớn.
Phóng viên liền bu đến phỏng vấn.
“Đoạn ghi âm xuất hiện trên mạng là thế nào? Tại sao chị lại hãm hại An Dao?”
“Hôm qua mới là lễ trao giải Kim Hoa, hôm nay liền xuất hiện file ghi âm, trong chuyện này có phải có âm mưu gì mà người ngoài không biết? Có phải chị bị người ta hãm hại không?”
“Đoạn ghi âm đó chắc là An Dao làm? Cô ấy tuyệt tình với chị thế chị có hận cô ấy không? Đường Khải thực sự không liên quan đến vụ này sao?”
Donna rảo bước né tránh phóng viên, không trả lời bất cứ câu hỏi nào. An Dao nhấn còi xe, mở sẵn cửa, Donna thấy cô liền lên xe.
Phóng viên tới đập cửa xe liên tục.
An Dao liếc nhìn đám phóng viên rồi lái xe rời đi.
Hai người đều im lặng, không ai lên tiếng trước. Cảnh vật hai bên đường lui lại phía sau. Xe rẽ vào một khu chung cư, các tòa nhà cao tầng, thậm chí cây cỏ ở đây An Dao đều rất quen thuộc. Cuối cùng cô đỗ xe trước cửa một quán ăn Hồ Nam.
An Dao nói: “Chúng ta ăn cơm trước.”
Donna im lặng đi theo An Dao vào quán ăn. Quán ăn này ở trước khu nhà của Donna, đồ ăn rất ngon, trước đây hai người đã ăn ở đây vô số lần. Bà chủ quán ăn ngoài năm mươi tuổi, rất nhiệt tình, thấy hai người tới liền dẫn vào trong, không hỏi han gì thêm.
Các món ăn được đưa lên mau chóng, cả một bàn đầy thức ăn mà không ai buồn đụng đũa. An Dao gắp thức ăn vào bát, đưa lên miệng, nước mắt suýt nữa trào ra. Cô cố cúi đầu, bắt đầu điên cuồng gắp thức ăn, bởi vì có người từng nói, ăn no mới vui vẻ được.
Donna nhìn cô, khóe mắt cay cay nhưng vẫn cố nén dòng
Cuối cùng An Dao vẫn nuốt không trôi, cô uống rất nhiều trà nóng. Quán ăn này cô đã quá quen thuộc, khi vừa kí hợp đồng với Donna, cô không có tiền, hàng tháng ngoài khoản tiền lương hưu của bố cô gửi tới, thì hầu như không có khoản thu nhập nào. Cô không dám tiêu tiền mồ hôi nước mắt của bố nên rất tiết kiệm. Donna biết chuyện, chị tìm cách hẹn An Dao ra ngoài, ngày ngày mời cô tới đây ăn cơm.
Lúc đó cô cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì quản lí đối với mình như con ruột.
Giải Kim Hoa năm ngoái, cô giành giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Donna mời cả ê kíp tới đây uống rượu, khi đó không khí sôi động cực điểm, cô bị chuốc rượu say mềm. Donna cũng uống không ít, lúc đỡ cô về bước chân cũng liêu xiêu. Đêm đó cô rất khó chịu, cứ nằm trên giường rên rỉ, đầu óc rối loạn, trống rỗng. Nhưng cô lờ mờ nhớ có một người phụ nữ ngồi bên giường, cô mơ hồ nằm trong lòng người phụ nữ ấy, hạnh phúc gọi: “Mẹ.”
Người phụ nữ ấy ôm cô, mỉm cười gọi: “Dao Dao”, giọng rất dịu dàng.
Người phụ nữ ấy lau mặt cho cô, chăm sóc cô suốt một đêm.
Hôm sau tỉnh dậy cô sờ thấy khăn trên trán mình, thấy Donna nằm ngủ dưới sàn nhà.
Lúc đó cô mới biết thực sự có người đã chăm sóc cô cả đêm.
Những hồi ức tươi đẹp ấy đều chỉ là những ngày tháng sắp bị lãng quên.
Hiện thực rất tàn nhẫn.
Trong căn phòng im lặng như tờ, tay An Dao cầm cốc trà run run, cô dằn cốc trà lên bàn, tiếng “cạch” vang lên khô khốc, chát chúa. Donna ngẩng đầu lên nhìn cô, lòng đau xót.
An Dao chau mày, khó khăn mở lời: “Tại sao lại ghi âm, tại sao lại bảo vệ tên khốn đó? Hôm trao giải Kim Hoa tôi muốn nói đưa kẻ đứng sau vụ này ra ánh sáng, tôi nói Đường Khải chứ không phải chị.”
Donna cố gắng bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn run rẩy: “Không tại sao cả, ngày mai tôi sẽ ra đầu thú, lại sự trong sạch cho cô.”
An Dao lắc đầu: “Thứ tôi cần không phải là sự thật này. Tôi đã nói với bản thân mình rất nhiều lần, nhất định là Đường Khải ép chị, mọi chuyện đều là chủ ý của anh ta, tôi muốn sự thật ấy. Chỉ có sự thật như thế mới khiến tôi hiểu rằng, mọi thứ trước đây không phải giấc mơ, Donna trước đây thực sự đã từng coi tôi như con của chị ấy.”
Donna không nói câu nào cả.
“Donna”, An Dao khẽ gọi tên chị, nói đầy thương cảm: “Xin chị hãy nói cho tôi biết, trước đây chị thực sự coi tôi là con gái đúng không? Là Đường Khải đang uy hiếp chị, là anh ta lợi dụng chị, phải không?”. Ánh mắt cô van lơn, giọng nói thê lương, Donna nghe vậy càng đau khổ hơn. Chị nhìn An Dao một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài, nếu không đi chị sợ mình sẽ sụp đổ, sẽ nói cho An Dao biết sự thật.
Căn phòng trống trải, chỉ có tiếng còi xe vọng lại từ bên ngoài.
Cô nhìn bàn thức ăn rồi đưa mắt nhìn giá đặt báo trong phòng, trên giá có báo hôm nay. Cô cầm lên xem, ở vị trí nổi bật trên báo là tít: Lần đầu tiên An Dao nhắc tới clip đen tại lễ trao giải Kim Hoa, người bí mật nửa đêm tung đoạn ghi âm quản lí cũ hãm hại An Dao. Cô nhìn hàng chữ, trong lòng buồn bã, cảm thấy nỗi đau vô hạn ập tới.
Cô xốc lại tinh thần rồi lái xe rời khỏi quán ăn.
Lúc về đến công ti có không ít người chào cô, dường như sau một đêm bạn bè của cô đột ngột tăng lên gấp bội. Cô lên tầng gặp sếp, Lý Thừa Trạch thấy cô bèn đưa cho cô mấy tờ báo, cô bình thản liếc nhìn nhưng không nhận.
Lý Thừa Trạch đặt báo xuống, nghêm túc thương lượng với cô: “Tôi đã sắp xếp trợ lí, bảo mẫu và quản lí, công ti sẽ dành nguồn tài nguyên tốt nhất cho cô. Còn chuyện Donna, phòng pháp vụ của công ti đã thu thập xong tài liệu, sẽ khởi kiện chị ta, Đường Khải và Trần Mộng Kỳ. Thêm tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy nữa, với hai tội danh đó, vào tù năm năm chắc không có vấn đề gì.”
“Donna và Đường Khải rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Quan trọng lắm sao?” Lý Thừa Trạch tỏ vẻ khinh bỉ: “Cho dù quan hệ họ cũng sẽ cùng nhau ngồi tù.”
“Tôi muốn biết.” Cô cứng rắn.
Lý Thừa Trạch do dự một hồi mới nói với cô: “Là mẹ con, mẹ con ruột. Nói cụ thể hơn là, Donna đã từng li hôn, còn Đường Khải bị chị ta bỏ lại cho chồng cũ chứ không dẫn theo. Tôi nghĩ chị ta muốn lăng xê Đường Khải vì muốn bù đắp cho cậu ta.”
An Dao trợn tròn mắt, sốc đến nổi không thốt nên lời.
Mẹ con? Vì thế Donna mới bảo vệ Đường Khải, mới nhận hết tội danh về mình? Vì thế Donna mới nói bao nhiêu lời tàn nhẫn với cô?
An Dao hít một hơi, nói: “Tôi không muốn tố cáo họ tội vu khống người khác. Còn tội truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy, phía cảnh sát sẽ khởi tố.”
“An Dao, cô đừng làm việc theo cảm tính, nếu không phạt thêm vài năm nữa làm sao cô biết sau khi ra tù, Donna sẽ không báo thù? Hơn nữa, cô không tố cáo tội vu khống, phải chăng cô muốn buông tha cho Đường Khải?”
“Tôi không tố cáo.”
“An Dao, hồi trước cô thảm như thế nào, Donna có thương xót cô không? Quãng thời gian qua cô đã gắng gượng như thế nào? Tôi nói cho cô biết, cô đừng ngu ngơ tưởng rằng Donna tự tung clip gốc ra, là tôi gọi điện thoại hỏi chị ta, chị còn nhớ Lý Văn không? Còn nhớ đứa con trai đó không? Chị ta vì bảo vệ Đường Khải nên mới tự mình gánh chịu mọi thứ. Chị ta chưa từng có chút tình cảm nào với cô, đối với chị ta mà nói cô chỉ là một ngôi sao, một công cụ kiếm tiền mà thôi.”
“Dù sao tôi cũng không tố cáo chị ấy.” Thái độ An Dao rất kiên quyết, cô không hiểu tại sao mình lại không muốn đẩy người phụ nữ ấy vào tù, có thể chỉ vì còn chút niềm tin. Từ đầu đến cuối cô vẫn không tin Donna là người máu lạnh như thế, cô tin mọi thứ trong quá khứ không phải mơ.
Lý Thừa Trạch nói rất khó nghe: “Vậy tùy cô, cô muốn làm thánh mẫu tôi cũng chẳng ngăn được.” Anh chuyển chủ đề: “Trước mắt có ít nhất mười nhãn hàng tìm cô làm người đại diện, hợp đồng tôi đã nhắc quản lí đưa cho cô. Trong mười nhãn hiệu đó bao gồm cả Bất động sản Anh Bách mà trước đây cô đã bồi thường và chấm dứt hợp đồng.”
Bất động sản Anh Bách?
Lý Thừa Trạch ngẫm nghĩ rồi hỏi cô: “Có muốn gặp người đại diện công ti này không? Chủ tịch hội đồng quản trị đích thân tới rồi đấy.”
Chủ tịch hội đồng quản trị? Bố của Lăng Bách?
Cô gật đầu, nhưng lòng bàn tay lại đổ mồ hôi. Lý Thừa Trạch dẫn cô tới phòng khách của công ti, hai vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng bên cạnh một người đứng tuổi. Người này ngồi trên chiếc sofa lớn ở giữa phòng, tầm trên sáu mươi tuổi, hai bên mái tóc đã điểm hoa râm như bố cô.
Ông nheo mắt nhìn cô, sắc mặt rất uy nghiêm.