“Đã làm theo dặn dò của cậu rồi, chín giờ sẽ được đưa ra sân khấu.” Mặc dù cảm thấy đưa bể cá lên sân khấu biểu diễn rất buồn cười nhưng chị vẫn làm theo lời anh. Chị không biết mục đích của anh là gì mặc dù đã hỏi rất nhiều lần.
Nghi thức khai mạc đã bắt đầu, Lăng Bách nắm chặt điện thoại trong tay, nhìn nó chằm chằm mà lòng lo lắng bất an, lúc đồng hồ chỉ sáu giờ năm mươi tám phút thì điện thoại đổ chuông, anh lập tức mở ra xem, là tin nhắn của An Dao: “^o^ Cố lên nhé!”
Chỉ mấy chữ đơn giản nhưng lại tiếp thêm cho anh nguồn sức mạnh vô bờ, thậm chí anh không còn bồn chồn lo lắng nữa, bởi người anh yêu nhất đang ngồi dưới khán đài nhìn anh. Đây là live show có liên quan tới cô, cho dù thế nào đi nữa anh nhất định phải làm hết khả năng của mình, dành một món quà đặc biệt cho cô. Anh đứng dậy, trợ lí đã đứng sẵn bên cạnh chỉnh sửa y phục lần cuối cùng cho anh.
Anh sải bước ra sân khấu.
Đèn sân khấu chiếu sáng bốn phía, fan nhìn thấy anh bước ra liền hô to: “Lăng Bách!”, lightstick[*]khắp khán đàn chuyển động, tiếng hô kích động vang dậy rung chuyển cả sân vận động.
[*] Lightstick: Que phát sáng.
Anh đứng trên sân khấu, đeo tai nghe không dây, gương mặt tươi cười: “Cảm ơn các bạn đã tới đây, đây là live show cá nhân đầu tiên của tôi, không ngờ có nhiều bạn cổ vũ tới vậy…”
“Lăng Bách! Lăng Bách.” Các fan hưng phấn kêu lên, ngắt cả lời anh. Anh đưa mắt nhìn khắp một lượt fan dưới khán đài, trên gương mặt anh vẫn còn chút căng thẳng và ngại ngùng. Đôi mắt anh bất giác nhìn về hàng ghế khách mời, ánh đèn chiếu vào nơi đó, cô ngồi bên cạnh sếp, ánh mắt đang hướng về phía sân khấu nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau, thậm chí anh còn nhìn thấy tóc mai bên trán cô, nhìn rõ từng sợi lông mi của cô. Hôm nay cô mặc một chiếc váy màu đỏ quét đất rất lộng lẫy, mái tóc đen bóng mượt được buông xõa, toát ra vẻ quyến rũ gợi cảm. Anh nhìn cô cười rạng rỡ, thoải mái bước vào phần biểu diễn của mình
An Dao nhìn chằm chằm người trên sân khấu, mắt không hề chớp. Anh sinh ra để làm con cưng của giới giải trí, chỉ cần đứng trên sân khấu là tự nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Sếp quả nhiên không nhìn nhầm, anh có trở thành ngôi sao lớn hay không chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi. Hình tượng và khí chất của anh, thậm chí nhất cử nhất động của anh đều có sức hấp dẫn lớn, huống hồ giọng hát của anh lại tuyệt vời đến vậy.
Lý Thừa Trạch không hề có hứng thú với người trên sân khấu, chốc chốc anh lại đưa mắt liếc nhìn người ngồi bên cạnh.
Bên tai tiếng hát của Lăng Bách làm say đắm lòng người, tiếng vỗ tay của người hâm mộ càng vang dội, chấn động hơn.
Lý Thừa Trạch hơi ngả người về phía cô, hỏi: “Cảm giác thế nào? Tình hình của Lăng Bách vẫn tốt chứ?” Đôi môi anh cách gương mặt cô rất gần, hơi nóng phả vào làn da. Cô khẽ nhích người sang bên cạnh, muốn tránh né anh.
Lý Thừa Trạch không từ bỏ, anh tiếp tục ghé sát: “Nghe nói Donna vào tù rồi, bị xử hai năm.”
“Tôi biết rồi.” An Dao lạnh lùng đáp lại, lúc Donna vào tù, báo chí đưa tin ầm ầm, nhưng không phải tin trọng điểm. Người trong giới không hứng thú với việc này. Họ cho rằng chị có tội thì phải chịu, chủ đề họ quan tâm là rốt cuộc có phải Donna thích ngủ với các ngôi sao nam không, hoặc là ngủ với bao nhiêu người. Thậm chí có tạp chí lá cải còn rảnh rỗi tới mức bới móc hết các ngôi sao nam Donna đã từng làm quản lí, loại trừ từng người một. Các ngôi sao nam Donna đã từng dẫn dắt đều lần lượt xuất hiện giải thích, sợ bị người ta suy đoán lung tung.
Đường Khải ngày nào cũng bị truyền thông truy hỏi, nhưng anh ta không hề tiết lộ quan hệ thực sự giữa mình và Donna, bởi vì một khi bị phát hiện ra thì e rằng sóng gió lớn hơn sẽ nổi lên.
Lý Thừa Trạch hậm hực nói: “Nghe nói Trần Mộng Kỳ đã cởi đồ… Chạy sang tận Hồng Kông cởi đồ! Cô nói xem tại sao Đường Khải không đóng phim cấp ba? Bây giờ đạo diễn ngày nào cũng tìm anh ta thử vai, không phải vai nam phụ của phụ thì cũng là vai chạy qua màn ảnh, nói chung chẳng có vai nào tử tế cả. Tôi nghĩ hai mươi triệu của tôi bị lỗ rồi.”
“Không sao, chẳng phải anh sẽ kiếm được nhiều hơn từ tôi và Lăng Bách sao?”
“Vậy hai người đừng suốt ngày yêu đương nữa. Bảo cậu ta đóng quảng cáo thì chạy trốn hai lần, lần này còn nghiêm trọng hơn, xin nghỉ phép vô số ngày. Nếu không phải album bán tốt, đại diện nhiều thương hiệu thì tôi thực sự muốn mắng cho cậu ta một trận.”
“Nghỉ phép?” An Dao chau mày: “Anh ấy nghỉ phép làm gì?”
“Làm sao tôi biết được, nói chung bất ngờ bảo tôi trong vòng một tuần giúp cậu ta chuẩn bị tổ chức live show hôm nay. Nếu không phải album trước bán tốt, Lưu Tử Văn lại là bạn cậu ta thì còn lâu tôi mới để ý.”
“Sếp sợ Lưu Tử Văn lắm à?” An Dao luôn nghi ngờ về thân phận của Lưu Tử Văn, hôm đó ở bệnh viện có thể gọi được nhiều cảnh sát đến như vậy chắc chắn không phải người đơn giản.
“Cô lên mạng cũng không tìm được tên bố Lưu Tử Văn, hiểu không? Trên đời này người có tiền sợ loại người nào nhất?” Lý Thừa Trạch đưa mắt nhìn lên sân khấu, khóe miệng nhếch lên, nụ cười có phần khinh miệt: “Nếu không thì tôi đâu cần phải đối xử tốt với Lăng Bách như vậy?”
Hóa ra là như thế.
An Dao không ngờ Lưu Tử Văn lại có một thân phận ghê ghớm như vậy. Cô tưởng rằng Lưu Tử Văn giống như Lăng Bách, đều là công tử nhà giàu nhàn rỗi chẳng có việc gì làm.
Ánh đèn trên sân khấu chiếu sáng rực rỡ, khi nữ ngôi sao đang nổi của Kình Vũ Bách Xuyên - Tiết Uyển Nhi ra sân khấu thì fan nhiệt tình hô vang: “Uyển Nhi, Lăng Bách, Uyển Nhi, Lăng Bách.”
Hôm nay Tiết Uyển Nhi ăn mặc rất gợi cảm, váy ngắn trễ ngực, thân hình bốc lửa. Cô và Lăng Bách hát chung một bài, hai người phối hợp rất ăn ý.
Lý Thừa Trạch lại hạ giọng, cười: “Hai người đó đẹp đôi không?”
An Dao lừ mắt nhìn anh, không đáp.
Lý Thừa Trạch tự nói một mình: “Tôi cảm thấy là nam thanh nữ tú, trời sinh một đôi.”
An Dao cười nhạt: “Sếp đợi tôi lên sân khấu rồi khen câu này thì hay hơn đó.”
Câu trả lời này muốn ai đó tức hộc máu! Cô gái bên cạnh anh quả thực không biết nhận ý tốt của người khác!Anh nới lỏng cà vạt, trong lòng bí bách khó chịu.
Không khí trong buổi live show rất náo nhiệt, đặc biệt đến ca khúc “My girl”, người hâm mộ cùng hát vang với Lăng Bách. Khi hát tới câu cuối cùng, tất cả fan im lặng, chỉ thấy Lăng Bách nhìn về phía An Dao, ánh mắt chăm chú và dịu dàng: “I love you! My girl.”
Câu cuối cùng khiến các fan vỗ tay ầm ầm, mọi ánh mắt đều đổ dồn về An Dao. Gương mặt An Dao nóng bừng, cô bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi.
Sau khi hát xong “My girl”, Lăng Bách đứng giữa trung tâm sân khấu, giữa muôn vàn ánh đèn chiếu rọi, anh nhìn cô, thần thái tươi tỉnh: “An Dao, khi cả thế giới này bỏ rơi em, anh dùng cách ngu ngốc nhất để giúp em, đó chính là ở bên bảo vệ em. Anh đã từng nói, anh sẽ như ngôi sao Bắc Cực không rời bỏ em. Hôm đó em hỏi anh, tặng em 520 chú cá hôn nhau là có ý gì… Thực ra…” Anh dừng lại, giọng nhẹ hơn nhưng ánh mắt lại chan chứa tình cảm: “Khi đó anh nói vì cá ở trong nước, giống như em trong lòng anh, thực ra không chỉ có vậy, còn một câu nữa nhưng khi đó anh không dám nói, bởi vì anh sợ lời hứa chẳng thể nào thực hiện được. Nhưng bây giờ anh muốn nói ra, cá với nước cả đời không chia li, bởi vì cá tồn tại nhờ nước, vì vậy anh cũng hi vọng sẽ mãi mãi ở bên em, không bao giờ chia lìa.”
Toàn sân vận động lặng im, đợi anh tiếp tục tỏ tình.
Lăng Bách nhìn An Dao, từng câu, từng lời nói ra đều khiến người ta cảm động: “Có nhiều người nói, cả đời này bên nhau là được rồi, đừng cầu mong có kiếp sau, nhưng An Dao à, anh rất tham lam, muốn đời này ở bên em, càng mong kiếp sau có thể tiếp tục trả em một kiếp nữa… Vì thế ca khúc tiếp theo đây dành tặng em, my girl, ‘Kiếp sau, trả em một đời’.”
Người hâm mộ nín thở nhìn người trên sân khấu, đột nhiên tiếng vỗ tay vỡ òa khắp các khán đài.
Lăng Bách đợi tiếng vỗ tay kết thúc mới bắt đầu hát đầy tình cảm.
“Khi ấy ánh mắt em hơi tự ti
Thần thái bất an trên mặt xuyên qua ánh sáng
Anh nhìn em, chẳng hiểu rõ vận mệnh đã tích lại bao nhiêu nỗi đau
Hôm ấy ánh mắt anh cứ do dự
Gương mặt thương cảm in bóng trên cửa sổ
Em nhìn anh, chẳng thể phân biệt nỗi đau của sự đồng cảm và tình yêu thật giả
Hôm đó em quay lưng bước đi, bóng dáng cô đơn khiến người ta hoảng hốt
Anh đang nghĩ là ai đã quyết định thiên la địa võng của kết cục tình yêu
Là ai đã nói tình yêu chỉ như một giấc mộng, lẽ nào em không biết
Khi em nói không yêu anh, ánh mắt lại như đang nói dối
Ai nói vận mệnh chỉ như một canh bạc, lẽ nào em đoán không ra
Anh nói đã yêu sự dịu dàng của em, dường như lúc nào anh cũng ở trên thiên đường…”
Ngươi hâm mộ im lặng lắng nghe, giai điệu ngọt ngào và cảm động, từng câu từng chữ sâu sắc khiến người ta ngạt thở. An Dao mở to mắt nhìn người trên sân khấu, đằng sau lưng anh là ánh sáng lấp lánh như pháo hoa đang bung nở. Trong đôi mắt anh có ánh sáng đang chiếu rọi, đôi mắt dịu dàng khiến người ta muốn chết chìm trong đó.
Ca khúc kết thúc, người hâm mộ điên cuồng la hét, khán giả toàn sân vận động đứng dậy vỗ tay, ngay cả khách mời cũng đứng dậy.
Bất kể ca từ hay giai điệu của ca khúc này đều tuyệt vời.
“Lăng Bách! Lăng Bách.”
Tiếng fan hò hét vang di, không khí của buổi diễn náo nhiệt tới cực điểm.
Lý Thừa Trạch cũng cười theo, cảm thấy không thể tin được: “Tôi dám cá cược, trang nhất ngày mai chắc chắn sẽ là ca khúc này! Hay quá đi mất, chắc rằng sẽ tạo nên trào lưu mới, danh hiệu “Hoàng tử tình ca” chỉ có thể dành cho cậu ấy.”
Cơn chấn động trong lòng An Dao càng khó diễn tả, ca khúc này thực sự khiến người ta bất ngờ, hèn chi được để dành tới giữa buổi biểu diễn.
Giữa sân khấu chói sáng, đột nhiên nhiều bể cá được đẩy ra, bể cá sáng như gương, bên trong có vô số cỏ xanh non, núi đá xếp đầy. Từng đàn cá đang đôi một hôn nhau, dường như muốn hôn tới thiên hoang địa lão, mãi không tách rời. Lăng Bách đứng giữa những bể cá, gương mặt lấp lánh nụ cười, anh gọi: “An Dao.”
Lý Thừa Trạch khẽ nhắc: “Đừng đơ người ra thế, cô là khách mời.”
Lúc này An Dao mới quay về thực tại, đúng rồi, chín giờ là lúc cô lên sân khấu. Nhưng không hiểu sao bước chân cô không di chuyển được, cứ đứng sững ở đấy như bị người ta đổ chì vào chân, không thể nhúc nhích. Lăng Bách thấy cô không phản ứng gì liền đi xuống sân khấu, chạy tới bên cô, bế cô lên sân khấu.
Cả hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay, tiếng hò hét đinh tai nhức óc.
Lăng Bách đặt cô xuống giữa sân khấu, có nhân viên đẩy ông An Ý Phàm ngồi xe lăn từ sau sân khấu ra.
Fan ra sức hò hét: “Lăng Bách, An Dao, Lăng Bách, An Dao.”
Không khí náo nhiệt càng khiến tim cô đập nhanh hơn.
Ông An mỉm cười nhìn hai người, nụ cười trên mặt rất ấm áp, đôi mắt vốn chìm trong bóng tối giờ đây tràn ngập nét cười. An Dao không biết làm thế nào, chân tay lóng ngóng, cô không biết vì sao bố lại xuất hiện ở đây, mọi thứ như trong cơn mơ khiến cô vô cùng bối rối.
Lăng Bách chậm rãi nói: “Mong các bạn yên lặng một chút, tôi muốn nhân cơ hội hôm nay làm một việc trước mặt tất cả mọi người, trước mặt người hâm mộ của tôi, trước mặt bố của An Dao.” Anh móc chiếc hộp nhung trong túi quần ra, lấy chiếc nhẫn gắn đá đỏ đưa ra trước mặt An Dao, quỳ một chân xuống cầu hôn cô: “Dao Dao, em đồng ý lấy anh chứ?”
Toàn sân vận động im phăng phắc không một tiếng động, tất cả mọi người đều ngạc nhiên theo dõi trung tâm sân khấu.
Lý Thừa Trạch ngồi bên dưới tức giận đùng đùng. Cầu hôn tại chỗ? Tại sao không ai nói cho anh biết? Ai cho phép Lăng Bách cầu hôn? Amy vội chạy tới bên Lý Thừa Trạch, e dè nói: “Sếp.”
Bây giờ Lý Thừa Trạch đang tức điên, không biết phải nói gì.
Amy nói: “Quả thực chuyện này quá đột ngột, ngay cả chị Phân và mọi người cũng không biết Lăng Bách chơi trò này.”
Lý Thừa Trạch hít một hơi thật sâu, tức tối: “Không phải vấn đề chuyện xảy ra đột ngột! Tôi giúp cậu ta làm live show, tôi tự tay chuẩn bị cho cậu ta cầu hôn, thậm chí còn tự tay đẩy An Dao vào lòng cậu ta!” Anh không biết mình nên làm gì nữa. Tức giận? Phát điên? Trời ơi, anh chỉ muốn giết người.
Amy tỏ ra đồng cảm với sếp: “Sếp, anh phải tin câu này, mọi tình yêu trên thế giới này đều chỉ như mây hững hờ trôi qua…”
“Tôi cảm giác như có đàn quạ bay qua.”
“Đàn quạ thì hơi đau buồn một chút.” Amy thở dài, khẽ vỗ vai anh: “Sếp à, anh nhất định phải vững tin, mọi thứ chỉ như mây trôi thôi.”
“Chết tiệt.” Lý Thừa Trạch giật mạnh cà vạt, sắp phát điên đến nơi. Con người ăn cây này rào cây kia như Amy thậm chí còn đang cười thầm! Đồ thư kí đáng ghét!
An Dao nhìn chiếc nhẫn gắn đá đỏ, không dám tin mọi thứ là thật. Hôm đó Lăng Bách nói muốn cầu hôn, cô tưởng anh chỉ nói đùa, nhưng không ngờ anh nói thật. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, giữa chiếc nhẫn là viên đá đỏ hình trái tim, xung quanh viên đá gắn nhiều viên kim cương nhỏ đang tỏa sáng chói mắt.
Ông An Ý Phàm mỉm cười giục cô: “Còn không mau nhận lời đi, đúng là con bé
Lăng Bách đang quỳ gối dưới đất hồi hộp nhìn cô, những ngón tay của cô run run đưa về phía chiếc nhẫn, khóe mắt cảm động rơi lệ. Cô nhận chiếc nhẫn, Lăng Bách đứng dậy đeo vào tay cô, rất vừa vặn.
Anh nhớ rất kĩ kích thước ngón tay cô. Những ngón tay của cô thon dài, mềm mại, rất đẹp, đặc biệt là khi cầm có cảm giác vô cùng đặc biệt,
Mặc dù đã kiềm chế nhưng nước mắt An Dao vẫn không ngừng rơi xuống.
Lăng Bách đặt môi lên môi cô, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất say đắm.
Tiếng vỗ tay vang lên một lần nữa, không ít fan cảm động phát khóc, kêu gào như điên: “Lăng Bách, An Dao.”
Lăng Bách dắt tay An Dao, nụ cười mãn nguyện hạnh phúc: “Cảm ơn mọi người hôm nay đã đến tham dự buổi biểu diễn có một không hai này, trước khi buổi biểu diễn kết thúc, tôi còn một món quà nữa muốn tặng cho An Dao. Đây là đĩa ghi hình của một người cha tự quay trong đó là những lời ông dành riêng cho con gái, có quá nhiều điều bình thường không thể nói với cô ấy được. Vì thế xin mọi người một chút thời gian.”
Ông An ngồi trên xe lăn mắt chăm chú nhìn màn hình, nụ cười vui vẻ và hạnh phúc. Khóe miệng khô khốc của ông đột nhiên rỉ máu, từng giọt máu giống như tràng hạt bị đứt đang chảy xuống người ông. Ông cố gắng kìm nén cơn ho, không dám gây tiếng động.
Máu rơi càng lúc càng nhiều, ông nhìn chằm chằm vào màn hình, cả người mệt mỏi đờ đẫn trên ghế. Gắng gượng đến lúc này là cuộc đời ông đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện, vì có thể tận mắt nhìn thấy Dao Dao đính hôn, có thể nhìn thấy con gái hạnh phúc đeo nhẫn.
Ông nhìn màn hình, mắt nhòe đi, trong lúc mông lung dường như ông nhìn thấy mẹ An Dao bước ra từ màn hình, dịu dàng lau vệt máu trên miệng giúp ông, mỉm cười nói với ông: “Ý Phàm à, không đau, mỉm cười một cái rồi sẽ qua.”
Đúng thế, mỉm cười một cái rồi sẽ qua thôi.
Bởi vì những hồi ức ấy vẫn rất tươi đẹp và vui vẻ.
Ông mỉm cười, mắt từ từ nhắm lại, cánh tay buông thõng xuống.
Tất cả mọi người trong hội trường đều nhìn lên màn hình, trên đó là hình ảnh ông An Ý Phàm nằm trên giường bệnh, ông nhìn vào ống kính, giống như tất cả các bậc cha mẹ đang ân cần nhìn con gái mình. Ông nói: “Dao Dao à, từ khi con lớn khôn hai bố con ta chẳng có gì để nói, mỗi lần tiễn con đi học ở xa, hay khi tiễn con đi làm kiếm tiền, bố đều im lặng, sau đó đứng lặng lẽ nhìn theo bóng con. Bố chẳng nói gì cả, nhưng khi vào nhà lại khóc một mình như một đứa trẻ, bởi không nỡ để con đi xa. Mỗi ngày bố đều ra đầu thôn ngóng nhìn, xem những chiếc xe phía xa có hình bóng con bước xuống hay không. Bố chỉ mong con về nhà, bố không cần tiền của con, bởi vì bố đã như ngọn nến trước gió. Bố chỉ muốn được nhìn con lâu hơn một chút, chỉ muốn được ở bên con…”
“Mỗi lần con về nhà, con đều không muốn nói chuyện với bố, thậm chí còn nổi cáu vì bố hay làu bàu, con không biết đâu… khi còn nhỏ con liên tục hỏi bố tại sao, tại sao. Thậm chí một bông hoa tại sao lại nở cũng hỏi cả trăm lần, nhưng bố vẫn rất kiên nhẫn dạy con, cho đến khi con hoàn toàn hiểu được mới thôi. Bố không bao giờ mắng mỏ vì điều đó, bởi con là con gái bố. Mỗi lần con không muốn nghe bố làu bàu, bố cũng chỉ có thể im lặng cúi đầu, lẩm bẩm với bài vị của mẹ con.”
“Từ khi con bắt đầu lớn khôn, bố con mình càng ngày càng khó nói chuyện. Vì thế mỗi lần bố đều rất chú ý để nắm bắt tâm tư của con. Tha thứ cho bố vì bố không hoàn toàn hiểu hết con gái bố muốn gì, bởi vì bố già rồi, tư duy của bố bắt đầu chậm chạp, trí nhớ cũng kém đi. Bố chỉ có thể nhớ được mọi thứ con thích khi còn nhỏ, chỉ có những hồi ức ấy mới mãi mãi không bị lãng quên, bởi nó đã thành dấu ấn… Dao Dao của bố, bố cẩn thận ghi nhớ những điều ấy chỉ vì bố sợ mỗi khi về nhà con không chịu ở lại lấy một phút, bố mong con vui vẻ, bởi vì bố sợ phải xa con…”
“Dao Dao, trong chuyện này bố cũng sai nhiều, bố sai khi chưa bao giờ nói với con một câu: ‘Sinh nhật vui vẻ’. Bố biết con rất muốn nghe câu nói ấy, nhưng bố là người lớn, cảm giác như thế quá ủy mị, vì thế không nói ra thành lời. Bố còn sai rất nhiều, ví dụ như bố từng đánh con, mắng con.
Đừng trách bố được không con? Chỉ vì quá quan tâm tới con, sợ con đi sai đường, nên mới làm như vậy.
Những gì bố làm cả lí do tiếp tục sống, cũng đều vì con.
“Con ngoan, bố yêu con…”