Tục ngữ nói rất đúng, qua mùng tám tháng chạp chính là năm mới, có điều năm nay Man Quốc không ngừng gây chuyện ở biên quan, mặc dù cách Kinh thành rất xa nhưng dân chúng kinh thành vẫn rất cảnh giác chứ không phồn hoa náo nhiệt như những năm qua mà thu liễm lại rất nhiều. Đúng lúc này đương kim Thái hậu ban một đạo ý chỉ, đốt lên nhiệt tình của dân chúng Kinh thành một lần nữa -- Đó là Tô tam tiểu thư thật sự được khâm điểm làm Phụ chính vương phi rồi.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Tô gia trở thành đề tài bàn tán trong các buổi trà dư tửu hậu, không chỉ riêng Tô tam tiểu thư mà ngay cả Tô đại tiểu thư đã được gả cho vị kim tôn phiền phức khó chịu Bùi Hạo của Bùi phủ cũng trở lại tầm ngắm của mọi người một lần nữa.
Một thương hộ Tô gia nho nhỏ, vốn nghĩ sẽ tuyệt hậu, ai ngờ sinh ra ba nữ nhi, một người trèo cao lên Bùi phủ, một người thì Đương kim thái hậu tự mình tứ hôn trở thành vương phi của Phụ chính vương gia, còn lại một người, hoàn toàn không cần nghĩ cũng biết, dựa vào hai huynh đệ cột chèo thế này nên chắc chắn gia thế cũng không thấp.
Không biết Tô gia này kiếp trước đã tích đức thế nào? Dù sao tuổi Tô phụ cũng không lớn, chỉ cần sinh thêm một nhi tử, mở ra một thế hệ mới thì có thể nói Tô gia sẽ giống như cá chép vượt long môn rồi.
Hôm nay, Lý Dụ vừa từ bên ngoài trở về thì bị gã sai vặt ở An Hi Cư cản đường.
"Nhị thiếu gia, Lão hầu gia và Đại trưởng công chúa mời người qua đó một chuyến."
Lý Dụ nhướng mày, theo phản xạ hắn liếc Triệu Vô Minh một cái, gần đây hình như hắn đâu có gây ra chuyện gì nữa.
Vẻ mặt Triệu Vô Minh vô cùng kiên định, thiếu gia, chắc không có không?
Khoảng thời gian này thiếu gia nhà mình đều chạy tới hậu viện Tô gia mỗi ngày, chỉ thiếu ở luôn lại đó, một lòng muốn nhào tới Tô nhị tiểu thư đâu còn lòng dạ nào quan tâm chuyện khác? Lần này Triệu Vô Minh dám dùng cái đầu trên cổ mình đảm bảo, từ khi thiếu gia nhà mình hiểu chuyện cho tới giờ, hiếm có ngày nào mà hắn không bày trò quậy phá!
Phớt lờ vẻ mặt hơi lạ của Triệu Vô Minh, Lý Dụ thản nhiên đi về phía An Hư Cư.
"Tổ phụ, tổ mẫu." Lý Dụ mỉm cười hành lễ với hai vị lão nhân.
Lý lão hầu gia vừa thấy hắn đã phiền, nhớ đến tin tức mới nghe được thế là ông cụ nổi giận chất vấn ngay lập tức, "Không phải người con để ý là Tô nhị cô nương à? A Hạo đã định thân với Tô đại cô nương từ lâu, cái này không thể so đo được, thế nhưng bây giờ hôn sự của Phụ chính vương gia và Tam cô nương cũng định ra, còn con xảy ra chuyện gì vậy? Đến giờ vẫn không có chút động tĩnh, cuối cùng là con có làm được hay không? Không thì nhanh chóng tránh qua một bên, lão tử sẽ ra tay phái người sang Tô gia cầu thân!"
Nói đến chuyện này, Lý Dụ cũng hơi phiền muộn, từ ngày nàng trốn hắn đến giờ đã hơn nửa tháng, Tô Nhược Tuyết luôn hờ hững lạnh nhạt với hắn, nếu không phải hắn gây sức ép với nàng thì ngay cả cái liếc mắt nàng cũng không thèm cho hắn đâu, ngay từ đầu hắn thấy phản ứng của nàng quá dữ dội nên mới vô cùng hứng thú, nhưng thời gian lâu rồi trong lòng hắn cũng rất nóng nảy.
Hôn sự của mấy nhi nữ nhà khác đều vâng theo lệnh phụ mẫu, người làm mai mối, song Tô gia thì không giống như thế, trước khi thê tử lâm chung Tô phụ đã hứa chuyện hôn sự của các con phải được các nàng gật đầu đồng ý mới được.
Không phải hắn không muốn lấy mà là Tô nhị tiểu thư không muốn gả...
Lý lão hầu gia thấy hắn nhíu mày thì càng tức giận, "Con nói xem bình thường con có chịu thua bao giờ? Ấy vậy mà ngay cả một cô nương cũng không lấy được? Mất mặt, nương nó chứ, mất mặt quá! Nhớ năm đó ngay cả Trưởng công chúa được yêu thương nhất mà vẫn lấy về được, hiện tại con có điều kiện tốt như vậy mà vẫn dây dưa đến giờ, đi ra ngoài đừng nhận là cháu của Lý Sấm ta, ta sợ mất mặt!"
Lý Dụ sờ sờ mũi liếc nhìn tổ mẫu sắc mặt như thường bên cạnh, điều này không thể không thừa nhận, năng lực của ông cụ nhà hắn đúng là hơn hẳn hắn, có điều bị trách mắng như thế nhưng Lý Dụ vẫn nói cứng, "Tổ phụ, cha con là con trai của người..."
"Khốn kiếp!" Lý lão hầu gia đập bàn một cái quát to, "Lão tử thích nói vậy đó, con có ý kiến gì? Đáng đời con không lấy được thê tử!"
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa tập mãi thành quen ung dung châm một chung trà đưa tới trước mặt Lý lão hầu gia, "đây là trà Bạch ngân châm mà ông thích uống nhất, ông nếm thử đi xem tay nghề của ta có mai một không?"
Bạch ngân châm là loại bạch trà, không lên men, không trải qua quá trình sao và lăn, kỹ thuật chế biến rất đặc biệt, thành phần rất rõ ràng, Thủy tiên trắng và nhiều loại tương tự khác, không thể nghi ngờ, trà bạch ngân châm là loại trà quý giá nhất. Trà này hình dáng thẳng tấp như châm, bên ngoài phủ một lớp áo trắng, giống như tia chớp bạc khiến người ta thấy hài lòng đẹp mắt, sau khi trà được pha, mùi thơm tinh khiết, mùi vị dịu ngọt, kỳ lạ nhất chính là lá trà trong chén, trông như ánh sát chợt hiện lên giữa các đám mây trắng, trong chén nhỏ mần hoa lơ lửng, mần nhỏ đứng thẳng như một kỳ quan.
Trà bạch ngân châm này là cống phẩm, hàng năm sản lượng có hạn, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa có được đều là do trong nội cung đưa tới, không thể nói quý giá cỡ nào.
Theo lý thuyết, ban đầu Lý lão hầu gia xuất thân quê mùa, có thể lấp đầy bao tử là chuyện may mắn rồi, làm sao biết thưởng thức trà? Tuy nhiên thật lâu trước kia khi Chiêu Nghi đại trưởng công chúa mới được gả cho ông, đôi lúc bà cũng pha cho ông chén trà. Lý lão hầu gia luôn miệng khen ngợi, uống như tiên uống nước canh, từ đó về sau mỗi lần Chiêu Nghi đại trưởng công chúa nhận được một phần trà, bà đều đặc biệt giữ lại cho Lý lão hầu gia uống.
Đối với hai người mà nói, một người pha một người uống, điều quan trọng không phải nước trà trong chén mà là tâm ý của đối phương.
Quả nhiên, vì một ly trà này nên dù biết rõ ý đồ của Chiêu Nghi đại trưởng công chúa Lý Lão hầu gia vẫn bưng chung trà lên, uống vô cùng vui vẻ, đương nhiên nếu bỏ qua cách uống giống như trâu nhai mẫu đơn của ông thì sẽ thích hợp hơn.
Thấy phu quân bên cạnh đã bình tĩnh lại rồi, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cũng pha cho Lý Dụ một chung rồi từ tốn lên tiếng, "A Dụ, nữ nhân được làm từ nước, linh hoạt như một dòng suối nhỏ nhưng đôi khi cũng mãnh liệt giống như sóng triều. Nếu con muốn chế ngự nàng hoàn toàn thì kết quả sẽ ngược lại, rút đao chém nước. Còn nếu như con xem nàng như trân bảo, lấy lòng đổi lòng, muốn ở cạnh nàng, lúc nào cũng nhớ nàng, như vậy không cần tốn nhiều sức, trái tim nàng tự nhiên sẽ hướng về con."
Nói xong, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa cúi đầu nhấp một hớp trà rồi nhìn về phía Lý lão hầu gia bên cạnh, trong đôi mắt phượng rõ ràng tràn đầy ánh sáng dịu dàng.
A Dụ rất giống bà, biết làm thế nào để lợi dụng ưu thế trời ban của mình, một bước đánh đúng chỗ là thu hoạch luôn, không từ thủ đoạn nào. Thật ra có vài chuyện, có vài người, một chút đường tắt cũng không biết đi, nhưng một khi đã có được thì chính là may mắn cả đời.
Cuộc đời của bà rất may mắn, bà hi vọng tôn nhi của mình cũng giống như vậy, có thể ít đi đường quanh co một chút.
Lý Dụ trầm ngâm thật lâu mới mở miệng, "A Dụ đa tạ Tổ mẫu đã chỉ điểm."
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa dịu dàng cười cười, "Ta thấy Tô nhị cô nương rất thuận mắt, con nhanh lấy nàng về nhà đi, xem như trả phần nhân tình này cho ta."
Khóe môi Lý Dụ cong lên, bởi vì Tổ mẫu chấp nhận Tô Nhược Tuyết nên hắn rất đắc ý, "Tổ mẫu dạy phải, A Dụ nhất định sẽ không làm người thất vọng đâu!"
Lý lão hầu gia bên cạnh chịu không nổi nữa, "Nói thì hay lắm, không biết có làm được không đâu..."
Lý Dụ cũng không giận, hắn vẫn giương khuôn mặt tươi cười như cũ, "Tổ phụ, người cứ chờ đi ạ."
Lý lão hầu gia hừ một tiếng, có điều ánh mắt nhìn Lý Dụ đã vui vẻ hẳn. Nghĩ đến chuyện tôn tử người phiền chó ghét nhà mình muốn thành thân, sau này trong phủ sẽ cho thêm cháu dâu nũng nịu, trong lòng Lý lão hầu gia không ngăn được vui vẻ!
Ông có tám tôn tử, nhưng cháu dâu lấy về luôn sợ ông! Còn nữa, ông rất chờ mong sau này chúng nó sinh ra thêm mấy chắt gái đáng yêu nữa, nghĩ tới đây ông càng không thể chờ được đến ngày tôn tử của mình thành thân rồi!
Mà sau khi được Tổ mẫu chỉ điểm, Lý Dụ ở trong thư phòng ngây người cả buổi chiều, rút kinh nghiệm xương máu mấy lần trước nên trời vừa sụp tối hắn đã vui vẻ đi ra, "Triệu Vô Minh, hôm nay chúng ta xuất phát sớm một chút."
Thấy dáng vẻ của hắn Triệu Vô Minh bỗng nhiên hơi hốt hoảng, y lấy hết can đảm hỏi: "Thiếu gia, người bị làm sao vậy?"
Lý Dụ vừa nghĩ thông suốt nên tâm trạng rất vui vẻ, nhìn tên hầu cận cũng thấy thuận mắt hơn mấy phần, "Ta đã nghĩ thông suốt rồi, hình như trước kia ta đã dùng sai phương pháp với Tô nhị tiểu thư, hôm nay ta phải sửa chữa mới được."
"Sửa thế nào ạ?" Triệu Vô Minh cúi đầu không dám nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình.
Không phải hắn coi thường thiếu gia mình, có điều nhìn những chuyện hắn đã làm xưa nay, nào có ai đối xử với cô nương mình yêu thích như đối với huynh đệ cùng nhau luyện võ? Thiếu gia nhà y thành công mới là lạ đó...
Lý Dụ vỗ vỗ đầu Triệu Vô Minh nói như đinh đóng cột, "Ta sẽ đối tốt với nàng, như vậy được chưa?"
Triệu Vô Minh hiểu ra, y vọt miệng: "Thiếu gia, người nên làm vậy từ lâu rồi mới phải, nếu không làm sao để Phụ chính vương gia ra tay trước? Người ta theo đuổi tiểu cô nương đều là anh hùng cứu mỹ nhân, người xem người đã cứu được người đẹp rồi, có điều do người không biết cách săn sóc, Tô nhị tiểu thư lại không giống với các tiểu cô nương bình thường, tính tình nàng ấy quá mạnh mẽ, người càng cứng rắn nàng ấy càng chống đối, không bằng..."
Trên đường đi bước chân Lý Dụ hơi ngập ngừng, đợi đến khi hai người bọn họ đi đến bên ngoài Lãnh Mai Các, Lý Dụ mới nghiêm túc nhìn Triệu Vô Minh, "Những lời này sao ngươi không nói sớm với ta?"
Triệu Vô Minh: "..." Tự nhiên gây thù chuốc oán vậy? Lòng tốt bị sét đánh mà! Thiếu gia à, sao người không nhớ lại lúc trước khẩu vị của người bóp méo như thế nào? Nếu ta dám nói những lời này thì có lẽ đã đi chầu Diêm Vương lâu rồi...
Lý Dụ cũng biết mình có hơi quá đáng, hắn ho nhẹ một tiếng, "Nếu sau này có ý kiến gì hay thì nhanh chóng báo cho ta biết, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi!"
Triệu Vô Minh không ngừng lại nhải, "Thiếu gia, người cứ yên tâm, có lời này của người, sau này nô tài sẽ không biết không nói, biết gì nói nấy ạ."
Lý Dụ hài lòng gật đầu sau đó phi thân tiến vào tiểu viện trong Lãnh Mai Các, thông suốt là phải hành động ngay, tối nay hắn phải đối xử thật tốt với Tô nhị tiểu thư mới được!