• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói thật Tô Nhược Tuyết không ngờ người này có thể đỗ đầu bảng, không phải nàng xem nhẹ hắn mà từ đầu đến cuối hắn cho nàng có cảm giác này, trạng nguyên gì gì đó. đối với hắn giống như vẽ gió trong tranh, không chân thật chút nào.

"Sao thế? Nàng không tin?" Từ lúc hắn đến tới giờ, nàng đều dùng loại ánh mắt này nhìn hắn, có chuyện gì? Hắn thi cử tốt khó tin đến thế à? Người khác nghĩ thế nào hắn không cần biết, nhưng nếu nàng cũng nghĩ như bọn họ, hắn phải tính sổ rõ ràng với nàng mới được.

Tô Nhược Tuyết vô thức trừng mắt thật to, thành tích là do triều đình công bố, chiêu cáo thiên hạ, tất nhiên điểm ấy nàng không thể nghi ngờ, huống chi với tính tình của hắn, nếu không phải có tài thật sự thì hắn chẳng thèm thi cử làm gì.

Dưới ánh mắt cực nóng của Lý Dụ, Tô Nhược Tuyết hơi do dự trả lời,"Không phải nghi ngờ, chỉ là ta cảm thấy hơi kỳ diệu mà thôi."

Kỳ diệu? Đây là lần đầu tiên hắn nghe người ta đánh giá về chuyện hắn đi thi hội như thế, rất mới lạ, vì thế hắn cũng không giận, tục ngữ nói rất đúng, núi không dựa ta thì ta dựa núi, về điểm này, kinh nghiệm của hắn đối với Tô nhị tiểu thư rất phong phú.

Bước tới ôm người vào lòng, sau đó ngồi lên ghế gỗ lê vàng khắc hoa mai, một tay ôm lấy eo thon nhỏ của bích nhân trong lòng, một tay kéo tóc dài đang rũ bên tay nàng, ngón trỏ quấn từng vòng từng vòng, càng quấn tâm trạng càng vui vẻ, Lý Dụ còn nhân cơ hội kề sát vào khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhược Tuyết hôn trộm một cái, sau đó hắn mới thỏa mãn lên tiếng, "Vậy nàng nói thử xem kỳ diệu thế nào?"

Tuy trong khoảng thời gian này số lần hắn hôn không phải ít, nhưng mặt Tô Nhược Tuyết vẫn đỏ lên, có điều lúc này nàng không đẩy hắn ra, "Thì là cảm thấy không chân thật lắm..."

Nàng biết rõ, hắn không phải loại thiếu gia ăn chơi tay không vấy mực, tuy nhiên là thư sinh.... Nàng đã quen với dáng vẻ của Cửu Cửu và Khương Khánh Trạch, trong tiềm thức nàng đều cho rằng thư sinh là phải thế, sao mà giống hắn được ---- Người gì mà hận không thể lật trời, gọi hắn là Quỷ Kiến Sầu cũng không ngoa.

Lời này khiến Lý Dụ không phục, hắn không thèm nghịch tóc nàng nữa mà dùng hai tay nâng mặt nàng lên, bốn mắt nhìn nhau, "Nàng nói thử một chút, không chân thật thế nào, hửm?"

Nếu không phải khóe môi hắn chứa nụ cười xấu xa thì có lẽ Tô Nhược Tuyết tưởng hắn giận thật rồi, dù sao bình thường chỉ cần một chuyện không hài lòng chút xíu thôi là hắn đã xù lông. Tuy nhiên, bây giờ Tô Nhược Tuyết biết hắn chỉ đang đùa mà thôi nên nàng cũng thoải mái phối hợp, "Vậy chàng nói thử xem, thế nào mới là chân thật?"

Lúc này nàng ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, mặt mày cong cong, khóe môi mỉm cười, mang theo ba phần dí dỏm, ba phần yếu ớt, nếu đặt trên người tiểu cô nương bình thường khác thì không sao, song cố tình đặt trên người Tô nhị tiểu thư quanh năm lạnh lùng thì thật hiếm thấy.

Thấy thế, Lý Dụ nhướng mày, hắn cảm thấy lòng mình giống như bị móng vuốt của con mèo nhỏ cào một cái, cả người ngứa ngáy!

Hắn biết Tô nhị tiểu thư của mình rất ngoan ngoãn không khác gì mấy tiểu cô nương kia cả!

Không khống chế nổi tâm tình kích động, Lý Dụ nhắm thẳng vào đôi môi anh đào khiến hắn mong nhớ đã lâu kia, không ngừng gặm cắn, mãi cho tới khi thoáng bình tĩnh trở lại, buông môi nàng ra, nhưng không ngờ hắn không nỡ buông mà vẫn chưa thỏa mãn, từng cái từng cái một hôn nhẹ lên khóe môi nàng.

Hắn đỗ đầu hội nguyên, Tô Nhược Tuyết khẳng định trong lòng hắn rất vui vẻ, nên lúc này nàng cứ để mặc hắn muốn làm gì thì làm, không nỡ từ chối, Có điều đến khi bàn tay xấu xa mưu toan trèo lên thánh địa, nháy mắt ý thức bị hắn hôn hỗn độn quay trở về.

Tô Nhược Tuyết nghiêng đầu há miệng thở dốc, "Chàng lấy tay ra...."

Theo trực giác Lý Dụ nghiêng đầu đuổi theo, muốn dùng nụ hôn này chinh phục Tô nhị tiểu thư, hôm qua hắn đã làm như thế để thực hiện được ý đồ của mình, vì phúc lợi thuộc về mình, hôm nay hắn nhất định phải noi theo tiếp!

Có điều tục ngữ nói rất đúng, người có kế trương lương, ta có thang leo tường, Tô Nhược Tuyết không dám để tình cảnh ngày hôm qua tái hiện nữa, bất cứ giá nào, hôm nay nàng cũng không thể dung túng hắn!

Tô Nhược Tuyết đưa tay chặn môi Lý Dụ lại, đôi mắt vốn dĩ đã mờ hơi sương, giờ khắc này giống như thu hết mưa sương Giang Nam vào trong mắt, làm sao lòng người không tự biết, mỹ nhân rất đẹp, nhưng lúc nói chuyện lại khí thế ngất trời, giội một chậu nước lạnh vào lòng Lý Dụ, "Lấy ra."

"Không lấy!"

Mưu kế bị nhìn thấu, Lý Dụ không có cách nào, giống như kiến bò trên chảo nóng, không còn phương hướng. Tuy nhiên, Lý Dụ chính là Lý nhị thiếu tiếng tăm lừng lẫy, hắn cam tâm thu vẻ ngoan độc trước mặt Tô nhị tiểu thư, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.

Hôm nay hắn mừng rỡ như điên phát hiện ra một bảo vật có một không hai, chỉ thiếu đặt vào trong tim cất giấu mà thôi, nhưng không ngờ bảo bối chỉ cho phép hắn nhìn, không cho phép hắn đụng, nếu như hắn ngoan ngoãn trơ mắt đứng nhìn thì đã uổng phí cơm gạo nhiều năm qua của Vĩnh Định hầu phủ rồi.

Hắn không chỉ muốn đụng, mà còn phải quang minh chính đại sờ được!

Vừa dứt lời, Lý Dụ dùng sức bế người lên, chân dài vội vã đi ra phía sau bức bình phong gỗ trầm hương điêu khắc phong cảnh bốn mùa như ý, hắn thả Tô Nhược Tuyết lên giường, sau đó không cho nàng có thời gian từ chối, hắn cúi đầu lần nữa hôn lên môi nàng.

Nàng trốn, hắn đuổi theo, vò mẻ không sợ sứt vô lại phát huy hết tất cả nhiệt tình. Không chỉ có thế, bàn tay to của hắn còn cố ý thăm dò, trực tiếp trèo lên đỉnh, gắt gao nắm chặt, mặc dù cách một lớp y phục nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay, làm sao hắn không mê muội cho được?

"Lý Dụ, bây giờ chàng thu tay lại, ta sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì....

Tô Nhược Tuyết không ngờ tình cảnh sẽ trở nên mất khống chế như vậy, lúc này hắn như một ngọn lửa, liều mạng dốc sức nhóm lên ngọn lửa trong người nàng, giống như hắn, đắm chìm không giới hạn. Lửa càng ngày càng nóng, nụ hôn của hắn, bàn tay của hắn đều giống như có ma lực, một khi đã dính vào thì không thoát ra được.

Hắn rất kiên quyết, song hắn càng ép buộc tiếng còi báo động trong lòng nàng càng mãnh liệt, kéo mấy phần lý trí trở về.

Lý Dụ đỏ mắt hôm, miệng lầm bà lầm bầm, "Không phải chỉ mấy cái tát tai sao? Ta cho nàng đánh!"

Lúc này, Tô Nhược Tuyết không biết nên tức giận nay buồn cười nữa, nhưng khi thấy người nọ sờ không thôi còn chưa đủ, mà còn lần mò vào vạt áo, dò dẫm vào phía trong, Tô Nhược Tuyết không thể chịu đựng nổi nữa.

Nàng liền nhấc chân đá vào bắp đùi Lý Dụ, nhân lúc hắn bị đau nàng nhanh chóng bật dậy, lưu loát dứt khoát ngoặc tay tay hắn ra phía sau khóa lại, không hề dây dưa dài dòng.

rõ ràng mới chớp mắt hắn vẫn còn đè mỹ nhân bên dưới, giờ khắc này lại bị mỹ nhân bắt được, Lý dụ vừa tức vừa vội!

Hắn hận không thể lập tức phản công, có điều hắn vẫn do dự sợ mình mất khống chế làm nàng bị thương... Lý Dụ muốn phát điên!

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, dù trong đầu nghĩ qua vô số lần nhưng Lý Dụ vẫn không thể ra tay, hắn nặng nề thở dài một hơi, ngày hôm nay hắn đành dừng lại ở đây thôi.

"Tuyết Nhi, nàng buông ra đi, chúng ta như vầy không tiện nói chuyện."

Tuy bất đắc dĩ Tô Nhược Tuyết mới ra tay, nhưng mà chuyện này hôm nay, khiến nàng lúng túng không biết làm sao, sống lại một đời, nàng không phải tiểu cô nương ngu ngốc, nàng biết có một số chuyện, nam nhân chịu đựng không nổi...

Đằng sau không có tiếng trả lời, Lý Dụ còn tưởng rằng nàng không tin mình, ai bảo vừa rồi hắn đùa nghịch lưu manh như vậy, kết quả thế này không oan uổng chút nào. Không có cách nào, hắn chỉ có thể cẩn thận dỗ dành, "Tuyết Nhi, nàng yên tâm, ta sẽ không.... Vô lễ như lúc nãy nữa..."

Giọng nói của hắn đã bình tĩnh hơn nhiều, nghe xong Tô Nhược Tuyết biết hắn đã bình phục lại rồi, mặc dù trong lòng vẫn còn chút bất an, nhưng nàng không thể khống chế hắn quá lâu, bởi vậy Tô Nhược Tuyết im lặng thả tay Lý Dụ ra.

Được tự do, Lý Dụ hoạt động cánh tay mình một chút, sau đó hắn mới xoay người nhìn về phía người nhẫn tâm ra tay với mình không nói, mà còn dùng chân đá mình nữa, nhưng ai ngờ, lọt vào mắt hắn là một cái đầu đang cúi thấp đầu, dáng vẻ chột dạ không biết phải làm sao cho đúng, chớp mắt, chút xíu bất mãn còn lưu lại trong lòng hắn biến mất không thấy bóng dáng.

Không biết tại sao Lý Dụ tươi cười ngọt như mật, hắn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ trước mặt rồi mới lên tiếng, giọng điệu đầy cưng chiều, "Được rồi, ta bị đánh còn chưa nói gì, nàng thế này là làm sao?"

Lông mi Tô Nhược Tuyết khẽ run lên, tựa như thỏ trắng không chịu được sợ hãi, đôi con ngươi đen láy ngước lên liếc nhìn hắn, chỉ nhìn thoáng qua rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, có điều, nàng vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt thâm tình của hắn.

Tô Nhược Tuyết kiềm lòng không được cắn cắn môi dưới, không biết tại sao, Tô Nhược Tuyết không muốn hắn biết được sự vui vẻ của mình lúc này, nàng chỉ có thể mượn cách này che giấu khóe môi sắp cong lên.

Vẻ mặt này rơi vào mắt Lý Dụ lại là ý vị khác.

Tô nhị tiểu thư của hắn da mặt mỏng, dễ thẹn thùng, hắn hiểu hết đó.

Hơn nữa, quan trọng nhất là nhìn làn da trắng hơn tuyết, từng chút từng chút nhuộm thành màu son, đỏ như ráng chiều, đáy lòng hắn vô cùng thỏa mãn và hưởng thụ.

Lý Dụ không tiếp tục làm loạn nữa, Tô nhị tiểu thư của hắn cũng không phục dáng vẻ ngoan ngoãn như lúc đầu, thế nên không đầy một lát, Lý Dụ đã thành công ôm người vào lòng một lần nữa. Trong không khí thỉnh thoảng truyền tới tiếng nói trầm ấm, giọng nam tử trong sáng, giọng nữ tử uyển chuyển hàm súc, dưới đêm trăng sáng tỏ, không biết có bao nhiêu ấm áp và ngọt ngào.

Bên ngoài, Tử Oanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ lim như ý, mang theo mấy phần tâm thần bất định.

Trước đây tiểu cô nương nhìn Nhị công tử Lý gia không vừa mắt, tuy hắn là ân nhân cứu mạng của tiểu thư nhà mình, thế nhưng ai ngờ hắn nổi lên tâm tư bất chính? Một thiếu gia ăn chơi hoa danh truyền xa mà dám mơ ước tiểu thư nhà mình, còn không chịu nhìn lại mình xem có xứng hay không?

Vĩnh Định Hầu phủ thì sao? Bất luận nó quyền thế và phú quý cỡ nào thì trong mắt Tử Oanh, cũng không sánh bằng sợi tóc của tiểu thư nhà mình!

Ngay tại lúc Tử Oanh hạ quyết tâm, thề sống thề chết cũng phải bảo vệ tiểu thư nhà mình thì đột nhiên tiểu cô nương phát hiện, rõ ràng tiểu thư nhà mình động lòng với người nọ, tiểu thư của nàng, nàng đã hầu hạ nhiều năm như thế, nàng nhất định không nhìn sai.

Vì thế, ngày qua ngày, nàng nhìn thấy tiểu thư mình càng lún sâu vào đó, nhưng nàng lại không có cách nào, nhất là ngày hôm nay, người kia còn đỗ đầu hội nguyên, Tử Oanh càng buồn phiền hơn.

"Tử Oanh." Tử Yên cùng canh giữ bên cạnh thấy Tử Oanh mặt nhăn mày nhó, không biết là đang suy nghĩ cái gì? Khoảng thời gian gần đây, tiểu nha đầu này chỉ thiếu khắc chữ buồn lên mặt nữa thôi, không đành lòng nhìn tỷ muội tốt rối rắm, cuối cùng Tử Yên không nhẫn nại lên tiếng.

"Tử Yên, muội nói xem, tiểu thư..." Lời chưa nói hết Tử Oanh đã nghẹn ngào, có thể thấy tiểu cô nương rất khó xử.

Đều là tỷ muội tốt lớn lên bên nhau, Tử Yên không muốn nhìn thấy Tử Oanh cả ngày sầu khổ, càng ngày càng nặng, lúc đầu nàng cũng không để ý lắm, song nàng đã quan sát nhiều ngày rồi, mặc dù Lý nhị công tử đối xử với các nàng rất lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với tiểu thư thì hắn lại cực kỳ kiên nhẫn, xét ra, hắn cũng thật lòng.

Về phần chuyện các nàng không thích tác phong của hắn, bên ngoài xác thực đồn đại Lý nhị công tử tầm hoa vấn liễu, hắn cũng chưa từng phủ nhận, nhưng không hiểu sao, Tử Yên có trực giác đó không phải sự thật...

Giả sử Lý nhị công tử không giống như lời đồn, xét về văn, hôm nay hắn đứng đầu hội nguyên, cộng thêm quan hệ giữa Vĩnh Định Hầu phủ và đương kim thánh thượng, có lẽ danh xưng kim khoa trạng nguyên không chạy đâu khỏi. Còn về võ, trải qua chuyện lần trước thì không cần phải nói, quả thực rất đáng sợ.

Nếu đúng là như vậy, Lý Nhị công tử chính xác là một vị hôn phu tốt được nhiều người yêu thích...

Nhẹ nhàng giơ tay lau giọt nước mắt sắp chảy xuống của tiểu cô nương, Tử Yên dịu dàng khuyên nhủ, "Tử Oanh, tỷ phải tin tưởng tiểu thư chúng ta, dù sao, phía sau tiểu thư còn có chúng ta mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK