Tuy bởi vì có liên quan đến Mẫn Hoành Duệ, bề ngoài hai phủ đều nhất trí tỏ vẻ không hề có quan hệ kết nghĩa gì cả, có điều mối quan hệ nhiều năm làm sao nói cắt đứt là cắt đứt? Huống chi với tình tình Lý Lão Hầu gia, ông cụ chẳng thèm quan tâm chút nào, lúc nào cũng hô hào "Đại tôn tử, đại tôn tử", hôm nay Bùi Hạo có tin vui bậc này, Lý Lão Hầu gia cảm thấy đây chính là đại hỉ, ông cụ cực kỳ vui mừng.
"Tiểu tử A Hạo kia khá lắm, mới đó mà đã cho lão phu một chắt gái đáng yêu rồi, không ngờ! Không ngờ!" Từ trước đến nay Lý Lão Hầu Gia luôn nhanh mồm nhanh miệng, hơn nữa do tâm trạng cực tốt nên nói thật lòng mình.
Tuy nhiên, khi ông cụ vừa dứt lời, những người khác thì còn đỡ, chỉ có mặt Tiểu Phương Thị đột nhiên tối sầm. Mấy đời Bùi gia đều là độc đinh, chuyện này không ai ở kinh thành mà không biết, Lý Lão Hầu gia ngậm miệng mở miệng đều là "Chắt gái", ông cụ không biết nhi tử bà đang anh dũng giết địch ngoài tiền tuyến hay sao, nói lời không may là không biết có trở về được không? Thật sự coi Bùi Hạo là người của Vĩnh Định Hầu phủ à? Lúc nào cũng một tiếng tiểu tử hai tiếng tiểu tử, thích bé gái đáng yêu thì bảo cháu dâu mình sinh đi, sao cứ thích làm phiền người khác, đúng là mặt dày! Quả thật người thô lỗ chính là người thô lỗ, đầu óc chỉ dùng để trang trí mà thôi.
Bùi lão gia trước giờ thích đấu võ mồm với Lý Lão Hầu gia cũng tốt tính hiếm khi không đả kích đồng liêu, ông vui vẻ tán thành, "Chắt gái cũng được, chắt trai cũng được, lão phu thích hết."
Nhìn mà xem, Bùi lão gia vừa nói xong, nếu đổi lại là người khác nhất định sẽ gật gù tán thành, thế nhưng Lý Lão Hầu Gia là ai? Nếu ông cụ có thể dễ nhìn mặt nói chuyện thì ông chẳng còn là Lý Lão hầu gia khiến người ta vừa yêu vừa hận nữa.
Ông cụ trừng mắt, không cam lòng phản bác: "Chắt trai có gì tốt chứ? Không phải là một tiểu tử thối thôi sao, làm gì biết nũng nịu khiến người ta yêu thích như chắt gái..."
Tô Nhược U bên kia nhận được tin tức, đúng lúc nàng tới kịp nghe được đoạn đối thoại này.
Tô Nhược Tuyết cũng đi theo vào phòng, ngoại trừ lễ tiết nàng cũng không nhiều lời, nàng vốn không phải loại người mạnh vì gạo bạo vì tiền, ngoại trừ thái độ thân thiết thì không còn gì khác nữa. Cũng may tiếp xúc đã lâu nên những người ngồi đây cũng biết tính tình nàng, hơn nữa mặc dù Tô nhị tiểu thư thanh thanh lãnh lãnh, không thích nói chuyện, nhưng khi nàng ngồi nghiêm túc một chỗ lại không hề cho người ta có cảm giác ngột ngạt.
Song khi cảm nhận được từng ánh mắt không hề kiêng dè chiếu thẳng lên người mình, Tô Nhược Tuyết không thể nào trấn tĩnh được, khuôn mặt trắng như tuyết từng chút từng chút một nhiễm một màu đỏ như ráng chiều.
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa thấy trượng phu ngồi bên cạnh mình không đáng tin chút nào, bà bất đắc dĩ phải lên tiếng giải vây cho Tô Nhược Tuyết, "Chúng ta gặp cũng gặp rồi, nên để U Nhi nghỉ ngơi mới phải."
Bởi vì Bùi Hạo nên yêu ai yêu cả đường đi, Nhị lão cũng rất yêu thương Tô Nhược U, thậm chí không hề ít hơn Bùi lão gia và Bùi lão phu nhân là mấy, ở trước mặt bọn họ Tô Nhược U cũng thoải mái thả lỏng, "Tổ mẫu, U Nhi không mệt ạ."
Nhưng hiện giờ nàng đang mang thai, dù là không mệt song nữ quyến đang có mặt có lý nào lại giữ nàng ở lại tiếp khách?
Lúc này, ngồi thêm một lát Tô Nhược U mới đứng dậy dẫn các tiểu cô nương trẻ tuổi đến tiểu viện của mình ngồi chơi một chút.
Bọn họ vừa đi không bao lâu, Chiêu Nghi đại trưởng công chúa còn chưa kịp mở miệng thì Lý Lão Hầu gia đã lên tiếng, "Lão phu thấy Nhị cô nương thật là ngoan ngoãn khiến người ta thích, thân gia có ấn tượng gì về nhị tiểu tử nhà ta không?"
Kỳ thật nhắc mới nói, Tô phụ cũng không xa lạ gì với Lý Dụ.
Chuyện ba tỷ muội Tô gia bị người ta bắt cóc lúc trước, khi Tô phụ điều tra bỗng phát hiện có người âm thầm giúp đỡ, về sau gặp được Lý Dụ, theo lời hắn nói, hắn nhận sự nhờ vả của Bùi Hạo nên mới làm thế, qua chuyện này Tô phụ có ấn tượng rất tốt với Lý Dụ, trọng tình trọng nghĩa.
Theo thời gian trôi qua, Tô phụ gặp nguy hiểm liên tiếp mấy lần, Lý Dụ đều có mặt kịp thời cứu giúp, tâm tư của hắn ông cũng nhìn ra ít nhiều, tiếp xúc lâu dài ông càng thêm khẳng định, lời đồn đại của người đời không thể tin được.
Lại nói, cũng xem như là ngẫu nhiên, trong một lần Tô phụ gặp nạn, tình hình khẩn cấp nên Lý Dụ đành đưa ông đến Kiều Xuân Viên, tại đây, Lý Dụ không hề che giấu chút nào, Tô phụ biết hắn chính là ông chủ giấu mặt của Kiều Xuân Viên, "Hằng đêm tầm hoa vấn liễu" gì đó chỉ là che mắt người ta mà thôi.
Tuổi còn nhỏ mà đã khôn ngoan, làm việc có kế hoạch đâu ra đó rõ ràng lại không bám vào khuôn mẫu, dáng người cao ráo, mặt mày tuấn tú, tính cách hiền lành lễ phép, nữ tế tốt được nhiều người lựa chọn như thế, không phải Tô phụ chưa từng nghĩ qua.
Tô phụ hiểu rõ, đại nữ nhi và tiểu nữ nhi liên tiếp gả vào nhà quyền quý, giả sử nhị nữ nhi gả cho phu gia có thân phận thấp, dù sao lòng người dễ thay đổi, mặc dù bọn họ có tự trọng, tự lo lấy thân mình, song thời gian lâu dài khó bảo đảm sẽ không sinh hiềm khích, Tô phụ không muốn lúc đó vì một người hoặc một chuyện không đáng nào đó mà tình cảm tỷ muội của các con không còn.
Lý Dụ xuất thân từ Vĩnh Định Hầu phủ, không phải trưởng tử, vì thế tuy nhà mình địa vị thấp nhưng bây giờ có Phụ chính vương phủ và Bùi phủ làm chỗ dựa, ngược lại không quá mức ấm ức cho hắn, thế nhưng sau khi Lý Dụ đỗ trạng nguyên Tô phụ lại có chút do dự, trước đây Lý Dụ cho ông cảm giác hắn không mấy thiết tha với quan trường, như vậy ít gì người bên ngoài nhìn vào cũng thấy một tên công tử ăn chơi lêu lổng lấy thê tử, cũng không có gì đột ngột. Có điều hiện nay, có thể nói Lý Dụ một bước lên mây, lòng người đều thay đổi, đến lúc đó chỉ sợ nữ nhi của mình càng mệt mỏi hơn, Tô phụ dứt khoát chặt đứt tư tưởng, không ngờ rằng hôm nay Lý Lão Hầu Gia gần như hỏi trắng ra như thế, trong lúc nhất thời Tô phụ không biết phải trả lời thế nào cho phải.
"Sao thế? Thân gia không thích nhị tiểu tử nhà ta ư?" Thấy Tô phụ do do dự dự, chắc là không nói được lời khiến mình hài lòng, Lý Lão Hầu gia lập tức trở mặt, lửa giận bao phủ toàn thân, thẳng thừng chất vấn Tô phụ.
Mắt thấy tiểu tử Bùi Hạo đã sắp làm phụ thân, còn hôn sự của nhị tiểu tử nhà mình trì trệ chẳng thấy bóng dáng đâu, Lý Lão Hầu gia chướng mắt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép! Thế nhưng, bất đắc dĩ nó lại là tôn tử của mình, bây giờ để người làm Tổ phụ như ông giúp nó một tay vậy.
Lần này không chỉ có mình Tô phụ mông lung không rõ, ngay cả những người trong phòng cũng không biết làm sao khi Lý Lão Hầu Gia bỗng nổi giận, không phải đang mai mối rất tốt à? Sao tự dưng lại nổi điên rồi.
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa âm thầm kéo tay Lý Lão Hầu gia một cái, bà mỉm cười nhìn Tô phụ, "Ta thật lòng rất thích tiểu nha đầu Tuyết Nhi, tuy nhị tiểu tử nhà ta trước kia có lăn lộn bên ngoài một thời gian, nhưng người trẻ tuổi mà, ham chơi một chút cũng không sao, hiện tại coi như nó cũng có chí hướng, nhìn tổng thể nếu kết đôi thì Tuyết Nhi cũng không uất ức lắm."
Chiêu Nghi đại trưởng công chúa là ai chứ? Lời bà nói có thể thấy là người có địa vị cao nhúng nhường trước người có địa vị thấp, thậm chí thái độ còn rất hòa nhã, làm người ta có cảm giác như tắm gió xuân, trong lòng Tô phụ vốn đã rất hài lòng về Lý Dụ, bây giờ lại thấy bà cụ nói rất chân thành, bảy phần do dự lập tức tản hơn phân nửa, "Hiện tại nhị công tử đã là Tả Đô Ngự Sử, làm sao vãn bối có thể không hài lòng? Chẳng qua là người nói quá đột ngột, vãn bối không kịp phản ứng mà thôi, người thấy như vầy được không? Ngài mai vãn bối sẽ sai người mang tới cho người câu trả lời thuyết phục...."
"Ngày mai gì mà ngày mai? Ngươi đã nói hài lòng rồi..." Lý Lão Hầu gia còn chưa nói hết, cánh tay lại bị kéo nhẹ một cái, ông cụ bày ra vẻ mặt vô tội nhìn Chiêu Nghi đại trưởng công chúa bên cạnh, sau đó thì oán hận ngậm miệng lại.
"Được, ngày mai ta sẽ ở phủ chờ tin tốt của thân gia."
Tô gia chỉ có bốn miệng ăn, chuyện này Tô phụ cũng không muốn giấu hai người Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị, ngay sau khi cáo từ mọi người trong Vĩnh Định Hầu phủ, Tô phụ nhanh chóng đi đến Quân Trúc Uyển bàn bạc với ba nhi nữ.
Tô Nhược Tuyết xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, còn Tô Nhược U và Tô Nhược Nhị thì đưa mắt nhìn nhau, không biết có nên thẳng thắn nói với Tô phụ hay không.
Tuy nhiên, nhi nữ của mình tính tình thế nào không lẽ Tô phụ không biết? Nhìn nét mặt nhị nữ nhi là ông biết ngay hai người đã lén lút tiếp xúc, hơn nữa lòng Nhị nữ nhi cũng không phải hoàn toàn vô tình, bằng không với tính cách của nó sao lại đỏ mặt? Tô phụ vẫn không quên khoảng thời gian trước ông có đề cập đến A Trạch, mày mày Tô Nhược Tuyết lạnh nhạt, làm như không hề liên quan gì tới mình, mở miệng từ chối ngay, gọn gàng dứt khoát không giống với bây giờ...
Nghĩ đến đây, ấn tượng tốt về Lý Dụ trong lòng Tô phụ giảm đi rất nhiều, cái gì trọng tình trọng nghĩa? Cái gì giữ mình trong sạch? Không phải chính hắn dẫn ông đi đến Kiều Xuân Viên kia sao?