Một cậu thanh niên từ trong đám đông bước ra, sau đó đứng ngay trước mặt trưởng thôn.
Trên mặt mang theo vẻ ưu buồn cùng giận dữ, nói:
" Năm đó, nếu không phải do cha ta mềm lòng, cưu mang cả nhà ông.
Thì ông có địa vị như giờ không?"
Cậu ấy ngậm ngùi nói tiếp:
" Ông trả ơn gia đình tôi bằng cách này à?"
Giờ đây, người thân cuối cùng của cậu cũng đã bị giết chết.
Cậu chỉ mới mười bảy tuổi thôi, còn chưa nhận đủ tình yêu thương của cha mà?
Cậu nhìn trưởng thôn rất lâu, rất lâu sau đó mới xoay lại nhìn mọi người.
Cậu lặng lẽ cúi đầu, mang theo ánh mắt đượm buồn:
" Tại đây con xin thay cha, tạ lỗi với mọi người."
Mọi người nhìn về hướng cậu thanh niên, giờ đây nên trách ai bây giờ? Trách lão Trương quá lương thiện với người khác đến độ không hề đề phòng gì cả.
Nhưng ông ấy vốn dĩ không đáng trách, bởi bản tính con người sinh ra vốn là lương thiện, một người như vậy đáng lẽ phải sống một cách an nhiên, hưởng phúc báo cả đời mới đúng.
Trách lòng người quá hiểm ác chăng? Không, lòng người ngay từ đầu đã định biến đổi khôn lường.
Người đáng trách nhất là trưởng thôn, ông ta dù chết một trăm, một ngàn lần cũng không hết tội.
Trong sự im lặng của mọi người.
Tứ thúc là người đầu tiên bước ra, vỗ vai cậu, an ủi vài câu:
" Giờ mọi chuyện đã kết thúc, nếu cậu thấy trong lòng không được thoải mái thì đánh ông ta đi, đánh đến khi nào thoải mái thì thôi."
Cậu ấy cười khổ:
" việc ác ông ta làm ắt sẽ bị trừng phạt, con không muốn tạo một vòng ân oán với người này."
Tứ thúc mắt thấy đứa trẻ trước mặt tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lại thông tuệ vô cùng, bèn có ý nghĩ sẽ thu nạp cậu.
Ông nội từ nãy giờ chỉ đứng lặng lẽ quan sát mọi chuyện, nhưng giờ phút này lại lên tiếng nói một câu:
" Những bức tượng chứa quỷ khí, ông chỉ lưu truyền ở đây, hay còn nhiều chỗ nữa?"
Trưởng thôn cười lãnh, hờ hững nói với giọng điệu khiêu khích:
" Các người đón xem? Haha.
"
Nói xong ông ta trợn mắt nhìn mọi người một lượt, sau đó trực tiếp cắn đứt lưỡi mình mà chết.
Cho đến khi chết đi, ông ấy vẫn mang theo vẻ mặt hung tợn không hề hối hận.
Ông nội lắc đầu than thở:
" Trương Nhị Đầu với ông ta có một đoạn nghiệp duyên "
Ai cũng một pha lắc đầu cho người trưởng thôn mà họ từng rất tin tưởng.
Bầu trời cũng vì cảnh thế sự mà im lặng tĩnh mịch.
Mọi thanh âm đều ngừng lại trong tiếng gió.
Tụ tán của nhân gian hoạ chăng cũng chỉ là gió thổi mây trôi.
Một giấc hồng trần đã tỉnh lại say.
Oán hận của nhân gian sánh ngang bằng núi.
Đến cuối cùng việc muốn đạt được đã trở thành chấp niệm khó tan.
Gió thổi từng cơn, như thể muốn mang theo toàn bộ oán hận, ác niệm của trưởng thôn cuốn bay theo vòng luân hồi chuyển kiếp.
Hi vọng nếu có kiếp sau, trưởng thôn sẽ trả hết ân tình còn nợ ở kiếp này cho lão Trương.
Cứ ngỡ vừa gặp đã quen là tri kỷ tiền kiếp, nhưng nào biết cuộc gặp gỡ này là nghiệp hay là duyên.
Người dân ai cũng lui về, chúng tôi đã đưa mọi việc trình báo lên quan chức cấp cao, không bao lâu nữa việc này cũng sẽ được khép lại.
Và tất nhiên dân làng sẽ lại sống cuộc sống yên bình vốn có.
Con trai Trương Nhị Đầu mang xác cha mình về an táng, mà tứ thúc ngay từ đầu đã có ý thu nạp cậu ta, nên ra sức ưu ái chàng trai này vô cùng.
Sau khi lo hậu sự cho Trương Nhị Đầu xong, tình hình sức khoẻ của Tô Nhi cũng được cải thiện rất nhiều.
Tứ thúc ngày nào cũng quấn quýt với Con trai lão Trương.
Thúc ấy nói nhỏ với cậu, bằng giọng điệu rất nghiêm túc:
" Cậu theo ta học đạo, thấy thế nào?"
Con trai Trương Nhị Đầu tên gọi là Trương Sinh tính tình can đảm bộc trực rất hợp với tứ thúc
Trương Sinh vừa nghe liền có chút không tin vào tai mình, hỏi lại:
" Con...Con có thể sao?"
Tứ thúc vỗ đùi một cái, vui vẻ nói:
" Có thể chứ, chỉ cần con đồng ý theo ta học đạo, con sẽ có thể trảm yêu trừ ma, giúp bản thân tích đức thành đạo.
Sao có muốn học không?"
Trương Sinh suy nghĩ trong lòng, nếu được học đạo chắc chắn cậu ấy sẽ bảo vệ được dân làng, từ đó giúp cha tạ lỗi với mọi người.
Vừa nghĩ đến đây cậu cũng vui vẻ gật đầu, chấp tay quỳ xuống bái lạy:
" Trương Sinh xin hành lễ trước sư phụ"
Tứ thúc mất thấy đồ đệ ngoan khấu tạ liền có chút khoái chí, cười tươi:
" Đồ đệ ngoan, đứng dậy đi."
Trương Sinh được tứ thúc đỡ dậy trong lòng vô cùng cảm động, đây cũng coi như là cho cậu ấy một chỗ tựa vậy.
Tôi nhìn tứ thúc, nói đùa một câu:
" Ồ! Hoá ra mấy ngày nay thúc tốt như vậy là muốn có người kế thừa đạo quán đúng không?"
Ông nội đang uống trà nghe tôi nói vậy không khỏi phì cười.
Tô Nhi cũng được một phen cười trêu, nhưng vì vết thương chưa khỏi hẳn nha đầu ngốc này liền ôm bụng, có chút nhăn nhó.
Tôi vội vã đến muốn xem xét một chút.
Ai ngờ cô ấy ngại ngùng đẩy tay tôi ra:
" Anh đó, nam nữ thọ thọ bất thân."
Tôi chau mày nhìn cô ấy, giọng điệu có bảy phần bất lực, ba phần nuông chiều:
" Được được anh không sờ bụng em nữa, anh không có ý gì đâu, chỉ là anh sợ vết thương lại bị gì đó."
Nhìn Tô Nhi thẹn thùng đỏ hết cả mặt, tôi lại muốn cười.
Cô ấy không biết lúc mình hôn mê là tôi nhiều lần đã thay thuốc và băng bó vết thương cho cô ấy.
Tứ thúc đi đến bên giường, nhìn Tô Nhi cười trêu:
" Nha đầu này, đã thích lại còn ngại ngùng nữa chứ.
"
Lúc này đây, cả hai bên tai cô ấy đều ửng đỏ, giọng điệu mang theo chút hờn dỗi, nói:
" Tứ thúc, thúc lại trêu Tô Nhi rồi."
Ông nội hớp một ngụm trà, nhân cơ hội trêu ghẹo Tô Nhi:
" Bọn ta ai cũng đều hiểu, chỉ còn tên đầu gỗ đó thôi."
Tôi gãi đầu không biết họ nói gì, nhìn thấy ba người vui vẻ như vậy, tôi cũng cười tươi.
Ông nội uống một ngụm trà, thái độ có chút thay đổi, khuôn mặt nghiêm túc :
" Ngày mai là mùng một tháng bảy rồi, con giúp ta mở cửa thông âm giới."
Tứ thúc tính nhẩm một hồi, gật đầu nhỏ giọng:
" Nghĩa phụ, con biết rồi."
Ông nội tay vẫn chưa buông hẳn tách trà, hướng về phía tứ thúc nói:
" Còn việc của trưởng thôn nữa, ông ta chưa chắc chỉ lưu lại tượng quỷ ở mỗi thôn này đâu, ta e còn ở nơi khác nữa."
Tứ thúc kinh ngạc nói tiếp:
" Còn cũng nghĩ vậy?"
Ông nội gật đầu.
Tôi, Trương Sinh và Tô Nhi như đi vào sương mù, không khỏi nghi hoặc nhìn ông.
Ông phát tay, nuốt ngụm trà xuống rồi nói:
" Đừng nhìn ta như vậy chứ, để tứ thúc con giải thích đi."
Tôi quay sang tứ thúc, hỏi tiếp:
" Tại sao thúc và ông đều nghĩ như vây?"
Thúc ấy trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói ra điểm đáng ngờ:
" Trưởng thôn học những tà thuật này từ đâu nếu như ông ấy chết có chắc sẽ kết thúc mọi chuyện.
Ta định trước tiên thu xếp ổn thoả việc mọi người đi âm giới, sau đó sẽ cùng Trương Sinh hạ sơn tế thế cứu người, cũng vừa điều tra việc tượng quỷ.
Sau khi nghe tứ thúc nói vậy, Trương Sinh cũng rất lễ phép cúi đầu, nói:
" Sau này nếu người có việc cần, con sẽ dốc sức giúp đỡ."
Ông nội tỏ vẻ hài lòng đỡ Trương Sinh dậy.
Ánh mắt mang theo sự khâm phục nhìn cậu ấy:
" Sau này, con chắc chắn sẽ rất có tương lai."
Sau việc này, những người dân dưới núi trong lòng tuy có chút sợ hãi.
Nhưng cuối cùng cũng được tứ thúc trấn an.
Từ đó đạo quán của thúc ấy, không ngày nào là không đầy ấp hương khói cả.
Danh Sách Chương: