Châu phu nhân nhẹ nhàng tiến về phía bàn thờ tổ tiên, từ trong đó lấy ra một cuốn sách đã cũ.
Châu phu nhân rất cẩn thận lau đi từng tí một những vết dơ còn lưu lại trên sách.
Bấy giờ trong tầm mắt của chúng tôi hiện lên bốn chữ Châu Gia- Gia Phả.
Đây là cuốn sách quan trọng nhất Châu Gia nó viết lại những chuyện quang trọng nhất, người có nói sai nhưng sách thì luôn luôn phải đúng đây là quy củ của huyền môn "Có giai ất có trả" ( khi làm một chuyện gì đều có nhân quả, nếu không biết nguyên nhân do đâu, thì quả sao lại đến).
Trong đó có một đoạn như thể hùng ca bi tráng về một thời oanh liệt của nhà họ Châu.
Theo như sách viết lại thì Nhà họ Châu vốn là một nhánh truyền nhân của huyền môn, nổi tiếng nhất vùng tây Nam lúc đó.
Trong một lần có một mối làm ăn lớn dính líu đến huyền môn nhưng Châu Thành Tất- Châu lão gia không mai bị thất thế, không giữ đúng lời hứa giúp được khách hàng, liền khiến người này từ giận hoá hận, cũng chính vì điều này đã kéo theo của Châu gia gặp hoạ diệt tộc.
Mối hoạ năm đó như thể một đoàn chí mạng khiến toàn bộ gia sản, danh vọng của Châu gia từ đỉnh cao vinh quang, trực tiếp bị đá xuống đáy vực vạn trượng.
Cũng may là đứa con gái duy nhất của Châu gia- Châu Mộng Đường thoát chết trong gan tất, sau đó bà lưu lạc tha phương được nhà họ Chu nhận làm nha hoàn tùy thân và đặt cho cái tên là Chu Hạnh.
Chu Hạnh năm ấy mười lăm tuổi tính tình hoạt bát, thông minh tuyệt đỉnh.
Những gì liên quan đến phù chú bà đều tính thông vô cùng.
Gia tài Chu Gia bấy giờ đã đứng trong hàng đầu của Biện Kinh, Chu phu nhân cũng vì điều này mà lo lắng không thôi.
Trước là sợ người khác sinh lòng tham mà hãm hại Chu gia, sau là sinh nghi sợ bọn nô tỳ trong nhà mưu mô làm loạn.
Xem đến đây chúng tôi cũng hiểu rõ được một số chuyện, nhưng tôi vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì khác thường nên đành phải tìm đọc tiếp.
Nhưng cả một đêm đi qua chúng tôi cũng không tìm được manh mối nào liên quan đến Ngô Mệnh cả chỉ đề cặp đến hôn sự của Chu Diêu.
Vì một lần tình cờ Chu phu nhân gặp gỡ Mộc Quý An liền muốn tác hợp cho Chu công tử, nhờ chuyện tốt này mà Chu Hạnh có thể chuộc thân và dựng nghiệp lại Châu Gia như bây giờ.
Phía sau có rất nhiều trang sách bị xé bỏ Châu phu nhân cũng không biết tại sao, vì quyển gia phả này rất quan trọng chỉ có gia chủ mới đc quyền xem.
Nói ra chuyện này có phần rất quái lạ, quyển gia phả này chỉ có gia chủ mới được xem, Châu phu nhân tất nhiên không biết những chuyện này, vậy...còn có nguyên nhân nào khác chăng.
Gia chủ đời trước là Chu Hạnh- một người phụ nữ tự mình dựng nghiệp, ghi vào gia phả là chuyện đương nhiên, đời này người tiếp theo được ghi vào gia phả có phải là Châu phu nhân không.
Tôi rất nhanh đã xoay người hỏi Châu phu nhân:
"Gia phả đời này ai sẽ được ghi vào."
Châu phu nhân có chút kinh ngạc nói tiếp:
"Nếu tính đời này người được ghi là lão gia và Châu Ưng."
Tôi vội vàng lật đến những trang cuối, sau đó vì không thu được lợi ích gì, nên giọng nói có chút gấp gáp:
"Tại sao trong này lại không thấy ghi."
Châu phu nhân vội vàng đến gần chúng tôi, nghĩ ngợi gì đó, sau một lúc mới trả lời:
"Ba đời sẽ thay gia phả một phần..."
Châu phu nhân không nói hết câu, lại tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ:
"Đúng rồi, Chung sư phụ cậu không hỏi chắc tôi cũng quên mất, thời gian trước lo hậu sự cho Châu Ưng nên không để ý đến việc này.
Gia phả đời sau trước là do chồng tôi viết, sau khi ông ấy mất liền truyền lại cho con trai tôi."
Nói rồi, Châu phu nhân trực tiếp dẫn chúng tôi đến phòng của Châu thiếu gia.
Căn phòng này so với trước kia gặp, hình như vẫn có chút xa lạ.
Châu phu nhân lục từng ngăn kéo của tủ trong phòng, cuối cùng cũng tìm được quyển gia phả còn lại.
Châu phu nhân mở quyển gia phả và đọc tiếp cho chúng tôi, đời của Châu lão gia cũng không có điểm gì đặc biệt, chỉ là từ đời ông trở đi không theo huyền môn nữa, những thế hệ sau đều phải nôi gương ông lấy làm thiện, tích đức làm chính.
Buôn bán làm phụ.
Đến đời Châu Ưng, sau khi Châu lão gia đột ngột qua đời, Châu Ưng tuổi vẫn còn nhỏ.
Chủ yếu lo học, sau khi học xong lại tiếp tục giúp Châu phu nhân trông coi hiệu thuốc
Cậu ta mệnh khổ mất sớm, gia phả cũng không ghi gì nhiều, tôi cũng nghĩ bản thân cuối cùng cũng không thể tìm được manh mối gì trong cuốn gia phả này cả.
Nhưng đến cuối cùng Châu phu nhân lại đọc lên một câu trong giọng nói vô cùng bất ngờ:
"Gia phả đời trước do hậu nhân Châu Ưng xé bỏ 3 trang cuối."
Châu Ưng cuối cùng lại chỉ ghi được một câu như vậy, còn về nội dung cậu ta tuyệt nhiên không hề nhắc đến.
Tô Nhi thắc mắc thốt lên một câu:
"Tại sao Châu Ưng lại làm vậy?"
Châu phu nhân thành thật lắc đầu, thể hiện bản thân cũng không biết rõ chuyện này.
Đúng, ngoài Chu Hạnh(Châu Mộng Đường) là nữ nhân duy nhất được tự thân đọc gia phả ra thì đời sau chẳng ai được làm điều này cả.
Châu phu nhân trong lòng bỗng nhiên cảm thấy việc này chắc chắn Châu Ưng cũng biết được vài phần, còn rốt cuộc những phần bị xé nói về việc gì thì không ai biết rõ.
Tôi và Tô Nhi biết được chuyện này tạm thời không có manh mối nên muốn quay về nhà bàn tính việc tiếp theo, thì bỗng nhiên Châu phu nhân va phải bình hoa.
Cũng chính cú va chạm này đã làm mật thất trong giường Châu Ưng mở ra.
Ba người chúng tôi bước đến giường Châu Ưng nhìn lại, bên trong quả thật có một chiếc hộp gỗ, tôi đêm chiếc hộp ra ngoài cẩn thận quan sát.
Hình như nó bị khoá rất chật, và chìa khóa thì chỉ có mình Châu Ưng mới biết, nhưng cậu ta chết rồi thì làm sao mở được hộp.
Tôi cùng Tô Nhi và Châu phu nhân tìm kiếm khắp phòng của Châu Ưng nhưng vẫn không thấy.
Cuối cùng chỉ đành đập chiếc hộp để xem thứ bên trong rốt cuộc là gì? Tôi nghĩ chắc chắn đây là việc mà Châu Ưng không muốn người khác biết nhất.
Quả nhiên chiếc hộp sau khi được mở ra, bên trong có 3 tờ giấy tương ứng với chất liệu của quyển gia phả trước đó.
Trên ba tờ giấy là nội dung phía sau của Chu Hạnh, bà ta là người bày ra việc dùng đồng tử quỷ mẫu trấn trạch giữ cửa cho Chu phu nhân, từ đó Chu phu nhân cũng theo lời đem Ngô Mệnh minh hôn cho Chu Triệt đã chết trước đó 10 năm.
Sau đó vì Chu phu nhân nghĩ bản thân đem Ngô Mệnh gả cho Chu Triệt, ít nhiều nàng ta cũng là chị dâu của Chu Diêu, cậu ta muốn cưới cũng không thể cưới, muốn yêu lại càng không thể yêu.
Nên Chu phu nhân đã cho Chu Hạnh tức Châu Mộng Đường một số tiền lập nghiệp còn tự tay xẻ đi giấy bán thân trước đó của bà ta.
Nhưng những ngày cuối đời Châu Mộng Đường thật sự hoàn toàn không thể thoát ra được sự tội lỗi mà bản thân làm ra, nên bà ta quyết định viết lại những việc ác mà mình đã làm, một là tuân theo luật huyền môn, hai là giúp con cháu đời sau làm lành tránh dữ.
Chu Hạnh nghiệp quá nặng con cháu đời sau đều phải trả quả.
Châu phu nhân đọc đến đây thật sự rất bàn hoàn, trước đó bà cứ nghĩ cái chết của Châu Ưng nhiều nhất chỉ là điềm xui kéo đến, vạn lần cũng không nghĩ tới mối thâm thù đại hải này.
Bên trong hộp vẫn còn một tờ giấy nhỏ, cũng chính là bút tích của Châu Ưng.
Cậu ta sau khi đọc được gia phả trước đó đã nghĩ bà cố không sai, việc bà chỉ cách trấn trạch là sự thật của huyền môn cũng không thật sự chỉ đích danh Ngô Mệnh, nên cậu đã xé đi những trang này.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì một mình cậu ta gánh chịu là được rồi, những người khác tuyệt nhiên không hề liên quan
Danh Sách Chương: