Trong một con hẻm nhỏ hẹp, có một nơi được chiếu sáng mờ nhạt bởi hai ngọn đèn dầu hỏa tạo hình từ thời Trung cổ.
Trên cánh cửa gỗ hình vòm viết bốn chữ "Quán bar Trụ Vương".
Vì sao lại có cái tên này, bởi vì chủ của quán bar này họ "Thương".
*Trụ Vương - Đế Tân (: 帝辛), tên thật Tử Thụ (子受) hoặc Tử Thụ Đức (子受德), còn gọi là Thương vương Thụ (商王受), Thương Trụ, Thương Thụ, là vị vua cuối cùng đời nhà Thương trong lịch sử Trung Quốc.
Ban đêm là thời điểm quán bar mở cửa buôn bán nhưng nơi đây lại yên tĩnh không tiếng động, bên trong cũng chỉ có hai người.
Trên hàng ghế cao trước quầy bar là một nữ nhân xinh đẹp đang trò chuyện cái gì đó với nam nhân pha chế.
"Cái lão đông tây Mạc Khải Hiền kia lúc trước triệt đường sống cả nhà tôi, hiện tại chỉ thu của Mạc thị có 15% cổ phần và một chút bất động sảnh rách nát cũng xem như là quá tiện nghi cho ông ta! Huống chi hiện tại đầu tư tiền cho Mạc thị như vậy không phải là đang giúp ông ta một phen sao!"
Người đang đứng ở nơi đó pha chế rượu chính là lão bản của quán bar này, Thương Vọng.
Ân Như Ly cúi đầu, tiêu điểm của ánh mắt lại dừng lại trên màn hình điện thoại đen nhánh, không chút để ý: "Nhìn ông ta giãy giụa không phải là càng có thú vị hơn sao?"
"Trông cô cũng thật bình tĩnh, lúc trước nhà của cô so với nhà của tôi còn thảm hơn nhiều, nếu không phải Ân bá phụ mạng lớn.....!Phi phi phi! Dù sao nếu tôi là cô, làm cách nào cũng phải khiến cho ông ta tan cửa nát nhà."
Hai nhà Ân, Thương là thế giao, tuy đều là xí nghiệp truyền thống, loại hình kinh doanh cũng không sai biệt lắm nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ tính kế lẫn nhau.
Ân Như Ly giương mắt, khóe môi hơi câu lên: "Quan hệ giữa tôi và ba mình bất quá so với người lạ thân thuộc hơn chút, vì ông ấy phạm pháp, không đáng lắm."
Thương Vọng tặc lưỡi: "Chậc chậc chậc, nhìn Ân tổng kìa! Đây mới đúng là kiêu hùng khí khái!" Nói xong lại đem một ly "Bloody Mary" vừa pha chế xong dâng lên như dâng cho đại lão.
Ân Như Ly tiếp nhận ly rượu, đưa tới trước mặt nhưng lại không uống.
Vẻ mặt Thương Vọng hiện lên oán giận: "Tôi cũng chưa từng thấy qua cẩu động vật không biết xấu hổ như vậy! Lúc trước rõ ràng là ông ta dùng ám chiêu hại hai nhà chúng ta, cư nhiên lại quay ngoắc lại bán thông tin giả cho truyền thông nói hai nhà chúng ta muốn liên hôn làm lũng đoạn thị trường, làm cho một đám người liên hợp nhau chống lại chúng ta.
Hiện tại ngẫm lại tôi vẫn còn tức đến ruột gan cồn cào, hận không thể vung một gậy đánh mạnh vào cái đầu cẩu của lão gia hỏa đó!"
"Còn nữa còn nữa, ông ta còn có mặt mũi đau lòng tố với truyền thông cô vì muốn phá đổ Mạc thị mà lừa tình cảm của con gái ông ta, loại thủ đoạn hạ tiện này quả thực là khiến tôi cực kỳ ghê tởm! Tôi còn hoài nghi ông ta phái con gái của mình đến dùng mỹ nhân kế nữa đó!"
Thương Vọng nói xong đột nhiên rùng mình một cái, tổng cảm thấy sau gáy lạnh lạnh.
Đêm khuya thế này, chắc không có quỷ đâu ha?
Thương Vọng gãi gãi sau gáy, dùng sức lắc đầu, đem loại suy nghĩ nguy hiểm này vứt đi.
"Ai, cũng trách tôi!" Anh ta thở dài, "Tôi cũng không nên uống rượu xong còn chạy đến nhà cô khóc, không đến nhà cô khóc thì sẽ không chết ngất ở nhà cô, không chết ngất ở nhà cô thì sẽ không bị paparazi chụp được ảnh, không bị paparazi chụp được ảnh thì bạn gái của tôi nói không chừng sẽ làm hòa với tôi, mối tình đầu của tôi theo gió mất đi a, ngẫm lại liền thấy đau lòng."
Dừng lại vài giây, "Một nam nhân trải qua kinh thương gió lớn như tôi cư nhiên cũng từng có một đoạn thời gian đơn thuần chân thành tha thiết như vậy, thật khiến cho người ta hoài niệm."
Ân Như Ly xoa xoa huyệt Thái Dương: "Anh nói nhiều quá."
Thương Vọng làm lơ không kiên nhẫn của đối phương, tiếp tục nói: "Đúng rồi, đứa con gái nhỏ của Mạc gia kia không phải đã trở về rồi sao? Có phải cô đã gặp rồi không? Có hung hăng đạp cô ta dưới chân nghiền thành bã không?"
"Nghe tôi đi, cô nên theo đuổi cô ta lại một lần nữa, làm chút chuyện tư mật.
Sau đó cho mấy tấm ảnh chụp gợi cảm đó ra ngoài ánh sáng, lúc đó cuộc đời ảnh hậu của cô ta đã có thể hoàn toàn bị hủy hoại rồi."
"Có phải anh không muốn hôn nữ nhân nữa không?" Ân Như Ly không kiên nhẫn nói.
Trong đầu Thương Vọng đầy sương mù: "Sao lại hỏi như vậy?"
Ân Như Ly mỉm cười "hiền lành": "Chó của nhà hàng xóm rất thích ăn lưỡi heo, cho nên tôi đã cắt một cái cho nó để tăng tiến cảm tình."
Thương Vọng mở to miệng: "Không phải chứ, chẳng lẽ cô còn đối với người ta ----"
Ân Như Ly cắt ngang: "Đã rất lâu rồi không gặp Lily và Haley, ngày mai gọi đến cùng nhau uống trà chiều đi."
Thương Vọng giơ tay đầu hàng: "Tôi câm miệng, câm miệng là được rồi!"
Lily và Haley là bạn gái cũ A và bạn gái cũ B của Thương Vọng, thần kỳ chính là các cô ấy đều biết sự tồn tại của nhau, thậm chí là còn quen biết nhau, nhưng cả hai đều không nghĩ đó là đối phương.
Sau khi hòa giải rồi cũng không mấy hài hòa, mỗi lần gặp mặt nhất định sẽ nháo nhào lên, nháo xong rồi còn tìm Thương Vọng khóc lóc kể lể.
Thứ Thương Vọng sợ không phải là các cô ấy đánh nhau mà là tìm mình khóc thét.
Có thể bảo trì mối quan hệ cân bằng vi diệu như vậy, không thể không nói anh ta cũng rất có tài năng.
An tĩnh bất quá chỉ hai giây, Thương Vọng vẫn là tức giận khó qua: "Nếu cô không muốn tìm phiền toái cho cô ta vậy thì để tôi đi ra làm ác bá nhé? Nếu không phải do Mạc cẩu tặc, mối tình đầu của tôi nói không chừng đã cùng tôi sinh một đội bóng rồi, hiện tại người đứng trước mặt cô bây giờ đã là một người đàn ông của gia đình.
Ân Như Ly chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta: "Không liên quan đến cô ấy."
"Tôi khinh!" Thương Vọng kích động phá âm, như là xích sắt bị phá vang lên một tiếng.
Ân Như Ly cau mày.
"Tôi nhất thời tình thế cấp bách, tình thế cấp bách."
Ân Như Ly không thích có người ở trước mặt cô nói lời thô tục, mà Thương Vọng cũng vậy không thể làm cô cau mày.
Thương Vọng mất một lúc lâu để tiêu hóa xong, vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cô ta không biết ba của mình hại nhà của cô có bao nhiêu thảm à?"
"Nếu như anh gọi tôi tới chỉ vì muốn bát quái vậy thì tôi có thể giúp anh gọi bạn gái đến, anh muốn tìm Cici hay là Gigi?"
Thương Vọng đập chai rượu trong tay xuống quầy bar, phát ra một tiếng " keng" thật lớn.
"Cô là Quan Âm Đại Sĩ Bồ Tát sống sao? Nhà của cô con mẹ nó suýt chút nữa là bị ba của cô ta làm cho phá sản cô ta một chút cũng không nhớ?! Ui, bạn à! Cô ở trong nước bạo gian, cô ta bình thản nhàn nhã ở nước ngoài làm đại minh tinh, tôi con mẹ nó nghe thấy đều sinh khí! Nếu tôi là cô, làm cách nào cũng phải lấy chuyện này cách ứng chết cô ta!"
Thần sắc Ân Như Ly đạm nhiên: "Tầm nhìn của Thương tổng cũng chỉ có như vậy thôi sao, tôi bắt đầu có chút hoài nghi ánh mắt của mình."
"Được rồi, hành trình của cô là biển sao trời mênh mông! Cô ở trên đỉnh Chomolungma (Everest) ngắm nhìn thế giới, ở dưới đều là một đám kiến con! Cô chỉ là không muốn cùng một nữ nhân so đo, tuyệt đối không phải là đối với người ta tình cũ khó quên!" Thương Vọng tức giận đến đỉnh đầu muốn xuất huyết.
Anh ta một phen đoạt lại ly rượu trước mặt Ân Như Ly, trực tiếp đổ vào hồ nước bên cạnh, phất phất tay với Ân Như Ly: "Hôm nay không có đầu óc nói chuyện chính sự, cô từ đâu đến thì trở lại chỗ đó đi, nếu không thì cô đi cứu vớt thế giới đi, đừng cùng dân thường không có giác ngộ như tôi nói nhiều lời, nếu chẳng may kéo thấp giác ngộ của ngài, tội nghiệt của tôi sẽ rất lớn!"
Ân Như Ly đứng dậy muốn đi.
"Từ từ!" Thương Vọng hét lớn một tiếng.
"Hợp tác nhiều năm như vậy rồi, cô để cho tôi chiếm tiện nghi một lần được không? Cho dù chỉ một ít tiền?"
Ân Như Ly liếc mắt nhìn anh ta, nâng bước rời đi.
"Tôi thật là giao hữu vô ý mà!"
Hai tay Thương Vọng nhu loạn đầu tóc đã được xử lý tỉ mỉ của mình.
Đây là điển hình của câu Hoàng Thượng không vội, thái giám đã gấp.
Anh ta và Ân Như Ly cũng coi như là hữu nghị quần thủng đáy, nhiều năm như vậy trước nay cũng không vớt được chút chỗ tốt nào, kết quả là đại ngộ của một cái bạn gái cũ hỗn trướng so với anh ta còn tốt hơn rất nhiều, xem có tức không!
.......
Mạc Vân Sam ở trong bụi cây âm thầm quan sát một trận, trong nhà không có mở đèn, phụ cận cũng không có người đi đường.
Chẳng lẽ sớm như vậy đã ngủ rồi sao?
Mạc Vân Sam một đường chạy chậm đến trên bậc thang, đứng yên trước cửa, trái tim lại "thình thịch thình thịch" nhảy lên..
Trong nhà của hồ ly tinh hôm nay chắc là sẽ không có người khác đâu? Mình là phúc tinh trời giáng, hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy.
Nếu như thật sự có....!Mình đi vào uống một ly cà phê liền đi, cũng không có gì ghê gớm.
Mạc Vân Sam hít thở sâu củng cố tâm lý cho mình.
Mười phút sau nàng rốt cuộc cũng lấy hết can đảm ấn lên chuông cửa.
Đợi trong chốc lát, không có phản ứng.
Mạc Vân Sam lại ấn thêm vài cái, tốc độ như đánh đĩa càng lúc càng nhanh.
Hình như người vẫn chưa trở về.
Vậy.....
Mạc Vân Sam nhìn khóa mật mã trên cửa, nội tâm giãy giụa.
Được rồi, loại sự tình cạy khóa chuồn vào trong như thế này kiên quyết không thể làm.
Nàng phồng miệng thở ra, đem vành nón đè thấp xuống, dẹp đường hồi phủ.
"Oành!" một tiếng, chân trời vang lên một tiếng sấm.
Bất quá chỉ mất một giây, những hạt mưa rậm rạp chậm rãi nện trên mặt đất, thanh âm phát ra giống hệt như mưa đá.
Mạc Vân Sam đỡ trán.
Ông trời cũng không thương mình sao?
Đột nhiên bị vây khốn Mạc Vân Sam đành phải lấy điện thoại ra gọi xe, nhưng mười phút trôi qua vẫn không có người nhận đơn.
Chuyện tốt không nhất định thành đôi nhưng tai họa lại nhất định không đơn thuần chỉ có một cái.
Điện thoại nguyên bản còn 60% pin không biết như thế nào màn hình lại tối đen.
Mạc Vân Sam ấn mở nút nguồn nhiều lần mà vẫn không thể khởi động máy được.
Cái điện thoại này hay có tật xấu tắt máy giữa chừng nhưng Mạc Vân Sam lại chưa từng gặp qua chuyện như vậy.
Cái gì gọi là nhà dột còn gặp mưa đêm, chuyện xui xẻo đều thích kết bạn kéo tới.
Mạc Vân Sam nhìn một vòng xung quanh, mưa lớn không nhỏ, càng quan trọng hơn là hiện tại cho dù có dầm mưa chạy ra cũng không có xe.
Nếu không thì đi ra ngoài chỗ tiểu soái ca bảo an mượn điện thoại dùng? Nhưng mà nếu như ngấm một trận mưa này xương cốt lão nhân như mình sẽ thăng thiên mất.
Mạc Vân Sam tựa vào cửa dùng đầu đâm đâm ván cửa.
Nửa phút sau, "là ông trời ép mình." Mạc Vân Sam nói thầm trong miệng một câu.
Nàng rốt cuộc vẫn là hướng về phía khóa mật mã xuống tay.
Đầu tiên nàng thử mật mã mười năm trước, là kỷ niệm ngày các nàng bên nhau.
Mật mã sai.
Mạc Vân Sam gãi gãi đầu, lại thử sinh nhật của mình.
Mật mã sai.
Ngày đầu tiên hẹn hò.
Mật mã vẫn như cũ sai.
"Ngài đã tích lũy ba lần sai, nếu như thêm một lần nữa khóa cửa sẽ tự động đóng băng, vui lòng cẩn thận nhập vào." Khóa cửa vang lên giọng nữ thông minh.
Mạc Vân Sam nhanh chóng rút tay về, chột dạ mà đút vào trong túi.
Một cái mật mã dùng một đoạn thời gian nên đổi cái mới, bằng không sẽ gặp trộm.
Nàng nghĩ như vậy, xoay người đi đến cạnh bậc thang, hạt mưa nện trên mặt đất như những hạt đậu nện trên cánh hoa, nếu rơi trúng đầu chắc sẽ rất đau.
Mưa rơi, cuồng phong thổi quét, nhiệt độ không khí cũng giảm xuống.
Mạc Vân Sam nắm thật chặt quần áo trên người, lạnh đến nỗi hai hàm trên dưới đánh vào nhau, môi không ngừng run rẩy, đã là màu xanh tím.
Vì tránh gió cho nên lại đi trở về cửa, đứng vào phía trong.
Ở một nơi bên ngoài địa phương tối tăm, một chiếc xe dừng ở nơi đó, không biết là đã ngừng bao lâu.
Ân Như Ly thu lại tầm mắt, khởi động xe.
Mạc Vân Sam nghe thấy tiếng động cơ vang, quay đầu lại nhìn thoáng qua, mơ hồ nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ, một đường không ngừng rẽ vào gara.
Mà hầm gửi xe thẳng hợp với thang máy trong nhà, không cần phải đến cửa chính vào nhà.
Mạc Vân Sam ở chỗ này rất lâu, cô biết.
Đoán chừng người đã nên vào nhà rồi, Mạc Vân Sam run rẩy ấn vài cái lên chuông cửa.
Ân Như Ly đứng ở sườn một cánh cửa khác, nghe một tiếng lại đến một tiếng chuông vang, thờ ơ.
Vẫn như cũ không ai mở cửa, trong lòng Mạc Vân Sam hiện lên một ý niệm.
Kỳ thật mới vừa rồi Ân Như Ly nhìn thấy mình, nhưng lại giả vờ như không thấy sao?
Suy nghĩ như vậy làm trái tim của nàng sinh đau.
Cúi đầu dùng hết sức xoay người, lúc này cửa mở ra, nàng bị một phen túm vào, đâm tiến vào cái ôm ấm áp.
- -------
Editor:
( ˘ ³˘).
Danh Sách Chương: