• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ân Như Ly ước chừng ngẩn ra hai giây mới phân rõ được hiện thực.

Mạc Vân Sam của hiện tại đã không còn là tiểu cô nương năm đó nói hai câu là đỏ mặt nữa, Mạc Van Sam của hiện tại trên mặt đã hàn thêm một lớp giáp sắt.
"Mạc tiểu thư cứ xem như lúc nãy tôi chưa nói gì đi." Ân Như Ly thò người qua mở cửa ghế lái phụ, "Mời xuống xe."
Mạc Vân Sam hơi có chút tiếc nuối: "Cậu cái con người này sao có thể tùy tiện như vậy? Chân trước vừa mới nói xong chân sau liền hối hận, tôi thật sự rất thất vọng a."
Ân Như Ly đẩy bả vai Mạc Vân Sam một cái, "Mạc tiểu thư đi thong thả."
Mạc Vân Sam cũng không ngồi liệt trên xe ăn vạ nữa, động tác ưu nhã vươn chân bước ra ngoài, vừa muốn xoay người lại nói nói mấy câu cửa xe đã trước một bước đóng lại, ngay sau đó động cơ vang lên chấn đến nỗi điếc cả tai người.
Mạc Vân Sam nhìn chiếc xe nhanh chóng đi xa, cắn răng nói: "Để tôi xem cậu mạnh miệng tới khi nào! Trên đời này không có cái miệng nào là tôi không lấp được, cậu chờ đó cho tôi!" Sau đó cúi đầu mỉm cười, hừ một tiếng rồi đi vào khách sạn.
Mạc Vân Sam mở cửa vào phòng, xoay một vòng, đá văng giày, ném túi sang một bên, hệt như một con quay xoay dần tới cạnh sô pha, ngã xuống.
Miệng lẩm bẩm: "Hôm nay được làm người thường, tôi thật sự rất vui! Hoa nhỏ vì sao lại đỏ như vậy, đỏ như vậy....!Là ai, đang ở đó gõ cửa sổ nhà tôi....!Là ai, đưa cậu đến bên cạnh tôi...."
Một đoạn ca từ hát liên tục, hơi cũng không thèm lấy.
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" hát đến nỗi cổ họng khô khốc.
Mạc Vân Sam nhanh chóng rót cho mình một ly nước.
"Ừng ực ừng ực" sau khi uống xong cả một ly nàng liền nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại: "Uống nước thì có ý nghĩa gì, phải uống chút rượu mới đúng.

Uống rượu thương thân nhưng uống xoàng di tình, có phải không?" Nàng lầm bầm lầu bầu một hồi liền lấy một bình rượu vang đỏ từ trên quầy rượu.
Mạc Vân Sam còn ngại tỉnh rượu phiền toái, trực tiếp xách theo bình rượu và ly chân dài đi vào phòng tắm.
Còn rất có tình thú thả viên ngâm bồn vào.
Uống chưa được hai ngụm đã uống ra một cỗ mùi vị của dung dịch tắm gội.
"......"
Quả nhiên tình tiết lãng mạn trong mấy bộ phim không thích hợp dùng cho sinh hoạt thực tế.
Mạc Vân Sam yên lặng đóng nút bình rượu lại, sau khi tắm rửa xong lại mang bình rượu kia theo nàng đi đến ghế quý phi được đặt trong phòng ngủ.

Vị trí của cái ghế quý phi này được đặt rất thích hợp - đối diện phòng tắm, phòng tắm lại còn là nửa kính mờ.

Nếu hồ ly tinh tắm ở bên trong, ngồi ở chỗ này....!hắc hắc hắc.....
Mạc Vân Sam bưng ly rượu vang đỏ lên, tươi cười quỷ dị, bả vai run rẩy không ngừng, hẳn là lúc này trong đầu cô đang xuất hiện mấy cái ảo tưởng không thực tế.
"Còn chưa uống mà sao lại say rồi!" Mạc Vân Sam giơ tay lung tung vẫy vẫy trước mặt, lại lắc lắc đầu, làm bản thân thanh tỉnh chút.
"Ai!" Người trên ghế quý phi than nhẹ một tiếng, uống một ngụm rượu trong ly, cảm giác uống so với lúc nãy thấp hơn rất nhiều.
Mạc Vân Sam cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn thẳng tắp thon dài của mình, thật là thứ tốt khiến người ta khó có thể cự tuyệt, đáng tiếc còn chưa có cơ hội sử dụng.

Phàm là bị pháp bảo này câu lấy, hồ ly tinh cũng chỉ có thể như phạm nhân ngoan ngoãn! Tùy ý mình xoa xoa nắn nắn muốn làm gì thì làm!
Người một giây trước còn than ngắn thở dài, một giây sau liền nở nụ cười tà ác.
Ân Như Ly a Ân Như Ly, gà con trên thớt nhậm mình xâu xé a, một khối thịt mình còn chưa bắt đầu ăn đâu?
Mặc kệ là cái loại gia cầm gì thì thịt chân giò vẫn mềm hơn, thịt ức còn mềm hơn nữa.
Nhưng mà gà con như cậu thì hẳn là nên trái lại mới đúng.
Mạc Vân Sam chép chép miệng, uống một ngụm rượu, vui vẻ rạo rực nheo mắt lại, "Một miếng thịt một ngụm rượu, sánh với thần tiên trên trời!" Dừng một chút, "Mình quả nhiên có thiên phú làm thơ."
Ba ly xuống bụng, cả người Mạc Vân Sam giống như bay lên, thân người phiêu dật bước từng bước, ngược lại đúng thật thành "Thần tiên trên trời."
Người khác uống ba ly là uống xoàng di tình, Mạc Vân Sam uống ba ly thì đó chính là trúng độc cồn.
"Dao của tôi đâu? Tôi muốn băm hồ ly tinh quăng mười tám nơi! Trên một dao, dưới một dao, nghiêng một dao, đối xứng lại một dao!" Nàng khoa tay múa chân, dưới chân thì bay bay, bò đến cạnh tủ đầu giường.
Mở ngăn kéo ra.
"Thì ra bấm móng tay ở chỗ này!"
Mạc Vân Sam híp mắt, thế giới lúc ẩn lúc hiện, loạn đến nàng quáng cả mắt, cắt hai cái cũng chưa thấy được móng tay của mình.
"Dao hỏng gì đây! Một con dao hỏng như vậy sao có thể băm hồ ly tinh ném mười tám nơi được?! Băm cậu ta thành thịt nát, gói một nồi sủi cảo to! Sủi cảo thì xứng với rượu, càng ăn càng ngon!" Trong đầu của người say rượu hoàn toàn không có cái gì là logic, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, "Cắt móng nhỏ ngoan ngoãn, mở miệng nhỏ ra nào, nhanh chóng cắt móng tay, hái nhanh bông hoa nhỏ!"
Mạc Vân Sam bằng vào chấp nhất kinh người, thế nhưng thật sự cắt móng tay đến không kém chút nào, còn mài tròn góc cạnh.
"Ai, tay của ai mà bảo dưỡng tinh tế non mềm thế này, móng tay được giũa bóng loáng mượt mà như vậy lại không người hưởng dụng, thật là lãng phí!"

Nàng chôn mặt lên giường kêu rên hai tiếng, đột nhiên như xác chết vùng dậy, "Ngao ô" một cái cắn bốn đầu ngón tay.
"Đau đau đau đau!" Mạc Vân Sam lắc lắc cái tay gặp phải tai bay vạ gió của mình, trong đầu toàn bộ đều là ----- tôi là ai, đây là đâu, tôi đang làm gì?
"Hình như tửu lượng của mình tốt lên rồi." Mạc Vân Sam cảm thấy bản thân hiện tại phá lệ thanh tỉnh, nội tâm cực độ bành trướng.
Vì thế lại uống thêm hai ly nữa.
.........
Đêm dài, Mạc Vân Sam giống như một con rùa nằm úp ở trên giường, giơ điện thoại đặt bên tai: "Alo, cô là ai a?"
- --- "Cô nhỏ gọi điện thoại cho con còn hỏi con là ai?"
Không thể hiểu được.
"Cô cô của cô là ai a? Cô gọi ai là cô cô! Tôi là tiểu tiên nữ! Tiểu tiên nữ không phải cô cô!" Câu nào câu nấy hoàn toàn không nhất quán với nhau, mồm miệng cũng thập phần hàm hồ.
- ----- "Cô nhỏ uống rượu?"
Mạc Vân Sam: "Không có, tôi không có uống rượu, tôi ăn sủi cảo!"
???
- ----- "Khuya lắm rồi, mau ngủ đi."
Đầu bên kia điện thoại chất nữ tỏ vẻ rất mệt mỏi.
"Ngủ cái gì mà ngủ! Nào có ai ngủ với tôi?" Một trận bi thương thổi quét toàn bộ dây thần kinh của Mạc Vân Sam, "Tiểu Vũ a! Không có người nào ngủ cùng cô cô của con! Cô cô của con vì sao lại thảm như vậy? Con thì sao? Có người ngủ với con không a?"
- ---- "Cô nhỏ, người say rồi, ngoan ngoãn tắt điện thoại ngủ đi."
Mạc Vân Sam lớn tiếng khóc to: "Cô cô nói rồi không ai ngủ với cô cô hết! Có phải con đang mỉa mai cô cô không?! Cô là ai a? A?!"
- ---- "Cô nhỏ người thành thành thật thật ở trong phòng, con sẽ đến ngay!"
Điện thoại bị cắt đứt, Mạc Vân Sam nhìn màn hình đen như mực, mờ mịt: "Vừa rồi người nói chuyện với mình là ai a?"
"Thôi vậy, quản cô ta làm gì!" Mạc Vân Sam nhét điện thoai xuống dưới gối đầu, lại một lần nữa lâm vào bi thương không có ai ngủ với mình.
...........

Ân Như Ly lái xe trên đường đêm sáng đèn, lượn vài vòng quanh thành phố, đã đợi rất nhiều cái đèn xanh đèn đỏ rồi vậy mà nhiệt độ ấm áp trên mu bàn tay vẫn còn chưa biến mất, lòng bàn tay của Mạc Vân Sam mềm mại ấm áp xúc cảm đó như chui vào trong đầu, quấy động đến cô không có cách nào đem suy nghĩ chuyển dời đến chuyện khác.
Ân Như Ly đẩy mở cửa nhà, đen nhánh, trống vắng.
Ngôi nhà này đã ở lâu như vậy rồi nhưng trong một khoảnh khắc ngắn ngủi lại khiến cô sinh ra cảm giác không còn muốn ở lại.

Cô lập tức lên lầu, vào phóng tắm tẩy đi một ngày mệt mỏi.
Không biết có phải do hấp nhiệt quá lâu hay là bởi vì chưa ăn cơm chiều mà lúc ra ngoài môi cô trông có vẻ tái nhợt, không chút sức sống.

Vì vậy mà Ân Như Ly chỉ muốn qua loa thổi tóc liền tính toán đi ngủ ngay.
Mời vừa tắt đèn đầu giường liền có một cuộc điện thoại gọi tới.
"Alo, xin chào."
- ---- "Ân tổng, rất xin lỗi đêm khuya còn quấy rầy, nhưng mà tôi có chuyện nhất định phải làm phiền Ân tổng, rất gấp."
"Tiểu Mạc tổng cứ nói, có thể giúp được tôi nhất định sẽ không chối từ."
- ---- "Vừa rồi nhận được điện thoại của cô nhỏ, hình như cô cô say thật sự lợi hại, tôi sợ cô cô một mình sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này trong chốc lát không thể thoát thân được, không biết....."
- ---- "Thôi vậy, Ân tổng cứ xem như tôi chưa gọi cuộc điện thoại này đi, tôi sẽ tìm một người quen khác hỗ trợ, làm phiền Ân tổng chuyện như vậy tôi cũng thật sự không biết nên nói sao.

Thật xin lỗi đã quấy rầy Ân tổng nghỉ ngơi."
Ân Như Ly đơn giản trả lời hai chữ "Sẽ không", cũng không có chủ động dò hỏi rốt cuộc là chuyện gì.
- ---- "Vậy Ân tổng nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ân Như Ly bình tĩnh cúp máy, đưa điện thoại đặt lại tủ đầu giường.
Năm phút sau.
"Mạc tiểu thư trở lại khách sạn chưa?"
- ---- "Xin hỏi ngài là.....?
"Ân Như Ly."
Ân Như Ly trực tiếp gọi điện thoại đến quầy lễ tân của khách sạn, tiểu cô nương trực ban không quen thuộc thanh âm của Ân Như Ly, bị hỏi đến sửng sốt.
Hiện tại đã biết người gọi tới là ai thì càng sửng sốt hơn.

- ---- "Ân tổng buổi tối tốt lành! Mạc, Mạc tiểu thư đã trở lại rồi.

Có cần chuyển tiếp nội tuyến phòng cho ngài không ạ?"
"Không cần." Ân Như Ly nghĩ nghĩ, "Ngừng thang máy của tầng 26."
- ----- "Vâng, Ân tổng.

Ngài còn chỉ thị khác không ạ?"
Lễ tân khách sạn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà lúc này chỉ biết lệnh của tổng tài chính là thánh chỉ.
"Không còn việc gì nữa, cảm ơn."
Ân Như Ly cúp điện thoại, đứng dậy thay quần áo, ra ngoài.
Dọc theo đường đi sắc mặt cô một màu đen nhánh, so với bóng đêm duỗi tay không thấy năm ngón còn muốn đen hơn.
..............
"Ân tổng? Sao ngài lại đến đây?" Giám đốc khách sạn đang muốn giao ban về nhà, nhìn thấy tổng tài đến lập tức xộc lên mười hai vạn tinh thần chào đón.
"Cho tôi một thẻ phòng tổng thống." Bước chân của Ân Như Ly cũng không dừng lại, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cái này.....Chỉ sợ là không phù hợp với quy định...." Giám đốc khách sạn rất khó xử, mặc dù là tổng tài tập đoàn cũng không thể tư sấm phòng của khách nhân a.
Ân Như Ly dùng ngón giữa đè đè giữa mày, chịu đựng da đầu tê dại, từ kẽ rằng rít ra một câu: "Cô nhìn không ra chúng tôi là loại quan hệ gì sao?"
Nguyên lai là loại quan hệ này!
Phải nói sớm chút a!
Trận lần trước mấy tiểu cô nương lễ tân bát quái cô ấy cũng nghe được, Mạc tiểu thư và tổng tài của mình đã làm hòa trở thành "cái loại quan hệ này", không nghĩ tới quả thật là loại quan hệ này!
Giám đốc khách sạn làm động tác "OK" với tổng tài của mình, chạy chậm đến trước quầy lễ tân cầm lấy một cái thẻ phòng dự phòng.
"Ân tổng, đây ạ!"
"Giám đốc tan tầm đi." Ân Như Ly ngắn gọn nói, vội vàng đi vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, giám đốc khách sạn kích động đến nỗi nhét cả hai tay vào miệng mình.
Đêm hôm khuya khoắc, cô nữ quả nữ, lại còn là cái loại quan hệ này.....
OMG!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK