• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8:


Cuối cùng vẫn là Ân Như Ly đánh vỡ trầm mặc.
Cô nhìn xuống mặt đồng hồ, cười nói với Mạc Vân Sam: "Mạc tiểu thư nếu tạm thời không có nhu cầu gì khác vậy tôi xin phép rời đi trước, còn có chút chuyện cần phải xử lý."
"Ân tổng đi thong thả." Mạc Vân Sam cũng mỉm cười đáp lại.
Ân Như Ly từ tay trợ lý tiếp nhận áo khoác, sau khi mặc vào chỉnh tề liền nhấc chân đi ra ngoài.
Dường như quên mất ở đây còn có một người gọi là Lục Vân Vân.
"Hồ.....!Ân tổng!"
Mạc Vân Sam lên tiếng gọi lại người đã đi về phía trước.
Ân Như Ly quay đầu lại, treo lên nụ cười xa cách mà lễ phép: "Mạc tiểu thư còn việc gì sao?"
Mạc Vân Sam muốn hỏi Ân Như Ly rằng tại sao lại tự mình đến đây, có phải là bởi vì nơi này có quan hệ với mình hay không.
Nhưng mà không hiểu tại sao lại hỏi không nên lời.
Cho dù là có mở miệng hỏi thì Ân Như Ly đại khái cũng sẽ lại bày ra gương mặt tươi cười giả tạo chọc người chán ghét, chính là cái gương mặt tươi cười như hiện tại, thật sự là nhìn không ra hư tình giả ý.
Mạc Vân Sam lẳng lặng nhìn khuôn mặt của Ân Như Ly, trong lòng lẩm bẩm: "Hồ ly tinh, tôi thật sự rất chán ghét rất chán ghét tươi cười như vậy, rất chán ghét."
Trên thực tế, trước ngày hôm nay các nàng cũng đã từng ngẫu nhiên gặp lại, Ân Như Ly còn lái xe đưa nàng trở về.
Thời gian quay ngược trở lại ba ngày trước ----
Mạc Vân Sam sau ăn xong cơm trưa, không hiểu sao không để ý lại đi bộ đến bên ngoài khu biệt thư Ngung La.
Nói đúng ra thì cũng không xem là không để ý, là nàng cố tình gọi xe đi đến.
Nói ra lại có chút mất mặt.
Nàng nghĩ buổi chiều trong nhà sẽ không có ai cho nên muốn đi tới trước cửa nhà hồ ly tinh xem thử mật mã đã đổi hay chưa.
Nói không chừng....còn giống như mười năm trước, dùng sinh nhật của mình làm mật mã.
Tuy rằng Mạc Vân Sam cũng cảm thấy bản thân quá mức tự luyến nhưng cái ý niệm này cứ quanh quẩn mãi trong lòng, làm cách nào cũng đuổi không đi.
Mà không may thế nào lúc nàng vừa xuống xe lại bị một tiểu cô nương nhận ra, kết quả là dẫn đến một lượng lớn người vây quanh xin chữ ký.
Ngay lúc mà nàng hóa thân thành gió chạy nhanh trốn đi, không biết có phải là xui xẻo hay không, một chiếc xe thể thao màu đỏ đáng ghét không biết từ nơi nào lại nhảy ra.
Chủ nhân của chiếc xe còn hảo tâm cứu nàng một mạng.
Ai có thể nghĩ đến, thời gian làm việc buổi chiều đại tổng tài không hảo hảo ở công ty làm việc mà lại khéo như vậy quên mang túi xách chứ?

Sau khi Mạc Vân Sam lên xe liền ngửi được hương hoa quế nhàn nhạt, vẫn là hương vị mà mười năm trước hồ ly tinh yêu thích.
Nàng giành trước nói sang chuyện khác: "Nhiều năm như vậy cô vẫn thích đặt loại hương huân này trong xe của mình a? Mùi hương cổ điển như vậy một chút cũng không phù hợp với khí chất yêu mị của cô."
Ân Như Ly chỉ cười trêu chọc: "Mạc tiểu thư ở trên đường cái làm loạn, là muốn cảm thụ cảm giác được chúng tinh phủng nguyệt sao?"
Mạc Vân Sam xuy thanh: "Cô khéo như vậy đi ngang, không phải là theo dõi tôi đó chứ?"
Ân Như Ly: "Nơi này là cửa nhà của tôi."
Lời ngầm: Ai theo dõi ai?
Mạc Vân Sam dọn đi cục đá đang đè lên chân mình, ra vẻ kinh ngạc nói: "Tôi chỉ là tùy tiện tản bộ, không nghĩ tới đã qua mười năm mà cô còn chưa có chuyển nhà!"
Ân Như Ly cũng không tiếp tục truy vấn, chỉ hỏi: "Đi chỗ nào, tôi đưa cô."
Mạc Vân Sam làm bộ dáng tùy ý: "Người yêu cũ gặp mặt không mời tôi đến nhà cô ngồi chút sao?"
Ân Như Ly bỡn cợt nói: "Cũng nói là người yêu cũ rồi, tôi mời cô vào trong nhà làm....hình như cũng không quá thích hợp."
Mạc Vân Sam rất nhanh đã phản ứng lại, chữ "làm" chứ không phải là "ngồi", ngậm mạt cười nghiền ngẫm, "Cô vẫn như vậy mở miệng ngậm miệng toàn lời cợt nhả hết bài này đến bài khác, tuổi này của tôi nghe được, quái tâm cũng thấy có chút ngứa ngáy khó nhịn." Mang theo một tầng mặt nạ dối trá, là cái loại mà mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Bởi vì sợ bị tổn thương cho nên không dám bại lộ chân tình, thế cho nên thuận theo bản năng đẩy người ra xa.
Ân Như Ly ở ngã tư đường thay đổi hướng xe, lại hỏi: "Đi chỗ nào?"
"Khách sạn The Ritz."
Mạc Vân Sam báo xong tên khách sạn liền nhìn thấy đối phương rõ ràng là sửng sốt.
Mạc Vân Sam như tìm về được phong độ, vuốt ve khuôn mặt của Ân Như ly, mặt mày tẫn gió lùa tình: "Cô đừng hiểu lầm, tôi ở tại nơi đó cũng không phải là mời cô vào làm."
Ân Như Ly cũng cười đáp lại: "Tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là không muốn mất tiền ở nơi này thôi." (?)
Sau khi đưa Mạc Vân Sam đến trước cửa khách sạn, Ân Như ly liền giẫm chân ga rời đi, không hề lưu luyến ở lại.
Thật giống như chỉ là căn cứ vào quan hệ trong quá khứ mà lễ phép cho bạn gái cũ đi nhờ.
.......
Mà lúc này ở đại sảnh khách sạn, Ân Như Ly vẫn đang kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ đợi Mạc Vân Sam mở miệng.
"Không, không có việc gì." Mạc Vân Sam nhoẻn miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Gặp lại sau."
"Gặp lại sau." Ân Như Ly nhẹ nhàng gật đầu, xoay người rời đi.
Cho đến khi thân ảnh tổng tài tập đoàn Ân thị biến mất ở sau cửa, bên ngoài vang lên tiếng vang của động cơ ô tô, nhóm nhân viên trong sảnh mới như trút được gánh nặng, có loại cảm giác được sống lại một lần nữa.
"Tổng tài của chúng ta cũng thật là lợi hại a! Mạc tiểu thư cũng nói hai người trước đó có xích mích, Ân tổng còn có thể làm được cái phân thượng này quả đúng là không hổ người có thể đảm nhiệm chức tổng tài, cùng với loại người bình thường như tôi hoàn toàn là không cùng một cái cảnh giới."

"Còn phải nói a! Hơn nữa vừa rồi cái khom lưng kia của Ân tổng thật sự là làm tôi bủn rủn! Sao lại có người ngay cả xin lỗi cũng đẹp như vậy a!"
"Từ hôm nay trở đi Ân tổng chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng tôi! Sao tôi có thể tiếp tục làm cá muối trong khi có người giỏi hơn tôi còn nỗ lực chăm chỉ như vậy cơ chứ!"
"....."
Mấy cô nương lễ tân trước quầy cô một câu tôi một câu, đối với tổng tài nhà mình vừa sùng bái mà cũng vừa hoa si, hoàn toàn quên mất vài phút trước đó còn khẩn trương đến hít thở không thông.
Mà bên này, giám đốc khách sạn gật đầu cười với Mạc Vân Sam: "Mạc tiểu thư, vừa rồi thật sự rất xin lỗi, còn chuyện gì khác tôi có thể làm vì ngài không?"
Mạc Vân Sam xua xua tay, xoay người đi về hướng thang máy, tựa như một cái xác mất đi linh hồn, bên dưới lòng bàn chân hoàn toàn không tồn tại cảm giác chân thật.
Giám đốc khách sạn lúc này lại đến trước mặt Lục Vân Vân, tựa như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, ôn thanh dò hỏi: "Lục tiểu thư, có cần tôi đăng ký phòng thay ngài không?"
Lục Vân Vân liếc mắt nhìn trợ lý, trợ lý phản ứng thực nhanh, đón lấy đi qua nói: "Tôi theo cô làm thủ tục."
Đây là khách sạn cao cấp, những minh tinh khác tham gia buổi lễ long trọng cũng tới nơi này, cho nên cũng không có đạo lý cô ta đến nơi khác ở.
Nếu không để người đại diện biết được chuyện phát sinh ngày hôm nay, nói không chừng còn muốn lải nhải với cô ta.
Lục Vân Vân xuất đạo nhiều năm như vậy rồi, đến nơi nào cũng được ôn tồn nâng niu, chưa từng trải qua nan kham giống như ngày hôm nay vậy.
So với mất mặt, thứ càng làm cho cô ta hoảng hốt chính là không biết vừa rồi có phải Ân tổng tức giận hay không, cũng không biết rốt cuộc trong lòng Ân tổng nghĩ cô ta là người như thế nào, càng không biết cô ta có tiếp tục được làm cái danh người phát ngôn này nữa không.
Khuôn mặt của Lục Vân Vân bị bôi một lớp nhọ nồi, đen xì xì, khó coi cực kỳ.
......
Mạc Vân Sam bước bước chân tang thi trở lại phòng khách sạn, vừa vào cửa liền đột nhiên giống như bộ dạng mãn huyết sống lại.
"Họ Ân kia khẳng định là đối với mình tình cũ khó quên! Nếu không cậu ta một tổng tài công sự quấn thân như vậy vì sao còn muốn nhính ra chút thời gian tới xin lỗi mình, còn làm cho người phát ngôn của công ty không xuống sân khấu được chứ? Dùng đầu ngón chân ngẫm lại cũng thấy không hợp với lẽ thường a!"
Mạc Vân Sam gật gật đầu, chắc chắn là như vậy.
Nhưng mà giây tiếp theo, cả người lại ngã nhào về phía sô pha, thở phì phò: "Hồ ly tinh lúc còn trẻ thời điểm làm việc đã biết tích thủy bất lậu*, hẳn là cậu ta sợ mình đánh giá kém cho khách sạn....!dùng chiêu này phong khẩu mình lại....!thật là quá giảo hoạt mà."
*Tích thủy bất lậu: ý chỉ là cẩn thận, chu đáo
Mạc Vân Sam như một con sâu lông xoắn tới xoắn lui ở trên sô pha, trong miệng rầm rầm rì rì, tự mình tạo thành cảnh đẹp.
"Chết hồ ly, xú hồ ly, sớm hay muộn cũng có ngày tôi rút gân lột da cậu!" Mạc Vân Sam làm biểu tình âm ngoan, giây tiếp theo lại cảm thấy cô đơn, "Còn có một ngày như vậy sao, một ngày có thể lột sạch cậu ôm vào trong lòng ngực xoa xoa, nắn bóp, thương thương?"
Căn phòng to như vậy lại lâm vào yên tĩnh.
Thật lâu sau, Mạc Vân Sam nhảy dựng lên, lấy điện thoại ra.
"Tôi cũng không phải là nữ nhân tùy tùy tiện tiện là có thể đánh gục!"

Nàng mở Weibo ra, đăng ký một tài khoản, được hệ thống đề cử một đóng lớn tài khoản đáng chú ý, ảnh đại diện là ảnh chụp của bản thân nàng, nhưng bởi vì tên bị người chiếm dụng cho nên chỉ có thể ở cuối tên thêm một cái dấu gạch nhỏ.
[ @ MạcVânSam - ]
Trông tựa như mấy tài khoản giả mạo hay thấy ở hàng đầu trong khu bình luận trên Weibo của người nổi tiếng.
Sau một lúc lâu Mạc Vân Sam trầm mặc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, liền gọi đi.
Chỉ là điện thoại được nhận còn chưa đợi nàng nói chuyện thì đầu bên kia điện thoại đã vang lên tiếng Anh rống giận: "Em có biết hiện tại là rạng sáng mấy giờ không?! Không có việc gì làm thì nhanh chóng cút về đây đóng phim cho tôi!"
Mạc Vân Sam nhăn mặt đem điện thoại đặt ra xa tai, cúp máy.
Dùng ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai mình, thân mình run lên.
Xem ra Catharine đã sắp muốn đoạn tuyện quan hệ với mình rồi.
Mạc Vân Sam thở dài, bắt đầu suy tư xem nếu như không có chứng thực của công ty thì cái weibo này của bản thân nên làm như thế nào mới có thể trong giống thật.
Tuy nói trên mặt Mạc Vân Sam là vân đạm phong khinh nhưng mà việc trong thời gian kế hoạch nghỉ phép lại lưu lại quốc gia khác lâu như vậy thì cho dù có là tổ quốc của nàng đi chăng nữa cũng là chuyện rất nghiêm trọng.
Mọi hành động hiện tại của nàng tương đương với việc đã làm tốt phương thức tự sát nghênh đón kế hoạch loại trừ bị Hollywood đá đi.
Có lẽ tất cả mọi người sẽ cảm thấy nàng điên rồi.
Nhưng Mạc Vân Sam chính là muốn điên như vậy.
Nếu như lần này không điên nàng sợ cả quãng đời còn lại dài như vậy, bản thân trôi qua từng ngày thật sự sẽ hoàn toàn điên mất.
Bị tưởng niệm mỗi đêm thổi quét toàn thân kia bức điên.
Mạc Vân Sam thậm chí đã tưởng tượng vô số lần, chỉ cần hồ ly tinh còn muốn nàng, nàng có thể từ bỏ tất cả trở lại làm một bông hoa bên người hồ ly.
Nếu thật có thể hèn mọn như vậy nàng đã không phải là Mạc Vân Sam.

Mà mười năm trước cũng sẽ không vì giận dỗi rời đi, nhiều năm như vậy cũng không dám trở về.
Kiêu ngạo là một con dao hai lưỡi.
Nàng bởi vì kiêu ngạo, sống như một con thiên nga trắng, cũng bởi vì kiêu ngạo mà chỉ có thể đem lưu luyến giấu nơi đáy lòng, còn phải mang lên mặt nạ, giả vờ thành bộ dáng không thèm quan tâm.
Mạc Vân Sam lắc đầu: "Được rồi, mỹ mạo của tôi trước tự mình lưu trữ thưởng thức, cậu chỉ có thể ăn mệt một chút rồi."
Giao diện điện thoại trước mặt dừng lại ở trên trang chủ tài khoản Weibo công khai của Mạc Vân Sam.
Mạc Vân Sam rời khỏi giao diện vừa rồi, đầu ngón tay đang lướt liền tạm dừng, thuận tay tìm kiếm cái tên Ân Như Ly, tin tức mới nhất là: "Vương Đắc Phúc, Thái Tử gia của Trang sức Vương Phúc cùng tổng tài tập đoàn Ân thị Ân Như Ly thường xuyên gặp mặt vào ban đêm, dường như sắp tới sẽ có chuyện tốt nào đó."
*Trong QT là Vương Đến Phúc mà mình thấy thô quá cho nên đổi lại là Vương Đắc Phúc, vẫn một từ một mặt chữ ( 王得福) dịch ra thôi.
"Vương Đắc Phúc, cái tên này còn có thể phàm tục hơn chút không?! Không thể nghĩ được mười năm không gặp, phẩm vị của cậu càng ngày càng kỳ quái! Ngay cả tôi là bạn gái cũ của cậu cũng cảm thấy xấu hổ!" Khuôn mặt của Mạc Vân Sam cơ hồ là muốn "tách tách" vỡ ra.
Không bao lâu, Mạc Vân Sam hít sâu, áp tay xuống ngực, điều hòa hô hấp.
"Không tức giận, không tức giận, tôi là một người có tố chất, không thể kỳ thị tên họ, để tôi nhìn xem Đắc Phúc huynh đến cuối cùng có bao nhiêu kinh vi thiên nhân* mà có thể lọt vào mắt xanh của Ân tổng, thường xuyên hẹn đêm!" Mấy chữ cuối cùng cơ hồ làm nghiến răng nghiến lợi.
*Kinh vi thiên nhân: Kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó

"Lớn lên cũng rất hợp với tên của anh ta ha! Đem toàn bộ phúc khí đều tích cóp ở trong mỡ béo đi?!" Mạc Vân Sam lại nổi trận lôi đình, "Buổi tối về nhà chỉ có bản thân cảm thấy đang trải qua cuộc sống hôn nhân bình thường.

Nhưng người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng rằng tối nay trong nhà mở tiệc ăn heo sữa nướng nữa!"
Nhìn bộ dáng lúc này của Mạc Vân Sam tựa như gặp phải quỷ, một bên run rẩy một bên thở gấp.

Tức đến mức khớp hàm run lên: "Bình tĩnh, bình tĩnh, vì một tên bạn gái cũ nơi nơi lưu tình không đáng! Mình còn chưa từng bao dưỡng qua tiểu chó săn, chó con, tiểu thịt tươi, tiểu hoa tươi, cũng không thể để bản thân bị chọc giận mất khống chế được."
Thể hiện thực lực diễn xuất nào.
Giây tiếp theo Mạc Vân Sam đã biến thành khuôn mặt lạnh nhạt, phảng phất cái người động kinh mới vừa rồi không phải là nàng.
Mạc Vân Sam vỗ vỗ hai má mình, cong cong khóe môi, đi đến trước gương, thử vài lần liền tự mình treo lên nụ cười vừa lòng.
"Tách!"
Giơ camera điện thoại lên trước mặt đem hình ảnh tươi cười mê người giờ phút này của mình lưu lại.
Mạc Vân Sam nhìn ảnh chụp bản thân, vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi: "Nhìn xem, tùy tiện chụp một tấm thôi cũng có thể đem đi làm ảnh quảng cáo, vưu vật như vậy không phải thơm hơn heo sữa nướng sao?"
Nàng mở Weibo lên, dùng bức ảnh này làm hình ảnh, kèm theo một dòng văn tự: "Về nước thật tốt, đặc biệt phải cảm tạ @ Ân Như Ly Ân tổng đã chuẩn bị phòng khách sạn cho tôi, tôi thích vô cùng.

Xem ra bạn gái cũ vẫn còn nhớ rõ tôi."
Đăng lên.
Người bị lửa giận che mắt cuối cùng sẽ làm ra một số việc mất trí.
Mạc Vân Sam hiện tại chính là như vậy.
Nàng không chỉ đăng Weibo mà còn hành động nhanh hơn não ấn xuống dãy số điện thoại kia, ấn vào dãy số đã mười năm vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ.
Sau mấy tiếng "đô" vang lên liền có người tiếp máy, nhưng cũng không lập tức mở miệng.
Mạc Vân Sam ngơ ngẩn.
Đã mười năm trôi qua, dãy số này đến hiện tại hồ ly tinh vẫn dùng sao?
Trong lúc nhất thời nàng không dám mở miệng, sợ chỉ sơ sẩy một chút thôi sẽ thổi tan bọt biển ảo tưởng.
Nhất thời người ở hai đầu điện thoại đều trầm mặc.
- ------
Editor:
( ̄ε ̄ʃƪ).

Chương 9:


Hai người cách một cái điện thoại giằng co, Mạc Vân Sam lại muốn đánh trống lui quân trực tiếp cúp điện thoại.


Lúc này, "Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm quả thực là của Ân Như Ly.


Mạc Vân Sam mím môi, khóe miệng giương lên, nỗ lực che giấu khẩn trương trong lòng, mở miệng nói: "Là tôi, nghe tiếng hẳn có thể biết được là ai? Là tôi hỏi giám đốc xin số điện thoại của cô."


"Ừm, có việc?" Lời nói của Ân Như Ly ngắn gọn, chỉ có thanh âm từ trong ống nghe truyền đến, ngay cả tươi cười cũng không thể nhìn thấy, trông có vẻ càng thêm phần xa cách.


"Tôi....Không phải cô nói nếu tôi không thể nguôi giận thì sẽ tự mình đến phục vụ tôi sao? Khi dễ tôi một người lang thang lâu ngày không về nước, khách sạn của các cô hẳn là nên xin lỗi tôi, hiện tại tôi bị tác dụng chậm cho nên lúc này mới bắt đầu cảm thấy không được tổng tài như cô tự mình đến phục vụ thì sẽ rất mất mát." Mạc Vân Sam ngạnh cổ bắt đầu nói dối.


"Mạc tiểu thư muốn tôi phục vụ như thế nào? Phục vụ cá nhân còn chưa đủ sao?" Trong ống nghe truyền đến thanh âm bỡn cợt của Ân Như Ly.


Mạc Vân Sam cười nhạt: "Cô có biết xấu hổ hay không? Để cô phục vụ bên cạnh, người chịu thiệt là tôi đó có được không!"


"Chịu thiệt?" Người ở đầu dây bên kia ý cười càng sâu, "Mạc tiểu thư hẳn chỉ là dùng tay tôi thôi cũng không chịu thiệt gì, tôi nghĩ so với mười năm trước, kỹ thuật của tôi cũng đã tinh tiến hơn không ít."


Nghe xem nghe xem, trên thế giới này sao lại có người không biết xấu hổ như vậy!


Mạc Vân Sam cật lực biểu hiện bản thân không chút để ý, không có để ý như vậy, nhưng dạ dày lại khống chế không được mà trào ngược, dường như tâm cũng theo đó mà bắt đầu đau đớn, chua chát hơn.


Trong đầu lại không đúng lúc mà nhảy ra hình ảnh hồ ly tinh ôm lấy người khác đi vào giấc ngủ, trôi qua nhiều đêm đen như vậy đều là người khác bồi cô, nàng ghen ghét đến nỗi sắp phát điên, hốc mắt trướng đến sinh đau, suýt chút nữa còn sắp đánh rơi cả điện thoại.


Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, khóe môi nỗ lực mà cong lên thành hình nụ cười: "Mọi người đều nói người đến tuổi như lang như hổ, tuổi này của cô kỹ thuật tinh tiến cũng không phải là chuyện gì đáng để khoe khoang."


"Mạc tiểu thư nói rất đúng, tinh tiến hay không tinh tiến cô cũng thể nghiệm không được, tôi đích xác không nên khoe khoang." Trong nháy mắt Mạc Vân Sam lại cảm thấy những lời này mang theo oán khí, rồi lại cảm thấy đó chẳng qua chỉ là ảo giác của bản thân.


Trầm mặc một lát, Mạc Vân Sam tựa như vui đùa thử nói: "Cô có biết hay không, số liệu nghiên cứu cho thấy sau khi hai người chia tay sẽ có 50% phát triển thành kẻ thù, 50% còn lại lại phát triển trở thành bạn bè và bạn giường, cô đoán xem cái nào cao hơn?"


"Cái số liệu nghiên cứu này hình như không được chuẩn xác lắm, giống như chúng ta phát triển trở thành sơ giao cũng không thấy có thống kê đến."


Những lời này tựa như một cây kim đâm vào trong lòng Mạc Vân Sam.


"Cô thật đúng là nghiêm túc trả lời a! Loại số liệu đùa giỡn này vốn dĩ không cần phải tin là thật, nhiều năm như vậy không gặp, tế bào hài hước của cô lạc đi đâu rồi. Ai? Tôi đột nhiên có điện thoại gọi đến, cô trước làm việc của mình đi, tôi nghe máy đã!"


Mạc Vân Sam nhanh chóng nói xong câu đó, đầu ngón tay run rẩy mà điểm xuống nút ấn màu đỏ trên màn hình.


Nàng tựa lưng vào sô pha, sức lực cả người dường như bị rút cạn, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, hai mắt cũng trở nên vô hồn.


Nếu không gặp lại, nàng còn có thể ở trong vô số đêm đen tưởng tượng rằng hồ ly tinh chưa từng oán giận mình, vẫn còn yêu mình, chờ mình trở lại, chẳng sợ trên thế gian này người nhiều đến bao nhiêu cũng chỉ cần một mình mình.


Hiện tại người đã ở ngay trước mắt, Mạc Vân Sam ngược lại càng thêm tưởng niệm hồ ly tinh đã từng sủng nàng đến tận trời kia.


Nàng cho rằng chỉ cần nội tâm bản thân đủ cường đại rồi thì có thể không cần thừa nhận sự thật rằng Ân Như Ly đã không còn thuộc về nàng nữa.


Nhưng mà cho dù nàng đã cường đại đến mức có thể mặt lạnh ác ngữ nhìn như không thấy đối với vô số người, nhưng lại chịu không nổi một điểm uốn mình theo người của Ân Như Ly, sợ hãi nghe thấy Ân Như Ly từng có người khác bên gối, sợ hãi Ân Như Ly có cơ hội chính miệng nói không cần nàng.


Mâu thuẫn, tự ngược, tra tấn.


Mạc Vân Sam bị ba sợi dây thừng này chặt chẽ giam cầm bên trong lòng sắt, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát.


Mấy năm nay, chỉ cần rãnh rỗi, hối hận liền sẽ chiếm cứ mỗi đêm đen của nàng, mỗi sợi dây thần kinh của nàng.


Lúc trước thời điểm rời khỏi Ân Như Ly có bao nhiêu hận cô, bao nhiêu quyết tuyệt, sau đó thời điểm biết được chân tướng liền có bấy nhiêu hận bản thân mình, bấy nhiêu hối hận.


Yêu Ân Như Ly yêu đến bao nhiêu sâu thì sẽ có bao nhiêu sợ hãi chấp nhận cơn đau mỗi lần tới gần lại bị cô đẩy ra.





Nhưng mà trên đời này thuốc hối hận chính là thứ thuốc khó cầu nhất.


Nàng chỉ có thể mỗi ngày trôi qua mà ôm theo hối hận, mỗi ngày trôi qua đều nghĩ đến "nếu như".


Nếu như không có hiểu lầm, nếu như không có xúc động niên thiếu, nếu như trở thành ảnh hậu rồi có thể trở lại trước mặt Ân Như Ly, nếu như.....


Cho dù nàng có được cái tượng vàng danh giá kia rồi, chứng minh được bản thân không phải là kẻ vô dụng nhưng lại vẫn như cũ không có bao nhiêu dũng khí, không có bao nhiêu tự tin mà đi tranh thủ lại tình yêu Ân Như Ly đã từng dành cho nàng.


Nước mắt nóng hổi tích đầy nơi khóe mắt chảy xuống.


Mạc Vân Sam lập tức nhảy khỏi sô pha, nhanh chóng lấy khăn giấy ra chấm chấm nước mắt.


"Mình đã không còn là thiếu niên vì tình yêu mà khóc sướt mướt nữa, chuyện này có bao lớn chứ! Thứ mình mất đi chính là tình yêu, mà thứ họ Ân kia mất đi lại là một người vừa xinh đẹp vừa mềm mại vừa gợi cảm thân thể lại hoàn mỹ như mình đây!" Nàng nhắm mắt lại thở sâu, thần sắc khôi phục lại như thường.


Mạc Vân Sam lại xem điện thoại, Weibo đã đăng trước đó phía dưới bỗng xuất hiện nhiều thêm mấy cái bình luận, cũng không biết là tìm tới như thế nào.


- --- "Một cái tài khoản giả không có lấy một người hâm mộ mà cũng nghĩ đến ăn vạ Ân tổng của chúng tôi? Trở về mua thêm mấy cái fan giả rồi hãy đến đây!"


- ---- "Ai kia cho rằng chúng tôi không biết Mạc nữ vương không có mở Weibo sao?! Cút cút cút!"


- ----- "Nhưng mà cũng phải nói, cái nhan sắc này xinh đẹp như vậy, ai kia nhặt ở đâu vậy? Tôi đã làm fan thâm niên tám năm rồi mà cũng chưa từng nhìn thấy?"


- ----- "Chỉ có tôi là chú ý ba chữ bạn gái cũ sao? Chẳng lẽ có cái dưa gì mà tôi không biết?"


Phía sau còn có mấy cái nữa, nói tóm lại đều là không tin tưởng đây là tài khoản của Mạc Vân Sam.


Giỏi cho cáo già, cư nhiên còn có fan khống bình! Ngày thường không hảo hảo làm thương nhân đứng đắn, ở đó còn có suy nghĩ đồi bại!


Mạc Vân Sam tức giận đến mức xóa bài đăng, ném điện thoại sang một bên đi vào phòng tắm.


Nhưng trước khi cái bài đăng kia bị xóa đi thì không ít dân mạng có khứu giác nhạy bén đã nhanh chóng chụp lại màn hình.


........


Mạc Vân Sam tắm xong cũng vừa lúc tới thời gian cơm chiều.


Nàng nhìn đến tin nhắn trong điện thoại, câu môi cười.


Nhiều năm như vậy không gặp, thật vất vả mới có thể trở về, cũng nên đi thăm gia đình thân yêu của mình.


Những người đã hủy hoại đi hạnh phúc của nàng.


.......


Mạc Vân Sam đứng trước cánh cửa rộng lớn khí khái đã từng vô cùng quen thuộc, sau khi hoãn thần lại mới ấn vang chuông cửa.


"Vân Sam tiểu thư đã trở lại!" Người mở cửa chính là dì giúp việc đã ở Mạc gia từ rất lâu trước kia.


"Mẹ Lý." Mạc Vân Sam lộ ra một nụ cười nhạt.


Trên sô pha trong phòng khách, một lão nhân thái dương hoa râm kinh ngạc quay đầu lại.


Đó là ba ba của Mạc Vân Sam, ở trên thương trường có rất nhiều nhiều đều xưng ông ta một tiếng Mạc lão gia tử.





Mạc Vân Sam cũng không mở miệng thưa gửi, chỉ cà lơ phất phơ nói: "Đi đâu hết rồi? Có phải tôi tới muộn cơm tối rồi không?"


Trừ bỏ lão gia tử ra, ở đây còn có ba người chị gái nữa của Mạc Vân Sam, cùng với con gái của chị cả và chị hai, mọi người trong gia đình đều tề tụ ở phòng khách.


Mạc gia nhiều thế hệ kinh thương, bất quá đến đời này của Mạc lão gia tử thì chuyện làm ăn bắt đầu trượt dốc. Lão gia tử có một người con trai độc nhất, hơn bốn mươi tuổi còn ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, trước còn có ba người chị gái, sau cùng là em gái Mạc Vân Sam.


Ở Mạc gia tôn ti trưởng bối phân rất rõ ràng, con trai kế nghiệp cha, cho nên ba người chị gái này cũng không được coi trọng. Nhưng bởi vì Mạc Vân Sam là đứa con gái nhỏ nhất nhà, từ nhỏ đã rất được lão gia tử cưng chiều. Cũng bởi vì vậy mà mặt ngoài nhận được yêu thương có hơn từ ba người chị gái này, nhưng kỳ thật trong lòng bọn họ lại tràn đầy oán giận.


Mạc Vân Sam vẫn luôn thống hận, thống hận mười năm trước chính những người mà nàng xem là người nhà này hợp nhau dùng thủ đoạn ti tiện chia rẻ nàng và Ân Như Ly, thống hận người cha này của nàng thà rằng mang nàng ra nước ngoài cũng không đồng ý nàng ở cạnh Ân Như Ly.


Nàng càng thống hận bản thân đơn thuần vô tri, vì cái gì lại dễ dàng tin lời những người này nói, vì cái gì không tin tưởng Ân Như Ly nhiều thêm một chút.


Nhưng cho dù vừa đau vừa hận thì lại có ích lợi gì chứ?


Nếu như thống hận trong lòng là vô dụng vậy thì khó có được về nước, tổng phải tìm chút chuyện không thoải mái.


Mạc lão gia tử hừ lạnh một tiếng: "Đi ra ngoài ngần ấy năm, cuối cùng cô cũng biết trở về rồi sao?!" Mười phần tức giận, khí thế uy nghiêm.


Mạc Vân Sam vươn ngón tay ra lắc lắc: "Lão gia tử ngài đã quên rồi sao, chúng ta sớm mấy năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ, hôm nay tôi tới là để làm khách, Mạc gia các người cũng tính là hào môn thế gia, có phải nên dùng lễ nghĩa chiêu đãi khách nhân mà chiêu đãi tôi hay không?"


"Hoang đường!" Mạc lão gia tử vỗ mạnh lên bàn, vật trang trí nhỏ đặt trên bàn cũng vì thế mà chấn vài cái.


"Hoang đường sao?" Mạc Vân Sam suy tư một lát, "Tôi rất hoang đường, ở xa như vậy mới trở về, còn chuyên môn đến làm khách những người nhà đã từng đào bẫy rập tôi. Tôi không chỉ hoang đường mà còn rất đáng ghét."


"Mạc Vân Sam, cô muốn tạo phản sao?!"


Mạc lão gia tử tức giận đến run cả râu, bàn tay chặt chẽ bắt lấy tay vịn chạm trổ hoa văn, trên mu bàn tay già nua gân xanh bạo khởi.


Ông ta cho rằng con gái lần này trở về là muốn cúi đầu nhận sai, nghĩ chỉ cần nàng ngoan ngoãn chịu thua thì sẽ coi như chuyện trong quá khứ chưa từng phát sinh, nàng vẫn sẽ là hòn ngọc quý trên tay Mạc gia.


Không nghĩ tới đứa con gái hỗn trướng này rời nhà nhiều năm như vậy không chỉ không có nửa điểm hối hận mà còn dùng thái độ như vậy nói chuyện với ông ta!


Đứa con gái nhỏ này là đứa con mà từ nhỏ Mạc lão gia tử đã dùng toàn bộ đáy lòng để yêu thương, sủng đến tận xương tủy. Nhưng mà cái loại yêu thương này cũng không phải là loại yêu thương ký thác kỳ vọng, mà chỉ đơn thuần là cưng chiều.


Thế cho nên trước khi Mạc Vân Sam vào đại học vẫn luôn là một tiểu công chúa tính tình điêu ngoa. Cho đến khi gặp được Ân Như Ly, nàng mới biết bản thân có thể dựa vào nỗ lực mà thay đổi tương lai, nhân sinh của nàng còn có giá trị.


Nhưng mà ánh sáng của nàng lại bị cường ngạnh cắt đứt.


Mạc Vân Sam: "Lão gia tử đừng nóng giận a! Ngài lớn tuổi rồi, thân thể phỏng chừng cũng không tốt, vạn nhất tức giận thành cái dạng xấu xí gì, này những người nhà của ngài đều nghĩ không biết nên phân gia sản của ngài như thế nào đâu, mà vạn nhất đúng là có cái ý niệm này thật, mọi người cứ thương lượng thương lượng mãi, tôi cảm thấy không cần gọi 120 nữa, ngài đã có thể chết không nhắm mắt rồi!"


Mạc lão gia tử không nghĩ tới con gái của mình lại nói với mình những lời đại nghịch bất đạo như vậy, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nửa ngày cũng không thở nổi.


Mạc Vân Sam thấy nói đủ rồi liền thu lại, nếu không thật sự sẽ chọc lão gia tử tức chết mất, nàng ngược lại lại trở thành một người đuối lý.


Sắc mặt của ba người chị gái ở đây đều vô cùng kỳ dị.


Từ nhỏ đã là những đứa con gái bị bạc đãi, bọn họ chưa bao giờ dám nói như vậy với lão gia tử, nhưng cố tình người dám nói như vậy với lão gia tử lại là đứa em gái nhỏ mà so với bất luận người nào đều được sủng ái hơn.


Mạc Vân Sam liếc mắt nhìn về phía ba người chị gái của mình, khẽ cười nói: "Tôi tiến vào lâu như vậy rồi sao các chị lại không cho tôi một câu tiếp đón vậy? Tốt xấu gì cũng là chị em cùng nhau lớn lên, xa cách như vậy, là sợ tôi trở về đoạt gia sản sao?"


Chị cả lớn hơn nàng mười tuổi lấy ra bộ dạng trưởng bối, lạnh giọng mắng: "Sao em lại có thể nói như vậy!"


"Vậy chị cả dạy tôi đi, nên nói như thế nào?" Mạc Vân Sam nhún nhún vai, "Từ nhỏ sống trong sủng ái, chính là không biết lớn nhỏ, đây cũng không phải ngày thứ hai chị mới biết được.". Truyện Full


Người trong nhà lúc này mới ý thức được, đây là trở về đòi nợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK