• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1132

Trong mấy ngày tiếp theo, Tịch Vũ Thần như là đột nhiên thay đổi thành một người khác vậy, đổi nhiều chiêu trò đối với chị em hai người tiến hành ngược đãi.

Không qua mấy ngày, trên người của chị em hai người không có chỗ nào không tỳ vết.

Nói chuyện đều không có sức lực, trong nhà giam đen tối yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc và tiếng hô hấp nặng nề của hai người.

Nhưng bởi vì em trai ở bên cạnh, bản thân tuyệt đối không thể an tâm cứ như vậy mà đi mất, bất kể như thế nào, cô phải cố chịu, nghĩ cách đưa em trai ra ngoài.

Mà bên kia An Trầm Ôn cũng là đang giữ gìn thể lực, tính toán phải như thế nào mới có thể đem chị gái cứu ra đi.

Đáy lòng của An Mặc Huyên vẫn còn có chút bối rối, cô sợ Tịch Vũ Thần nói là sự thật, hắn sẽ đem Tịch Mộ Hàn đưa tới.

Xem ra mục đích cuối cùng của hắn là muốn giết chết Tịch Mộ Hàn.

Đây là chuyện hắn đã nghĩ rất lâu, vì vậy bất kệ như thế nào cũng không thể bỏ dở nửa chừng.

Nhưng mà... . . . Tịch Mộ Hàn có lẽ cũng sẽ không đến đây.

Vì cứu cô mà đến mạo hiểm?

Làm sao có thể.

Hắn Tịch Mộ Hàn cũng không phải ăn no rỗi việc.

Vốn dĩ hắn đã hận cô thấu xương rồi, hắn nhận định cô là người phản bội của hắn, theo lý giải của cô về hắn, hắn chắc là sẽ không dễ dàng tha thứ một cho người phản bội hắn tiếp tục sống sót, cô sống lâu như vậy coi như là may mắn rồi.

Nói không chừng hắn nghe được cái tin này, còn sẽ cảm thấy may mắn không có làm ô uế tay của hắn.

An Mặc Huyên tự giễu ngoác miệng.

Chưa từng cảm thấy may mắn qua như vậy, hắn chán ghét cô.

Cho dù là lúc trước họ đã nói qua phải bỏ xuống.

Nhưng làm sao có thể bỏ xuống được?

An Mặc Huyên nỗ lực trợn tròn mắt nhìn về phía khe hở kia của cửa đáy, từ trong khe hở kia có thể nhìn thấy ánh sáng.

Ánh sáng của cô, có lẽ cả đời cũng không cách nào nhìn thấy được.

... . . .

Lúc Tịch Mộ Hàn nhận được tin nhắn là vẫn còn đang họp.

Điện thoại chấn động hai cái sau đó liền hết động tĩnh, hắn cũng không mấy chú ý đến.

Nghe cấp dưới đang báo cáo tình trạng buôn bán gần đây, nhìn bộ dạng dõng dạc của hắn, biết rõ buồn bán gần dây chắc chắn lại không cần hắn lo lắng, liền từ từ xuất thần.

Lại nghĩ tới An Mặc Huyên người phụ nữ kia.

Hắn hình như đã rất lâu không gặp cô ấy.

Ngày đó nghe lão gia hỏi về Vũ Thần, Vũ Thần nói cô ấy mang theo đứa bé cùng với em trai đi du lịch rồi.

Du lịch... . . . hắn nhớ kỹ cô ấy luôn rất muốn đi.

Bây giờ cuối cùng cũng đã có cơ hội rồi sao?

Thế nhưng người thực hiện nguyện vọng này của cô cũng không phải hắn.

Tịch Mộ Hàn bị ý nghĩ của mình làm giật mình, dường như muốn tát bản thân mình một cái.

Chẳng lẽ bản mình thật sự là chịu cuồng ngược đãi sao? !

Người phụ nữ kia đã đối xử mình như vậy rồi, bản thân mình lại vẫn còn đối với cô ấy nhớ mãi không quên đấy.

Tịch Mộ Hàn xoa xoa huyệt Thái Dương, đưa tay ra lấy qua điện thoại xem tin nhắn.

Có một số xa lạ gửi đến tin nhắn.

Tịch Mộ Hàn vốn là muốn xóa bỏ đi, lại không cẩn thận ấn vào chuyển tải hình ảnh, hắn đang ảo não như vậy có làm cho điện thoại bị nhiễm virus, lại thấy được hình ảnh chuyển tải thành công trong điện thoại di động.

Trong chốc lát ngay cả hô hấp cũng đình trệ vài giây.

Hắn không thể tin nổi lướt màn hình nhìn hình ảnh trên điện thoại di động, hô hấp dường như đột nhiên đã tìm thấy chốt mở, hơi thở dồn dập từ trong mũi lao ra, lồng ngực cũng chập chùng mãnh liệt.

Hắn tỉ tỉ mỉ mỉ xác nhận nhiều lần, mới chính thức khẳng định người trên hình ảnh là An Mặc Huyên.

Bị bắt cóc? ! Còn bị ngược đãi? !

Tịch Vũ Thần làm ăn cái gì không biết? !

Em trai của cô ấy lại là đang làm gì đó?

Người lớn như vậy không thấy, tại sao lại không đi tìm? !

Tịch Mộ Hàn đột nhiên đứng dậy, trầm mặt cắt ngang cuộc hội nghị, liền cầm điện thoại như một trận gió xông ra ngoài, chỉ để lại vẻ mặt lờ mờ của chúng người.


Tịch Mộ Hàn một bên khởi động xe một bên cho Tịch Vũ Thần gọi điện thoại.

"Alô, chú?" Giọng nói của Tịch Vũ Thần nghe có vẻ vẫn còn rất lơ mơ.

"Ngươi nhận được tin nhắn không?"Trong lòng của Tịch Mộ Hàn càng là nôn nóng.

"Tin nhắn gì?" Tịch Vũ Thần lờ mờ mà nói, "Làm sao rồi sao?"

"Mặc Huyên bị người ta bắt cóc rồi." Tịch Mộ Hàn trầm giọng nói, "Bây giờ, lập tức vận dụng vệ sĩ của ngươi, đi tìm vợ của ngươi! Tôi cũng sẽ giúp ngươi lưu ý đấy, mạng người quan trọng, nhanh lên!"

Nói xong liền cúp điện thoại, một đạp chân ga xuống dưới, xe lập tức liền bay ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK