Bên ngoài có Chu Chỉ Bình canh giữ, trong nhà vệ sinh lại không có cửa sổ có thể cho cô tẩu thoát, đợi ở chỗ này suốt, càng là ngồi chờ chết ở đây.
Đợi không tới mười phút, cảnh sát sẽ phá cửa mà vào, sau đó đem tất cả thấp hèn và chuyện kinh khủng của cô, đều phơi bày ra ngoài hết.
Lén lút phía sau chồng thực vật của mình, ngoại tình với chú của chồng mình... các từ như vậy, như là dao găm lạnh thấu xương, xẹt qua toàn thân của An Mặc Huyên.
Không thể như vậy...
Cô thật sự là không còn cách nào, chỉ có thể tay run run, gọi điện thoại cho Tịch Mộ Hàn.
"Mộ Hàn, anh có thể quay lại cứu tôi được không? Anh không phải đã đáp ứng rồi, chỉ cần tôi nghe lời, anh liền sẽ không cho quan hệ của chúng ta bại lộ sao?"
Cho nên cô vừa nãy ở phía sau cửa, mới có thể thỏa hiệp, thuận theo, ở trước mặt của nhiều người như thế, tiếp tục làm như vậy...
"Tôi có nói với Chu Chỉ Bình, là ai xằng bậy với tôi sao? Tôi không có..." Trong giọng nói của Tịch Mộ Hàn còn mang theo tiếng cười, "An Mặc Huyên, bây giờ coi như là bị người ta phát hiện, cũng là chính cô ngu xuẩn, liên quan gì tới tôi?"
"Nhưng rõ ràng là anh muốn ở trong phòng bệnh đối với tôi như vậy, sự việc mới trở thành như vậy đấy!" An Mặc Huyên nhịn không nổi phẫn nộ lên.
Tiếng nói có chút lớn, bị phía ngoài Chu Chỉ Bình nghe thấy rồi.
"Cô còn dám gọi điện thoại xin giúp đỡ?" Bà một lần nữa vọt tới cạnh cửa, tùng tùng gõ cửa, "Tôi cho cô biết, xin giúp đỡ cũng vô dụng! Hôm nay tôi nhất định phải chỉnh đốn cô! Lại dám ở trong phòng bệnh của con tôi xằng bậy! Tôi phải cho cô thân bại danh liệt!"
Phía sau lưng của An Mặc Huyên lạnh buốt, đè nặng ván cửa, đối với điện thoại cầu xin mà nói: "Mộ Hàn, anh như vậy không phải là chính anh cũng bị bại lộ sao? Về sau trong nhà xem anh như thế nào? Anh cứu tôi, cũng là cứu bản thân anh!"
Tịch Mộ Hàn cười khẽ ra tiếng: "Vậy thì sao? Cho dù là bị phát hiện rồi, đối với tôi mà nói, cũng không hề có ảnh hưởng chút nào, mọi chuyện đều là lỗi của cô, là cô câu dẫn tôi, cô là cái tiện nhân chẳng biết xấu hổ, vì vậy cuối cùng chịu xử phạt đấy, chỉ có cô mà thôi."
Cô An Mặc Huyên ở trong mối quan hệ này, vĩnh viễn đều là bị động, là một người bị ức hiếp.
Từ khi cô yêu Tịch Mộ Hàn cái con ma quỷ này bắt đầu, cô liền đã mất đi tất cả quyền chủ động.
"Nhưng tôi sẽ bị ép chết đấy!" An Mặc Huyên tan vỡ mà khóc lên, "Tịch Mộ Hàn, anh như vậy, tôi thật sự sẽ bị ép chết đấy."
Tịch Mộ Hàn từng chữ lạnh như băng, bội bạc vô tình: "Vậy cô liền đi chết đi."
Trong nháy mắt, An Mặc Huyên bị vướng họng lại, ngón tay đang bóp chặt điện thoại không ngừng run rẩy: "Mộ Hàn, anh sao có thể như vậy..."
"Tu tu ——" điện thoại, bị trực tiếp cúp máy.
An Mặc Huyên dựa vào vách tường, thân thể vô lực trượt xuống, ngã ngồi trên sàn.
Cô đích thật là phải bị ép chết rồi, nhưng cô cũng không có thật sự muốn đi chết... cha mẹ của cô đều mất, chỉ có một em trai sống nương tựa lẫn nhau, năm nay, em ấy vừa thi đậu đại học trọng điểm thuộc tiền tuyến ở trong nước, An Mặc Huyên còn muốn tạo điều kiện cho em ấy đi học...
Cô không thể như vậy mà chết.
Ngoài cửa, vang lên tiếng động cảnh sát vào cửa.
"Kẻ trộm ở nơi nào?"
"Bên trong, trong nhà vệ sinh, đang khóa cửa đấy!" Chu Chỉ Bình phẫn nộ mà nói, "Ngài cảnh sát, các ngài nhất định phải chỉnh đốn tốt cô ấy! Cô ấy không chỉ có ăn cắp, còn có ý đồ tổn thương con của tôi! Tôi tận mắt nhìn thấy đấy!"
"Không..."
Cảnh sát bước nhanh đến gần, mạnh gõ vào cửa, giọng nói uy nghiêm, nói: "Xin phối hợp mở cửa, bằng không chúng tôi không khách sáo!"
An Mặc Huyên tuyệt vọng chống đỡ ván cửa, chỉ có thể bi thảm rơi lệ.
Không, không nên vào đây...
"Mở cửa! Có nghe thấy không!" Giọng nói của ảnh sát có chút giận dữ, đã bắt đầu xô cửa rồi.
An Mặc Huyên một người phụ nữ, làm sao chống đỡ được ván cửa kia.
Một cái, hai cái...