• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

1138

Tịch Mộ Hàn mặc áo sơmi cùng quần đều toàn màu đen, hai tay chọc ở trong túi, một bộ dạng nhàn nhã lười biếng.

Hắn nửa rủ mắt xuống, giọng nói lành lạnh: "Lương tâm của ngươi không biết đau sao?"

Tịch Vũ Thần nói: "Chú tại sao lại ở chỗ này? !"

Bởi vì kinh ngạc quá độ, thậm chí giọng nói đều có chút phá giọng.

"Tôi nên nói ngươi ngu xuẩn hay là như thế nào? Ngươi vất vả khổ cực ở ẩn nhiều năm như vậy, càng gần đến cuối lại càng không nén được sao?" Tịch Mộ Hàn cất bước chân dài đi tới, đáy mắt đều là châm biếm.

Trong tay hắn còn cầm lấy một phần tài liệu dày, hắn rất nhanh đi tới trước bàn của Tịch Trấn Nam, đem tài liệu đưa cho ông ấy: "Lão gia, hy vọng người xem thật kỹ."

"Ông nội!" Tịch Vũ Thần nhìn phần tài liệu dày kia, trong lòng đột nhiên hồi hộp một hồi.

"Tôi sẽ chứng minh cho người thấy, lựa chọn ở lúc trước của người là không có sai." Tịch Mộ Hàn nói, "Tịch gia giao cho tôi, người cứ việc yên tâm là được."

Tịch Trấn Nam nhìn xấp tài liệu kia, trong lòng cũng có suy tính.

Tịch Mộ Hàn đem biểu cảm của Tịch Trấn Nam thu hết vào đáy mắt, hắn ngoác môi, nhìn về một bên mặt xanh như đít nhái của Tịch Vũ Thần, cười nói: "Chắc chắn sẽ có báo ứng đấy, nếu như ngươi mang một trái tim ghê tởm."

Nói xong, hắn từ biệt với Tịch Trấn Nam, liền xoay người rời khỏi phòng.

Hắn còn cố ý lướt qua Tịch Vũ Thần, trong lúc lướt qua, dùng giọng nói trầm thấp nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho ngươi sống quá tốt đâu."

Sắc mặt của Tịch Vũ Thần lập tức càng tái xanh hơn.

Hắn nhìn thấy Tịch Trấn Nam từ từ lướt đọc tài liệu, rõ ràng bản thân nên chạy đi, nhưng dưới chân như là mọc rể vậy, mặc kệ như thế nào đều không thể nhúc nhích được một bước.

Xong rồi.

Hắn Tịch Vũ Thần đời này đã xong rồi.

... . . .

Thế lực của Tịch Vũ Thần dưới sự liên hợp của hai thế lực Tịch Mộ Hàn và Tịch Trấn Nam thắt cổ, rất nhanh bị sụp đổ, và Tịch Vũ Thần trên đường chạy trốn bị người của Tịch Mộ Hàn chặn đứng, mang về nhốt lại, ngày đêm tra tấn, từ thể xác cho đến tinh thần, sống không bằng chết.

Thật ra dù không có sự hỗ trợ của Tịch Trấn Nam, bản thân Tịch Mộ Hàn cũng có thể làm chết Tịch Vũ Thần, nhưng hắn đã đợi không kịp.

Hắn không muốn người uy hiếp sinh mệnh an toàn của An Mặc Huyên sống trên thế giới này.

Vẫn là sớm giải quyết hết, sớm xong.

Ngay lúc hắn cho rằng có thể xả hơi, cùng An Mặc Huyên ở với nhau thật tốt, hạng mục của công tay lại bắt đầu cho hắn khó đỡ.

Hơn nữa bởi vì chuyện của Tịch Vũ Thần gây quá to, thế lực của hắn lại liên lụy đến rất nhiều sản nghiệp cùng nghành của Tịch gia, Tịch Vũ Thần vừa sụp đổ, liền có rất nhiều khoảng trống cần Tịch Mộ Hàn đích thân xử lý.


Vì vậy Tịch Mộ Hàn cũng chỉ có thể chạy tới chạy lui giữa gia tộc, công ty cùng bệnh viện.

Mỏi mệt của mỗi ngày, đều ở lúc nhìn thấy An Mặc Huyên hầu như biến mất không còn.

"Chào buổi tối, hôm nay cảm giác như thế nào?" Tịch Mộ Hàn ôn nhu vấn an nói.

Thái độ đối xử An Mặc Huyên bây giờ của hắn, thậm chí còn tốt hơn lúc mới gặp gỡ.

Chính hắn cũng hoài nghi hắn có phải đã thay đổi thành một người khác.

Nhưng mà cũng không biết tại sao, hắn chính là không còn cách nào phát cáu với cô ấy nữa, không còn cách nào lớn tiếng nói chuyện nữa rồi.

Chuyện trước kia, hãy để cho nó qua đi.

Nắm chắc tốt hiện tại mới là quan trọng nhất.

"Tôi cảm thấy được tôi tốt hơn nhiều rồi, khi nào tôi mới có thể rời khỏi?" An Mặc Huyên lại một lần mà hỏi.

Đã qua rất nhiều ngày rồi.

Thân thể của cô cũng đang từ từ khỏe lại, cũng có thể xuống đất đi đi lại lại rồi, cho nên cô không thể chờ đợi được cùng Tịch Mộ Hàn đưa ra suy nghĩ muốn rời khỏi.

Nhưng mỗi lần đều bị Tịch Mộ Hàn lấy đủ loại lý do ngăn lại.

"Đợi cô đã khỏe rồi thì hẳn nói." Tịch Mộ Hàn kéo ra ghế ở bên người cô ngồi xuống, "Ăn trái cây không? Tôi gọt cho cô."

"Tịch Mộ Hàn." An Mặc Huyên mệt mỏi thở dài.

Cảm giác hình như, cái viên đạn kia, hoàn toàn bắn nát tình cảm kia trong lòng cô đối với hắn rồi.

Vì vậy bây giờ, nhìn thấy hắn, có lẽ còn sẽ có chút ít rung động, thế nhưng đã không có cảm giác như trước kia rồi.

Bởi vì cô đột nhiên phát hiện, trong cuộc dời còn có nhiều chuyện tốt đẹp như thế chờ đợi cô đi phát hiện, đi trải nghiệm.

Huống chi... . . . cái uy hiếp ở bên người của Tịch Mộ Hàn cũng đã biến mất, hắn cũng đã trưởng thành là một người đàn ông lớn đội trời đạp đất rồi, không hề cần cô bảo vệ.


Cho nên cô nên biến mất trong cuộc đời của hắn rồi.

"Làm sao rồi?" Tịch Mộ Hàn vừa cho cô gọt trái cây, vừa hỏi nói.

"Tôi đã sắp khỏe rồi, vì vậy tôi hy vọng anh có thể thực hiện lời hứa hẹn của lúc đó, thả tôi rời khỏi." An Mặc Huyên nghiêm túc nói, "Tôi biết rõ anh đang ở đây tránh né cái đề tài này, tuy rằng tôi không biết anh tại sao phải tránh né nó."

"Không phải đã nói là vì thương của cô còn chưa lành sao? Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cô, phải thấy thân thể của cô hoàn toàn khỏi rồi mới có thể thả cô đi." Tịch Mộ Hàn nói, "Ngoan ngoãn dưỡng thương."

"Tịch Mộ Hàn, anh không cảm thấy bản thân anh đã thay đổi sao?" An Mặc Huyên nói.

Tay đang gọt trái cây của Tịch Mộ Hàn ngừng một hồi , hắn cười cười: "Tôi không có thay đổi a."

An Mặc Huyên ngồi dậy nói: "Bây giờ uy hiếp của anh đã được giải trừ, tôi cũng giúp được gì cho anh, thân thể của bản thân tôi, tôi rõ ràng, vì vậy, xin anh thả tôi đi."

"Cô tại sao luôn nghĩ tới rời khỏi? !" Tịch Mộ Hàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực, An Mặc Huyên cảm thấy bản thân cũng bị phỏng một cái.

Tịch Mộ Hàn đem trái cây để ở một bên, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô mà nói: "Tôi đã rất cô gắng muốn vãn hồi rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK