Tất cả các sản phẩm mới của nhãn hiệu yêu thích đều sẽ lấy một bộ có kích thước phù hợp, túi mua không cầm hết được, người bán nói sẽ gửi đến tận nhà cho Minh Hi.
Đối với những đồ vật khác cũng giống như một trận càn quét lớn vậy, điên cuồng mua một hồi, mắt cũng không chớp một cái.
Phùng Mạn Mạn cùng Lưu Tuyết ngày thường đã có thể xem như là hoang phí rồi, nhưng cũng không giống Minh Hi không hề kiêng dè như vậy.
“Nhà cậu thường cho cậu bao nhiêu tiền?” Lưu Tuyết nhịn không được hỏi thăm.
“Thật ra cũng không nhiều lắm, nhưng mà sau khi chuyển nhà về đây, ba cảm thấy có lỗi với tớ, cộng với việc tớ cư xử khá tốt, liền cho tớ rất nhiều tiền, hiện tại cũng có một chút vốn liếng.” Minh Hi trả lời.
Hai người họ cũng không hỏi nhiều.
Ba người đi dạo một vòng, sau đó Phùng Mạn Mạn cũng không còn bao nhiêu tiền.
Tới một cửa hiệu, thấy được một cái váy cực kì thích, Phùng Mạn Mạn thử xong mới nhìn giá cả, sau đó thở dài một hơi: “Vượt mức rồi……”
“Trông đẹp đấy.” Minh Hi cảm thấy Phùng Mạn Mạn mặc cái váy này siêu cấp đẹp.
Phùng Mạn Mạn do dự một hồi, vẫn đi trả lại váy vào tiệm.
“Tiền tiêu vặt tháng này gần như bị tớ tiêu hết rồi!” Cô ấy vừa mua một lúc ba cái túi, chi tiêu lập tức vượt quá tiêu chuẩn.
Minh Hi thở dài, không nói gì nữa.
“Tớ biết một nhà hàng bán mễ tuyến ăn siêu ngon, ăn một lần là khiến cậu lưu luyến muốn quay lại! Bên cạnh còn có bánh ngọt sầu riêng, siêu cấp mỹ vị!” Phùng Mạn Mạn càng nói càng kích động, dẫn Minh Hi lên lầu một ăn cơm. Ngôn Tình Hài
*Mễ tuyến là một loại bún có nguồn gốc từ tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Nó được làm từ gạo tẻ thông thường, và thường được bán ở dạng tươi
“Các cậu gọi đồ ăn trước đi, tớ đi vệ sinh.” Minh Hi nói với hai người họ xong, liền xoay người rời đi.
Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết gọi đồ ăn xong, ngồi vào bàn đợi hồi lâu cũng chưa thấy Minh Hi tới, nhịn không được hỏi: “Không phải Minh Hi bị rớt trong đó rồi chứ?”
“Ngồi xổm một lúc đi, hình xăm kia của cô ấy……là tên của Hà Nhiên sao?” kỳ thật Lưu Tuyết đã nhìn ra rồi.
“Đừng nói, ai mà không có quá khứ đen tối chứ, xóa bỏ đi thì lại trở thành anh hùng hảo hán thôi.”
Hai người đang trò chuyện thì Minh Hi quay lại mang theo hai chiếc túi đặt trước mặt họ.
“Minh Hi, đây là cậu đi WC rồi lại đi mua sắm đấy à?” Phùng Mạn Mạn kinh ngạc hỏi.
“Váy tớ mua, tớ thấy cậu mặc siêu đẹp, muốn nhìn cậu mặc cho nên nhất định phải mua.” Minh Hi sợ Phùng Mạn Mạn cự tuyệt, không nói trực tiếp, quay đầu liền một mình đi mua.
Phùng Mạn Mạn nghe xong liền sửng sốt, lấy túi lại nhìn lướt qua cái váy, quả nhiên là cái vừa rồi cô ấy mặc thử: "Đệt, một cái hơn mười vạn, cậu điên rồi sao?"
“Mặc nhiều cho tớ xem thì tớ sẽ rất vui!” Minh Hi nói xong, đưa một cái túi khác cho Lưu Tuyết, “Nhân tiện tớ lựa một cái áo khoác cho Tuyết Tuyết, tớ thấy rất hợp với màu da cậu ấy.”
Lưu Tuyết kinh ngạc mở to hai mắt, cầm túi đồ nói năng lộn xộn: “Chờ, chờ tháng sau tớ có tiền, tớ sẽ tặng cậu một cái vòng cổ.”
Minh Hi mua hai thứ cũng là vì không muốn nặng bên này nhẹ bên kia, đối với cô mà nói, số tiền đó thực sự không là gì cả.
Trong sách gia đình của Minh Hi kiếm tiền giống như trò đùa vậy, tác giả chỉ cần vung hai nét bút là khiến cho Minh Hi tiền tiêu xài không hết.
Phùng Mạn Mạn vô cùng phấn khích.
Thật ra cô ấy cũng không thiếu một cái váy nhưng chính những điều Minh Hi làm đã khiến cô ấy cảm động, nghĩ đến lúc trước mình còn muốn bắt nạt Minh Hi liền cảm thấy trong lòng rất áy náy.
“Minh Hi sao cậu lại tốt vậy chứ?” Phùng Mạn Mạn hỏi.
“Lần trước các cậu bênh vực tớ, tớ đều nhớ kỹ, tớ cảm thấy người khác tốt với mình thì mình cũng phải tốt lại, chân thành đổi lấy chân thành. Được rồi, chúng ta ăn cơm đi.”
Theo quan điểm của Minh Hi, tình bạn với Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết rất tốt, ngay cả Minh Nguyệt cũng thế.
Nhưng Ấn Thiếu Thần quá đặc biệt.
Cô hơi sợ Ấn Thiếu Thần tốt với mình, bởi vì thiếu nợ ân tình nên cũng không biết làm thế nào mới tốt.
Lần này giúp Ấn Thiếu Thần học bổ túc, còn lần sau thì sao?
Sau khi bắt đầu ăn, mắt Minh Hi sáng lên: "Ngon quá!"
“Ừ!” Phùng Mạn Mạn cũng hưng phấn nói.
“Hương vị của món bún này hoàn toàn khác với những món tớ đã ăn trước đây, hơn nữa nước dùng chính là điểm nhấn.”
“Đúng đúng đúng, chính là nước dùng, còn có vị của bún nữa, siêu ngon luôn đúng không!”
Minh Hi điên cuồng gật đầu.
Ba người ăn xong bún, rõ ràng là đã cực kì no, còn muốn đi qua bên cạnh ăn bánh ngọt sầu riêng cho bằng được, ba người ăn một cái, một người ăn mấy miếng cho đỡ thèm.
“Cái này ăn cũng siêu ngon!” Minh Hi vô cùng kích động.
Ba nữ sinh đỡ bụng, vừa hạnh phúc vừa thống khổ mà tiếp tục ăn.
Ngồi trước cửa sổ, Minh Hi chống cằm nghỉ bụng, cảm thán với Phùng Mạn Mạn: “Thật tuyệt, tớ thích như vậy, ăn những gì mình thích, mua đồ mình thích, cùng người mình thích ở bên nhau.”
“Ôi--” Phùng Mạn Mạn chịu không nổi sự buồn nôn của Minh Hi.
Lưu Tuyết nhịn không được hỏi Minh Hi: “Có phải cậu xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình lắm đúng không?”
“Đúng vậy, đọc rất nhiều, còn gặp báo ứng.” Minh Hi nói tới đây thở dài một hơi.
Minh Hi nhìn phía đối diện một hồi lâu, đột nhiên thấy được một cái quảng cáo, chỉ vào đối diện nói: “Đối diện có bán nhà.”
“Đúng vậy, hiện tại trung tâm thành phố có rất ít nhà ở, mấy tòa nhà ở phía đối diện này cũng là những tòa nhà cũ đã được di dời. Chúng không phải là nhà ở. Chúng được sử dụng cho mục đích thương mại và ở.” Phùng Mạn Mạn trả lời, cô ấy đối với bên này cũng coi như là hiểu rõ.
“Nếu có thể sống ở đối diện thì ngày nào cũng có thể thường xuyên đi mua sắm, ăn những món ngon như vậy.” Minh Hi cảm thán.
“Đúng vậy.”
“Chúng ta đi xem nhà đi.” Minh Hi nháy mắt liền ra quyết định.
“Hả???”
Phùng Mạn Mạn cùng Lưu Tuyết dưới tình huống mơ mơ màng màng, cùng Minh Hi đi về phía đối diện xem nhà ở.
Lúc các cô đến bên trong chỗ bán nhà còn rất náo nhiệt, không ít người đều đang xem nhà, nói là hôm nay vừa mới bắt đầu khai trương cao ốc.
Có mấy nhân viên bán nhà đang nghỉ ngơi, nhìn thấy ba cô gái nhỏ nên không ai đến đây.
Chắc là đều cảm thấy ba cô nhóc mười mấy tuổi sẽ không mua nhà, chỉ là tiến vào xem náo nhiệt, đi qua tiếp đón cũng chỉ lãng phí thời gian.
Ba người các cô đi đến trước sa bàn tự xem, sau đó xem sơ đồ mặt bằng.
Loại cao ốc này được thiết kế hình tròn, vây quanh một vòng, ở giữa là thang máy và thang bộ, xung quanh là phòng.
Trong một tầng có hai mươi mấy căn, diện tích các căn hộ không giống nhau.
Hơn nữa là thiết kế hai tầng, chiều cao của 1 căn hộ là 4,8 mét, tầng 10 ở đây tương đương với chiều cao của tầng 19 và 20 của những ngôi nhà khác.
Minh Hi nhìn một hồi, Phùng Mạn Mạn đã lấy di động ra kiểm tra: “Nơi này quyền sở hữu là 40 năm, hơn nữa không chắc là hàng xóm sẽ làm gì, lỡ như mở lớp vũ đạo, phòng tập thể thao thì sẽ vô cùng phiền nhiễu, cảm giác không hợp lắm để ở.”
“Không thành vấn đề.” Minh Hi lẩm bẩm một câu.
Minh Hi có ý muốn mua nên đi tìm một nhân viên bán nhà dò hỏi: “Cho em hỏi tòa nhà đó đã bắt đầu bán chưa ạ?”
“Tòa nhà kia hôm nay mới bắt đầu giao dịch, trước đó đã có một số đặt cọc trước.”
“Còn lại nhiều không ạ?”
“Rất nhiều.” Nhân viên bán nhà nói xong, liền gọi một nhân viên khác qua đây, “Trang, cô giới thiệu cho bọn họ đi.”
Sau khi đẩy Minh Hi cho người khác, nhân viên bán nhà lúc trước đi về phía đôi vợ chồng vừa mới tiến vào, người như thế mới là nghiêm túc mua nhà, người này không muốn lãng phí thời gian với bọn Minh Hi.
Tiểu Trang trông rất trẻ, lúc giới thiệu còn lắp bắp, phỏng chừng là mới đến chưa quá hai ngày, rất nhiều thứ giới thiệu không rõ, lúc bị hỏi phải đi hỏi lại quản lí một chút.
“Các em là vị thành niên, không thể cho vay.” Nhân viên bán nhà yếu ớt nói.
“Vâng, em không có vay.” Minh Hi chỉ vào tòa nhà mới bắt đầu phiên giao dịch kia, “Em muốn tầng 6, 7, 8 của tòa nhà đó, có phải trong tầng ngoại trừ vách ngăn chịu lực thì đều có thể tùy ý làm cho chúng thông nhau đúng không ạ?”
Nhân viên bán nhà sửng sốt, xác nhận lại với Minh Hi vài lần: “Em chắc chứ?”
Minh Hi rất thích, tòa nhà kia không nằm sát đường, hơn nữa khu dân cư ở sát phía sau tương đối an tĩnh, ánh sáng cũng tốt.
Từ nơi này đi ra cửa chính là trung tâm thương mại, không xa còn có bệnh viện và công viên, vị trí địa lý không tồi.
Phùng Mạn Mạn nhịn không được hỏi Minh Hi: “Cậu mua nhiều như vậy làm gì thế?”
“Tớ ở tầng 7, một nửa dùng để sinh hoạt, một nửa dùng để để quần áo, túi xách và giày, lầu trên lầu dưới dùng để cách âm.”
“Cậu thật trâu bò.” Phùng Mạn Mạn đã bị Minh Hi làm chấn động rồi.
“Để chị đi hỏi quản lí một chút, có vẻ như mấy tầng này đã có một số hộ gia đình đặt cọc trước rồi.”
Tiểu Trang chạy nhanh đi hỏi, hỏi xong quản lí cùng toàn bộ những nhân viên bán nhà ở đó đều bị chấn kinh rồi, đặc biệt là nhân viên bán nhà đã đẩy Minh Hi cho tiểu Trang, nửa ngày không có động tĩnh gì.
Quản lí qua đây xác nhận với Minh Hi, nói là nếu Minh Hi chắc chắn muốn mua, anh ấy có thể liên lạc với các hộ gia đình khác mà anh ấy đã đồng ý trước đó.
Minh Hi gật đầu: “Vâng, xác định, thanh toán đầy đủ.”
Bọn họ sợ Minh Hi đùa giỡn, lấy hợp đồng tới cho Minh Hi kí, lúc trước đã bán mấy căn hộ, liền lấy đến đây hợp đồng của mấy hộ đó, quản lí đi gọi điện thoại.
Ngay sau đó có một người từ trên cầu thang bước xuống, đến bên cạnh trưởng phòng kinh doanh, nhìn thấy Minh Hi thì rất ngạc nhiên: “Ồ.”
Minh Hi nhìn thấy Hà Nhiên thì sửng sốt, hỏi: “Cậu cũng mua nhà à?”
“Cũng không phải, tôi bán nhà.” Hà Nhiên lắc đầu.
“Công việc bán thời gian sao?”
“Không phải, là nhà của tôi. Có người muốn mua cả một tầng, lại xảy ra mâu thuẫn với căn nhà tôi đã đặt. Tôi đến nhìn xem...” Hà Nhiên nhìn hợp đồng trên mặt bàn, lại nhìn Minh Hi, “Cậu mua à?”
Minh Hi nhìn mình đã ký một nửa hợp đồng, đột nhiên có hơi xấu hổ.
Hóa ra là gia đình Hà Nhiên làm địa ốc?
Hà Nhiên ngồi xuống đối diện với Minh Hi, lấy mẫu đơn ra đọc, đồng thời giới thiệu với Minh Hi: “Tòa nhà này vừa mới khai trương dịp quốc khánh, đã được nội bộ duyệt. Tôi đã đặt một nửa nhà ở tầng 6. Nếu cậu muốn, tôi có thể để cậu chọn ở tầng 5 hoặc tầng 9.”
“Ừ, cũng được, cậu đặt trước một nửa phòng ở là để làm gì vậy?”
“Trước mắt cũng chưa nghĩ đến, còn cậu muốn làm gì?”
“Ở.”
Minh Hi vẫn luôn nghĩ tới việc mua nhà, không muốn tiếp tục ở cái khu biệt thự chim không thèm ỉa kia nữa, môi trường sống tốt thật, nhưng nơi đó rất gần Ấn Thiếu Thần, còn không thể gọi cơm hộp.
Cô có thể mua nhà ở đây, ra cửa là có thể đi mua sắm, còn có thể ăn món ngon, vị trí thực tốt.
Nếu muốn an tĩnh thì có thể lại mua thêm hai căn biệt thự ở nơi khác.
Dù sao cô cũng có tiền.
Hà Nhiên nghe xong liền nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn nhìn Minh Hi: “Hình xăm đẹp lắm.”
Minh Hi chợt nhớ tới cái này, lập tức che lại: “Tôi sẽ đi xóa nó ngay.”
“À...vậy tôi có thể chụp ảnh với nó trước khi nó chết không?”
“Không.”
“Quên đi.” Hà Nhiên cũng không chấp nhất, cúi đầu ký vào một đống văn kiện, từ bỏ căn nhà đã đặt trước.
Phùng Mạn Mạn đã chụp ảnh đống hợp đồng này, sau đó chụp chiếc túi váy mà Minh Hi mua cho mình, định gửi cho bạn bè để khoe khoang sự giàu có của mình.
Phùng Mạn Mạn: Tôi lần đầu tiên gặp một phú bà đi mua sắm được một nửa liền bắt đầu mua nhà, còn một lúc mua cả ba tầng, một nửa dùng để ở, một nửa dùng để để quần áo của mình, túi xách, tầng trên và tầng dưới dùng để cách âm. Không sai, chính là chị em mà tôi siêu thích, cô ấy còn tặng tôi một cái váy. [ hình ảnh ]
Đăng lên vòng bạn bè xong, Phùng Mạn Mạn liền nhìn thấy rất nhiều lượt trả lời, vòng bạn bè đều sôi trào. Tuy rằng nói học sinh lớp quốc tế Gia Hoa có gia thế khá tốt nhưng không phải toàn bộ đều ở cấp bậc hào môn, khu vực này tổng cộng cũng không có mấy gia đình hào môn, nhà họ Ấn là duy nhất.
Giống như Phùng Mạn Mạn và Lưu Tuyết mức tiền tiêu vặt một tháng là mười mấy vạn, ở lớp bọn họ rất thường thấy.
Cô ấy cười hì hì nhắn lại, ngay sau đó liền thấy được một tin nhắn khá vi diệu.
Ấn Thiếu Thần chưa bao giờ đáp lại bất kì người nào trên vòng bạn bè, cũng không bao giờ đăng lên vòng bạn bè, lại trả lời cô ấy.
Ấn Thiếu Thần: Mua ở đâu? Sao Hà Nhiên cũng ở đó?