Có bốn chiếc ghế gắn liền với bàn, là loại không thể tách rời ra được.
Ban đầu Hải Tinh ngồi ở đối diện Minh Hi, Hà Nhiên sau khi qua đây thì ngồi bên cạnh Hải Tinh, Ấn Thiếu Thần đến ngồi bên cạnh Minh Hi, nhìn ba người bọn họ.
Minh Hi buồn bực nhìn Ấn Thiếu Thần: “Cậu tới đây làm gì?”
“Ăn.” Câu trả lời ngắn gọn súc tích..
“Đúng vậy, ăn cơm.” Thiệu Dư và Hàn Mạt đều không có chỗ ngồi, khó xử đứng ở bên cạnh, thấy Ấn Thiếu Thần nói vậy, liền hợp tác đi tới bên cửa sổ mua đồ.
Rõ ràng đã ở một cái khác nhà ăn ăn qua, vậy mua điểm khoai điều đi.
Hải Tinh không tim không phổi, có thêm một người nữa đến bàn ngồi anh ta cũng không để ý, chỉ tiếp tục ăn, sau đó cảm thán với Minh Hi: “Trường các cậu có nhiều soái ca nhỉ.”
Minh Hi cũng có chút bất lực
Những bia đỡ đạn khác trong sách lớn lên đẹp hay không phải xem bản lĩnh của bản thân.
Các nhân vật có suất diễn trong sách có ưa nhìn hay không đều phụ thuộc vào sự sắp đặt của tác giả.
Giống Hải Tinh vậy, nam sinh trong sách còn không có cơ hội lên sàn lại có thể khá xinh đẹp, thật đúng là bản lĩnh không tồi.
“Cậu đang theo đuổi Minh Hi sao? Ở đây nhiều soái ca như vậy, cậu không sợ cô ấy bị người khác theo đuổi mất sao?” Hà Nhiên ô cùng hứng thú nhìn Hải Tinh hỏi.
“Có gì mà phải sợ? Tôi không theo đuổi được, người khác cũng sẽ không theo đuổi được.” Hải Tinh rất tự tin về điều này.
Theo đuổi Minh Hi thế nào, qua Giang Tô tìm Hải Tinh. Minh Hi khó theo đuổi cỡ nào, anh ta là người rõ nhất.
“Đúng vậy, người khác cũng không theo đuổi được.” Hà Nhiên cười tủm tỉm mà lặp lại, sau đó giống như khiêu khích nhìn về phía Ấn Thiếu Thần.
Ấn Thiếu Thần ngồi trên ghế khoanh tay trước ngực, đen mặt, sắc mặt không tốt lắm.
Anh nhìn quần áo mà Hải Tinh đang mặc, cái áo bóp eo đó anh đã quá quen thuộc, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Hải Tinh đang mặc quần áo của ai.
Nhìn bộ dạng âm dương quái khí của Hà Nhiên, Ấn Thiếu Thần lại khó chịu một hồi.
“Nhưng cậu chết rồi sống lại…… là thế nào?” Hải Tinh hỏi Hà Nhiên, nhưng thật ra cũng không cảm thấy lạ lắm, hai người cứ như vậy mà tán gẫu với nhau.
“Đó là do cô ấy sắp đặt cho tôi, cậu phải hỏi cô ấy chứ.” Hà Nhiên cảm thấy mình rất vô tội, anh ta cũng không lí giải được sao mình chết ba năm rồi.
“Minh Hi! Là cậu lấy cớ!” Hải Tinh nghiến răng nghiến lợi hỏi Minh Hi.
“Tức giận cái gì mà tức giận?” Ấn Thiếu Thần rốt cuộc mở miệng, vô cùng khó chịu hỏi Hải Tinh.
“Cậu là ai vậy?” Hải Tinh không khách khí hỏi.
“Bạn cùng bàn hiện tại của tôi.” Minh Hi lập tức trả lời, sợ Ấn Thiếu Thần trả lời một câu là chủ nhân gì đó của cô, Hải Tinh và Ấn Thiếu Thần có thể lập tức đánh nhau tại đây.
“À, người nối nghiệp của tôi.” Hải Tinh lại ăn một ngụm hamburger.
Ấn Thiếu Thần nhìn chằm chằm Hải Tinh nhìn một hồi, đột nhiên thay đổi thái độ, hỏi: “Cậu đến chỗ chúng tôi thăm cô ấy à?”
“Xem như vậy đi, vốn dĩ muốn mang cô ấy về, bây giờ xem ra có chút phiền toái.”
“Tôi thấy cậu mặc đồng phục của cô ấy có hơi không thoải mái, tôi có thể cho cậu mượn một bộ đồng phục.”
“Được đó, dáng người hai chúng ta không khác nhau lắm.” Hải Tinh lập tức đồng ý.
“Cậu định ở lại tới khi nào? Sau khi chúng tôi nghỉ trưa thì bắt đầu học tiếp rồi.” Ấn Thiếu Thần hỏi.
“Chưa biết nữa, nếu tôi đi lang thang thì có bị giáo viên trường các cậu bắt lại không?” Hải Tinh cũng rất sầu, buổi sáng anh ta ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu.
“Cậu đến phòng ngủ của tôi ngủ trưa đi, tiết tự học buổi tối của chúng tôi có thể lựa chọn học hoặc không, đến lúc đó Minh Hi không học tiết tự học tối là được.”
“Được đó!” Hải Tinh lập tức đồng ý.
Minh Hi nhìn Ấn Thiếu Thần có bộ dạng một người bạn tốt như vậy, liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhịn không được hỏi Ấn Thiếu Thần: “Cậu muốn làm gì thế?”
“Trợ giúp tiền bối của tôi.” Ấn Thiếu Thần trả lời.
Bên này hài hòa như vậy, Hà Nhiên liền không có hứng thú, đứng lên rời đi: “Tôi đi đây, bai.”
“Tạm biệt tiểu mỹ nhân.” Hải Tinh còn có tâm trạng đùa giỡn.
Hà Nhiên dừng lại, liếc Hải Tinh: "Đánh chết bây giờ."
“Tôi hơi sợ.”
Hà Nhiên không ở lại nữa, mang theo đồ đạc của mình cùng bạn bè rời đi, hướng về phía phòng học.
Bạn bè của Hà Nhiên còn muốn hóng hớt một chút, Hà Nhiên cũng không có hứng thú nói, ngáp một cái, hẹn trở về cùng nhau chơi game.
Sau khi còn lại ba người bọn họ, Minh Hi có thể thở phào nhẹ nhõm.
Bằng không với cái loại không khí vừa rồi, chưa tới một phút sẽ lên đầu bảng tin của Gia Hoa.
Ấn Thiếu Thần nhấc tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Cậu đi theo tôi đi, giờ nghỉ trưa sắp kết thúc rồi.”
“Tôi còn chưa ăn xong.” Hải Tinh hơi luống cuống tay chân.
“Mang về ăn, đi theo tôi.” Ngay cả với Hải Tinh, Ấn Thiếu Thần cũng dùng giọng điệu của tổng tài bá đạo.
“Được rồi.” Hải Tinh không nhận ra được sự thô lỗ của Ấn Thiếu Thần.
Thấy hai người họ phải đi, Minh Hi lập tức đuổi theo, bắt được tay áo Hải Tinh: “Nếu cậu ấy hại cậu, lập tức gọi cho tôi, tôi sẽ giúp cậu báo cảnh sát.”
“Được, cho tôi số điện thoại của cậu đi.”
Minh Hi tự hỏi một lúc, vẫn cho Hải Tinh số di động mới của mình.
Cắt đứt liên hệ, Hải Tinh liền trực tiếp giết qua tới đây.
Cho anh ta dãy số, lần sau còn có thể khuyên Hải Tinh đừng quá xúc động trước.
Ấn Thiếu Thần nhìn hành động của hai người bọn họ, mím môi không nói chuyện, chờ trao đổi xong số di động, Ấn Thiếu Thần mới dẫn Hải Tinh đi về hướng phòng ngủ.
Thiệu Dư và Hàn Mạt xách theo đồ ăn nhìn thấy toàn bộ quá trình.
“Ấn thiếu lần này là bán gì trong hồ lô vậy? Chúng ta đến phòng ngủ cậu ấy ăn mì gói, cậu ấy còn ghét bỏ nửa ngày.” Thiệu Dư nhịn không được hỏi Hàn Mạt.
“Nhìn không hiểu, là thật sự muốn giúp Minh Hi chia sẻ ưu phiền hả ta?”
“Cậu cảm thấy Ấn Thiếu Thần là một người có lòng tốt vậy à?”
“Rõ ràng là không phải, chẳng lẽ là chuẩn bị có một cái nghi lễ bàn giao bạn cùng bàn à?”
Minh Hi cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Quay đầu nhìn về phía hai người: “Các cậu nói xem, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Thiệu Dư cũng bối rối: “Không biết nữa.”
Minh Hi bực bội vò đầu.
“Tôi có chút tò mò, tối qua cậu làm gì vậy? Sao sáng nay ngủ cả buổi?” Thiệu Dư hỏi Minh Hi.
“May áo lông cho Ấn Thiếu Thần.”
“Ôi!”
“Thiếu nợ thôi…… Đúng rồi, sao các cậu lại vừa khéo mà đến đó vậy?”
Kỳ thật một chút cũng không khéo, Minh Hi đột nhiên cùng soái ca lạ xuất hiện ở nhà ăn, bạn học lớp quốc tế nhanh chóng nhận được tin báo, đột nhiên thành lập một nhóm nhỏ riêng, trừ Minh Hi toàn bộ đều ở trong đó, hơn nữa còn gửi ảnh chụp Minh Hi và Hải Tinh cùng nhau mua đồ.
Người lập nhóm nhỏ còn não tàn, kéo Hoàng Hoa vào luôn.
Hoàng Hoa tiến vào liền nói một câu: Bạn trai Minh Hi tới sao?
Sau đó Hoàng Hoa liền bị đá ra khỏi nhóm nhỏ.
Sau khi Ấn Thiếu Thần nhìn thấy ảnh chụp liền giết qua tới.
Lúc đến còn hùng hổ, không biết sao lúc sau liền hòa thuận ở chung với Hải Tinh, còn dẫn Hải Tinh đến phòng mình.
Thật là trời mưa lớn, rùa biển đâm địa cầu.
Trên đường dẫn Hải Tinh về phòng, Ấn Thiếu Thần liền giả bộ như thuận miệng tán gẫu, hỏi Hải Tinh: “Minh Hi ở trường cũ như thế nào?”
“Còn có thể thế nào chứ? Vừa xinh vừa học giỏi, cũng rất ngoan, còn đa tài đa nghệ, không thì sao nhiều người thích cô ấy đến thế, làm tôi nhìn đặc biệt thuận mắt.” Nhắc tới Minh Hi, Hải Tinh liền cảm thấy đặc biệt kiêu ngạo.
“Tính cách thế nào, trước khi cô ấy chuyển trường qua bên các cậu thì tính cách kiêu ngạo ương ngạnh, nói chuyện cũng chanh chua, hơn nữa đánh nhau rất lợi hại.”
“Hả?” Hải Tinh cảm thấy không thể hiểu được.
Nói như vậy giống như anh ta dường như chưa hề quen biết Minh Hi vậy.
Ấn Thiếu Thần nghiêng đầu, quan sát biểu cảm của Hải Tinh.
Nếu Minh Hi đang diễn một vở kịch trước mặt anh, như vậy thì ở nơi mà anh không thấy, Minh Hi cũng sẽ có lúc thả lỏng cảnh giác.
Những học sinh ở nơi khác như Hải Tinh, chắc chắn là nhìn thấy Minh Hi chân thật.
Anh muốn từ Hải Tinh nghe một số chuyện, xác định phỏng đoán của mình.
Nếu, Minh Hi trong miệng của Hải Tinh, cùng Minh Hi lúc này là giống nhau, như vậy Ấn Thiếu Thần có thể xác định được Minh Hi bây giờ và Minh Hi lúc trước không phải cùng một người.
Phỏng chừng là trong thân xác đổi thành một linh hồn khác.
“Nói thế nào nhỉ……” Hải Tinh nhớ lại một chút, “Lúc khai giảng cô ấy vô cùng nổi danh, trạng nguyên của kì thi tuyển sinh trung học, lên sân khấu đại diện cho học sinh mới phát biểu, xinh đẹp như tiên nữ vậy, cô ấy liền lập tức nổi tiếng.”
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó không hiểu sao bị nữ sinh cô lập, thực ra là ghen tị vì cô ấy xinh đẹp. Nếu là loại người như cậu nói, gặp tình huống này sẽ giết hết mọi người, đi chửi mắng những nữ sinh đó, hoặc là đánh gì đó. Nhưng cô ấy không có, cả ngày còn ngây ngốc cười ha ha, ai tốt với cô ấy, cô ấy liền tốt hơn nhiều lần đáp lại. Dần dần, mọi người phát hiện con người cô ấy khá tốt, cũng không tiếp tục cô lập nữa.”
“Ở bên kia cũng từng bị cô lập sao?” Ấn Thiếu Thần kinh ngạc hỏi.
“Tôi cũng không hiểu những nữ sinh đó, lập thành nhóm nhỏ nói xấu sau lưng người khác. Có những người chưa từng tiếp xúc với Minh Hi, nghe gió thì chính là mưa, cảm thấy nhân phẩm Minh Hi không tốt liền không qua lại với cô ấy, sau khi nhận ra con người cô ấy không tệ lại dần dần tốt với cô ấy. Bất quá cũng chỉ có một đoạn thời gian ngắn, mối quan hệ của Minh Hi bắt đầu tốt lên, sau khi cô ấy chuyển trường lớp chúng tôi còn có nữ sinh khóc.”
Ấn Thiếu Thần gật đầu, tỏ vẻ mình đang nghe.
Hải Tinh tiếp tục nói: “Chính bởi vì cô ấy đã trải qua những chuyện đó tôi mới lo cho cô ấy, lúc tới thấy có hai bạn đói bụng vẫn chờ cô ấy đi ăn, nhìn cô ấy ngủ còn không nỡ đánh thức, tôi liền an tâm không ít, cô ấy qua bên này cũng có bạn tốt.”
“Cho nên cô ấy lúc ở bên kia và hiện tại giống nhau phải không?” Ấn Thiếu Thần lại lần nữa xác nhận.
“Đúng vậy, nghe nói trường của cậu có tin đồn xấu về cô ấy, là chuyện gì vậy?” Hải Tinh hỏi.
“Chỉ là cô ấy từng có một tính cách khá tệ, nhưng bây giờ mọi thứ đã tốt hơn rồi.”
“Sao có thể tệ chứ? Tôi thấy không ai có tính cách tốt hơn Hi Hi nhà chúng tôi đâu.”
“Hi Hi?” Ấn Thiếu Thần nhíu mày hỏi.
“Đúng vậy, biệt danh của cô ấy.”
Ấn Thiếu Thần không đáp lại mà lâm vào trầm tư.
Đây có phải là đã chứng minh cho suy nghĩ của anh?
Như vậy có phải anh có thể thay đổi thái độ của mình?
Minh Hi hiện tại vô tội, làm chuyện xấu đều là linh hồn lúc trước, cùng linh hồn hiện tại không có bất kì quan hệ nào cả.
Khúc mắc được giải trừ.
Anh nháy mắt buồn bã.
“Sao vậy? Cậu giống như cũng rất quan tâm đến cô ấy nhỉ?” Hải Tinh đã nhận ra một tia không thích hợp.
“Ừ, hai chúng ta xem như là tình địch.” Ấn Thiếu Thần lần đầu tiên thản nhiên mà nói loại lời nói này.
Đúng.
Thích.
Ban đầu chỉ là cảm thấy Minh Hi không thích hợp, cho nên đối với Minh Hi sinh ra sự chú ý nhiều hơn.
Càng chú ý, càng lún sâu, đến bây giờ trong lòng đã có sự biến hóa.
Anh thích Minh Hi.
Thật sự thích.
Muốn làm đồ ăn ngon cho cô ấy ăn.
Muốn cô ấy ở bên cạnh mình, càng lâu càng tốt.
Nhìn thấy cô cổ vũ cho người khác, chỉ không thèm để ý đến mình anh, anh còn cảm thấy mất mát.
Quan tâm đến cô, thích cô, không thể nào bắt nạt cô.
Thích một người là thứ cảm xúc không thể giải thích được, nó đến trong âm thầm, nhưng ăn mòn tâm hồn anh từng chút một.
Lúc anh nhận ra, anh đã trở nên không thể hiểu được.
Sẽ đau lòng cho cô, sẽ hối hận về chuyện mình làm cho cô, sẽ muốn ôm cô, thậm chí……hôn môi cô.
Thích cô.
Không hề phủ nhận.
Anh thích cô.