• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường chú Lý chở bọn họ về, Minh Hi hỏi Minh Nguyệt: “Lâm Trạm Thành tới tìm chị, cậu ta có hiểu lầm gì về chị phải không?”

“Cậu ấy tìm chị, không nói chuyện gì kì lạ chứ?” Minh Nguyệt lập tức hỏi, hiển nhiên có chút không vui.

“Nói chị không được bắt nạt em, cậu ấy sẽ bảo vệ em.”

“Cậu ta bị điên à!” Minh Nguyệt lập tức mắng.

Tính tình của Minh Nguyệt đôi khi còn chướng khí hơn Ấn Thiếu Thần nữa.

Luôn trưng ra bộ mặt ghét bỏ với Minh Hi, sau đó ngầm đối tốt với Minh Hi, bây giờ đụng tới người cô ấy thật sự ghét thì không thể che giấu được biểu cảm chán ghét, hận không thể chửi tục.

“Cậu ta có vẻ rất quan tâm đến em.” Minh Hi bổ sung.

“Tôi cần cậu ta quan tâm à? Tên ngu ngốc này!”

Mâu thuẫn giữa lớp quốc tế và lớp hỏa tiễn không chỉ tồn tại ở khối 11, khối 10 vừa mới khai giảng cũng như thế.

Giống như lần đại hội thể thao trước, bên khối 10 vô cùng ầm ĩ, có vẻ như là cảm thấy giáo viên thiên vị lớp quốc tế, làm các học sinh lớp thường phản đối, nói giáo viên hướng về kim chủ, trên diễn đàn cũng chế giễu rất nhiều.

Lớp quốc tế không cảm thấy bọn họ được chiếu cố, bọn họ đến đại hội thể thao cũng khinh thường tham gia, cần cái này làm gì?

Ngay sau đó liền phát triển thành một trận hỗn chiến mắng chửi giữa các nhóm.

Minh Hi không định hỏi thêm, mím môi im lặng, nhìn Minh Nguyệt tức giận suốt chặng đường.

Minh Nguyệt thích nam sinh mạnh mẽ, kiểu giống Ấn Thiếu Thần vậy.

Lâm Trạm Thành trông quá nhu nhược, rõ ràng là một con mọt sách hiền lành nhã nhặn, chẳng qua là lớn lên khá đẹp, lại một hai phải giả vờ dũng cảm đến ra oai với Minh Hi, ngược lại bị Minh Nguyệt càng thêm ghét bỏ.

Về đến nhà, cha mẹ Minh Hi vẫn không ở đây, chắc là về lại Giang Tô rồi.

Minh Nguyệt trực tiếp lên lầu, nói với Minh Hi: “Tôi ngủ bù đây, sáng cuối tuần đừng gọi tôi.”

Minh Nguyệt là thần ngủ, đến mức có thể nằm trên giường 48 tiếng đồng hồ, chờ đến lúc không thể không đi học mới bước ra khỏi phòng, Minh Hi cũng không biết Minh Nguyệt giải quyết chuyện đói khát như thế nào.

Minh Hi đáp rồi trở về phòng, làm thêm bài tập và đọc sách ngoại khóa, tới hơn 8 giờ tối liền cảm thấy đói bụng.

Đi xuống phòng bếp dưới lầu tìm kiếm một vòng, ngay cả một quả táo cũng không có, tủ lạnh trống rỗng, một chút cảm giác gia đình đều không có.

Cô quyết định đi siêu thị mua chút đồ về ăn.

Siêu thị mở cửa 24/24, mặc dù không có nhiều hộ gia đình trong khu biệt thự lắm, những đồ nhanh quá hạn trong siêu thị cũng không nhiều, nhưng buôn bán vẫn khá đáng tin cậy.

Minh Hi mua đồ xong, cô chậm rãi đi về nhà với chiếc túi trên tay.

Môi trường của khu biệt thự rất tốt, tỷ lệ phủ xanh cao, khoảng cách giữa các biệt thự cũng lớn, có không gian riêng tư.

Từ nhà Minh Nguyệt đến siêu thị sẽ đi qua một con lạch tự nhiên, nghe nói có một thác nước nhỏ ở đầu nguồn, Minh Hi vẫn chưa đến đó xem.

Ban đêm cách một khoảng là có đèn đường, bên đường có mấy ngọn đèn đủ màu, cũng không quá tối. Truyện Full

Minh Hi cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại nhưng không phát hiện gì.

Cô nhìn công viên yên tĩnh, cảm thấy chỗ này thật là vắng vẻ, ngày thường công viên cũng không có nhiều người lắm, đi vào ban đêm lại càng sợ hơn.

Cô không dám đi chậm rãi nữa, đẩy nhanh tốc độ, không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lí không, cô nghe được phía sau có tiếng bước chân.

Cô không dám quay đầu lại, chỉ nhanh chóng đi về nhà, trong lòng thầm nói chắc chỉ là người qua đường thôi.

Kết quả đi chưa được hai bước đột nhiên có người từ phía sau ôm lấy vai cô, trong tay cầm một cái khăn bịt vào miệng cô.

Cô đã sớm cảnh giác, lúc hoảng sợ bộc phát sức lực kinh người, cô né tránh khăn tay, dùng cùi chỏ thụi vào người phía sau, đồng thời dùng sức dẫm lên chân đối phương.

Đồ xách trên tay cũng không rảnh để ý, sau khi được thả ra liền lập tức dùng đồ đạc trong tay đập về phía người kia, ném đồ rồi bỏ chạy.

Dưới tình huống hoảng loạn, cô cũng không biết mình chạy về phía nào, chỉ cảm thấy chỗ này khá quen mắt, cô đã nhìn thấy chỗ này lúc ngồi trên xe tham quan, cách đó không xa là nhà Ấn Thiếu Thần.

Cô lập tức hoảng loạn kêu: “Ấn Thiếu Thần!”

Cô không ngừng kêu tên của anh, tựa như có thể bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

Đồng thời sợ tới mức run tay tìm di động trong túi, sau đó hoảng loạn đến mức nhìn không rõ số điện thoại di động.

Người phía sau đã đuổi theo cô đến đây, trong tay không còn khăn tay, chỉ che miệng cô lại không cho phát ra tiếng, đồng thời kéo cô đến chỗ vắng người.

Cô nỗ lực giãy giụa, nhưng không mạnh bằng đối phương.

Đối phương có vẻ như thật sự có bản lĩnh, thân thủ không tồi, vô cùng nhanh nhẹn, cô căn bản không phải là đối thủ.

Cô bị kéo vào bụi cây trong lúc giãy giụa, cánh tay bị cành cây làm đau, cô cũng không có tâm trạng để ý, vừa vùng vẫy vừa cắn mạnh vào ngón tay của người đàn ông, sau đó tiếp tục kêu cứu.

Người nọ bị đau cũng không chịu buông cô ra.

Cũng may rất nhanh có một người chạy tới, duỗi tay kéo cô qua một bên, bảo vệ cô sau lưng, rồi đạp người kia ngã xuống đất.

Minh Hi không có nhầm, người kia thật sự có luyện tập, sau khi ngã xuống lại có thể quay người đứng dậy, nhìn Ấn Thiếu Thần sau đó vung nắm đấm qua đây.

Ấn Thiếu Thần có thể làm trùm trường, chứng minh tuyệt đối không phải là người trói gà không chặt. Từ nhỏ anh cũng có học một chút Tán thủ, có thể đọ sức với người kia trong một thời gian.

Đáng tiếc người kia lại nhanh chóng lấy ra một cây dùi cui điện công kích Ấn Thiếu Thần.

Minh Hi lấy điện thoại di động ra, kiểm tra đúng dãy số rồi gọi cho phòng an ninh của tiểu khu.

Giờ này cộng với vị trí của khu biệt thự thì báo cảnh sát sẽ mất rất nhiều thời gian, gọi cho người của phòng an ninh đến đây thì sẽ nhanh hơn.

Nghe Minh Hi gọi điện thoại người kia mới luống cuống, có ý định chạy trốn, nhưng Ấn Thiếu Thần không muốn để hắn chạy trốn, lập tức đuổi theo.

Người kia lấy dùi cui điện ra tấn công về phía Ấn Thiếu Thần.

Dùi cui điện chạm vào cánh tay Ấn Thiếu Thần, thân thể anh run lên, lại không hề dừng lại, nhào qua đè người kia lại, sau đó đè cánh tay hắn, khống chế được tên đạo tặc.

Minh Hi nhanh chóng chạy tới cướp dùi cui điện, nhìn qua cấu tạo của nó, sau đó bật lên chạm vào phía người kia một chút.

“Đệt……” Ấn Thiếu Thần nhịn không được mắng một câu, nhanh chóng đứng lên.

Anh vẫn đang đè lên người đó, kết quả Minh Hi giật điện qua đây làm anh cũng cảm nhận được một phen điện giật.

“Tôi, tôi sợ quá nên quên mất……” Minh Hi lập tức xin lỗi, còn may là cô sợ điện giật chết người nên trong lòng có chừng mực, chỉ giật một chút.

Ấn Thiếu Thần không nói gì, bảo cô tránh sang một bên sau đó bắt đầu đá mạnh vào người tên đó.

Người kia kêu rên vài tiếng, bởi vì bị điện giật, lúc này không hề có sức phản kháng.

Đánh đủ rồi Ấn Thiếu Thần mới duỗi tay kéo khẩu trang của tên đó xuống, Minh Hi cùng đến xem nhịn không được kinh hô một tiếng: “Anh ta là nhân viên bảo vệ của tiểu khu này, đã từng lái xe tham quan chở tôi ra ngoài.”

Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi, cuối cùng ánh mắt dừng trên cánh tay cô.

Nơi này chỉ có một chút ánh sáng của đèn đường, trong bóng tối bộ dạng thiếu nữ trông có vẻ chật vật, trên cánh tay có vài vết thương, hoảng sợ như một con nai đi lạc, run bần bật, làm cho người ta thương tiếc.

Ấn Thiếu Thần đau lòng đến nỗi tim co thắt lại, hận không thể đá người kia thêm vài cái, lấy dùi cui trong tay Minh Hi, lại giật thêm vài cái nữa.

Minh Hi kéo Ấn Thiếu Thần ra Ấn Thiếu Thần mới khôi phục lại lý trí, không thì giật như vậy rất dễ làm ra mạng người.

“Coi chừng chết người.” Minh Hi ấn vào tay Ấn Thiếu Thần.

Mặc dù vậy nhưng Minh Hi cũng rất tức giận, đi qua hung hăng đá người kia mấy đá.

Cô vẫn luôn có bộ dạng xinh đẹp trầm tĩnh, đột nhiên nảy sinh ác độc như thế này thật sự là hiếm thấy, nhưng Ấn Thiếu Thần cũng hiểu được.

Thật ra sự tình là thế nào đã rất rõ ràng.

Tên bảo vệ này đã gặp Minh Hi vài lần, còn từng lái xe tham quan chở Minh Hi một lần, hắn chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp như Minh Hi, không khỏi thấy sắc nảy lòng tham.

Hắn đã từ chức được một tuần, cuối tuần lợi dụng sự quen thuộc đối với nơi này mà lén lút quay lại, muốn “tình cờ gặp được” Minh Hi.

Hắn mang theo rất nhiều đồ, thuốc mê, dùi cui điện, trong túi còn có dao găm chưa lấy ra dùng, dao găm là bị Ấn Thiếu Thần sau khi lục soát lấy ra.

Nếu Ấn Thiếu Thần không chạy tới kịp thì sẽ thế nào?

Minh Hi thật sự không dám tưởng tượng.

Minh Hi vừa đá vừa nghĩ mà sợ đến phát khóc, sau đó bị Ấn Thiếu Thần ôm vào lòng: “Lát nữa tôi sẽ xử hắn, cậu xử lí vết thương trước đi.”

Minh Hi có nước da trắng, ở trong bóng tối cũng vô cùng nổi bật nên miệng vết thương chảy máu cũng thấy rất rõ.

Minh Hi rốt cuộc cũng khôi phục lý trí, hít mũi quay đầu dựa vào trong lòng ngực Ấn Thiếu Thần khóc: “Tôi nghĩ rằng mình xong đời rồi……”

Tim Ấn Thiếu Thần trong nháy mắt đau đến rối tinh rối mù.

Lần đầu tiên anh có loại cảm giác này, hận không thể dùng tay xé xác tên đàn ông đó.

Nữ sinh mà anh rất thích, hận không thể nâng niu trong lòng bàn tay mà người này lại dám bắt nạt, còn làm cô ấy khóc.

Lúc Minh Hi yếu đuối cũng quên mất việc sợ hãi Ấn Thiếu Thần, đôi tay nắm chặt lấy vạt áo Ấn Thiếu Thần không buông, giống như làm vậy mới có thể có cảm giác an toàn, máu trên cánh tay đều cọ vào người Ấn Thiếu Thần.

Ấn Thiếu Thần cưng chiều ôm Minh Hi không buông, một bàn tay vẫn luôn vuốt lưng Minh Hi trấn an: “Đừng khóc, có tôi ở đây, không có việc gì đâu.”

Cô chưa bao giờ nghe Ấn Thiếu Thần nói chuyện dịu dàng như vậy, âm thanh đập vào màng nhĩ, giống như một câu thần chú xoa dịu tâm trạng vậy, làm sự sợ hãi tan đi vài phần.

Cô lại rụt vào trong lòng ngực Ấn Thiếu Thần, dè dặt gật đầu.

Ấn Thiếu Thần lấy điện thoại trong túi ra gọi quản gia trong nhà, kêu ông ấy tới xử lý chuyện bên này.

Bây giờ trên người Minh Hi có vết thương, vẫn còn hơi hoảng sợ, anh không muốn Minh Hi tiếp tục ở lại đây.

Ấn quản gia rất nhanh đã đến, tiếp nhận chuyện ở đây, lúc hai người họ rời đi thì người của phòng an ninh cũng đến, Ấn Thiếu Thần chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, bước chân cũng không dừng lại.

Ấn Thiếu Thần đưa Minh Hi về nhà mình.

Cũng không khác biệt thự nhà Minh Nguyệt là bao, đều là căn nhà lớn vô cùng quạnh quẽ, trong nhà không có bao nhiêu người, giống như đã lâu không có người ở vậy.

Minh Hi đã đọc sách, ngôi nhà này khá lớn lên đến hơn 1000m² nhưng mà ngày thường trong nhà có rất ít người ở.

Ấn Thiếu Thần ở những năm cấp hai thường nhìn thấy cha mình người toàn mùi rượu, mang theo một người phụ nữ về nhà, thân mật từ phòng khách đến phòng ngủ, ở cửa còn để lại quần lót phụ nữ, từ đó về sau Ấn Thiếu Thần liền chán ghét về nhà.

Đây cũng là lí do Ấn Thiếu Thần thường xuyên đến 855.

Nhưng trong sách miêu tả rất ít về 855, không thì lúc trước Minh Hi cũng sẽ không thể không nhận ra.

Trong sách phạm vi hoạt động của Ấn Thiếu Thần là lắc lư trước cửa nhà nữ chính, ở cửa nhìn thấy có người đến đón Đường Tử Kì liền âm thầm ghen, đêm mưa chờ đợi Đường Tử Kì xuống lầu, đều là những đoạn văn cẩu huyết thường thấy.

Cũng may hôm nay Ấn Thiếu Thần ở nhà.

Ấn Thiếu Thần dẫn Minh Hi vào phòng mình để cô ngồi xuống sô pha, sau đó đi ra ngoài tìm hòm thuốc.

Minh Hi ngồi trong phòng Ấn Thiếu Thần, nhìn xung quanh.

Vẫn là một nơi sạch sẽ như cũ, sạch đến mức giống như không có người ở vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK