“Viễn đệ!”
“Kỉ đại ca.” Thiển Uyên trong lòng thở dài, vừa rồi nhận ra có người đến, đang muốn trở về phòng, lại bị gọi lại.
“Đã trễ thế này, ngủ không được sao?”
“Hiện tại muốn ngủ.” Cho nên ngươi cũng nhanh rời đi. Kỉ Minh lại không hề có ý định rời đi, ngược lại mở to đôi con ngươi sáng trong suốt nhìn hắn, Thiển Uyên nhức đầu, lại tới nữa! Người này rốt cục có tự giác không, sao lại có thể dùng ánh mắt lộ liễu như vậy nhìn người khác!
“Viễn đệ, ta . . . . .”
“Có gì ngày mai nói đi, ta mệt, ngủ ngon.” Thiển Uyên gần như là tư thế đào tẩu xoay người bỏ đi.
Kỉ Minh si ngốc đứng tại chỗ, Viễn đệ hiện tại ngay cả nói cũng không chịu nói với y. Mọi chuyện phát triển thành như vầy, thật sự không phải nguyện vọng của y, thế nhưng từ phụ thân biết được nội tình lại càng khiến y không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Nhiều thế hệ Trấn Kiếm sơn trang không ngờ đều là gia thần của Nam Lăng Vương! Đây là bí mật chỉ có thể lên làm trang chủ mới biết, phụ thân nói cho y biết trước là bởi vì giang hồ cùng triều đình sắp tới sẽ phát sinh đại sự bất trắc. Bắc Lương Vương Tiêu Cảnh mưu đồ bí mật soán vị, Nam Lăng Vương được Thái Hậu mật chỉ, ngăn cản trận chính biến này. Người sáng lập Trấn Kiếm sơn trang chính là gia tướng đời thứ nhất của Nam Lăng Vương, từng phát thệ mọi thế hệ nguyện trung thành với Nam Lăng Vương, về sau vẫn làm thế lực ngầm của Vương phủ tại dân gian, âm thầm khuếch trương, thời điểm như thế này, đương nhiên là muốn cùng Vương gia đứng cùng một chiến tuyến, nan giải chính là Võ lâm minh chủ Triệu Vị Cánh lại là người của Bắc Lương Vương, xem ra khó tránh khỏi một trận hào kiếp. Ban đầu khi nghe nói Vương gia triệu kiến y thực sự giật mình, Kỉ Minh y một tên vô danh tiểu bối có đức hạnh gì được Vương gia coi trọng có thừa như vậy? Đáp án cho nghi vấn này ngay tại lúc nhìn thấy Vương gia liền hiểu được.
Nam Lăng Vương Lâm Thiên Tuyệt, lúc đầu nghe đến cái tên này cũng không có đem y cùng ma đầu đồng dạng họ Lâm kia liên hệ với nhau, lúc nhìn thấy Vương gia không ngừng lấy làm kinh hãi! Khuôn mặt kia cùng Thiệp Giang Ma quá mức tương tự, tuy rằng tuổi có lớn hơn, nhưng hình dáng ngũ quan cũng rất tương tự, đặt biệt là ánh mắt, có điều vị Vương gia này thiếu đi nét âm nhu quyến rũ của Lâm Chi Diêu lại hơn vài phần âm vụ quyến đoán, Kỉ Minh chỉ cùng y liếc mắt nhìn nhau một cái, đã thấy áp bức đến mức phải cúi đầu xuống. Kia không chỉ là khí thế quyền cao chức trọng, lại còn là một loại khí tức cường giả nguy hiểm.
Lúc sau nghe nói Lâm Chi Diêu là nhi tử Nam Lăng Vương, y lại kinh ngạc bàng hoàng nói không nên lời! Nói như thế, Viễn đệ hắn chẳng phải là tôn tử của Nam Lăng Vương? . . . . .
Ngày mốt là ngày sắc phong thế tử của Nam Lăng Vương, từng một thời là thủ lĩnh tà phái trong giang hồ, biến hóa nhanh chóng, không ngờ sẽ lên làm thế tử, biến cố như vậy, không biết Viễn đệ sau khi biết sẽ có cảm tưởng thế nào. Vốn tính đêm nay nói cho hắn hay, để hắn có chút chuẩn bị, không ngờ Viễn đệ thấy y lại đào tẩu giống như tránh ôn thần . . . . .
Thiển Uyên một đêm ngủ không ngon, đem xuyến châu tử đàn đặt trong lòng bàn tay vuốt ve suốt đêm, hạt châu đều nóng lên, tâm đau đến tưởng như bị thiêu đốt, cảm giác như vậy lại rất quen thuộc, bất quá đó là cảm giác tưởng niệm một người cách biệt đã lâu. Từ sau khi Gia Minh chết đi, ngày đêm bầu bạn với hắn chính là tưởng niệm khiến cõi lòng tan nát, được Lâm Chi Diêu trị khỏi, lại vì y mà tái phát, trong lúc nhất thời cảm thấy hồi ức đau đớn cực nóng kia càng thêm sâu!
Diêu, Diêu, Diêu, Diêu . . . . . Một lần lại một lần gọi tên ngươi, ngũ tạng như thiêu đốt.
Thiển Uyên tâm phiền ý loạn sáng sớm đã đi ra đường uống trà, điểm tâm sáng của Nam Cương rất đặc sắc, lần trước Thiển Uyên đến đây cũng không có cơ hội thể nghiệm, dứt khoát thừa diệp này tiến vào một trà lâu, chấm mấy món ăn chiêu bài, ngồi tại bàn ngay bên cạnh cửa sổ nhìn cảnh phố phường, lỗ tai lại bị tiếng nói chuyện của bàn kế bên hấp dẫn.
“Ngày mai Nam Lăng Vương sắc phong thế tử, thật sự là việc đáng mừng! Vương gia cai quản có đường lối, yêu dân như con, cuộc sống của Nam Cương so với trung nguyên thoải mái hơn nhiều, nếu không có Nam Lăng Vương, chúng ta không thể sống khá giả!”
“A, ngươi thì biết cái gì! Nam Lăng Vương hiện tại rất tốt, nhưng ngươi có biết tân thế tử được sắc lập là ai không?”
“Không phải là thứ tử của Vương gia sao? Năm đó trưởng tử của Vương gia chết yểu, thứ tử mất tích, Vương gia tâm lực lao lực quá độ, hiện giờ tìm về được thứ tử, đây là ân huệ của trời cao a!”
“Vậy ngươi nói thứ tử là ai! Người được giang hồ xưng tụng là Thiệp Giang Ma, Lâm Chi Diêu!”
“A?!”
“Bang!” Thiển Uyên mạnh mẽ đứng dậy, đánh nghiên chung trà, ném ngân lượng, thả người nhảy xuống cửa sổ đi ra ngoài, khiến cho người chung quanh kinh hô, chỉ chốc lát liền biến mất trên ngã tư đường phồn hoa.
“Kỉ Minh! Kỉ Minh! Ngươi ra đây!” Thiển Uyên ở trong viện hô to, Kỉ Minh nghe tiếng vội vàng chạy ra.
“Viễn đệ? Xảy ra chuyện gì?”
“Nam Lăng Vương sắc lập thế tử là chuyện ra sao hả?!” Thiển Uyên giống như một con sư tử phát nộ.
Kỉ Minh lại chỉ cau mày nói: “Đệ đã biết.”
“Thì ra ngươi đã sớm biết! Vì sao không nói cho ta biết? Nga, đúng rồi, Kỉ đại nhân hiện tại thân phận bất đồng, đương nhiên không thể cùng thảo dân này nói chuyện rồi!”
“Viễn đệ, đệ hiểu lầm! Ta không định gạt đệ, ta chỉ là, ta không biết nên nói với đệ như thế nào, tối hôm qua ta vốn tính nói cho đệ hay, nhưng mà . . . . .” Kỉ Minh nói tới đây tiếng dần dần nhỏ lại rồi im bặt. Cơn giận của Thiển Uyên cũng sút giảm, tối hôm qua đúng là chính mình không chịu nghe y nói, chẳng trách y.
“Quên đi. Hiện tại nói cũng như nhau thôi, ngươi nói cho ta biết là chuyện gì đang xảy ra, Lâm Thiên Tuyệt vì sao lại bảo ngươi dẫn ta đến đây?”
“Cụ thể ta cũng không rõ lắm, ta chỉ là phụng lệnh dẫn đệ đến tham gia nghi thức sắc phong thế tử, còn lại Vương gia không có nói rõ . . . . .”
“Khi nào thì chúng ta đi Nam Lăng Vương phủ?”
“Ngày mai.”
“Tốt, ta sẽ đợi đến ngày mai, nhìn xem y có thể bày ra trò gì!”
“Viễn đệ, có câu, vi huynh không biết có xứng hỏi . . . . .”
“Muốn hỏi gì?” Người này sao lại trở nên dài dòng như vậy, Kỉ Minh tiêu sái lỗi lạc trước kia đâu rồi?
Kỉ Minh cũng biết hắn không thích y như thế này, cắn răng một cái: “Đệ cùng Lâm Chi Diêu rốt cục là quan hệ gì?”
Thiển Uyên nhìn y một hồi lâu: “Là ngươi muốn biết, hay là Lâm Thiên Tuyệt muốn biết?”
“Là ta muốn biết, cùng người khác không quan hệ.” Kỉ Minh ngẩng đầu, gian nan nói, “Ta tại bên ngoài khách điếm ở Thương Giang Cửu Đăng, nghe được . . . . .”
“Thì ra người theo dõi là ngươi. Hừ, ngươi đều đã nghe được, còn hỏi ta làm gì?”
“Là, chính là . . . . .” Kỉ Minh cắn môi dưới.
“Có chuyện gì thì nói mau lên, ấp a ấp úng giống như đàn bà!”
“Đệ không phải là thân sinh nhi tử của Lâm Chi Diêu sao?”
“Ha, ngươi là muốn biết chuyện này?” Thiển Uyên bật cười, “Ta nói cho ngươi nghe, cũng nói cho Lâm Thiên Tuyệt nghe, Diêu Viễn ta là nhi tử của ai không liên quan gì đến, Diêu Viễn ta muốn cùng ai một chỗ cũng không liên quan gì đến các ngươi! Ta tuy rằng không biết Lâm Thiên Tuyệt có ý đồ gì, có điều nếu muốn tách ta với Diêu ra, trừ phi giết ta! Đời này kiếp này, Diêu Viễn chỉ yêu một người là Lâm Chi Diêu!”
Kỉ Minh nháy mắt sắc mặt như đờ ra ―
Câu cuối cùng của y, là có ý gì?