• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiển Uyên tuy rằng hứa với Lâm Chi Diêu thời hạn một năm, nhưng trong lòng cũng không nắm chắc lắm, hai người ân ái xong liền ôm lấy nhau bắt đầu bàn bạc.

Lâm Chi Diêu hỏi: “Có gì ta có thể làm không?”

Thiển Uyên nghĩ nghĩ: “Ngươi có tiền không?” Mặc kệ là thời đại nào, tiền lúc nào cũng cần, muốn làm đại sự lại càng cần.

“Ngươi cần bao nhiêu?”

“Rất nhiều.”

“Ừm, ta ngẫm lại xem, Trường Nhạc Cung cụ thể có những sản nghiệp gì kỳ thật ta cũng không rõ, nhưng mà lợi nhuận hàng năm có một phần là tài sản riêng của cung chủ, trực tiếp chuyển tiền cho Thông Hối ngân trang, có tín vật mới có thể lấy. Ta một lần cũng chưa lấy, phỏng chừng không ít chứ?” Thiển Uyên thầm nghĩ: cục cưng, chính mình thật lụm được bảo khố, một năm một phần, tồn mười mấy năm, hơn nữa lợi tức, vậy có đến bao nhiêu?!

“Vậy tín vật đâu?”

“Tín vật, tín vật, để cho ta ngẫm lại đã, đúng rồi, là một khối hòa điền ngọc! Ta sợ cầm theo sẽ làm mất nên đem nó khảm vào một thanh nhuyễn kiếm, bất quá nhuyễn kiếm vẫn là không biết xách chạy đi đâu.” Nói xong nghịch ngợm le lưỡi.

“Nhuyễn kiếm? Có phải cái này hay không?” Thiển Uyên nhặt lên nhuyễn kiếm bị vứt dưới đất, kiếm này là trước đây lúc ly khai Trường Nhạc Cung Lâm Chi Diêu đưa cho hắn, trên chuôi kiếm khảm bạch ngọc, quấn trên thắt lưng nhìn cũng được, hắn vẫn mang theo bên người, còn từng dùng kiếm này đâm bị thương Lâm Chi Diêu.

“Đúng! Chính là cái này! Sao lại ở trong tay ngươi?”

“Là ngươi cho ta.” 囧 . . . . Cung chủ đại nhân người hay quên vậy . . . .

“Ách, thật không . . . . ”

Tóm lại vấn đề tiền đã được giải quyết.

“Thiển Uyên, thực xin lỗi, Trường Nhạc Cung . . . . Là ta năm đó nhất thời hứng khởi kiến lập, nhưng mà tất cả sự tình cụ thể đều do Hạ Vũ tại quản, ta là cung chủ trên danh nghĩa, nhưng ngay cả các đàn chủ phân đàn cũng không biết hết toàn bộ, hiện tại cũng không giúp gì được người . . . . ”

“Đồ ngốc, lại để tâm chuyện không đâu!” Thiển Uyên đau lòng ôm y vào trong lòng, “Ta chính là thích ngươi như thế, nếu ngươi thật sự là đại ma đầu uy phong lẫm liệt, ta cũng không dám yêu ngươi!”

Lão mỹ nhân ngẩng đầu, ánh mắt chớp a chớp: “Thật vậy chăng?”

“Ân, so với trân châu còn thật hơn*!”

* Trân với chân phiên âm đọc giống nhau [zhèn]

“Thiển Uyên ― ”

“Gì nào?”

“Chúng ta lại đến lần nữa đi ~ ”

“Cầu còn không được!” Hôn lấy Lâm Chi Diêu, Thiển Uyên một cái xoay người đem y đặt dưới thân.

Trong Cúc Nguyệt Các thỉnh thoảng truyền ra thanh âm khiến người ta đỏ mặt tía tai, dẫn người vô hạn mơ mộng, thật sự là “Chích tiện uyên ương bất tiện tiên”!

Mọi người đều là hận ly biệt hỉ tương phùng, nhưng mà thiên hạ có bữa tiệc nào không tàn, Thiển Uyên rốt cục vẫn là lưu luyến không rời cáo biệt Lâm Chi Diêu, vững bước hành trình, lúc đến một người một ngựa, lúc đi nhiều thêm một người một thú. Người nhiều thêm chính là Ngũ nhi phụng lệnh đi theo Thiển Uyên, một thú còn lại chính là tuyết điêu Tuyết Nhi mất tích lâu ngày.

Ngày đó mang theo Lâm Chi Diêu bị thương lưu vong thiên nhai, tại bờ sông Thương Giang cùng Tuyết Nhi thất lạc, Thiển Uyên trong lòng biết nó thông minh, cũng không thực lo lắng an nguy của nó, không nghĩ đến sáng sớm từ Hậu Tuyết Cốc đi ra liền phát hiện có người theo dõi, Ngũ nhi tựa như quỷ mị bay đi, khi trở về trong tay liền xách theo tiểu tử này, Thiển Uyên liếc mắt một cái nhận ra nó, “Tuyết Nhi!” Gia hỏa này cũng thực thức thời ngoan ngoãn trở lại bên cạnh chủ nhân, dù sao cũng dễ chịu hơn là bị người ta tóm da lông sau cổ. Thiển Uyên liền như vậy mang theo một người một điêu tiếp tục lên đường, cũng không quá cô đơn.

Thiển Uyên trở về quân doanh, Mục Thừa Anh cũng không ở trong quân, hỏi vệ binh của hắn, vệ binh ấp úng nói: “Tướng quân nói muốn đi tìm ‘nương tử’ của hắn, thuộc hạ cản không được . . . .” Thiển Uyên chấn động, Mục Thừa Anh dám tự tiện rời quân doanh, đây chính là tội danh phải chém đầu!

“Chuyện này còn ai biết không?”

Vệ binh nói: “Thành phó tướng cũng biết, còn chưa có báo thượng cấp.”

“Tốt lắm, tướng quân kỳ thật là tiếp nhận mật chỉ triều đình mới phải rời đi, chuyện này cực kỳ bảo mật, ngươi không được nói với bất kỳ ai hết, hiểu chưa?”

“Rõ, thuộc hạ hiểu! Cho dù tướng quân là thật đi tìm nương tử, ta cũng tuyệt đối sẽ không mật báo!”

“ . . . .” Có thuộc hạ trung tâm như vậy, Mục Thừa Anh vẫn là rất hạnh phúc đi . . . .

“Kỉ đô úy đâu?”

“Ba ngày liên tiếp có lệnh điều động, thuộc hạ cũng không biết y đi đâu, có điều . . . .”

“Có điều cái gì?”

“Tướng quân là vào ngày Kỉ đô úy rời đi buối tối cũng đi . . . .”

“ . . . .” ― Cái này không cần đoán, Mục Thừa Anh nhất định là đuổi theo Kỉ Minh, thời điểm như vầy còn tạo ra sai lầm thế này, haiz, quên đi.

“Đi gọi Thành phó tướng cùng công binh doanh đến đây, ta có chuyện quan trọng thương lượng.”

“Rõ!”

Thiển Uyên nghĩ tới nghĩ lui, phải đồng thời đánh bại Tiêu Cảnh cùng Lâm Thiên Tuyệt chỉ có cách làm cho bọn họ trai cò tương tranh, nhưng trước mắt nhìn Lâm Thiên Tuyệt đã vào thế bị động, Tiêu Cảnh sớm muộn cũng sẽ đánh đến đây, muốn làm hai người tiêu hao đến đủ lâu đánh đến đủ ác liệt, thực lực song phương phải tương đương, nội trong thời gian ngắn vô phương suy yếu lực lượng của Tiêu Cảnh, cũng chỉ có thể khiến cho thực lực của Lâm Thiên Tuyệt trở nên cường đại, biện pháp khả thi chỉ có một: nêu nhân số không chiếm ưu thế, ngay tại vũ khí làm đi! Thiển Uyên gọi phó tướng Thành Dung cùng công binh doanh đến, đơn giản giảng về kế hoạch “Luyện thép”.

“Luyện thép? Thép là cái gì?” Công binh doanh khó hiểu hỏi.

Thời đại này binh khí dùng thiết làm là chủ yếu, căn bản không có thép. Thiển Uyên chú ý qua, kỹ thuật luyện thiết của bọn họ cũng không tiên tiến, chất lượng thiết bình thường, nhưng nói muốn “luyện thiết” cũng chỉ là cách nói, với trình độ khoa học kỹ thuật trước mắt là làm không được, Thiển Uyên chỉ là nghĩ đến cải tiến kỹ thuật tinh luyện kim loại, ít nhất luyện ra “Tinh thiết”, như vậy hai quân đánh nhau còn có chút ưu thế.

Một bên trấn thủ trong quân cùng Tiêu Cảnh đọ sức, một bên bắt đầu thí nghiệm. Thiển Uyên lại bị trí tuệ nhân loại chấn động, về tinh luyện kim loại hắn cũng không có ý tưởng cụ thể nào, chẳng qua là cùng các công tượng nói qua nguyên lý, “Khoa học cuồng nhân” cổ đại này lại cực kỳ hưng phấn, ngày đêm không nghỉ, rốt cục nghiên cứu ra phương pháp vượt qua kỳ vọng, thay đổi kỹ thuật dụng cụ, luyện ra thiết chất lượng so với trước cực kỳ nâng cao. Thiển Uyên vui sướng không thôi, hạ lệnh toàn quân đổi mới vũ khí áo giáp.

Thiển Uyên dùng bồ câu đưa tin, kêu Mục Thừa Anh trở về. Từ lúc Mục Thừa Anh đuổi theo Kỉ Minh đến lúc tới Trấn Kiếm sơn trang, đặc chủng binh Thiển Uyên an trí tại Trấn Kiếm sơn trang đã đem tin tức truyền về, tình hình trước kia coi như ổn thỏa, Thiển Uyên cũng liền tùy hắn càn quấy, nhưng đại chiến sắp đến, Mục Thừa Anh phải trấn thủ chỉ huy, luận kinh nghiệm chiến tranh vẫn là hắn có phần phong phú hơn, đối thủ là Tiêu Cảnh, Thiển Uyên không muốn mạo hiểm, cũng không ngờ được Kỉ Minh cũng đi theo Mục Thừa Anh quay về. Thiển Uyên ngẫm nghĩ một chút liền hiểu được, Kỉ Minh là vì giúp hắn mới quay về. Từ lần động phòng quỷ dị đêm trước đến nay, hắn cùng Kỉ Minh cũng không có nói chuyện nhiều, Kỉ Minh bị Mục Thừa Anh bức cho không chịu nổi phiền phức này rời khỏi quân doanh, là vì hắn mà ủy khuất bản thân, Thiển Uyên cảm động đồng thời cũng hiểu được áp lực rất lớn này, nhưng nhất thời cũng không có biện pháp gì xoa dịu quan hệ hai người, chỉ đành như trước đối y thân thiết.

“Kỉ đại ca, huynh cũng đã quay về, vất vả.”

Kỉ Minh thản nhiên: “Ừ.”

Mục Thừa Anh lại tựa như khoe bảo vật tiến lên một phen ôm vai Kỉ Minh: “Làm gì làm gì hả, thừa dịp bổn tướng quân không để ý quyến rũ nương tử ta! Lúc trước chính là ngươi đem y phó thác cho ta, ngươi không được phép đổi ý!” Thiển Uyên cơ hồ hai mắt trừng ngất đi, Mục Thừa Anh này hoàn toàn là cố tình mà! Kỉ Minh quả nhiên vừa sợ vừa giận, trừng mặt nhìn Thiển Uyên một lúc lâu, rốt cục vẫn là không nói câu nào, vẻ mặt tổn thương xoay người đi ra ngoài.

“Mục Thừa Anh, ngươi có ý gì!” Thiển Uyên thực sự có chút phát hỏa.

Mục Thừa Anh chẳng thèm để ý: “Ta cũng là muốn tốt cho y. Ngươi nếu thực lo nghĩ cho y sẽ không cho y lưu mộng tưởng, muốn cự tuyệt thì cự tuyệt rõ ràng một chút, để cho y hoàn toàn hết hy vọng, mới có thể chấp nhận ta!”

Thiển Uyên ngậm miệng không nói, Mục Thừa Anh nói đều có lý, chỉ là hắn không muốn khiến quan hệ của hắn và Kỉ Minh xấu đến vậy, dù sao Kỉ Minh cũng là bằng hữu rất quan trọng ở thế giới này của hắn.

Cũng may Mục Thừa Anh cũng không phải đèn cạn dầu, Kỉ Minh bị hắn liên tiếp giở trò nháo đến không biết nên khóc hay cười, thời gian chìm trong thương tâm đau khổ, còn phải lúc nào cũng nâng cao tinh thần để bảo hộ trinh tiết, lúc lại đối mặt Thiển Uyên tâm tình cũng dường như tốt hơn nhiều, Thiển Uyên vốn cũng từng hối hận không nên ích kỉ, dễ dàng đem Kỉ Minh phó thác cho Mục Thừa Anh, nhưng hiện tại xem ra, Mục Thừa Anh là một nam nhân dám làm dám nhận bên ngoài lại rất tinh tế, hẳn sẽ là người bạn đời tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK