Thiển Uyên tỉnh lại, chưa kịp thấy rõ người trước mặt, chỉ cảm thấy một đôi mắt phượng kia tất là Lâm Chi Diêu, hô to một tiếng “Diêu!” liền nhào đến. Người đến bị Thiển Uyên ôm hết vào trong lòng, lại không lập tức đẩy hắn ra, hòa nhã nói: “Diêu thị vệ?” Thiển Uyên như từ trong mộng tỉnh lại, buông ra người trong lòng, mặt đỏ lên nói: “Thực xin lỗi, tôi nhận lầm người, mạo phạm Vương gia.” Lâm Thiên Tuyệt cười lắc đầu.
“ . . . . . ”
“Diêu không có gì đáng ngại, Diêu thị vệ không cần lo lắng. Kỉ thống lĩnh, ngươi ra ngoài nhìn xem dược nấu xong chưa trước đi.” Lâm Thiên Tuyệt quay đầu phân phó Kỉ Minh, Kỉ Minh ngượng ngập rời đi, trước khi đi liếc mắt nhìn Thiển Uyên một cái thắm thiết, Thiển Uyên lại vẫn cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Chuyện này đều là lỗi của bổn vương, không nên đáp ứng lời thỉnh cầu của Diêu, để cho y đi ám sát Bắc Lương Vương. Kết quả ám sát bất thành, ngược lại . . . . .”
Thiển Uyên rốt cục ngẩng đầu lên, thần tình kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì, y ám sát Tiêu Cảnh?!”
Lâm Thiên Tuyệt nhíu mày gật gật đầu: “Diêu nói năm đó mắc nợ huynh trưởng, nguyện thay thế Chu nhi vì phụ thân phân ưu, đi ám sát Tiêu Cảnh. Ta không đồng ý, không muốn y lấy thân mạo hiểm, chuyện năm đó ta đã sớm không còn trách y, nhưng y khăng khăng muốn làm như vậy, ta thấy y tâm ý đã quyết, nếu sự có thể thành, không chỉ có công với quốc gia, vừa tiêu trừ khúc mắc trong lòng y, vì thế ta đồng ý, không ngờ lão tặc Tiêu Cảnh kia sớm đã có đề phòng, Diêu ám sát bất thành, ngược lại bị hắn . . . . .” Nói đến đây thì ngừng lại biểu tình bi thương.
Thiển Uyên kinh ngạc, há miệng một câu cũng nói không nên lời, trong cổ họng phát ra thanh âm nức nở khó chịu, giống như bị người ta siết cổ.
Lâm Thiên Tuyệt trong mắt lập lòe lệ quang: “Diêu nói với ta y đã tìm được người muốn tư thủ cả đời, chỉ cần vì ta hoàn thành chuyện này, giải quyết xong tâm nguyện, sẽ cùng ái nhân quy ẩn sơn lâm song túc song phi, bởi vậy bổn vương mới phái Kỉ Minh mời ngươi đến . . . . . Diêu thiếu hiệp, bổn vương, ta thực có lỗi với ngươi . . . . .”
Thiển Uyên tay chân luống cuống đứng lên, giày cũng không mang, chân trần chạy ra ngoài, miệng mơ hồ gọi: “Diêu, Diêu, Diêu, Diêu . . . . .”
Lâm Thiên Tuyệt ở sau lưng hắn âm hiểm cười, đau xót tự trách vừa mới đây đã mất đi nơi nào!
Thiển Uyên vọt vào phòng ngủ của Lâm Chi Diêu, người đã không còn, một bức thư nằm trên bàn, Thiển Uyên từng bước từng bước tiến tới, tay run lên nửa ngày, rốt cục mới mở tờ giấy mỏng manh kia ra, một hàng chữ thanh thanh gầy gầy, kiểu chữ cực kỳ quen thuộc, viết: Kiếp này tình thâm duyên cạn, chỉ nguyện kiếp sau không phụ quân . . . . .
Tình thâm duyên cạn, tình thâm duyên cạn! Lúc trước Diêu Viễn hắn muốn gia nhập Phật môn, sư phụ nói hắn duyên cạn, không chịu độ hắn, sau đó hắn tìm được người cuộc đời này yêu tha thiết, quyết tâm bảo hộ y cả đời, không ngờ nhẹ nhàng một câu tình thâm duyên cạn liền đem hắn đẩy xuống địa ngục! Đến tột cùng là hắn tình quá thâm, hay là duyên quá cạn, trời xanh muốn đối hắn như thế nào đây?
“Viễn đệ, đệ khổ sở liền khóc đi!”
Khóc? Hắn thật rất muốn, đáng tiếc khóc không ra nước mắt.
“Viễn đệ, đệ cười làm gì?”
Cười gì, chẳng lẽ không buồn cười sao? Diêu Viễn hắn nhất định là đắc tội Diêm Vương lão tử, nhiều lần đầu thai đều như vậy! Nhiều lần đau đớn mất đi người yêu thương nhất! Ưu ái đến vậy, hắn không nên cười sao? Hắn phải cười, cười thật lớn, cười thống khoái, tốt nhất liền như vậy cười đến chết, sau đó xuống địa ngục lần nữa, một lần nữa tiến vào luân hồi, sau đó nhìn xem lần này được đầu thai thành cái dạng gì! Ha ha ha!
Thiển Uyên ở lúc Kỉ Minh kinh hoàng lo lắng nhìn chăm chú rốt cục ngưng cười, nói: “Dẫn ta đi gặp Lâm Thiên Tuyệt đi, y không phải muốn giết Tiêu Cảnh sao, vừa lúc ta cũng muốn!” Tiêu Cảnh, chỉ là hai chữ này đã làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải Tiêu Cảnh, nếu không phải Tiêu Cảnh cường bạo Diêu, hắn như thế nào đột nhiên phát bệnh, hiểu lầm Diêu của hắn, làm hại Diêu ẩn náu cả đời này cũng không chịu gặp lại hắn! Tiêu Cảnh, ta muốn ngươi phải chết không được tử tế! Giết kẻ đầu sỏ gây tội như ngươi, sau đó ta sẽ tự sát tạ tội với Diêu!
Lâm Thiên Tuyệt tựa hồ không hề bất ngờ khi Thiển Uyên chủ động xin được đi giết giặc, lập tức phong hắn làm đô úy, lại phái Kỉ Minh làm phó cho hắn. Với trí tuệ của Thiển Uyên, sao lại không nhìn ra điều dị thường, chỉ là hắn giờ phút này hận ý ngập trời, căn bản lười ngồi suy đoán Lâm Thiên Tuyệt có ý đồ gì, mục đích của hắn chỉ có một: giết Tiêu Cảnh, không tiếc trả giá tất cả! Bị Nam Lăng Vương lợi dụng thì sao, hắn cũng là đang lợi dụng đối phương.
Thiển Uyên nhận lệnh, sơ sài thu thập một chút liền hướng nơi trú quân xuất phát, Kỉ Minh thúc ngựa đi theo phía sau hắn, ưu tâm lo lắng.
Chủ lực của Lâm Thiên Tuyệt hiện tại đóng quân ở ngoại ô phía bắc Phương Dương Thành, Thiển Uyên thúc ngựa chạy như điên hai ngày một đêm, không ngủ không nghỉ, mãi đến đêm ngày thứ hai thì tới quân doanh, trông thấy cảnh tượng “Dạ thâm thiên trướng đăng*” này, mới ý thức được mình đang làm gì: hắn đã tòng quân! Lại còn là quân nhân cao cấp! Vạn người ở trong ngàn doanh trướng này từ nay về sau phút chốc mặc hắn điều khiển! Thời đại vũ khí lạnh** như thế này, chiến trường huyết nhục bay tứ phía, hắn có thể làm được sao? Hắn chỉ là một kỹ sư kiêm hacker nghiệp dư của mấy trò chơi nho nhỏ thôi! Tại thời đại này sở học của hắn một chút đất dụng võ cũng không có, hắn nên làm gì bây giờ? Đưa tay sờ sờ nhuyễn kiếm bên hông, Diêu ơi Diêu, vì ngươi, ta tuyệt đối không bỏ cuộc! Sau đó nghe thấy Kỉ Minh nói: “Diêu đại nhân, vị này chính là Mục Thừa Anh, Mục tướng quân.” Không kịp nhìn rõ diện mạo đối phương, trước mắt tối sầm rồi ngã xuống ― thật sự quá mệt mỏi.
* Ngàn ngọn đèn trong đêm khuya
** Chỉ những vũ khí như đao, kiếm, thương. . . . �
Thiển Uyên ngày thứ hai gặp lại Mục Thừa Anh không khỏi tán thưởng: tuyệt đại nhân vật!
Mục Thừa Anh ung dung mà đứng, phong thái nho tướng, tuổi không lớn, nhưng đã làm tướng quân được mười năm, khuôn mặt ôn hòa, ánh mắt lại ẩn ẩn sát khí, thấy Thiển Uyên cũng là tâm hơi tán tưởng, nhớ đến lời trong thư của Vương gia, lại khẽ nhíu mày, thiếu niên này cũng xem như người trong người tài năng xuất chúng, lại cậy nhờ quyền thế leo lên, trong thư Vương gia nói hắn là Nam Lăng thế tử tiến cử, nhìn bộ dạng hắn lại không giống như loại người nịnh nọt, thực đoán không ra. Lập tức không suy nghĩ nhiều thêm nữa, liền giới thiệu bố trí canh phòng binh lực cho Thiển Uyên.
Thái Hậu không muốn khai chiến tại trung nguyên, biên giới phía Bắc là địa bàn của Tiêu Cảnh, hiện tại chỉ còn cách dẫn dụ Tiêu Cảnh dẫn binh đến phía nam, lại từng bước một đánh trở về phương bắc. Đương nhiên, kết quả tốt nhất chính là Tiêu Cảnh tự mình đầu hàng, nhưng chuyện này quyết không có khả năng. Theo tình báo hiện tại, Tiêu Cảnh đã đóng mười lăm vạn quân, hơn nữa đang âm thầm đem binh lực điều động về hướng tây nam. Nam Lăng Vương có trong tay tổng cộng tám vạn nhân mã, so về số lượng không chiếm ưu thế, phân bố rải rác tại ba tỉnh Nam Cương, nhân số của tỉnh Quý Châu ở phía tây là nhiều nhất, có ba vạn, cũng chính là đội quân hiện tại do Mục Thừa Anh thống lĩnh. Ấn theo chức vị đô úy, có thể lĩnh một vạn quân, Mục Thừa Anh thật hào phóng, để cho Thiển Uyên tự mình tuyển.
Thiển Uyên đứng tại tháp tuần tra của giáo trường nhìn đám người đông nghịt giữa sân, quân sĩ dưới sự dẫn dắt của quan quân đều tự thao luyện, thanh âm “Hey hey hô hô” thập phần hùng tráng, hắn nghĩ nghĩ, quay đầu đối Mục Thừa Anh nói: “Ta chỉ cần một trăm người, nhưng người phải để ta tự mình lựa chọn.” Mục Thừa Anh sửng sốt, nhìn thẳng hắn một lát, rốt cục gật gật đầu. Thiển Uyên cũng không nhiều lời, liền ôm quyền xoay người quay về doanh trướng của mình.