Lời này giống như cái gai nhỏ cắm thẳng vào long Trử Kình Phong. Tay nàng đang cầm khăn nhìn cũng hết sức chói mắt…
Trử Kình Phong cố gắng kiềm lại cảm giác khác thường trong lòng, có chút nóng vội rút tay nàng từ trong khăn ra rồi ném trên mặt đất: “Ngoan, chúng ta không cần khăn này, mau uống thuốc cho xong.”
Nói xong tự mình cầm lấy chén thuốc đút hết phần còn lại. Nhưng mà Nhược Ngu uống thuốc xong vẫn cảm thấy khó chịu vì vạt áo trước bị dính chút thuốc, nàng không ngừng lấy tay kì cọ.
Trử Kình Phong đem bàn tay to của mình cầm lấy tay nàng, nhịn không được cảm giác nóng bỏng trong lòng nên khẽ hôn xuống trán nàng: “Không sao, uống thuốc rồi thì một chút nữa sẽ đổ mồ hôi, phải thay quần áo để tránh cảm lạnh. Nhược Ngu cả người vô lực, thấy hắn không còn vẻ nghiêm khắc, giận dữ như mấy ngày trước nữa, nghĩ vậy nên cũng buông xuống thấp thỏm trong lòng. Nàng nắm lại bàn tay to của hắn, mơ màng nhắm mắt lại.
Nay mẫu thân không có ở bên cạnh, nàng chỉ có thể dựa vào Trử ca ca. Trước khi đi nương cũng có dặn dò là phải ngoan ngoãn, tuyệt đối không thể chọc phu quân tức giận. bởi vì tương lai sau này của nàng đều phải phó thác cho phu quân, ngay cả cơm ăn cũng đều do hắn cho, nếu hắn tức giận thì nàng sẽ bị đuổi ra đường…
Nàng đã từng thấy cảnh em bé ăn xin tranh ăn cùng chó mèo, phải cầm tảng đá đập con chó dữ dằn kia thì mới cướp lại được cái bánh báo bị dính đất bụi. Nàng cảm thấy bánh bao kia chắc chắn là ăn không có ngon miệng, cho nên nghe xong lời của mẹ dặn, nàng liền cảm thấy sợ hãi, sợ mình sẽ chọc Trử ca ca mất hứng rồi sẽ bị lưu lạc ngoài đường như thế.
Nhưng mà nên làm thế nào thì Trử ca ca mới không hung dữ với mình? Chỉ có thể ăn cơm thật ngoan, không được làm dơ y phục. Bản thân mình thật tình là không thể làm được hết, mỗi khi thấy Trử ca ca nhìn chằm chằm là trong lòng cảm thấy sốt ruột, bồn chồn, rồi sau đó lại muốn đập ném đồ đạc... Nhưng mà nàng thật sự không muốn vậy, nàng hy vọng Trử ca ca luôn tươi cười đối với mình.
Nghĩ vậy nàng lại nắm đôi bàn tay to ấy thật chặt, hỗn loạn ngủ không biết thế sự gì.
Chờ Nhược Ngu hạ sốt thì đã sang sáng sớm hôm sau, Long Hương bưng rượu gạo đến để thay cho nước ấm để lau mình rồi sau đó tới tay chân để mau hạ sốt. Bởi vì phải đau khổ uống thuốc nên Tô Tú bưng tới một mâm đầy đủ mứt hoa quả làm cho nàng ăn một cách hài lòng.
Ăn xong rồi uống thuốc rồi lại ăn thêm một bát cháo nên Nhược Ngu cảm thấy khỏe hẳn, nàng liền muốn đi chơi, nhưng mà Long Hương không đồng ý: “Tiểu thư của em à, xin ngàu đừng ham chơi để cảm lạnh, trước tiên hãy ngoan ngoãn nằm ở trên giường đi.”
Nhược Ngu lộn mèo trên giường, nàng liếc nhìn chân giường có để một con hổ bằng vải lớn, mới tinh, nàng liền vui sướng kêu lên một tiếng rồi bổ nhào tới đem nó ôm lấy, cọ trên mặt một cái, rồi lại kéo kéo cái đuôi, sau đó đem gối nó dưới đầu, nàng cảm thấy thật mềm mại và thoải mái.
Sau khi nàng bò người lên, nàng liền vén màn che lên để quan sát bên ngoài, vừa thấy Trử Kình Phong đi đến, nàng liền rụt cổ lại và trở về chỗ cũ.
Đợi hắn vén màn lên mới phát hiện nàng đem khuôn mặt giấu ở con hổ vải, nằm trên giường không nhúc nhích.
Trử Kình Phong đưa tay ôm lấy nàng, dùng mặt áp vào trán của nàng, cảm thấy không còn nóng nữa, lúc này mới yên lòng và hỏi thật nhẹ: “Con hổ bằng vải ta mua cho nàng, nàng có thích không?”
Cô gái trong ngực khẽ ngẩng đầu, liếc trộm sắc mặt hắn sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Vẻ mặt e sợ của nàng rơi vào mắt hắn, cảm giác khác thường khó tả lại trào lên.
Hắn biết loại cảm giác này là áy náy. Nữ nhân này là hắn dùng trăm phương nghìn kế mới có được, nhưng mà khi đến bên cạnh mình, mình lại không chiếu cố tốt, đối với nàng thật quá nghiêm khắc.
Nhị tiểu thư của Lý gia cường hãn đến mức độ nào? Lúc trước bởi vì bản thân không hài lòng với thiết kế của nàng, chỉ trích nàng trước mặt mọi người, nàng liền không ngủ không nghỉ hòa mình với các công nhân cùng thợ thuyền ở bến tàu suốt hai ngày hai đêm,
Cho dù bị té tổn thương đầu óc, nhưng mà cô gái nhìn như ngốc nghếch này thì lại không hề có gì khác so với trước đây, có một loại tự tôn không cho phép người khác xâm phạm. Nhưng mình lại trách móc nàng nặng nề giống như đối với một đứa trẻ hư.... Bây giờ suy nghĩ lại, lần đó bởi vì nàng làm hư tổn cột buồm của thuyền cái mà tức giận đem thuyền ném đi, sao có thể không thất vọng khi ngay cả đôi tay của mình cũng không thể khống chế được?
Nghĩ vậy, trong lòng Trử Kình Phong nặng nề, thấy nàng có vẻ không muốn nói chuyện với hắn, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ là sai Tô Tú lấy áo choàng dày đem nàng bọc từ đầu đến chân sau đó liền ôm nàng đi đến thư phòng.
Sau đó ôm cả người nàng ngồi trước chiếc bàn rộng lớn, Nhược Ngu phát hiện trên bàn bày ra thuyền nhỏ mà ngày ấy nàng làm hư.
Trử Kình Phong mở một cái bình ra, dùng một miếng gỗ nhỏ lấy miếng keo dán màu vàng ra, nhìn Nhược Ngu trong ngược giải thích: “Lúc nãy ta ra lệnh cho người chèo thuyền đánh bắt một con cá thật lớn, chọn bong bóng cá để chế biến keo bong bóng cá, có nó có thể dán lại những mảnh thuyền bị rời ra.”
Nói xong liền hướng dẫn Nhược Ngu đem keo màu vàng bôi lên chỗ bị gãy ở cột buồm. Nhược Ngu cố hết sức để ổn định lực ở tay để khỏi bôi loạn vì sợ khắp nơi là keo dán nước, nhưng mà vẫn run lẩy bẩy. Thân thể nàng hơi cứng đờ vì lo lắng sẽ bị hắn trách cứ.
Nhưng nam nhân ở phía sau không nói gì thêm, dùng khăn tay nóng lau những chỗ bị tràn ra, sau đó lấy bàn tay to của mình vững vàng cầm tay của nàng mà dè dặt nối lại cột buồm bị gãy, cố định một hồi rồi chậm rãi đặt ở một bên.
Một lát sau, đợi đến keo bong bóng cá khô, Trử Kình Phong lại giúp đỡ Nhược Ngu đem nó cắm vào trên thuyền nhỏ. Nhược Ngu tựa vào trên bàn cẩn thận nhìn nhìn, quả nhiên đã sửa xong rồi
Cô gái nhịn không được quay đầu sang nhìn Trử Kình Phong cười, nụ cười thật ngọt, cực kì mềm mại làm mềm lòng bất cứ ai mà đã mấy ngày rồi không thể nhìn thấy.
“Nếu nàng bị bệnh vậy thì chúng ta ở Vạn Châu đợi thêm mấy ngày nữa. Hiện tại Vạn Châu đang co lễ hội Chức Nữ ở cầu Khất Xảo, hai ngày nữa mới hết lễ, nếu
ngày mai nàng không sốt nữa thì ta sẽ mang nàng đi dạo chợ, có được không?”
Nhược Ngu cũng nhiều ngày ở trên thuyền đến buồn chán, nghe nói thế lập tức đôi mắt sáng ngời, Hồn nhiên quên đi chuyện hắn nghiêm khắc, vui sướng ôm cổ hắn hỏi: “Trên chợ có trò cún con nhảy qua vòng tròn lửa không? Lần trước nương có mang Nhược Ngu đi xem qua”
Trử Kình Phong nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên gương mặt gầy gò của nàng một cái, nói: “Nhược Ngu muốn cái gì ta đều mua cho nàng.”
Có hi vọng thì bệnh tình sẽ khỏe lên rất nhanh. Đến ngày hôm sau, Nhược Ngu rời giường từ sớm. Bởi vì Trử Kình Phong luôn ngủ ở thư phòng, nàng chỉ mặc áo ngủ cùng dép thỏ nhung, thừa kịp Long Hương đi múc nước cho mình, nàng nhanh chóng chạy tới thư phòng.
Trử Kình Phong vẫn chưa rời giường lại cảm thấy có người đang vén chăn của mình lên, chui vào, cúi đầu liền thấy một bóng dáng nho nhỏ trắng mềm đang từ trong chăn trước ngực của mình, chui ra ngoài: “Trử ca ca, rời giường dẫn Nhược Ngu đi chơi!”
Trử Kình Phong hơi buồn phiền nghĩ, thật ra nếu không rời khỏi giường thì hay biết mấy, thí dụ như lúc này, chỉ cần chơi trò nam nữ lăn lăn trên giường cũng đủ tận hứng rồi.
Đáng tiếc bé ngốc không hiểu phong tình nên không thể hiểu được điều kì diệu nhất của chiếc giường như thế này.
Chỉ vươn tay bắt bé trộm trên giường, dùng cằm đang có râu lún phún cọ xát lên gương mặt non mịn của nàng, làm nàng cười khanh khách không ngừng.
Hai người lăn lộn một lúc lâu rồi liền rời giường rửa mặt, chải đầu, dùng chút bữa sang đơn giản rồi rời thuyền đi du ngoạn.
Người dân Vạn Châu thuần phác, trị an rất ổn, cho nên dù cho có là thiên kim sang quý đi du ngoạn trên phố Thất Xảo này nhiều ngày cũng có thể thả lỏng đề phòng, mang theo gia đinh cùng nha hoàn dạo chơi trên chợ.
Đến cửa chợ, Trử Kình Phong giúp đỡ Nhược Ngu xuống xe ngựa, dẫn theo vài tên thị vệ, còn có hai thị nữ Tô Tú cùng Long Hương đi dạo chung quanh.
Nơi đây xa Giang Nam nên chi phí ăn mặc cùng Thư thành khác nhau rất lớn. Nhược Ngu nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, sau lưng là vài tên thị vệ trong lòng đã ôm đầy đủ bao lớn bao nhỏ.
Nhược Ngu hôm nay mặc một chiếc váy dài bằng gấm Vân cẩm, áo khoác lụa mỏng, có thêu hoa văn mây đang che khuất ánh mặt trời. Trên đầu vấn kiểu tóc Bách Hợp khá lạ cùng với vài đóa hoa sơn trà còn điểm những giọt sương mai. Tuy cách ăn mặc và búi tóc là kiểu của một người phụ nữ đã có chồng, nhưng ánh mắt hay khí chất đều vẫn là vẻ hồn nhiên, chưa nhiễm chút bụi trần.
Khí chất của nữ nhân ở Giang Nam vốn khác hẳn những nữ nhân ở phương Bắc, cộng thêm gương mặt và bộ dáng không chỗ nào không phát triển, cho dù trong thành nhiều cô gái xinh đẹp nhưng mà Nhược Ngu vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Một mỹ nhân xinh đẹp dịu dàng thì ai lại không thích xem, nhưng đứng bên cạnh mỹ nhân xinh đẹp này lại là một nam tử cao lớn mang khí chất quỷ dị. Tuy rằng gương mặt anh tuấn, nhưng với mái tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh như băng thẳng tắp nhìn sang, người khác nhìn thấy cảm thấy ớn lạnh cả người. Hơn nửa trên người hắn phát ra loại khí chất cao quý, còn người hầu phía sau thì cao lớn dũng mãnh, nhìn vào liền biết đó là công tử nhà giàu. Điều đấy làm không ai dám đến gần phía trước mà nhìn nhiều.
Đúng lúc này phía trước có tiếng trúc vang lên. Thì ra ở phía trước là hoa khôi ở Tú Xuân lầu trên phố Khất Xảo đang biểu diễn cầm kỳ trà nghệ.
Trử Kình Phong vốn dĩ không muốn nhìn lâu, nhưng bởi vì Nhược Ngu tò mò nên hắn chỉ có thể mang nàng đi.
Vì trận bệnh nặng này, chí hướng trở thành một "gia sư" nghiêm khắc của Trử Tư Mã đã tan tành từ trong trứng nước. Hiện tại hắn chỉ mong Nhược Ngu có thể thả lỏng tâm tình, chơi đùa thoải mái để quên đi nỗi buồn rời xa quê hương, cho nên trên suốt đoạn đường đi, hắn đều cố gắng chiều theo tất cả mọi yêu cầu của nàng.
Khi đến dưới lầu Tú Xuân, dân chúng thông thường chỉ có thể ở lầu dưới nghe, nhưng nếu trả năm mươi lượng bạc thì được lên trên lầu hai thưởng thức. Nếu trả một trăm lượng thì có thể ở trong nhã gian uống một ly trà thơm do hoa khôi Sở Uyển đích thân pha.
Trử Kình Phong mặc dù đối với hoa khôi kia không hề có hứng thú, nhưng mà thấy Nhược Ngu đi đường cũng mệt mỏi, liền trả một trăm lượng bạc, bao hết nhã gian trước đó, sau đó gọi một mâm trái cây và điểm tâm cho Nhược Ngu ăn no căng bụng.
Đúng lúc này, tiếng đàn du dương vang lên, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp diễm lệ, mặc chiếc váy dài đuôi phượng màu đỏ đi lên trên đài cao.
Sau khi dạo một vòng quanh đài cúi chào, sau đó bắt đầu lắc lư vòng eo theo điệu nhạc. Nàng hoá trang chính là dung nhan của Cửu Thiên Huyền Nữ, thân hình mềm mại yêu mị như không xương. Nhược Ngu cũng nhìn xem đến ngây người, miệng đang ngậm đầy bánh ngọt lại cũng quên nuốt vào.
Khi một điệu múa qua đi, lầu trên lầu dưới là âm thanh ủng hộ không ngừng. Có một phú hào phóng khoáng ở lầu hai cảm thấy lý thú nên sai gia nhân mang đến một giỏ quà và hoa tặng đầy cả vũ đài.
Sau buổi diễn tài đánh đàn cùng thư pháp thì đó là buổi nghệ thuật uống trà triễn lãm. Sở Uyên tuy rằng rơi vào chốn hồng trần nhưng mà dáng vẻ cử chỉ có thể so với những tiểu thư khuê các khác. Nàng ấy ngồi ngày ngắn ở trước đài, mỗi một động tác đều như mây bay nước chảy lưu loát, sinh động không chê vào đâu được.
Nhược Ngu nhìn thấy nàng ấy dịu dàng ngồi xuống, tự mình pha một ấm trà ngon, sau đó tự rót cho mình một chén, ưu nhã nhẹ nhàng bưng lên nhấp một miếng, giống y đúc quy tắc đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất mà Trử Kình Phong yêu cầu nàng phải học.
Nhược Ngu cúi đầu nhìn lại mình, tuy vừa rồi nàng cẩn thận nhưng rốt cuộc bánh ngọt vẫn rơi rớt trên người. Sau khi nhìn sang dáng vẻ của hoa khôi, Nhược Ngu mơ hồ hiểu ra lý do vì sao Trử ca ca đưa ra yêu cầu khắc nghiệt với mình.
Nàng thở dài và quay đầu qua đối diện với Trử Kình Phong nói: “Vị tỷ tỷ xinh đẹp kia rất thuộc quy tắc, còn quy tắc thì Nhược Ngu cứ học mãi mà không xong, vì sao Trử ca ca không cưới nàng ấy, sau đó thả Nhược Ngu về nhà?”