Đình đài nhà thủy tạ thì chè chén say sưa.
Nhưng ở sườn đê, ven hồ thì lại là cảnh tượng rối tung thê thảm.
Lúc này thị vệ mang theo Tô Tú từ Mạc Hà Thành chạy một đường thẳng tới Tư Mã phủ ở ven hồ gấp đến độ xoay vòng. Đám người Tô Tú được tiểu phu nhân để lại tờ giấy, vội vàng phái người đi tìm mấy trạm dịch trong thành và những nơi xa khác, xác nhận không thấy cô gái trẻ nào giống tiểu phu nhân thuê xe ngựa, vậy nên liền phái người lên đường đi tìm kiếm.
Nhưng mà tìm tòi nửa đường cũng không thấy tung tích của tiểu phu nhân, quản gia bên kia đã sớm phái người đến Vạn Châu truyền tin.
Ra roi thúc ngựa không ngừng chạy thẳng đến Vạn Châu nhưng tới cửa thành liền bị chặn lại, nói là Thái tử đang ở trong thành, vì tránh cho những người không có nhiệm vụ mà tuồn vào thành lợi dụng thời cơ để làm loạn cho nên tỉ mỉ kiểm tra dân chúng trong thành, cho dù trong tay có cầm lệnh bài từ Tư Mã phủ cũng không ngoại lệ.
Thị vệ mang theo thư tín cũng không còn cách nào khác, ước chừng tầm hai canh giờ sau mới được bước vào thành. Mà lúc này ở nửa đường đi tìm kiếm, đám người Tô Tú cũng vừa mới đến, bọn họ liền cùng nhau đi vào trong thành.
Khi vào thành thì sắc trời cũng dần tối, gian nan lắm mới đến được nơi thì mới biết được Tư Mã bị Thái tử mời đi Liêu Phong Đình dự tiệc rượu. Chờ tới đây thì bị chặn lại, cự tuyệt yêu cầu để được gặp mặt Tư Mã.
Như vậy thì phải làm thế nào đây? Tô Tú gấp đến nỗi bật khóc thành tiếng, cảm thấy bản thân chỉ có con đường nhảy vào trong hồ để lấy cái chết tạ tội.
Thị vệ đi theo cũng nóng nảy, hắn hôm nay là đi theo tiểu phu nhân đến tửu lầu, chỉ vì bị con rối gỗ kia qua mắt với lại ỷ y là tiểu phu nhân đang dùng cơm nên lơi là cảnh giác, không chút nào phát hiện ra điểm nghi ngờ.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy xấu hổ đến tột đỉnh. Trong lòng hắn biết nếu kéo dài thời gian thì sợ phu nhân gặp chuyện bất trắc, mắt thấy không thể quá hồ, cắn chặt răng, lúc này hắn đã không còn quản việc mình có bị mất đầu hay không nếu quấy rầy nhã hứng của Thái Tử, hắn móc trong ngực ra ống trúc dài một tấc, sau khi tháo ngòi, liền giơ cao quá đỉnh đầu, chỉ trong nháy mắt, một viên cầu lửa đỏ nhảy lên trời, sau đó nổ ra khói lửa màu xanh nhạt.
Đây là ám hiệu khẩn cấp trong quân đội ở Mạc Bắc, nếu không có tình thế khẩn cấp tuyệt đối không thể sử dụng.
Những tân khách trong Liêu Phong Đình lại coi như trợ hứng khói lửa của Thái tử, đám hạ nhân phụ trách phóng pháo hoa cũng buồn bực, tia lửa mới vọt lên trời ở đâu ra vậy??
Nhưng mà Trử Kình Phong nhìn thấy, mày nhăn lại, liền đứng bật dậy, vội vàng hướng Thái tử cáo biệt, sau đó ngồi thuyền nhỏ đi qua hồ.
Chờ tới khi đi vào bên hồ thì thấy Tô Tú đang quỳ trên mặt đất, tim của Trử Kình Phong run lên, trực giác của hắn đoán rằng Nhược Ngu đã xảy ra chuyện.
Nghe xong âm thanh run rẩy của Tô Tú kể lại chân tướng, kể xong nàng quỳ rạp trên mặt đất, không dám nhìn tới vẻ mặt đáng sợ của Tư Mã đại nhân. Trử Kình Phong chỉ cảm thấy gió thổi bên tai vù vù, hắn không nói gì, chỉ nghe tiếng siết tay răng rắc, sau đó hỏi: “Tiểu phu nhân sáng sớm trước khi ra khỏi cửa đã làm gì?”
Tô Tú tranh thủ nói ra hết cái mình biết.
Trử Kình Phong nói: “Ngươi nói có thang dài bên cửa sổ của tửu lầu?”
“Dạ, đúng vậy…”
Bị Tư Mã hỏi đến như vậy, đầu óc Tô Tú kêu loạn một ngày trời cũng chợt lóe sáng: Đúng vậy! Có thang dài tức là có người ở dưới tửu lâu tiếp ứng tiểu thư.
Đúng lúc này, Trử Kình Phong vén vạt áo lên, xoay người nhảy lên thuyền nhỏ, thậm chí ngay cả người chèo thuyền cũng không cần, lấy sào dài chèo thuyền, dùng sức chống một cái, thuyền nhỏ giống như được trợ gió, lướt băng băng. Thuyền nhỏ còn chưa cập tới bờ, hắn liền nhấn mũi chân một cái, nhảy lên trường đình phía trên, bước đi đến chỗ của Tô tri huyện, nắm cổ áo của hắn, sau đó lôi Tô Tri huyện đang say như chết bay vọt về thuyền nhỏ.
Đợi đến khi lên trường đình, mọi người vừa phục hồi tinh thần thì vạt áo người trên thuyền lái về phía bờ bên kia.
Tiệc rượu có nhiều võ tướng, Vương tướng quân đóng quân ở Vạn Châu chính là phe thân tính của Bạch gia, luôn luôn không coi trọng Tư Mã đại nhân người có công trạng hơn xa mình, lập tức liền châm chọc khiêu khích nói: “Xưa này luôn nghe nói vị Trử Tư Mã này không coi ai ra gì, hôm nay đã được lĩnh giáo, Thái tử chủ vị còn đang ngồi ở đây, hắn đến kéo người lôi đi, quả nhiên là cuồng vọng.”
Lúc này có người nói tiếp: “Ở đây nếu kéo một cô nương xinh đẹp đi thì đúng là hợp tình hợp lý, dù sao uống rượu cũng cần phát tiết một tí, nhưng mà người hắn kéo đi là một lão già râu ria xồm xoàm, khẩu vị của Tư Mã đại nhân cũng quá nặng rồi.”
Lời nói thô tục này làm cho mọi người cười vang, và từ sau lời nói đó, bắt đầu bàn tán xôn xao về những chuyện không đứng đắn với nữ nhân.
Nam Cung Vân mỉm cười không nói, chỉ là nụ cười kia không có đạt tới khóe mắt. Trịnh Đông lúc này đi thẳng đến, thấp giọng nói: “Khởi bẩm đại nhân, đã xong.”