Tư Mã đại nhân tức đến bật cười, cố ý làm mềm thanh âm nói: “Có cần tìm một tiên sinh đem lần ‘nhị thử náo Lan Đình’ này viết thành một vở kịch không”
Nhược Ngu mặc dù không nghe ra châm chọc trong đó, nhưng bản lĩnh xem sắc mặt của nàng là hạng nhất, thấy sắc mặt Trữ ca ca càng lúc càng đen, nàng liền im lặng không lên tiếng, tận lực co người lại thành một khối, cho Trữ ca ca đỡ chướng mắ, nhưng không hiểu sap mắt hắn càng trừng càng lớn. Đáng tiếc, nàng không hiểu họa nàng gây ra ngày hôm nay lớn bao nhiêu, sao có thể tùy tiện cho qua. Trữ Kình Phong nghĩ nếu nàng thật sự bị người khác bắt đi, bị ủy khuất, hoặc bị đao kiếm không có mắt làm bị thương…. Thì nội tâm lại bốc lửa, quyết định phải giáo huấn cho bé ngốc vô pháp vô thiên này!
Chờ về Tư Mã phủ, ở hành lang đã quỳ đầy người,Tô Tú dẫn đầu, phía sau là mấy người trèo tường đã đúng lúc ngăn được tráng hán cầm đao. Trữ Kình Phong ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, mà Nhược Ngu ngồi trên một ghế bành bên cạnh. Ghế rất cao, phu nhân cứ thế rũ đôi giầy thêu xuống, thừa dịp Trữ Kình Phong không để ý thì đưa ngón tay út khèo một cốc trà, uống ùng ục một hớp lớn. Hôm nay chạy trốn quá gấp, cơ thể bị nuông chiều thành quen nên nàng rất mệt mỏi, cũng không biết Trữ ca ca giận bao lâu, sáng nay Tô Tú nói nhà bếp có làm tôm nấu bí đỏ, còn có cả thịt dê non mềm… Vừa uống trà, nàng vừa nghịch ống tay áo, đôi chân đong đưa, rất thích ý.
Bộ dạng không gia giáo này hoàn toàn rơi vào mắt Trữ Kình Phong, hắn cũng không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng hỏi đám người quỳ phía dưới: “Hôm nay phạm vào tội gì, trong lòng đã tự biết chưa?”
Tô Tú khóc, vội vã dập đầu: “Là nô tỳ không coi chừng phu nhân, nguyện thụ nghiêm phạt của Tư Mã. ”
Mấy tráng hán phía sau cũng quỳ xuống, vẻ mặt hổ thẹn: “Thuộc hạ làm việc bất lực, tuy vâng mệnh bảo hộ phu nhân an toàn, nhưng không biết phu nhân muốn làm gì, chỉ theo đuôi phía sau, lại không ngăn cản đúng lúc, thông bẩm cho Tư Mã muộn, thiếu chút nữa khiến phu nhân lâm vào hiểm cảnh, thuộc hạ cam nguyện chịu phạt. ”
Trữ Kình Phong phất tay, mấy tráng hán kia đứng lên đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng hèo quất và tiếng nhịn đau của các nam nhân. Cái loại âm thanh của gậy gỗ nện lên da thịt thật quá mức đáng sợ, hồn phách Nhược Ngu đang đi vào cõi thần tiên đã về hết, cứng ngắc cả người ngồi trên ghế.
Nếu thật sự không biết chút gì thì tốt rồi, nhưng Nhược Ngu lại hiểu những người này bị phạt là do mình, lòng quặn lại, liên tục nhìn Trữ Kình Phong uy nghiêm ngồi một bên. Đợi đến lúc Tô Tú ra ngoài lĩnh phạt, Nhược Ngu không nhịn được nữa, vội vã tuột xuống khỏi ghế, chụp tay Trữ Kình Phong nói: “Đừng, chuyện không liên quan đến A Tú, là muội tự lén chạy ra ngoài, muốn phạt thì phạt muội đi. ”
Trữ Kình Phong nhẹ nhàng vung tay gạt nàng ra: “Nàng hiệp nghĩa như vật sao dám phạt nàng. Tóm lại, sau này nếu nàng gậy chuyện thì cứ phạt đám hạ nhân không có mắt này đi, phạt đến bao giờ bọn họ hầu hạ chủ nhân của mình cho hiểu thì thôi. ”
Đúng lúc này, mắt thấy mấy đại hán lĩnh phạt xong bị kéo ra nguyệt môn, trên quần đều loang lổ vết máu, sắc mặt Nhược Ngu tái nhợt, nhìn Tô Tú lung lay sắp đổ, cuối cùng nàng cũng ghi hai chữ ‘gây chuyện’ vào trong đầu, liên tưởng đến Tô Tú cũng giống như những đại hán kia, bị đánh bong da tróc thịt, cả người đầy máu, nàng liền khóc toáng lên, nức nở nói: “Đừng đánh A Tú, Nhược Ngu biết sai rồi, sẽ không bao giờ gây chuyện nữa. ”
Trữ Kình Phong chịu đựng nàng khóc, nhịn rồi nhịn, phất phất tay, bảo quản gia nhốt Tô Tú vào trong Hương đường, phạt quỳ một buổi, rồi bảo đám người phía dưới tản đi. Sau đó, cũng không để ý đến Nhược Ngu, hắn liền đi thẳng một mạch đến phòng ngủ của nàng, không quản thiếu nữ theo đuôi phía sau, bỏ áo choàng nằm lên giường.
Thị nữ, ma ma trong phòng nhìn sắc mặt Tư Mã đại nhân, không ai dám để ý đến phu nhân. Nhược Ngu lúng túng, buồn buồn gọi Long Hương: “Long Hương, ta muốn ăn dưa…” nhưng nói xong cũng không ai đáp. Nàng cảm thấy mình đã làm liên lụy Tô Tú, nên cả nhà đều ghét bỏ nàng, nhất thời có chút luống cuống.
Trước kia, việc ăn uống ngủ nghỉ của nàng đều có bọn họ chăm sóc tỉ mỉ, có thể nói là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, cho nên hôm nay đến cởi bộ đồng phục dính bẩn cũng không thành thạo. Nàng chật vật bỏ nút áo, mặc bộ quần áo hàng ngày vắt trên bình phong, thế nhưng vạt áo đều thắt xiên xiên vẹo vẹo, tà áo cũng lệch.
Nàng ra ngoài sân, đi tới bên cạnh giếng nhỏ, thử kéo ròng rọc như từng nhìn trước đó, lôi liễn trái cây trong giếng lên. Vì nước giếng mát, trái cây không bị héo. Nhược Ngu cầm mấy trái dưa ngọt đưa đến mũi, ngửi mùi thơm dưới lớp vỏ xanh biếc. Nàng còn muốn rửa dưa, nhưng một tay giữ không nổi, khiến cái gàu nước bị rơi. Vì vậy, nàng cầm hai trái dưa vào phòng, vạt áo xộc xệch khiến nàng vài lần suýt đạp trúng ngã chổng vó.
Đem dưa ngọt cho vào chậu rửa mặt kỳ cọ, Nhược Ngu quen đường quen nẻo bò lên giường Trữ Kình Phong đang nằm, vẻ mặt lấy lòng mang dưa đưa đến bên miệng hắn: “Trữ ca ca, ăn dưa. ”
Tư Mã đại nhân khép hờ mắt, thiếu chút nữa ngủ thiếp đi. Là do mình cũng nghĩ quẩn, cưới một nữ nhân suốt ngày khiến bản thân lo lắng. Mới có nửa ngày, thế mà có thể ngang nhiên xông đến chỗ Tam công chúa được hoàng hậu nuông chiều, cầm hai con chuột đồ chơi khiến hội thơ đang tốt đẹp, trở nên náo loạn người ngã ngựa đổ. Trong một khắc đó, Trữ Kình Phong rất muốn đi vào trong mộng, xuống hoàng tuyền gặp mặt nhạc phụ đại nhân một lần, cố gắng lãnh giáo lão nhân gia chút biện pháp giáo dưỡng bé con thành đại gia khuê tú cử chỉ khéo léo có chừng có mực trước kia.
Đang lúc mơ màng, lại thấy người chuyên gây họa vụng về đổi quần áo, tự mình dùng nước rửa mặt làm sạch dưa đi lấy lòng hắn. Mở hờ mắt, nhìn người ngây thơ đáng yêu nằm trong ngực, lửa giận liền từ từ tan biến. Nhưng mà lần này nàng cả gan làm loạn, nếu không lập được quy củ còn không biết nàng lại gây họa gì tiếp, lập tức hắn đanh mặt hỏi: “Nói nghe thử, hôm nay sai ở đâu. ”
Nhược Ngu không dám ăn dưa, chỉ có thể đưa đầu lưỡi liếm lếm, sau đó nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nếu có thể vặn dây cót chặt hơn, con chuột sẽ chạy xa hơn, như vậy Nhược Ngu có thể không lại gần chỗ đó, chạy trốn nhanh hơn thì sẽ không bị tóm…”
Kiểu ngôn từ toàn tính kỹ thuật thế này cũng không đả động đến ý chí sắt đá của Tư Mã đại nhân. Trữ Kình Phong bật ngồi dậy, thuận lợi nhấc nàng đặt lên đùi mình: “Hôm nay phạt chưa đủ sao? Có cần gọi bọn họ tới ăn đòn tiếp không?”
Nhược Ngu vốn tưởng mình vừa qua được một kiếp, không nghĩ tới bản thân tự mình rửa dưa đưa đến, lại ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, thế mà hắn vẫn lật lại nợ cũ, rất không quân tử. Khó trách phu tử lại dạy: “Quân tử hành động là vì mục đích tu dưỡng bản thân, tiểu nhân hành động vì vinh hoa phú quý, tiếng khen của người khác. ” (*) Chỉ có tiểu nhân bị thánh nhân xem thường mới có thể một mực trách móc nặng nề người khác.
Tuy rằng không phục, nhưng nàng không dám biểu lộ ra. Hiện tại, ‘ba sợ’ trong lòng Nhược Ngu đã đổi vị trí, ‘sợ Trữ ca ca’ đã thành công vượt qua ‘sợ đói’ bước lên vị trí quán quân.
“Hôm nay, nếu ta đến muộn một chút, nàng sẽ chịu nhục trên tay người khác. Nàng cho là ai cũng cưng chiều nàng giống ta? Nếu không thích người nào thì cứ nói với ta một tiếng, đến lúc đó nào có chỉ đơn giản vẩy mực lên người, ta sẽ thay nàng làm mấy ả đẹp mặt, há lại làm nhục thân phận Tư Mã phu nhân của nàng, chui qua lỗ hổng giống chó…”
Long Hương vì lo lắng nhị tiểu thư bị phạt, một mực ngồi canh ngoài cửa sổ ở hành lang, nên tất nhiên nghe rõ lời Tư Mã đại nhân. Dù là Long Hương, nghe xong lời này cũng đều cảm thấy Tư Mã đại nhân đang ngụy biện, nói thế này là giống ai ta?
Long Hương nhớ tới các phu nhân không rành lý lẽ ở hậu viện khi dạy đứa con trai không nên thân sẽ dặn dò: “Đánh nhau với bạn tuyệt đối không nên tự mình động thủ, con đánh không lại sẽ bị thiệt, về nhà nói với mẹ, mẹ giúp con đánh kẻ đó. ” Luôn cho rằng chỉ có đám nữ nhân ngốc nghếch vì quá cưng chiều con mới nói ra được câu ấy, thế nhưng không ngờ đường đường là Tư Mã của Đại Sở cũng ở hậu viện dặn phu nhân nhà mình như vậy. Long Hương cảm thấy Trữ Tư Mã lo lắng là thừa: Quỷ Kiến Sầu tướng quân hiển hách cả Đại Sở, tâm địa lại méo mó, phu nhân của hắn ai dám trêu chọc?
Khụ, Lý lão gia trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ không an tâm, con gái thứ hai mà ông tự mình dạy thành đoan trang tao nhã chỉ sợ sẽ bị Tư Mã đại nhân nuông chiều sinh hư.
Trong phòng, Tư Mã phu nhân cũng biết điều, nàng biết Trữ Kình Phong lúc không nói câu nào là đáng sợ nhất (*), nhưng nếu đã mở máy hát dạy dỗ người khác thì đó là trời quang mây tạnh, không có gì đáng sợ. Cho nên, nàng ngồi trên đùi Trữ Kình Phong, ngón tay nhàm chán vuốt ve hầu kết của hắn, thầm nghĩ: “Thật giống trái mận. ” Nghĩ như vậy nàng liền cắn một cái không nặng không nhẹ lên cổ hắn.
Trữ kình Phong rên một tiếng, tay vuốt ve cô gái mềm mại trong ngực nghĩ: “Bây giờ còn dám chủ động trêu chọc hắn ư?”
(*)thực ra là chẳng có gì giải thích đâu, Ếch chỉ thấy câu này của Nhược Ngu bình anh Trữ làm Ếch nhớ tới câu ‘ra đường sợ nhất công nông, về nhà sợ nhất vợ không nói gì’ *cười lăn lộn*. Anh Trữ super cute, lại còn dặn Nhược Ngu sau này ai bắt nạt thì về mách ảnh, ảnh sợ chị không đánh lại người khác))