Thầy Phương mau chóng cầm hộp thuốc về, La Vực nhận hộp, lấy bông và thuốc nước ra, khẽ chọc chọc mặt Hiểu Quả, “Nhắm mắt lại.”
Hiểu Quả ngoan ngoãn nghe theo.
Cậu bị thương không nặng, mí mắt chỉ hơi rách da, cộng thêm bị nước trái cây bắn vào mắt mà thôi.
La Vực xoa xoa vết thương cho cậu, dù y đã cố gắng nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng Hiểu Quả vẫn khó chịu chớp chớp hàng mi.
La Vực hỏi, “Cậu biết người kia không?”
Hiểu Quả ngửa mặt, ở khoảng cách gần La Vực có thể nhìn thấy tơ máu đỏ hồng tràn khắp mắt cậu. Hiểu Quả chớp mắt, giống như đang cố gắng nhớ lại, lát sau, cậu lắc đầu.
La Vực cười, “Cậu không biết người ta, vậy còn túm người ta không buông làm gì? Thấy hắn ta đẹp sao?”
Hiểu Quả nghĩ tới người kia, hiếm có nhăn mũi lại.
“Không… có đẹp.”
La Vực rất hiếm khi thấy biểu cảm chán ghét trên mặt Hiểu Quả, tuy cảm xúc này rất nhẹ, nhưng thực sự đã xuất hiện, khiến La Vực vô cùng ngạc nhiên, y chăm chú nhìn cậu hồi lâu.
“Vậy cậu thấy ai đẹp?” Y vừa hỏi vừa bôi thuốc mỡ tiêu viêm lên vết thương của Hiểu Quả.
Nói chuyện với La Vực làm tinh thần vốn ỉu xìu của Hiểu Quả nhoáy cái vui lên, cậu nâng giọng trả lời, “Rồng bay!”
Đó là nhân vật chính trong bộ phim Hiểu Quả liên tục xem suốt mấy ngày nay, La Vực biết cậu rất sùng bái nó.
“Còn ai nữa?” La Vực thuận miệng hỏi.
“Chim xanh, chim đỏ.”
Đây là hai con vẹt trong bộ xếp hình gần đây nhất mà hai người mới hoàn thành, giờ đã được lồng trong khung kính treo trên tường cạnh cầu thang, Hiểu Quả cũng rất thích nó, ngày nào cũng mất một lúc lâu để đứng đó ngắm tranh.
“Vậy sao….” La Vực đổi một miếng bông khác.
“La Vực!”
“Ừ.” La Vực nghĩ Hiểu Quả đang gọi mình, liền theo phản xạ đáp một câu.
La Vực lớn hơn Hiểu Quả khá nhiều tuổi, nhưng y không để cậu gọi mình là anh, người khác gọi thì nghe có vẻ vô cùng thân thiết, mà nếu là Hiểu Quả… La Vực lại không thích thế. Cho nên ngày thường Hiểu Quả cứ gọi thẳng tên La Vực, rất tự nhiên, giống như quan hệ của bọn họ —- bạn tốt của nhau. Vậy nhưng bây giờ La Vực đợi một lúc vẫn không thấy Hiểu Quả nói tiếp, thế nên y mới biết đối phương không phải gọi tên y, mà đang trả lời câu hỏi ban nãy.
La Vực hơi ngừng động tác, nhìn Hiểu Quả, “Cậu nói gì cơ?”
Hiểu Quả không trả lời.
La Vực lại hỏi, “Cậu nói tôi làm sao? Hử?”
Hiểu Quả nở nụ cười, đầu xoay trái xoay phải, hai tay cũng rụt lại, nhất quyết không nhìn La Vực.
La Vực một tay kìm cậu lại, không cho cậu né tránh. Y khẽ kéo vành tai Hiểu Quả, muốn nhìn mặt cậu. Hiểu Quả tránh không được, ấy vậy mà còn trốn trong ngực La Vực, thẹn thùng vùi vào lòng y không chịu ngẩng đầu.
Thẩm mỹ của Hiểu Quả luôn rất đặc biệt, La Vực không ngờ cậu sẽ nghĩ như vậy. Y đưa hộp thuốc lại cho thầy Phương, dùng một tay rảnh thuận thế ôm lấy đối phương.
Kề gần sát gần khiến La Vực có thể ngửi được mùi tiêu độc thoang thoảng trên người Hiểu Quả. La Vực mặc bộ quần áo ở nhà nhạt màu, thuốc kia có màu, chẳng mấy chốc đã dính vào ngực áo của y. Dù vậy, La Vực vẫn làm như không nhận ra, một tay ôm thắt lưng cậu, một tay vuốt tóc sau gáy cậu.
“Hôm nay có người bắt nạt cậu đúng không?” La Vực bỗng hỏi.
Cái đầu trong ngực y hơi ngừng lại, rồi thành thật gật gật.
“Hiểu Quả không thích bọn họ sao?”
Mắt Hiểu Quả vẫn còn hơi khó chịu, nghĩ tới mấy người cậu gặp hôm nay, Hiểu Quả “Ừ” một tiếng.
“Công việc ở vườn trái cây có phải rất mệt không?”
Hiểu Quả tiếp tục gật đầu, hồi trước thì không, nhưng dạo này có hơi mệt.
Cuối cùng, La Vực nói, “Vậy về sau không đi làm nữa được không? Cậu ở nhà mỗi ngày, chúng ta cùng chơi với nhau, ăn thật nhiều món ăn ngon.”
Cái đầu trong ngực không động đậy. Một lát sau, Hiểu Quả ngẩng đầu, tóc mái lòa xòa phủ trên trán cậu, ánh mắt nghi hoặc ngước lên nhìn La Vực.
La Vực giải thích, “Hiểu Quả không thích người trong đó, hơn nữa làm việc còn không được vui. Tôi không thích thấy cậu không vui.”
Hiểu Quả chớp mắt, “Tôi… Không…” Cậu vốn định nói mình không phải là không vui, nhưng vừa rồi quả thật cậu đã không vui. Thế là Hiểu Quả đành nói, “Tôi có, thích, đi làm. Tôi thích đi làm…”
Mọi người trong vườn trái cây đối xử với cậu tốt lắm, Hiểu Quả rất vui, những ngày làm việc ở đây dường như là toàn bộ cuộc sống của cậu.
“Vậy à?” La Vực không hiểu, “Nếu lại gặp mấy người hôm nay thì sao?”
“Ưm… Ưm…”
Hiểu Quả lộ vẻ hao tâm tổn trí, à ừm một lúc vẫn không biết làm sao.
La Vực chải vuốt từng sợi tóc cậu, sau đó kéo điện thoại treo trước ngực cậu lên.
“Tôi đã dạy cậu rồi, cậu quên sao?”
Hiểu Quả nhìn cái máy bẹp bẹp này, đầu lóe lên, “Gọi điện thoại!”
“Gọi cho ai?” La Vực hỏi tiếp.
“Anh!” Hiểu Quả bật thốt.
La Vực vừa lòng, y vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào mi tâm Hiểu Quả, “Lần này phải khắc sâu vào đầu, nếu lần sau còn bị bắt nạt, Hiểu Quả sẽ không được đến vườn trái cây nữa đâu.”
Hiểu Quả vừa nghe, miệng tức thì phồng ra, “Không muốn… Không được đến, vườn trái cây.”
La Vực nhéo nhéo tai cậu, “Vậy cậu cười một cái đi?”
Hiểu Quả run lên, cậu cố gắng điều chỉnh khuôn mặt nửa buổi, rốt cuộc cũng rặn ra được một nụ cười kì quái, lông mày xịu xuống, khóe miệng lại cong lên, đã vậy hai mắt còn đầy lo lắng, làm La Vực nhìn thấy buồn cười không thôi.
“Được rồi, bây giờ vẫn cho cậu đi mà.” La Vực vừa nói vừa hồi tưởng lại vẻ mặt dở khóc dở cười của Hiểu Quả ban nãy, coi bộ có vẻ thực sự buồn cười không chịu nổi.
Hiểu Quả thấy La Vực vẫn cười, cậu dễ dàng bị cảm xúc của đối phương lôi kéo, vậy là cũng bật cười khanh khách.
La Vực nghe tiếng cười chân thật của cậu, y rút lại ý cười, một lần nữa nửa ôm cậu ngồi bên cạnh mình, nghiêm túc nói, “Cậu xem, cả tôi và cậu đều vui, thật tốt…”
“Vui, Hiểu Quả rất vui!” Hiểu Quả giơ tay lên, “La Vực cũng, vui!”
***
Quản lý Vương đã cho Hiểu Quả nghỉ ngơi vài ngày, vậy thì La Vực khỏi cần khách khí. Mặc dù ngày nào Hiểu Quả cũng ngủ sớm, buổi trưa còn ngủ thêm một giấc ngắn, thế nhưng cậu đã mệt mỏi nhiều ngày, rất cần một giấc ngủ tử tế.
Khu biệt thự cách khu vực dành cho khách thăm quan khá xa, vì vậy nơi này vô cùng thanh tĩnh, chỉ có tiếng chim hót líu lo như ở thế ngoại đào nguyên. Thế mà hôm nay, từ sáng sớm La Vực đã bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức.
Thực ra tiếng ồn đó không lớn, biệt thự còn cách âm tốt, Hiểu Quả nằm bên cạnh y vẫn ngủ say sưa, nhưng La Vực vốn ngủ không sâu, vì thế tiếng động này cũng đủ đánh thức y rồi. La Vực kéo một góc rèm nhìn ra bên ngoài một lát, sau đó thay quần áo xuống lầu.
Phương Tỉ vừa thấy La Vực liền biết nguyên nhân, hắn vội nói, “Hôm nay có một hộ gia đình mới chuyển tới bên cạnh, họ đang chuyển đồ vào.”
La Vực ngẩng đầu nhìn chân trời, “Mặc dù phiền phức, nhưng cũng không làm tiết trời chuyển xấu.” Nói xong, y chống gậy tự mình ra ngoài.
Phương Tỉ sửng sốt, muốn theo sau La Vực, lại bị y ngăn cản.
“Tôi không đi xa, chỉ ra cửa thôi.”
La Vực đúng là không đi xa, y ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây long não mới được chuyển sang phía đối diện. Mặt trời tháng mười hai còn chưa hoàn toàn xuyên qua màn mây dày đặc, từng cơn gió mát lạnh khẽ thổi, thoải mái dễ chịu.
Chỉ tiếc, La Vực còn chưa kịp thưởng thức phong cảnh nơi xa, tiếng người phía trước đã càng thêm ồn ào, bốn phía trống trải, khiến tiếng bọn họ truyền đến cực kì rõ ràng.
“Hừ, mệt muốn chết, sao phải dậy sớm thế chứ, năm giờ đã phải đi rồi, tới đây cũng mới hơn bảy giờ.” Giọng một cô gái vang lên.
“Lệ Lệ, em cố nhịn một chút, ở đây cảnh sắc đẹp như vậy, coi như tới du lịch.” Một người đàn ông ôn nhu an ủi cô gái.
“Hai hôm trước vừa đến rồi còn gì, đã thế còn đụng phải thằng ngu nữa chứ, em chẳng thấy chỗ này tuyệt như mấy người nói, toàn cây là cây, tối có mà bị dọa chết.”
“Con bé này, càng ngày càng ăn nói không suy nghĩ!” Lại một giọng nữ ngăn cản cô gái, “Em có biết nhà này khó đặt thế nào không? Chị đã phải móc nối bao nhiêu quan hệ mới xin cho ba vào đây ở được. Lần trước em gây sự, nghe giọng điệu của quản lý Vương chị còn tưởng việc đã không thành! May mà cuối cùng có chú Hoàng giúp đỡ chúng ta.”
Lệ Lệ bị mắng không thấy nói gì, giọng nam kia lại vội vã khuyên, “Tiểu Dung đừng nóng, cuối cùng việc vẫn thành mà.”
“Tuy việc vẫn thành, nhưng chúng ta cũng không được ở lại lâu, ông chủ Hoàng phải nói mãi quản lý ở đây mới cho chúng ta vào ở nửa tháng. Em vốn tính đi tìm một nơi khác, nhưng hôm nay tới đây dạo một vòng thì nhận ra chỗ này điều kiện rất tốt, chưa kể có cả hộ lý và bác sĩ dinh dưỡng, nếu ở đây chắc chắn ba sẽ được tĩnh dưỡng tốt hơn.”
Tiểu Dung thở dài, nói tiếp.
“Kim Vi, phó viện trưởng của anh nói thế nào? Lần trước anh hỏi ông ấy nói biết tổng giám đốc ở đây mà?”
“Đúng vậy, ông ấy… ông ấy nói sẽ hỏi thử xem sao.” Kim Vi cười gượng, “Em biết đấy, dạo này anh vừa ra ngoài ăn mấy bữa cơm với bọn họ, còn có mấy hạng mục của công ty nữa, sao có thể mặt dày đi hỏi thêm chuyện này.”
Mọi người không phải đồ ngốc, nói thế này mà không thấy có gì thay đổi, ắt phải tự hiểu là đối phương không xử lý được, hoặc có cách cũng không muốn giúp.
“Vậy thì tìm chú Hoàng giúp đi, có cái gì đâu chứ.” Lệ Lệ chen mồm, “Chúng ta đi cả đường có thấy bóng ma nào đâu, không ai thèm ở đây đâu.”
“Chú Hoàng của em bận như thế, làm gì có thời gian đi giúp chúng ta, hơn nữa hộ khách ở đây đâu phải người em muốn thấy là thấy được… Haiz… Em cái con nhỏ này sao lại đi hái quả lung tung cơ chứ, chị dặn dò với em cái gì em đều quên sạch.”
“Sao chị cứ mắng em thế, chị phiền phức quá đấy!”
Sau đó, một loạt tiếng chân bùm bụp từ xa dần tới gần.
Lệ Lệ chợt thấy một người đàn ông ngồi dưới tàng cây cách đó không xa. Y đang nhìn đằng trước, bỗng cảm giác được có bó hoa rơi cạnh chân mình, liền tùy ý cúi đầu, nhặt hoa lên.
La Vực quay bó hoa một vòng, vươn tay đưa nó cho nữ sinh đứng đầu bên kia.
“Của em sao?” La Vực cười hỏi.
Nữ sinh ngơ ngác, nhận lấy bó hoa.
La Vực tiếc nuối nói, “Hoa bị ngắt sẽ không đẹp nữa, cũng giống như em.”
Câu này nghe ra có gì đó bất thường, nhưng Lệ Lệ chỉ nghĩ y khen cô ta đẹp như hoa, thế là mặt cô ta đỏ lên, cười lùi về sau đôi bước.
Lệ Lệ thẹn thùng hỏi, “Anh sống ở đây sao?”
La Vực gật đầu, “Còn em?”
Lệ Lệ cong mắt, “Hôm nay ba em mới chuyển đến đây, kia kìa, là căn nhà đó đó.” Cô ta chỉ phía sau, ở cửa vẫn có mấy người khuân vác đồ đi qua đi lại. Lệ Lệ nhìn La Vực, ngượng ngùng hỏi, “Vậy anh… Đã ở đây bao lâu rồi?”
La Vực nghĩ nghĩ, “Không lâu, khoảng ba bốn tháng.”
Lệ Lệ đang định hỏi tiếp, chị gái và anh rể cô ta đã tới gần.
Hai người bọn họ cũng nghe được đoạn đối thoại của La Vực và Lệ Lệ. Tiểu Dung và Kim Vi liếc nhau, sau đó Tiểu Dung kéo Lệ Lệ còn chưa muốn rời đi đi trước.
Kim Vi ở lại cười cười ngồi xuống bên cạnh La Vực. Thực ra bọn họ không có mục đích gì, chẳng qua muốn hỏi bóng gió tình huống vườn sinh thái mà thôi.
Để tỏ vẻ thân thiện, Kim Vi rút bao thuốc lá mời La Vực.
La Vực nhận thuốc, nhìn đối phương ân cần châm lửa cho mình, y mới như nhớ ra chuyện gì, “Tôi quên mất, ở đây không được hút thuốc, trên đường có cameras theo dõi, hút một điếu bị phạt từng này.” Y vươn năm ngón tay, đảo qua đảo lại.
Kim Vi ngẩng đầu, xấu hổ dụi tắt hai điếu thuốc.
“Tôi không chú ý, xin lỗi.”
La Vực chỉ mỉm cười.
Kim Vi cố gắng tìm đề tài trò chuyện với đối phương, tuy người đàn ông trước mặt chỉ đáp câu một, song dựa theo cách nói chuyện của y, Kim Vi biết người này nhất định có xuất thân không tồi.
Hỏi không được thông tin gì, Kim Vi đành giới thiệu thân phận, rút danh thiếp đưa cho La Vực.
La Vực liếc mắt, “Sở nghiên cứu sinh vật của viện khoa học thành phố A? Kim tiên sinh giỏi nhỉ.”
Kim Vi vội nói lời khiêm tốn, “Đâu có đâu có, tôi chỉ làm vài nghiên cứu khoa học nho nhỏ mà thôi, ngoài ra chúng tôi cũng giúp đỡ nghiên cứu và phát triển một số dự án với các xí nghiệp, nếu ngài có nhu cầu, sau này chúng ta có thể cùng hợp tác.”
La Vực gật đầu, nhưng y không nhận danh thiếp, nhìn sang biệt thự bên kia, nói, “Vừa rồi hẳn là vợ của ngài phải không? Kim tiên sinh có sự nghiệp thành công, gia đình còn hạnh phúc mỹ mãn, quả là khiến người ta hâm mộ.”
Kim Vi sửng sốt, miệng vẫn nói, “Ha ha, đâu có đâu có, có một số việc cũng không được thuận lợi, ngài xem ba của vợ tôi bây giờ…”
Hắn đang định chuyển đề tài tới việc ba vợ mình bị bệnh, La Vực lại cắt lời hắn.
“Đúng như anh nói, có một số việc, thật đúng là không thể tốt lên được, anh nhìn tôi xem, đang yên đang lành lại bị bệnh, quả là nhân sinh vô thường. Không khéo tới ngày nào đó, tự nhiên ta lại bị ngã một cú, sau đó… không dậy nổi nữa. Anh thấy tôi nói có phải không, Kim tiên sinh?”
Kim Vi không rõ ý đối phương, hắn chỉ cảm thấy rõ ràng là La Vực đang cười, nhưng lại ẩn ẩn cảm giác sắc lạnh mơ hồ, khó hiểu tới mức quỷ dị. Hắn định hỏi lại, đã thấy La Vực đứng dậy.
La Vực lành lạnh quét qua tấm danh thiếp đối phương đang kẹp trong tay, cười nâng quải trượng về phía trước, vừa đi vừa nói, “Dạo này tôi có hơi bận, tạm thời không có thời gian làm thân hơn với Kim tiên sinh, tuy nhiên anh hãy nhớ kỹ. Chờ tôi rảnh rồi, chúng ta sẽ có rất nhiều chuyện cần ‘cẩn thận’ tính toán với nhau, không vội, anh cứ chờ xem.”
Nói xong, La Vực thong thả đi về biệt thự của mình dưới ánh mắt mờ mịt của Kim Vi, chỉ để lại một câu “Chờ xem” chầm chậm bay theo gió…