Điều này làm Hiểu Quả bị bỏ lại có chút vô thố không biết làm sao, huống chi gần đây cậu bám La Vực như thế, khác biệt trước sau khiến Hiểu Quả có cảm giác chênh lệch không nhỏ.
Phương Tỉ theo La Vực lâu ngày coi như cũng biết cách giải quyết, mỗi khi Hiểu Quả muốn tìm y, Phương Tỉ sẽ dẫn cậu lên lầu nhìn, cách thư phòng, hoặc cách phòng ngủ, nói cho cậu biết La Vực đang bận bên trong, hoặc đang nghỉ ngơi, để Hiểu Quả không quấy rầy y nữa.
Hiểu Quả ngoan như vậy, hiển nhiên sẽ không tranh cãi ầm ĩ. Cậu luôn lắng nghe lời trấn an của thầy Phương, phối hợp gật đầu, rồi để một lúc sau, cậu sẽ cẩn thận hỏi “La Vực…đã tỉnh chưa?” “La Vực hết bận chưa?”
Kết quả thường sẽ khiến Hiểu Quả thất vọng.
Mặc dù may mắn là buổi tối hai người vẫn ngủ chung, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Vì thế mà Hiểu Quả bỗng trở nên ham ngủ, vừa ăn cơm tối xong là đã mong ngóng bao giờ mới có thể lên giường ngủ.
Hôm nay, vất vả lắm La Vực mới có ít thời gian, y vốn đồng ý chiều sẽ cùng Hiểu Quả xem phim hoạt hình, nào ngờ, Hiểu Quả một mình ngồi trong phòng giải trí chờ thật lâu, lại vẫn không đợi được người tới.
Thầy Phương tự thấy cái cớ mình dùng lung tung chẳng ra sao, nhìn ánh mắt tha thiết của Hiểu Quả, hắn chợt thấy chột dạ, đứng dậy nói đi lấy hoa quả cho cậu ăn.
Hắn đi xuống lầu dạo một phòng, từ phòng khách nhìn qua kính thủy tinh thấy La Vực nhàn nhã bước qua, đi đến vườn hoa hải đường xa xa. Nhìn dáng vẻ kia, hẳn y đang thích thú ngắm hoa lắm.
Phương Tỉ nhìn một lát, đôi mắt to đầy thiết tha mong mỏi của Hiểu Quả bỗng hiện lên trong đầu hắn, thầy Phương ngẩn ra, tới khi hoàn hồn liền nghĩ mình hồ đồ, vội vàng xoay người lên lầu.
Lúc đẩy cửa phòng giải trí, Phương Tỉ sửng sốt.
Hắn thấy Hiểu Quả đang tập trung nhìn màn hình lớn trước mặt. Trên màn hình chẳng phải phim hoạt hình, mà là một bộ phim gia đình tình cảm mãnh liệt. Nữ diễn viên đang khóc nức nở, vừa khóc vừa thét gào hận nam diễn viên. Nam diễn viên lo lắng không thôi, bước nhanh tới ôm lấy đối phương, vừa khuyên vừa dỗ nữ diễn viên đừng giận nữa, vừa dứt khoát hôn lên môi cô.
Dùng màn hình to bằng nửa bức tường xem cảnh tượng này, cộng thêm dàn âm thanh siêu khỏe đằng sau, lực tác động mạnh thế nào hẳn cũng có thể đoán được.
Thầy Phương vội vàng chạy đến giành lấy điều khiển từ xa rồi tắt tivi. Đợi đến khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Hiểu Quả, Phương Tỉ mới thấy mình có hơi quá khẩn trương.
Đầu tiên là bởi Hiểu Quả căn bản không hiểu chuyện này, hơn nữa, cho dù cậu có muốn xem mấy thứ này, Phương Tỉ cũng không cần nhạy cảm như thế, Hiểu Quả đã là người lớn, dù tâm lý có vấn đề, nhưng đất nước không hề có quy định cấm những người chậm phát triển được kết hôn sinh con, thật không biết là hắn đang nghĩ cái gì?
Thầy Phương ho khan, xấu hổ giải thích, “Cái này xấu hổ lắm, chúng ta xem cái khác. Ừm… Tôi mang cho cậu đồ ăn ngon, nhưng cậu không được ăn nhiều, lát La tiên sinh bận xong là có thể ăn cơm tối rồi.”
Hiểu Quả cũng chỉ vô tình mở đến kênh kia, chưa kịp cẩn thận nghĩ lại xem mình mới nhìn thấy cái gì, nghe Phương Tỉ nhắc đến La Vực, cậu đã lập tức chuyển sự chú ý.
“Ăn cơm tối!”
Oa, ăn cơm tối xong là được đi ngủ rồi!
***
Tới bữa tối, cuối cùng La Vực cũng xuất hiện. Không có mấy người nhà họ La, cả phòng khách to rộng có vẻ hơi trống trải, La Vực và Hiểu Quả chiếm một góc bàn lớn, thức ăn vẫn nhiều y như cũ, đa số đều là những món Hiểu Quả thích ăn. Trong đó có món cầu tôm tẩm dừa, tôm tươi ngon được bóc sạch vỏ, tẩm ướp gia vị rồi băm nhỏ viên thành quả cầu thả vào dầu chiên vàng óng, sau cùng còn được lăn qua một lớp cơm dừa thơm lừng, màu sắc lẫn hương thơm đều khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Hiểu Quả cắn một miếng xong, lập tức lộ vẻ kinh hỉ, cậu tỏ vẻ với La Vực rằng món này rất ngon, muốn y nếm thử một chút. Đáng tiếc Hiểu Quả dùng đũa quá kém, bình thường chỉ toàn dùng thìa, cậu có thể miễn cưỡng gắp được những miếng không quá nặng, nhưng cầu tôm tròn tròn trơn trượt quả có hơi khó khăn với cậu.
La Vực nghe Hiểu Quả lẩm bẩm một mình gắng sức cầm bát gắp, rốt cuộc cũng liếc cậu một cái, chỉ là cái nhìn này không hề ôn hòa như trước kia. La Vực hiếm có nghiêm túc nói: “Lúc ăn cơm phải im lặng.”
Cô giáo ở trạm tình thương đã từng dạy như vậy, trước kia Hiểu Quả cũng chú ý việc này, nhưng từ khi ở cùng La Vực, La Vực chưa từng yêu cầu cậu thế, trước kia hai người thậm chí còn vừa ăn vừa trò chuyện kia mà.
Song có La Vực nhắc nhở, Hiểu Quả lập tức nghe lời, ngừng lại. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa Hiểu Quả quên luôn ý định chia sẻ đồ ngon với La Vực, chẳng bao lâu sau, cậu lại chậm rãi dùng đũa chọc cầu tôm, nhưng lần này cậu chọc rất nhẹ, làm công việc càng trở nên khó khăn hơn. Biểu tình trên mặt Hiểu Quả cũng vì vậy mà ngày càng rối rắm, như thể có thể tự tiếp thêm sức lực cho bản thân.
La Vực chỉ thấy quả cầu tôm kia cứ nhoắng lên nhoắng xuống trong bát. Hiểu Quả thực sự rất kiên nhẫn, hoặc có lẽ trong lòng cậu sốt ruột lắm, đáng tiếc lại chẳng làm chi được. Ước chừng khoảng nửa bữa cơm, Hiểu Quả cứ mải miết đấu tranh với cầu tôm, mãi đến khi La Vực sắp ăn xong, trong bát y bỗng lăn tới một quả cầu tôm.
La Vực nhìn vật thể bị chọc te tua, đưa mắt nhìn Hiểu Quả.
Rốt cuộc cũng gắp thành công, vì vậy mà trên mặt Hiểu Quả lấp đầy nụ cười phấn khích, nhưng cậu vẫn nhớ La Vực mới nhắc lúc ăn phải im lặng, cho nên Hiểu Quả gắng đè giọng thấp thật thấp.
“Ăn, ngon lắm…” Hiểu Quả thành tâm đề cử.
La Vực chỉ nhìn cậu, không nhúc nhích.
Hiểu Quả tưởng y hoài nghi hương vị của cầu tôm, liền vội vàng tìm trong bát. Giờ cậu đã nắm bắt được cách, cắm thẳng đũa vào tôm một phát chuẩn xác, sau đó bỏ vào miệng như muốn ăn cho La Vực xem. Không may, lúc cắn cậu không căn chuẩn, đầu đũa cắm vào trong, răng cắn thẳng vào đũa kim loại cứng rắn, phát lên một tiếng cạch thật to.
Hiểu Quả tức thì há to miệng ngốc tại chỗ.
La Vực nghe tiếng liền biết Hiểu Quả cắn bao nhiêu lực. Y chậm rãi buông bát, dùng khăn ăn lau miệng, rồi mới vươn tay về phía cậu.
Cằm Hiểu Quả bị La Vực kéo tới trước mặt y. La Vực giữ cằm Hiểu Quả để cậu há miệng, nhìn khoang miệng bị chiếc đũa không cẩn thận chọc vào. Miệng Hiểu Quả bị rách một vết to, máu đỏ sẫm đã bắt đầu chảy ra.
La Vực nhàn nhạt hỏi, “Đau không?”
Đương nhiên là Hiểu Quả đau rồi, đầu lưỡi cậu cuộn cuộn trong miệng, muốn liếm vết rách kia, nhưng lại bị La Vực nắm cằm không động đậy được, đành phải đáng thương chớp mắt mấy cái.
“Thủi… Thủi…” Hiểu Quả thốt lên hai từ kì lạ.
Tuy cậu nói mơ hồ, nhưng La Vực vừa nghe đã hiểu, ý của Hiểu Quả là “Thổi thổi”, giống như lần trước tay cậu bị thương, thổi thổi sẽ không đau nữa. Đây cũng là điều mà chính La Vực dạy cậu.
Ánh mắt La Vực đảo trên mặt Hiểu Quả một vòng, rồi dừng lại ở miệng cậu. Cánh môi nhạt màu đã sưng lên, máu lẫn nước bọt của cậu tích trong miệng ngày càng nhiều, cuối cùng tràn khỏi miệng cậu, lướt qua đầu ngón tay La Vực, tạo thành một vết hồng nhạt trên đó.
La Vực không hề tỏ vẻ ghét bỏ, song cũng không có ý thổi cho Hiểu Quả. Y chỉ lẳng lặng nhìn tơ máu kia, rồi nhìn miệng cậu. Ánh mắt y bình tĩnh, nhưng tia sáng nơi đáy mắt lại lấp lóe hơn ngày thường đôi phần.
Lát sau, La Vực dời mắt, lấy một chiếc khăn ăn mới lau miệng cho Hiểu Quả.
“Lấy thuốc tiêu viêm đến.” La Vực nói với dì Chu trong phòng bếp.
May mà vết thương của Hiểu Quả không quá nghiêm trọng, máu ngừng lại rồi đổ thuốc bột lên đã tốt hơn nhiều, mỗi tội miệng sưng như hai miếng xúc xích, nhìn vừa kì quặc lại vừa đáng thương.
========================================
La Vực không quở trách Hiểu Quả, cũng chẳng an ủi, cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Còn Hiểu Quả vì cố chấp chọc tôm cho La Vực suốt bữa cơm nên chỉ ăn được non nửa bát, tới tối chưa ngủ được bao lâu bụng đã kêu ọt ọt.
Nếu là trước kia khi còn ở ký túc xá, mỗi khi đói thì bánh mì nhỏ của Hiểu Quả có thể phát huy tác dụng, nhưng giờ bánh mì nhỏ của cậu đã trao đổi với đồ ăn khác của La Vực mất rồi, ngay đến hộp sắt cũng tìm không thấy nữa. Hiểu Quả khó chịu lăn trái lăn phải, bụng dán vào lưng không ngủ nổi.
Có động tĩnh như vậy bên người, La Vực sao có thể ngủ yên, thế nhưng y vẫn không nói gì, chỉ tới khi Hiểu Quả lại lộn thêm một bận, vô thức cuốn hết nửa chăn vào người, La Vực mới ấn mở đèn đầu giường.
Hiểu Quả rúc đầu vào gối, cảm giác được ánh đèn nhàn nhạt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía La Vực, mái tóc bù xù dựng trên đỉnh đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Khuôn mặt La Vực nhìn không ra cảm xúc, y hỏi Hiểu Quả, “Vì sao cậu không ngủ?”
Hiểu Quả vì sưng miệng mà nói không tròn lời, “Tôi rất muốn…Ăn cơm.”
Bụng cậu kêu lớn như thế, sao La Vực không nghe thấy được. Y bảo, “Phòng bếp dưới lầu có đồ ăn, cậu đi đi.”
Hiểu Quả vừa nghe, lập tức cao hứng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài. Nhưng vừa đi bạch bạch mấy bước, cậu đã quay trở lại. Mọi người đều đã ngủ, đại sảnh dưới lầu chìm trong bóng đen, Hiểu Quả không dám đi.
Dưới ánh mắt đầy chờ mong của Hiểu Quả, La Vực không do dự bước xuống giường, nắm tay cậu ra khỏi phòng. Tuy nhiên, La Vực không mở đèn hành lang, chỉ bước trong bóng tối dắt Hiểu Quả xuống lầu.
Bàn tay trong tay y đang nắm lại rất chặt, La Vực có thể cảm giác được nỗi sợ trong lòng Hiểu Quả, nhưng bởi vì có y ở cạnh, cho nên bước chân cậu không chút chần chờ.
Chỉ là, tới dưới lầu, La Vực lại buông Hiểu Quả ra. Y chỉ vào phòng bếp bên kia, nói, “Thấy không, trên bàn có điểm tâm, cậu có thể tới ăn.”
Trong phòng bếp mở một đèn tường nhỏ, Hiểu Quả có thể thấy mờ mờ là trên bàn có gì đó, nhưng cậu không bước đi ngay, do dự nhìn La Vực.
La Vực không dễ nói chuyện như vừa nãy, y cười bảo, “Không phải cậu đói bụng rồi sao? Mau đi ăn đi, ăn xong chúng ta sẽ lên lầu ngủ, đã muộn rồi.”
Hiểu Quả không nhúc nhích, cậu xoắn chặt hai tay vào nhau, hai mắt đầy rối rắm. Quả thực, căn nhà này đã để lại một bóng ma trong lòng cậu.
La Vực không di chuyển, vẻ mặt như thường, song cơ thể lại hơi nghiêng về phía cầu thang, như thể có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Sự tĩnh lặng xung quanh khiến tiếng bụng kêu của Hiểu Quả càng thêm rõ ràng, cậu thực sự rất đói, nhưng tình huống lúc này khiến cậu bối rối xiết bao. Do dự một lúc xong, cơn đói vẫn đánh bại sợ hãi, Hiểu Quả cẩn thận đi về phía bếp.
Thực ra đường đi có ánh sáng, nhưng ánh trăng lạnh lùng ngoài cửa sổ đan xen tạo thành từng mảng tối đen đặc, khiến không khí càng có vẻ âm u mờ tối. Hiểu Quả đi rất chậm, hai tay sợ hãi mò mẫm vật cản hai bên.
La Vực đứng đó không xa không chuyển mắt nhìn chằm chằm động tác của cậu. Khuôn mặt Hiểu Quả rõ ràng cực kì kinh hoảng, vậy mà cậu vẫn gắng kiềm chế, cố giữ bình tĩnh, dũng cảm bước trong bóng đêm khiến La Vực quan sát cậu lộ ra ánh mắt vừa thỏa mãn lại vừa kinh hỉ, như say như mê.
Mò mẫm một lúc rồi cũng tới phòng bếp, quả nhiên trên bàn bày sẵn một bát canh hạt sen. Như đã dự đoán từ trước, bát canh được đựng trong tô giữ nhiệt, lúc Hiểu Quả chạm vào canh vẫn nóng hổi thơm ngon. Chỉ tiếc sau khi trải qua một đường khảo nghiệm, Hiểu Quả chẳng còn tâm tình thưởng thức, dứt khoát hai ba miếng đã uống xong, sợ là ngay cả vị ngọt cũng chưa kịp cảm nhận.
Hiểu Quả buông bát xuống, vội vàng chạy về, vì cuống quýt mà chẳng may đá phải vật gì đó, tiếng trầm đục vang lên khiến cậu bất chấp nhào về phía La Vực.
La Vực đỡ được cậu, nhìn vẻ hoảng loạn trên gương mặt cậu, nụ cười của y trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Ăn xong rồi sao, nhanh quá.” La Vực khen ngợi.
Y dắt cậu lên lầu, vào phòng. Hiểu Quả căng thẳng giờ mới dần nguôi. Miệng cậu còn vương nước canh trong vắt.
La Vực lấy khăn tay nhẹ nhàng lau cho cậu, còn đưa cậu đi súc miệng, sau đó hai người mới nằm lại giường.
Rõ ràng Hiểu Quả mới là người ăn no, vậy mà tâm trạng của La Vực còn tốt hơn cậu, y đặt một tay ra sau gáy cậu, một tay chạm đến mái tóc mềm êm của cậu.
La Vực khẽ nói, “Như vậy không phải tốt lắm sao… Tất cả mọi người đều rất vui.”
Nghe thấy La Vực nói vui, Hiểu Quả đương nhiên cũng vui rồi.
“Phải vui.” Hiểu Quả đáp.
La Vực nhìn cậu, “Ừ, không tức giận, chỉ cần cậu như ban nãy, tôi sẽ không lại tức giận.”
Như ban nãy?
Hiểu Quả không hiểu ý La Vực, vậy là sao?
Bỗng, không biết trong đầu Hiểu Quả nhớ lại cái gì, cậu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ôm cổ La Vực, nhướn đầu qua.
La Vực chỉ thấy một bóng đen nho nhỏ nhích tới, y dựa theo trực giác tránh đi ngay trước lúc cánh môi kia chạm xuống gò má, ngay sau đó, một cảm giác mềm mềm thoáng chạm góc môi y.
Vừa ngẩng đầu, đã thấy đôi mắt cười cong cong của Hiểu Quả.
Hiểu Quả hơi chu cánh môi còn sưng, nói: “Thơm thơm sẽ, không giận nữa.”
La Vực ngẩn ra.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số cảm xúc khẽ lướt qua mắt y, vụt sáng vụt tắt, cuối cùng lưu lại thành một vệt trầm tối.