• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi La Vực vào biệt thự, tiệc sinh nhật đã kết thúc từ lâu. Y nhìn đồng hồ trong phòng khách, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến 12 giờ.

La Vực không đánh thức ai, đi thẳng lên lầu. Y cứ nghĩ sẽ thấy Hiểu Quả đang ngủ say trên giường, hoặc đang phấn khích chưa nghỉ ngơi, nào ngờ, trong phòng lại không một bóng người.

La Vực đảo mắt qua chiếc giường lộn xộn, đi vào phòng tắm tìm một vòng, vẫn không thấy Hiểu Quả đâu.

Đã muộn thế rồi, Hiểu Quả còn đi đâu?

La Vực cũng không lo lắng, lúc y vào nhà cổng lớn đã khóa, giày của Hiểu Quả cũng đặt ở cửa, chứng tỏ cậu vẫn ở trong nhà. Không thấy cậu ở đây, La Vực xoay người đi nơi khác tìm cậu.

Y đi tới thư phòng, phòng giải trí, sân phơi nắng… Tất cả những nơi Hiểu Quả hay tới đều không có kết quả. La Vực hơi suy nghĩ, cuối cùng ra ngoài sân.

Bởi vì Hiểu Quả rất thích đèn mừng năm mới, cho nên dù đã qua tết, La Vực vẫn không bảo thầy Phương gỡ đèn xuống, thậm chí còn treo thêm mấy chiếc đèn có màu sắc và hoa văn khác trong vườn. Tới tối, những chiếc đèn đủ màu sẽ tỏa sáng lấp lánh, tạo nên khung cảnh mơ màng mộng ảo. Chắc hẳn, khi yêu cầu thiết kế căn biệt thự này, La Vực chẳng hề ngờ đến chuyện này.

La Vực đi về phía hàng rào, cẩn thận tìm kiếm một lúc, cuối cùng cũng thấy bóng hình đang ngồi bên lùm cây.

La Vực đi vòng qua thân cây, liền thấy Hiểu Quả đang co hai chân trước ngực, hai tay ôm đầu gối, ngửa đầu nghiêm túc nhìn về phía cách đó không xa, cả người hơi lắc lư theo nhịp, nhìn thoáng qua hệt như một con lật đật.

“Hiểu Quả?”

La Vực khẽ gọi, nhưng không được cậu đáp lại ngay. La Vực tiến lại gần thêm một chút, đứng nhìn cậu một chặp, sau đó cũng đặt mông ngồi xuống thảm cỏ.

Hiểu Quả bị đụng một cái mới nhận ra có người tới, cậu quay đầu, thấy là La Vực, một lúc lâu sau Hiểu Quả mới cong môi cười với y.

Nụ cười đó rất ngọt ngào, nhưng La Vực vẫn phát hiện ra vấn đề. Ánh mắt Hiểu Quả nhìn y có hơi mơ hồ, tốc độ chớp mắt cũng rất chậm, cười tới nỗi miệng đã cứng đờ mà cậu vẫn không thôi.

La Vực chầm chậm áp sát mặt cậu, gần tới nỗi chóp mũi hai người đã chạm vào nhau. Y duy trì tư thế này hít thở mấy cái, cánh mũi phập phồng.

Phía sau bỗng có tiếng bước chân, hẳn là người trong nhà nghe thấy động tĩnh. Ngay sau đó, tiếng Phương Tỉ vang lên, “La tiên sinh, cậu đã về rồi.”

Phát hiện Hiểu Quả cũng ở đây, Phương Tỉ suy nghĩ một lát, kể lại chuyện tối nay.

“Xin lỗi, chúng tôi có chuẩn bị rượu trái cây cho tiệc sinh nhật tối nay, đặt trong tủ lạnh ở phòng bếp, không ngờ bị cậu bạn họ Từ kia phát hiện, lấy ra uống. Lúc đó Hiểu Quả đi cùng, hình như cũng uống một chút, là do chúng tôi sơ suất.”

La Vực ngồi thẳng người, nhìn người đang say say tỉnh tỉnh trước mặt, hỏi: “Bữa tiệc kết thúc lúc mấy giờ?”

Phương Tỉ đáp: “Lúc chín giờ. Sau khi tiễn khách, tôi đã đưa Hiểu Quả về phòng, thấy cậu ấy ngủ mới đi, không ngờ…” Không ngờ mấy tiếng sau Hiểu Quả lại lén lút bò dậy, còn bị La Vực bắt quả tang.

La Vực không trách gì, chỉ bảo: “Tôi biết rồi, anh đi ngủ đi.”

“Vâng.”

Đợi Phương Tỉ lên lầu, La Vực mới vươn hai tay chạm vào mặt Hiểu Quả, dùng sức ép hai má cậu vào nhau, miệng hỏi: “Đừng cười nữa, không thấy mỏi miệng sao?”

Hiểu Quả bị La Vực bóp má chu cả môi, cậu chậm chạp chớp mắt, để mặc La Vực tùy ý chà đạp rồi tự buông tay. Hai má đỏ hết cả lên mà Hiểu Quả vẫn chưa ngừng cười.

“Ha ha…” Hiểu Quả còn không quên cười ra tiếng.

La Vực từ bỏ, thấy Hiểu Quả lại quay đầu nhìn về phía trước, y ngồi gần hơn, hỏi: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

Hiểu Quả còn mơ mơ màng màng, người không lắc lư nữa, nhưng đầu vẫn hơi gật gù, vươn tay chỉ về phía xa xa.

La Vực hỏi: “Đèn sao?”

Hiểu Quả lắc đầu, ngón tay chỉ thấp xuống.

“Hoa? Hoa hải đường?”

Hiểu Quả vui vẻ gật đầu.

“Hiểu Quả thích hoa hải đường sao?”

Hiểu Quả cong mắt, lại gật đầu.

La Vực không hiểu: “Tại sao?”

Hiểu Quả không trả lời, mãi tới khi La Vực nhắc lại, cậu mới từ từ đáp: “La Vực…Thích.” La Vực thích, cho nên cậu cũng thích.

La Vực trầm mặc, qua chốc lát mới nói: “La Vực không thích hải đường.”

“…Ô?” Hiểu Quả nghi ngờ nghiêng đầu.

La Vực không nhìn cậu, chỉ nhìn hoa hải đường phía trước.

“Anh ta không thích.” La Vực lặp lại. “Người thích hải đường, chưa bao giờ là anh ta. Thế nhưng anh ta cũng không biết tại sao lại cứ như vậy, có lẽ do thói quen… Rõ ràng không thích, nhưng trong cuộc sống đâu đâu cũng có bóng dáng bà ấy. Thực ra mấy người đó nói đúng lắm, di truyền… Thực sự là một thứ kinh khủng, bọn họ rót những thứ hoặc xấu, hoặc tốt mà ta không thể nào đoán trước vào máu thịt ta, sau đó khiến ta cả đời này cũng không thể xóa bỏ bóng dáng họ.”

La Vực tự nói tự cười, quay đầu thấy vẻ mặt mờ mịt của Hiểu Quả, y lại chuyển sang dịu dàng, nhéo nhéo tai cậu: “Không sao, Hiểu Quả đừng lo, cậu chỉ được di truyền thứ tốt, cho nên… sẽ vẫn tiếp tục tốt.”

Hiểu Quả không hiểu lời La Vực nói, nhưng cậu có thể cảm giác được ngón tay chạm vào tai cậu của La Vực đang vô cùng lạnh lẽo, làm cậu vừa lạnh vừa buồn. Hiểu Quả nghiêng đầu muốn tránh, lại không tránh được, bèn vươn tay đẩy ra, nhưng đều bị La Vực khéo léo tránh được hết. Hiểu Quả cười khanh khách, rơi vào đường cùng đành ôm cổ La Vực, đè lên người y. Ở khoảng cách gần thật gần, La Vực có thể ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt.

“La Vực… La Vực…” Hiểu Quả hì hì kêu, lại phảng phát ý xin tha.

La Vực không ngừng tay, chỉ nheo mắt hưởng thụ Hiểu Quả dụi tới dụi lui vào hõm cổ mình, cùng với giọng nói mềm mềm của cậu.

Bỗng, La Vực nghe thấy Hiểu Quả bảo rằng: “Hiểu Quả… Tốt, La Vực cũng, tốt…”

“Sao?” Tay La Vực hơi sững lại.

Hiểu Quả lặp lại: “Hiểu Quả tốt, La Vực, cũng tốt… Hiểu Quả tốt, La Vực, cũng tốt…”

Cậu là đang trả lời cho câu “Hiểu Quả tốt” ban nãy của La Vực.

La Vực kinh ngạc nghe, tới khi hoàn hồn, y cảm giác cả người Hiểu Quả đều tựa vào người mình, đầu cậu ngả xuống bả vai y, có lẽ đã buồn ngủ lắm rồi.

La Vực ngồi không nhúc nhích, đợi tới khi tiếng lẩm bẩm của Hiểu Quả dần nhỏ đi, y đặt một tay lên hông Hiểu Quả, tay còn lại đỡ mông cậu, cứ thế bế cậu lên. Hiểu Quả liền hệt như gấu koala treo trên người La Vực.

Tuy Hiểu Quả không mập, còn thấp hơn La Vực một đoạn, mà dù sao cậu cũng là thanh niên, nếu là La Vực hồi chưa bị bệnh thì không thành vấn đề, nhưng giờ mới đi được vài bước y đã bắt đầu thở hổn hển. Tuy vậy, La Vực không thả cậu xuống, cố lấy sức bước lên cầu thang, đi vào phòng ngủ, bình yên vô sự đặt cậu xuống giường.

Ngay giây phút đặt cậu xuống, sau lưng La Vực đã ướt đẫm, hai tay mềm nhũn, cơ thể không giữ được thăng bằng ngã thẳng xuống người Hiểu Quả. Đầu hai người cụng vào nhau, phát ra một tiếng “Cộc” thật to, làm Hiểu Quả đang thiu thiu ngủ bừng tỉnh.

Thấy đôi mắt trợn tròn gần trong gang tấc của Hiểu Quả, La Vực hiếm có xấu hổ đôi chút, rồi nhịn không được bật cười. Y càng cười càng không ngừng lại được, bả vai run cả lên, thậm chí hai mắt còn ươn ướt. Mặc dù La Vực hay cười, còn cười đến là vui sướng, nhưng chưa khi nào y cười mất kiểm soát lẫn chật vật tới vậy, như thể đó là nụ cười ngàn năm một thuở phát ra từ tận đáy lòng.

Mãi một lúc sau, La Vực mới miễn cưỡng ngừng lại ý cười bất chợt, y lau mắt, sờ sờ trán Hiểu Quả, hỏi: “Đau không?”

Hiểu Quả thấy La Vực cười cũng theo phản xạ cười với y, nhưng La Vực cười lâu quá, làm Hiểu Quả cười theo mệt luôn, vẻ mặt không giữ tiếp được nữa, xìu xuống.

Nghe y nói, Hiểu Quả ngơ ngác lắc đầu, cũng xoa xoa trán La Vực, nói: “Thổi phù phù…”

La Vực phối hợp cúi đầu, thổi lên trán Hiểu Quả.

Hiểu Quả cũng thổi thổi cho y.

Hai người cứ thế thổi tới thổi lui. Cuối cùng, môi La Vực chạm vào khuôn mặt Hiểu Quả, tới mũi, rồi tới miệng, vẫn là từng chiếc hôn lướt nhẹ nhàng. Sau cái chạm môi dịu dàng, La Vực ngẩng đầu nhìn vào mắt Hiểu Quả.

“Những gì tôi nói lần trước, Hiểu Quả còn nhớ không?” La Vực không đầu không đuôi hỏi.

Hiểu Quả mở to đôi mắt mơ hồ, ngơ ngác nhìn y.

La Vực nói tiếp: “Tôi bảo cậu nghĩ, chừng nào cậu nghĩ xong thì nói cho tôi biết đó…”

Y nghĩ, nếu Hiểu Quả không nhớ, hoặc đã quên rồi cũng không sao. Bao giờ cậu nghĩ ra cũng được, y không vội. Y có thừa nhẫn nại và kiên trì với Hiểu Quả, bất luận là tới ngày tháng năm nào, y đều nguyện ý chờ.

Hiểu Quả chớp chớp mắt, có vẻ đã buồn ngủ lắm, nhưng khóe miệng cậu vẫn cố cong lên.

“Nghĩ…. Nghĩ…. Xong rồi.” Hiểu Quả ấy vậy mà mơ hồ trả lời như thế.

“Nghĩ xong cái gì?” La Vực bất ngờ, cẩn thận hỏi.

Hiểu Quả chỉ cười không nói, mãi sau, Hiểu Quả mới chầm chậm nói: “Thích….La Vực. Hiểu Quả….thích, La Vực…” Nói xong, cậu lại cười khúc khích.

“Thích sao?” La Vực hỏi tới cùng: “Còn gì nữa không?”

Hiểu Quả cười cười như đã trót quên câu tiếp theo, chợt, cậu vô tình nhìn thấy con gấu bông tình yêu mới được gỡ xuống từ bánh gato.

Hiểu Quả ngẫm nghĩ, bật thốt: “Thích, ừm… Yêu…La Vực.” Hiểu Quả ngẩng đầu thơm La Vực một cái, nhưng do vị trí của hai người, cái thơm này lại vừa khéo hóa thành nụ hôn.

Nháy mắt, La Vực nhanh chóng hiểu hết ý của Hiểu Quả, y từ từ dùng sức đáp lại Hiểu Quả, đoạt quyền chủ động.

La Vực không vội nghĩ xem liệu Hiểu Quả có thực sự hiểu hết ý nghĩa của từ này hay không, bởi y sẵn lòng dành thời gian để nghiên cứu vấn đề khó khăn này. Tựa như có cánh cửa thông với một thế giới mới, khi cánh cửa mở ra, cả hai sẽ có một khoảng thời gian dài thật dài để bước vào thế giới ấy, để dần thấu hiểu những điều tuyệt vời ẩn giấu trong đó. Đây không phải là chuyện trong chớp mắt, mà nó sẽ kéo dài thật dài, dài tới độ y cần dùng cả đời để dạy cậu, hoặc là, cùng học với cậu.

Cái hôn lần này lâu hơn từng lần thoáng chạm trước kia thật nhiều. Thoảng hoặc trong từng đợt đan xen, dây dưa giữa những cánh môi, La Vực có thể nghe thấy tiếng tim đập điên cuồng. Y không biết đó là nhịp tim của mình hay Hiểu Quả, chỉ một mực làm sâu thêm nụ hôn này. Miệng Hiểu Quả còn mềm mại, ngọt ngào hơn môi cậu, vừa mềm lại vừa nóng, thoang thoảng mùi kem đánh răng việt quất, còn xen lẫn hương rượu trái cây và bánh ngọt, khiến La Vực lưu luyến không nỡ buông. Mãi tới khi Hiểu Quả phát ra tiếng hừ khẽ, La Vực mới nhận ra mình có hơi kích động.

Y ngẩng đầu, thấy khuôn mặt Hiểu Quả đang đỏ bừng lên, môi cũng đỏ rực. Hiểu Quả mím môi, sau đó nở nụ cười với y.

La Vực thở hổn hển, nhắm mắt lại, tránh ánh mắt của cậu. Y chạm trán mình vào trán cậu, khàn giọng nói: “Đêm nay mệt rồi, cậu ngủ sớm đi.”

Hai mắt Hiểu Quả đã díu lại vào nhau. Cậu liếm liếm cánh môi đã tê dại, vừa hừ nhẹ vừa nhắm mắt, miệng vẫn không kìm được nỉ non, loáng thoáng nghe thấy toàn là tên La Vực.

Trong cơn mơ màng, Hiểu Quả cảm giác lại có thứ gì ấm ấm mềm mềm lướt trên môi cậu, rồi lại nghe một âm thanh như xa như gần.

“Tôi cũng vậy, còn nữa… Chúc mừng sinh nhật Hiểu Quả.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK