Đầu tiên phải chiết xuất hỗn độn chi khí dung nhập vào trong đan điền, sử dụng đan điền luyện hóa ra hỗn độn chân khí.
Nói thì dễ nhưng làm là một chuyện khác, hỗn độn chân khí tuy tồn tại trong cơ thể hắn nhưng không tập trung mà phân tán khắp nơi, để chiết xuất ra không hề đơn giản. Thần thức của hắn tập trung cực độ, bắt đầu cưỡng ép lưu dẫn những tia hỗn độn chi khí rải rác trên cơ thể tụ họp lại, quá trình này cần sự tỉ mỉ và vô cùng phức tạp, hỗn độn chi khí rất là mỏng manh, nếu quá cưỡng ép sẽ thành ra đứt đoạn, tiêu tán, được nhiều hơn mất.
Hai canh giờ sau Triệu Linh Tiêu mồ hôi đầy trán, sắc mặt nhăn nhó, hắn đang bước vào giai đoạn mấu chốt, chuẩn bị chiết xuất hỗn độn chi khí, từng tia chi khí tụ hợp lại xung quanh đan điền, như những mạch máu bao phủ đan điền hắn lại, từng tia hỗn độn chi khí chảy dồn về một điểm, dần lớn mạnh. Cuối cùng một luồng chi khí rốt cuộc được chiết xuất ra lượn lờ trong đan điền của hắn, Triệu Linh Tiêu vui mừng dẫn động chân khí trong cơ thể bao lấy sau đó luyện hóa nó.
Nữa ngày trôi qua, luồng hỗn độn chi khí rốt cuộc cũng luyện hóa xong, biến thành hỗn độn chân khí mênh mông trong đan điền khí hải của Triệu Linh Tiêu. Hắn đã hoàn thành xong bước đầu tiên, tiếp theo chỉ cần hấp thụ linh khí để tu luyện. Người bình thường để tu luyện chỉ có thể mở ra thập nhị nguyệt đạo chính trên cơ thể để thu lấy linh khí vào trong cơ thể để luyện hóa, còn Hỗn Độn Phệ Thiên Quyết mà hắn tu luyện thì có mở rộng toàn bộ nguyệt đạo trực tiếp hút linh khí vào với số lượng lớn, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, giống như ngày đi ngàn dặm, cửi tên lửa phi hành, hơn xa người thường. Có thể ví như người ta chỉ liếm láp được chút da lông còn hắn thì dùng ống hút một hơi hút vào.
Triệu Linh Tiêu dựa theo pháp môn tu luyện bắt đầu mở ra toàn bộ huyện đạo, thử hấp thụ linh khí. Dị biến đột ngột sảy ra, linh khí vốn dĩ hiền hòa lại biến thành một cơn lũ điên cuồng xông vào kinh mạch của hắn, hắn cảm giác kinh mạch bản thân chịu áp lực quá tải muốn nứt ra. Quá hoảng sợ hắn lập tức ngừng tu luyện, đóng lại tất cả nguyệt đạo không hấp thụ thêm linh khí nữa, kinh mạch toàn thân theo đó bắt đầu trở lại bình thường. Triệu Linh Tiêu cảm thấy sợ hãi, cảm giác lúc nãy có hơi đáng sợ, giống như phút chốc bị linh khí dìm chết vậy. Triệu Linh Tiêu cảm thấy thở không thông,cứ như vậy thì làm sao hắn tu luyện được. Tuy vừa rồi có chút sai sai, nhưng chỉ mới tu luyện một chút hắn đã cảm thấy đan điền đầy lên một phần, nếu cứ tốc độ này thì chỉ cần một canh giờ hắn sẽ đột phá lên luyện khí nhị kỳ.
Không bỏ cuộc hắn bắt đầu thử lại, vẫn như trước hắn mở ra toàn bộ nguyệt đạo trên người, tình huống không khác trước, linh khí bắt đầu ầm ầm đổ về kinh mạch của hắn. Lần này Triệu Linh Tiêu không hoảng loạn nữa mà cắn răng chịu đựng, chống lại sức ép bùng nổ từ dòng chảy linh khí, tiến vào trạng thái tu luyện.
Một canh giờ sau khí thế trên người hắn tăng cao, như thủy triều xô bờ, có thể cảm nhận được từng đợt sóng dâng lên. Đan điền đã vào trạng thái no căng, có dấu hiệu đột phá. Triệu Linh Tiêu không ngăn cản, mặc kệ linh khí không ngừng dồn nén.
•Phanh, phanh, phanh....
Rốt cuộc bình chướng không chịu nổi áp suất của linh khí ầm ầm sụp đổ, tiếng linh khí bạo kết nổ ong ong, khí lưu cuồn cuộn xoáy tròn bên trong đan điền không ngừng mở rộng nó, khí lưu còn không ngừng chảy vào trong kinh mạch của hắn điên cuồng mở rộng, cải thiện thân thể hắn không chỉ một lần.
•Phù...
Triệu Linh Tiêu thở ra một ngụm trọc khí, đôi mắt chầm chậm mở ra, khóe miệng nhếch lên. Không hổ là công pháp tu luyện thiên giai, tuy mới đầu có chút khó chịu toàn thân như bị trướng lên, kinh mạch bị dồn nén, nhưng càng về sau lại càng thoải mái, kinh mạch dần quen với mức độ ào ạt của linh khí. Với tốc độ hấp thu linh khí như vậy cộng theo thiên phú biến thái của Huyền Cổ Linh Đằng thì chuyện hắn đột chỉ là chuyện nước chảy thành sông, một canh giờ đạt đến luyện khí nhị kỳ, nếu là người bình thường thì mất một tháng cũng không có gì là lạ.
Bên trong mật thất này linh khí dồi dào, rất thích hợp cho tu luyện, hiện tại Triệu Linh Tiêu không gấp đi ra ngoài, tu vi hắn còn yếu đi ra rất dễ bị người đè đầu ức hiếp, hắn quyết định ở lại chỗ này chuyên tâm tu luyện.
Bên ngoài thế giới, ở sâu trong một thạch động, bên trong quỷ khí tràn đầy, từng bóng ma âm u, từng thân ảnh lệ quỷ lượn lờ phát ra tiếng gào thét khiếp người, nơi đây giống như là một địa ngục.
Chính giữa thạch động có một cái quan tài đá lơ lửng, bên trong tỏa ra khí tức quỷ dị.
Cộp, cộp, cộp...
Tiếng bước chân lanh lảnh vang lên, một nam nhân mảnh khảnh, mặc trường y màu trắng chậm rãi bước vào, trên tay gã xách theo hai người, tuy hai người vẫn còn tỉnh táo nhưng hoàn toàn không thể chống cự hay giãy giụa, giống như con rối bị nam nhân tùy ý kéo đi.
Khi nam nhân bước đến gần quan tài đá thì một kết giới thần bí hiện ra ngăn cản, gã không chút phản ứng giơ tay điểm điểm mấy lần lập tức kết giới tan rã, nam nhân tự nhiên bước vào trong.
Đột nhiên từ trong quan tài đá bật lên tiếng cười ghê rợn, nắp quan tài chậm rãi mở ra, bên trong cất giữ một cái đầu lâu màu xanh, hốc mắt là hai ngọn lửa đỏ leo lét cháy, xung quanh bao trùm một đoàn hắc vụ lượn lờ. Cái đầu lâu nhu vật chết mở miệng nói chuyện.
•Ngươi đến rồi sao, người, mau cho ta người, ta đói lắm rồi.....