Ai ai cũng biết mỗi khi một tiên khí được sinh ra sẽ xuất hiện tiên vận, đó coi như minh chứng và cũng là thiên kiếp dành cho tiên khí trước khi xuất thế, nếu như nó và chủ nhân của nó có thể vượt qua thì một tiên khí mới sẽ xuất hiện trên nhân gian. Trăm nghe không bằng một thấy, cảnh tượng tiên vân hội tụ như thế này làm không ít người rung động, dù cho tiên khí không phải quý giá như thần khí, nhưng nó cũng không phải là phàm vật, hiện tại trên Bắc Nguyên đại lục, thậm chí Họa Mị tinh cầu cũng không có bao nhiêu tiên khí, đây cũng coi như là một lần mở rộng tầm mắt.
Không ai biết Triệu Linh Tiêu đang chịu khổ như thế nào, áp lực của tiên vân không phải tầm thường, kinh mạch toàn thân như sắp nổ tung, phản lực làm lục phủ ngũ tạng sắp lệch vị trí. Tuy nhiên hắn vẫn cắn răng kiên trì, mọi cố gắng của hắn bây giờ không phải là để thắng trong kỳ khảo thí nữa, mà là hắn đang dốc hết tâm huyết vào tiên khí của mình.
Mây ngũ sắc như dòng thác không ngừng đổ xuống từ hư không, khí thế càng lúc càng dữ dội, chỉ thấy lô đỉnh rung lắc kịch liệt, Triệu Linh Tiêu mặt cắt, trắng bệch không còn một chút khí sắc, khóe miệng tràn máu tươi, sắp chống không nổi nhưng vẫn ngoan cố không bỏ cuộc. Người xung quanh đã không chịu nổi áp lực không ngừng lùi về sau, không dám đến gần.
Xuy, xuy, xuy...
Không biết đã qua bao lâu, có thể là một khắc cũng có thể đã mấy canh giờ, rốt cuộc tiên vân cũng đến cực hạn, tất cả mây ngũ sắc đều đã chui hết vào trong lô đỉnh của Triệu Linh Tiêu. Áp quang tiên khí bạo phát dữ dội, một luồn quang mang ầm ầm bộc phát, lan tỏa tứ phía, dấy lên một lớp sương mù dày đặc không thể nhìn thấy bên trong, cũng không biết Triệu Linh Tiêu còn sống hay đã chết, tiên khí có thành công hay không. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào trong lũ sương mù, không dám rời mắt, thậm chí quên cả thở, chỉ cố gắng tập trung xem thử bên trong rốt cuộc sẽ như thế nào.
Gió thổi, sương tan. Một bóng người liêu xiêu bước ra, dáng vẻ như sắp tắt thở nhưng vẫn cố bước đi.
Triệu Linh Tiêu giờ phút này giống như đèn dầu sắp cạn, chân khí khô kiệt, thần thức tổn hại, thậm chí tinh huyết cũng sắp khô cạn. Hắn bước đi được là nhờ vào một tia tinh thần còn sót lại.
•Tiêu nhi...
Người lao đến hắn đầu tiên không ai khác chính là Hàn Y Nhi, thế nhưng có người còn nhanh hơn nàng một bước. Người đó là Hàn Thiên Vũ, hắn không nói nhiều lập tức vòng qua sau lưng đem chân khí của bản thân truyền sang cho Triệu Linh Tiêu. Hàn Y Nhi chạy đến nhưng không giúp được nhiều, chỉ có thể lo lắng đứng một bên.
Nữa canh giờ sau khí sắc trên người Triệu Linh Tiêu rốt cuộc ổn định trở lại, không còn xanh xao nữa, đã đỡ hơn hai ba phần.
•Đa tạ gia gia...
Triệu Linh Tiêu không quên lễ nghĩa lập tức cúi đầu cảm kích.
•Khảo thí đã kết thúc, kết quả đã rõ ngươi không cần ở lại đây nữa, mau trở về nghỉ ngơi đi...
Hàn Thiên Vũ nâng Triệu Linh Tiêu lên, nét mặt vẫn lạnh lùng nói.
Triệu Linh Tiêu hiểu ý của Hàn Thiên Vũ, hắn luyện ra được tiên khí, phần thắng đầu tiên chắc chắn thuộc về hắn, hắn không cần phải ở lại nữa. Gật đầu một cái, hắn liền xin phép trở lại biệt viện nghỉ ngơi. Hàn Y Nhi cũng đi theo dìu hắn, mẫu tử hai người rất nhanh đi ra khỏi quảng trường.
Vừa tới cửa biệt viện Triệu Linh Tiêu đã lảo đảo té nhào, tuy tình hình có khá hơn khi nãy nhưng không mấy khả quan, hắn hiện tại đã bị tổn thương đến căn cơ, nếu không kịp thời chữa trị sẽ để lại di chứng về sau. Hàn Y Nhi thấy tình trạng của hắn có chút hoảng hốt, liên tục hỏi thăm nhưng hắn vì không muốn để mẫu thân lo lắng nên giấu đi, không nói thật, đoạn nàng dìu hắn đi nhanh vào phòng.
Hàn Y Nhi đưa Triệu Linh Tiêu vào tận giường ân cần nâng hắn trèo lên, rồi lại hối thúc hắn mau chóng vận khí trị thương. Triệu Linh Tiêu cũng không lề mề chậm trễ lập tức khí vận đan điền, mở rộng huyệt đạo hấp thụ linh khí thiên địa, các kinh mạch như dòng sông khô cạn đột nhiên gặp mưa lớn điên cuồng cắn nuốt linh khí bồi đắp khí lực đã mất, dần dần hồi phục, căn tràn sức sống.
Hàn Y Nhi đứng cạnh giường cẩn thận quan sát Triệu Linh Tiêu hồi lâu, thấy tình hình hắn ổn định mới an tâm rời đi.
Hàn Y Nhi bước ra khỏi phòng, khép cửa lại, chậm rãi thở dài một tiếng sau đó mới đi khỏi.
...................
Ôn Du trấn, Hà Cảnh Thôn, phía sau Tung Ba sơn. Nơi này là một mảng an bình, mọi thứ đều sinh sống theo cách tự nhiên vốn có của nó. Khắp nơi là một khoảng thảo nguyên mênh mông, từng cơn gió chơi đùa trên mặt cỏ rợn sóng như mặt biển.
An bình là vậy, tuy nhiên ở đây sắp sảy ra biến động. Trời đang trong xanh đột nhiên có tiếng sấm động. Không gian gợn sóng dữ dội sau đó như bức bình phong bị một loại lực lượng gì đó xé toạc, lộ ra một mảng hư không. Có thợ săn đi ngang trông thấy sợ tè ra quần, vội vã chạy về thông báo. Thông tin lộ ra, toàn bộ Đại Lục rúng động, sôi trào....