• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri

- ----------------

Hai đoản đao từ trong cổ tay phóng ra, đồng thời lúc đó cũng có một thanh Đường đao chém thẳng đến.

Trình Tàng Chi chém Đường đao xuống bóng đen kia, nó lại trở nên mơ hồ không tóm được, như thể là một sợi u hồn của thế gian, không ai có thể bắt giữ cái bóng đó.

Thích khách tối đen, trước mặt bỗng quét tới một trận gió lạnh tràn đầy sát, khiến cho tâm người run lên. Gã lập tức muốn lui về phía sau, lại chợt thấy không đúng, vội vàng nghiêng người tránh đi mũi nhọn.

Ánh kiếm sắc lạnh đánh tới, một đường máu bắn ra, thích khách lập tức hốt hoảng sờ lên má, cảm nhận đường một đường cắt sâu trên mặt mình. Đường đao bẻ gió chia hoa, nếu không nhờ hắn phản ứng rất nhanh thì mặt hắn bây giờ đã đứt thành hai!

Thích khách dồn ánh mắt về phía thanh niên mặc hồng y, chỉ cảm thấy đối phương là một ngọn lửa đang mãnh liệt bùng cháy tàn nhẫn.

"Ngươi là ai?"

Trình Tàng Chi hỏi ra thắc mắc của Nhan Tuế Nguyện.

Thích khách vốn chỉ là nhất thời nảy lòng tham muốn giết Trình Tàng Chi, cảm nhận được Trình Tàng Chi đáng sợ tới mức nào thì cũng không dám lưu lại.

Gã lập tức triệu tập các thích khách đang bị bao vây giết, dốc hết toàn lực chém ra đường máu thoát thân.

Trình Tàng Chi thấy trên cổ tay của Nhan Tuế Nguyện có vệt máu chảy xuống, làm sao có thể dễ dàng buông tha đám người này, lập tức cầm đao đuổi theo, lại thấy thích khách đẩy một người tới.

Sau đó là một trận khói mùi, mùi lưu huỳnh gay gắt bỗng xộc đến.

Trình Tàng Chi dùng cổ tay áo che mũi, lập tức lui ra phía sau về lại bên cạnh Nhan Tuế Nguyện, duỗi tay che lại miệng mũi đối phương.

"Không phải độc dược.", Nhan Tuế Nguyện khẽ nhúc nhích môi mình dưới lòng bàn tay Trình Tàng Chi, "Chỉ là khói mù mà thôi."

Trình Tàng Chi cảm nhận sự mềm mại dưới tay mình, hồ nước trong tim bỗng nổi sóng. Hắn thu Đường đao về vỏ, nâng bàn tay bị thương của Nhan Tuế Nguyện lên, vô cùng bất mãn, "Tay đã bị thương rồi mà còn cầm thứ đó của thích khách?"

"...... Không sao." Nhan Tuế Nguyện rút tay về, mở ra lòng bàn tay, rõ ràng là một quả cầu rỗng.

Trình Tàng Chi nhìn nhìn: "Đây là túi hương?", ở trong giới quý tộc có lưu hành một loại túi hương bằng bạc được chạm trổ tinh xảo.

Nhan Tuế Nguyện lắc đầu, bẻ viên cầu rỗng ra thành hai, ở giữa là một tờ giấy khô mỏng được vo thành viên. Tờ giấy vốn màu trắng bây giờ đã bị dính máu thành hồng. Khi y mở ra giấy trắng, bên trong là một ít bột phấn vàng.

Nhìn kỹ xong, Nhan Tuế Nguyện mới nói: "Hỏa dược."

Trình Tàng Chi rốt cuộc kinh ngạc, nhíu mày nhìn bột phấn vàng kia: "Không cần lửa mà vẫn có thể nổ?"

Nhan Tuế Nguyện lắc đầu, "Thế gian này có rất nhiều vật tinh diệu, vừa rồi nếu ta không dùng tay không bắt lấy, có lẽ sẽ nổ, có lẽ sẽ không."

"Cái này dễ thử."

Trình Tàng Chi lấy nó khỏi tay y, ném viên giấy tròn đó ra xa một trượng, chỗ rơi xuống là một gốc cây đại thụ ở trong sân. Vừa rơi xuống đất đã có tiếng nổ như sét gầm, cây đổ lá rơi.

Thấy cảnh đó, ánh mắt Trình Tàng Chi lại thâm trầm thêm mấy phần: "Nếu không nhờ Tuế Nguyện ngươi bắt được thứ kia, chỉ sợ là ta và ngươi hôm nay phải chết cùng ngày,", giọng nói của hắn bỗng nhiên thay đổi, "Tiếc quá."

"......" Nhan Tuế Nguyện liếc hắn, y vốn cho rằng vật kia chỉ là một quả cầu lửa nhỏ, ai mà ngờ lại là sát khí chí mạng. Y nói: "Nếu Trình đại nhân muốn chết thì cứ một mình chết đi. Bản quan còn muốn sống lâu trăm tuổi."

Trình Tàng Chi cười ra tiếng, "Tuế Nguyện, ngươi nói thẳng ngươi không muốn ta chết, hy vọng ta sống lâu trăm tuổi, không được sao?"

"......"

Nhan Tuế Nguyện trầm mặc một chút mới nói: "Nếu Trình đại nhân đã xong việc, bản quan liền không làm phiền nữa."

Trình Tàng Chi nghẹn họng, lập tức đứng chặn ngay trước cửa: "Trên tay ngươi còn bị thương chưa băng..."

Nói xong, trong lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy bực bội, Nhan Tuế Nguyện lần đầu đến phủ hắn đã thấy máu, chắc sẽ rất tức giận. Hắn nói tiếp: "Ngươi đừng đi gấp vậy, ít nhất phải xử lý vết thương rồi nói tiếp"

Nhan Tuế Nguyện đè đầu ngón tay vào đường cắt trong lòng bàn tay, lông mày vẫn bằng phẳng như cũ, lời nói thanh đạm: "Không sao, không nghiêm trọng lắm."

Thấy y nhất quyết phải đi, Trình Tàng Chi nhíu mày thành ngọn núi cao hiểm trở, nhất thời không biết nói gì.

Lúc này, Triệu Quyết lại đưa hai người tới. Hai thị vệ áp giải một người, Triệu Quyết nói: "Công tử, kẻ đám người kia ném ra là Trương Cao."

"Ai?!", Trình Tàng Chi bỗng dưng cảm thấy khó tin nổi.

Nhan Tuế Nguyện lại là hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Quả thật là Trương Cao sao?"

Triệu Quyết cũng nghe bảo là Trung lang tướng Trương Cao mấy ngày trước đã chửi Nhan thượng thư ầm ĩ ở triều hội. Hắn lập tức gật đầu lia lịa xác nhận, rồi sau đó nói: "Dẫn người tới!"

Dưới ánh đèn, quả nhiên là gương mặt thô ráp dữ dằn kia của Trương Cao. Người này bị vứt bỏ ngay tại chỗ, cho nên lúc này trông khá lết bết.

Trình Tàng Chi vẫy vẫy tay: "Triệu Quyết, dẫn gã đi, thẩm kỹ vào."

"Từ từ," Nhan Tuế Nguyện vươn tay ngăn lại Triệu Quyết, nhìn thẳng Trình Tàng Chi: "Vẫn nên đưa đi Đại Lý Tự hay là Hình Bộ cho thỏa đáng."

Trình Tàng Chi nhàn nhạt nhìn chăm chú xem Nhan Tuế Nguyện thật lâu mới nói: "Triệu Quyết, làm theo lời Nhan thượng thư.", hắn không muốn làm Nhan Tuế Nguyện không vui hôm nay.

"Công tử?", Triệu Quyết nhăn mặt, hiển nhiên không muốn, đành nói thẳng: "Nhan thượng thư, đây là thích khách tới ám sát công tử chúng ta, còn là do chúng ta bắt lấy, tất nhiên ta phải thẩm gã trước!"

Nhan Tuế Nguyện không nghiêng đầu nhìn ánh mắt bốc lửa của Triệu Quyết, chỉ là lạnh lùng nói: "Bản quan chấp chưởng hình ngục của thiên hạ, há có thể để ai tùy ý tự mình tra tấn kẻ khác."

Ngữ khí chắc nịch, không để ai phải do dự.

Không biết làm thế nào, Triệu Quyết chỉ có thể nhìn phản ứng của công tử. Màu mắt Trình Tàng Chi hơi hơi tối xuống, nét mặt tĩnh lặng như trăng: "Triệu Quyết, ngươi tự mình áp giải người nhập Hình Bộ.", hôm nay là ngày đặc biệt, hắn không muốn làm Nhan Tuế Nguyện không vui.

Triệu Quyết vốn định mở miệng phản bác, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh nhạt của công tử, đành phải khuất phục áp giải Trương Cao đi.

Nhan Tuế Nguyện vẫn nhìn đám người Triệu Quyết rời đi, chưa từng nhìn sắc mặt Trình Tàng Chi. Không nhìn cũng biết mặt hắn thế nào. Tất nhiên là vô cùng cô đơn thất vọng, vô cùng bi ai.

Nhưng mà có một số chuyện đã được chú định là không thể thoái nhượng.

"Nếu Nhan thượng thư đã vừa lòng, vậy thì cùng ta xem chút thứ chứ?", giọng nói của Trình Tàng Chi bình tĩnh đến lạ thường, cứ như chưa từng trải qua chuyện vừa rồi.

Nhan Tuế Nguyện theo tiếng của hắn mà nhìn lại, trăng vẩy ánh bạc, màu trắng của tuyết, lửa từ đèn dầu cùng sắc trời tối đen bỗng làm nổi bật lên nụ cười rộng mở của thanh niên, vô cùng trong sáng, hoàn toàn không chút đau buồn. Trong nháy mắt đó, Nhan Tuế Nguyện suýt nữa đã nhìn nụ cười của hắn mà buột miệng: "Chẳng lẽ ngươi sẽ không thương tâm sao?"

Nhưng cũng như trước kia, khi y không nhắc tới lý do y tự ý thả đi nhi tử của nghịch thần.

Không cần phải nói rõ với Trình Tàng Chi, vậy thì cũng không cần hắn phải giải thích.

"Không biết Trình đại nhân muốn xem thứ gì?", nét mặt cùng âm điệu của Nhan Tuế Nguyện cũng bình tĩnh ung dung, nhẹ tới mức khiến người khác không cảm thấy được bất kì cảm xúc nào.

Đáy mắt Trình Tàng Chi áp xuống sóng ngầm gió lớn, chỉ là cười nói: "Xem một thân cây."

Đình viện của Trình Môn vô cùng trống trải, cái cây Trình Tàng Chi phải cho Nhan Tuế Nguyện xem nằm ở bên trong phủ thứ năm.

Bên trong toàn bộ đình viện chỉ trồng một cây sung này. Mùa đông trắng xóa, chỉ có một cái cây này bị phủ đầy bởi hoa tuyết, tầng tầng lớp lớp nhiễm trắng.

Đại Ninh có tập tục trang trí cây rụng tiền vào ngày Tết, nhưng cây sung này của Trình Môn này lại trang trí thành một "cây rụng quả". Nhánh cây treo đầy các loại trái cây, gần như là vơ vét tất cả các loại trái triều đại này có thể có để treo lên. Ở ngay giữa tán cây chính là long nhãn và vải mà Triệu Quyết thúc giục mấy tháng mới có được.

Là chủ nhân của cây rụng quả này, Trình Tàng Chi đứng ở trước cây, duỗi tay hái một quả vải: "Hà Tây là nơi luôn có gió cát híp mắt, không dễ gieo trồng cây ăn quả, khi đó cảm thấy có thể có một trái ăn đã là vô cùng hạnh phúc. Đi vào Thanh Kinh xong, trái nào cũng có thể nếm được, nhưng lại cảm thấy mùi vị không ngọt tới vậy."

Nhan Tuế Nguyện lẳng lặng đứng nghe Trình Tàng Chi nói, trong lòng có gợn sóng dập dềnh. Hành quân đánh giặc luôn khốn khổ gian nan, chỉ cần có cơm ăn là được, nào có để tâm đó là món ngon hay cỏ khô xào.

Trình Tàng Chi tiếp tục nói: "Cho nên, một cây này là trái cây ta tự mình tích cóp, còn quý trọng hơn bất kì thượng cống nào của ai dành cho ta trong Thanh Kinh.", hắn nghiêng người nhìn Nhan Tuế Nguyện, không nhìn tán cây đầy quả kia, "Thứ ta trân quý nhất, đưa cho Nhan thượng thư."

"......", tuy Nhan Tuế Nguyện không biết nói gì, nhưng lại cảm thấy buồn cười, tiếng cười dịu dàng đến lạ thường.

Chỉ là một nụ cười đơn thuần thôi.

Trình Tàng Chi vậy mà lại bị nụ cười này làm cho ngẩn người lúng túng, lập tức buột miệng nói: "Ngươi cười cái gì?"

Nhan Tuế Nguyện ngước mắt nhìn hắn: "Trình đại nhân, bản quan không thích đồ ngọt, cũng không thích trái cây, cho nên, lần này chắc phải cô phụ ý tốt của Trình đại nhân."

"......"

Trình Tàng Chi như bị nghẹn họng, đuôi lông mày gục xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Ây da, ta là người thận trọng rụt rè vậy, Nhan thượng thư không thích, một cây toàn hoa quả tươi thơm ngon, Nhan đại nhân cũng không thích..."

Nghe vậy, Nhan Tuế Nguyện còn nghẹn họng hơn Trình Tàng Chi. Thận trọng rụt rè...? Trình Tàng Chi nhận xét về bản thân còn sai lầm, lệch khỏi quỹ đạo hơn y nghĩ. Nhan Tuế Nguyện kiềm chế khuỷu tay đang ngo ngoe rục rịch của mình, Trừ Tịch đã thấy máu, thấy thi thể, không thể sát sinh thêm.

Trong yên tĩnh, Trình Tàng Chi lại bắt đầu đòi hỏi, giải bày tâm sự, "Vậy Nhan thượng thư rốt cuộc thích cái gì?", nếu hắn có, tất nhiên sẽ không keo kiệt mà đưa ra, nếu hắn không có được mà có kẻ có, vậy thì nhân lúc chưa muộn mà đi phá nó trước.

Nhan Tuế Nguyện hồi kinh mấy năm nay, một lòng nhào vào tra án, đi quật mộ của tham quan ô lại. Văn võ bá quan đều có thể nhìn ra Nhan Tuế Nguyện không thích hạng người vô năng tham hủ, không thích tiểu nhân âm hiểm xảo trá, không thích ngụy quân tử mua danh giả dối...... Không thích toàn bộ triều thần giả vờ làm chim cút co đầu rụt cổ. Nhưng không có ai biết rằng Nhan Tuế Nguyện thích dạng người thế nào.

Đã có rất nhiều lần Trình Tàng Chi suy tư. Hắn cùng Nhan Tuế Nguyện, nếu so ở tài che giấu nội tâm thì rốt cuộc ai giỏi hơn ai. Trình Tàng Chi luôn luôn tự tin tự phụ, bây giờ bỗng nhiên hơi sợ sẽ bại một phần dưới tay Nhan Tuế Nguyện.

"Nếu Trình đại nhân đã hỏi," Nhan Tuế Nguyện thong thả ung dung mở miệng, vẫn trầm tĩnh như cũ, "Bản quan cũng thẳng thừng bẩm báo, trong lòng bản quan chỉ có một vật —— pháp lệnh, hình pháp."

"Con cháu Nhan thị, Tuế Nguyện, trong lòng chỉ có duy nhất Đại Ninh Luật Sơ."

Lời nói nặng ngàn quân, một từ vững như trường thành, như vàng thật không phải mạ. Đó đều là lời thật lòng của y.

Được đáp án như vậy, ngoài trừ cảm thấy buồn cười, Trình Tàng Chi cũng không cảm thấy chút nào thương xuân sầu thu. Buồn vui giảm đi một nửa, trong tâm Trình Tàng Chi lại còn một nghi vấn, hắn hỏi: "Qua tối nay, Nhan thượng thư đã 26 tuổi, chẳng lẽ thật sự tính ở giá cô đơn cả đời?"

Nhan Tuế Nguyện ngẩn ra, hắn đây là biết sinh thần của y hay vẫn chỉ là đơn thuần tính theo năm? Sau đó y cười cười, "Chuyện nhỏ nhặt của bản quan, không nhọc Trình tiết độ sứ lo lắng."

Tuyết ướt dính trên mặt Trình Tàng Chi, đẹp như ngọc, nụ cười nhỏe lên rồi lan ra khóe miệng càng khiến nó rực rỡ hơn hàn mai: "Nhan thượng thư, ta muốn lo thì sao?"

Bên trong giọng điệu đã toát lên khiêu khích, mùi vị hỏa dược đúng lúc đó trở nên nồng nặc hơn.

Nhan Tuế Nguyện không bực không giận trước khiêu khích đó, chỉ là cười nhạt như cũ mà nói: "Trình tiết độ sứ dùng Đường đao vô cùng tuyệt diệu, khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, tâm sinh run sợ. Nhưng mà chuôi kiếm Vô Yên của bản quan cũng không phải vũ khí dễ bị khinh nhờn."

"Ồ? Thế à?" Trình Tàng Chi không để bụng.

"Nếu Trình tiết độ sứ không tin, vậy đành đắc tội."

Đang lúc chẳng hiểu làm sao, Trình Tàng Chi đã thấy một đường tuyết ảnh đánh úp tới. Vạt áo tung bay trên không dừng ở cách đó một thước, Trình Tàng Chi khó khăn lắm mới tránh được một mũi kiếm kia.

"Nhan thượng thư thật đúng là không ngại chỉ giáo người khác!"

"Không dối gạt gì Trình tiết độ sứ, từ lâu bản quan đã muốn lĩnh giáo Trình tiết độ sứ một vài chiêu."

"......"

Trình Tàng Chi nhếch miệng, trên khuôn mặt tuấn dật phi phàm trồi lên một ý cười vui vẻ nhẹ nhàng, "Ta lại thấy Nhan đại nhân là đã muốn đánh đòn ta từ lâu cơ!"

Nhan Tuế Nguyện lấy dây buộc lại cổ tay áo rộng, áo tím nghiêm trang, đem lại một loại thần thái xinh đẹp hiên ngang khác. Thanh kiếm Vô Yên đảo qua sau vai phải, lông mày đột nhiên trở nên cứng cỏi mạnh mẽ như thác nước đổ xuống, âm giọng oai hùng dõng dạc: "Trình tiết độ sứ sao lại nói vậy. Cũng chưa tới mức muốn đánh đòn ngài, nhưng thật ra tay ta cũng thường xuyên ngứa ngáy."

"......" Trình Tàng Chi cúi đầu cười nhẹ, nói: "Vậy thật đúng là vinh hạnh của ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK