- --------------
"Là từ lúc phát hiện thi thể giả của Tần Thừa, ta bị gió thổi cho hai mắt đẫm lệ mông lung, ngươi đã tính như thế sao? Hay là....từ ba năm trước?"
Trình Tàng Chi cười hỏi, khuôn mặt như họa không có một tia đau thương, hiện ra lúm đồng tiền trong sáng.
Nhan Tuế Nguyện cũng không gợn sóng, "Lúc ấy, Trình tiết độ sứ nói rõ như vậy, nếu bản quan lại không hiểu, vậy thì quá ngu xuẩn rồi."
Hóa ra rất lâu từ trước, ngươi cũng đã nhận ra ta, nhưng lại che giấu kĩ càng tới vậy, ngay cả ta cũng chưa từng phát giác.
Trình Tàng Chi cười cười vô vị, nắm chặt Đường đao, "Ngươi biết ta là ai, thì được rồi."
Thân ảnh trắng xóa đánh đòn phủ đầu, chạy vụt qua quan tài, giẫm lên xác chết chưa lạnh của An Hành Súc. Quang ảnh sắc bén, từng nơi chạm vào đều để lại vết cắt sâu. Mũi kiếm Vô Yên bén nhọn, ngay cả vách đá nhìn cũng sợ hãi.
Đường đao được tinh luyện ra gặp phải bảo kiếm do danh gia đại sư đúc ra, trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng không tài nào khống chế được ai.
Thân pháp Trình Tàng Chi thắng ở tốc độ, thân pháp Nhan Tuế Nguyện thắng ở bao phủ. Tuy rằng hai người đều đã đánh nhau kịch liệt một lần, nhưng lúc này chiêu thức giao thủ cùng lực độ, đều mãnh liệt hơn so với lúc trước. Thuộc hạ hai phe loạn thành một đống, thấy chủ tử hai bên đánh nhau, lập tức có tiếng hô giết nổi lên bốn phía.
Ảnh kiếm lóe lên làm hoa mắt người, Trình Tàng Chi bỗng phát giác, lần Nhan Tuế Nguyện giao thủ hôm ngày Tết, y thật ra đã giấu đi mấy phần thân thủ. Đường đao tránh đi Vô Yên, Trình Tàng Chi liều mạng lao vào mũi kiếm lạnh, trong lúc nghiêng người nói với Nhan Tuế Nguyện: "Ngày Tết, ngươi thử thân thủ của ta, cũng để chuẩn bị cho hôm nay?"
Nhan Tuế Nguyện thừa lúc Trình Tàng Chi nghiêng người dừng lại trong khoảnh khắc, lòng bàn tay xoay tròn chuôi kiếm, đâm về phía ngược lại, nói: "Trình Tàng Chi, ta đã nói rất nhiều lần, không cần biết rõ còn cố hỏi."
Vô Yên đâm ngược cắt đứt vạt bào, Trình Tàng Chi dừng cách đó nửa thước, vạt bào bay xuống. Cắt bào đoạn nghĩa, cùng lắm chỉ như vậy.
"Nhan Tuế Nguyện," Trình Tàng thở sâu một hơi, "Không phải ngươi nói nếu ta giao ra quân quyền, thì còn có đường sống sao? Bây giờ ta giao ra quân quyền, ngươi và ta ngừng ở đây, thế nào?"
"Đó là chuyện lúc nãy," Nhan Tuế Nguyện cầm kiếm chĩa ngang, "Quá hạn định rồi!"
Kiếm quang lại ào ạt rơi xuống như bão tuyết, sát khí bắn ra. Thân thủ của Nhan Tuế Nguyện cao hơn nhiều so với Trình Tàng Chi đã nghĩ, cho nên dù Trình Tàng Chi muốn nhường tay, cũng phải bận tâm an nguy của mình trước.
Hơn nữa, hắn phải khống chế Nhan Tuế Nguyện trước, bằng không binh sĩ điều tới từ Hà Tây sau khi đã đánh nhau kịch liệt mỏi mệt rồi, sợ là sẽ khó đánh lui được binh sĩ của Nhan Tuế Nguyện. Lần âm mưu này kiềm chế Nhan Đình, giết chết An Hành Súc cũng đã đủ, còn Dương Phụng Tiên và Tần Thừa, ngày sau từ từ mưu tính.
Trình Tàng Chi hoàn toàn phóng bay đao về trước, chiêu thức Nhan Tuế Nguyện kín kẽ như nước, vậy thì hắn sẽ lấy đất ngăn nước*. Nhan Tuế Nguyện thấy Đường đao hoàn toàn phóng bay, cho rằng hắn lại muốn ném bay Đường đao phân tán lực chú ý của mình, lập tức nhìn chằm chằm động tác của Trình Tàng Chi. Một tiếng leng keng vang lên, hắn nắm chắc chuôi đao, cả người như cuồng phong xông thẳng tới.
*Câu gốc là Thủy lai thổ yểm, đến từ câu "Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm": bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều có biện pháp tương ứng để đối phó.
Trong lúc y hơi ngây người, Trình Tàng Chi đã vụt tới trước mặt y. Nhan Tuế Nguyện vội vàng giơ kiếm đón đánh, lưỡi đao chạm mũi kiếm, tia lửa ma sát xẹt lên liên hồi, mùi khét tràn ngập chóp mũi. Hai người hơi hơi điều chỉnh góc cổ tay, lưỡi dao sắc bén xẹt qua da thịt từng người.
Nhan Tuế Nguyện cảm giác được sườn mặt và dưới cằm bị đau, đã chảy máu, khi quay đầu lại đã thấy Trình Tàng Chi không màng bả vai bị chém qua, đặt Đường đao ngay tại gáy của y.
Thắng bại đã định, vừa nhìn đã rõ.
Một bên bị chảy máu dưới cằm, một bên y phục xé rách chảy máu trên bả vai. Nhan Tuế Nguyện hơi rũ mắt, Trình Tàng Chi rõ ràng có thể đâm đao qua, trực tiếp cắt đứt động mạch cổ của y. Nhưng kiếm thế của y chỉ có thể xẹt qua bả vai Trình Tàng Chi, không thể đến được tim. Ai cao ai thấp, từng người đều hiểu rõ trong lòng.
"Trình tiết độ sứ, bản quan nhận thua."
Nhan Tuế Nguyện vừa nói vừa thả kiếm Vô Yên xuống, lại nói: "Nhưng cầu Trình tiết độ sứ, thả bọn họ chạy."
Trình Tàng Chi có chút kinh ngạc, "Ngươi vì bọn họ, cam nguyện bị ta bắt giữ?", sau đó bỗng nhiên lại nói, "Đừng nói ngươi chờ ta thả họ xong, sẽ lập tức tự sát đấy?"
Nhan Tuế Nguyện đột nhiên cười lên một cái, "Sao vậy được? Ta thua tâm phục khẩu phục."
Trình Tàng Chi nhướng mày, miễn cưỡng tin lời y, nhưng lại lục soát khắp người Nhan Tuế Nguyện, chỉ thấy có hổ phách bội của hắn thôi thì mới quay đầu nói với Triệu Quyết: "Triệu Quyết, thả bọn họ đi."
Triệu Quyết thấy trên người Nhan Tuế Nguyện có hổ phách bội thì kinh ngạc, cũng không nghe Trình Tàng Chi phân phó, "Công tử, sao ngài có thể đưa thứ kia cho người khác?!"
Nó có thể ảnh hưởng tính mạng ngài đấy!!
Trình Tàng Chi dùng ánh mắt sắc bén quét qua, không cho phép Triệu Quyết nhiều lời. Thấy không còn cách nào, Triệu Quyết chỉ có thể nhìn Nhan Tuế Nguyện với ánh mắt nghi hoặc cùng lo sợ, sau đó quay đầu phân phó thủ hạ: "Thả bọn họ đi!"
Quân của Nhan phó tướng đúng là không có lực chiến đấu bằng quân của Triệu Quyết, nhưng cũng không muốn bỏ rơi Nhan Tuế Nguyện, liền nói ngay: "Nếu hôm nay các ngươi không thả thiếu chủ nhà ta, chúng ta tất sẽ huyết chiến một trận!"
"Thả thiếu chủ!", một đám người hô theo.
Triệu Quyết nhìn về phía Trình Tàng Chi, "Công tử, này......"
Nhan Tuế Nguyện hét lớn, "Nhan thúc, cơ hội không đợi người, các ngươi đi trước. Ta sẽ không chết, ta đã đáp ứng mẫu thân, quyết không dễ chết như vậy."
Nhan phó tướng khó xử nhìn Nhan Tuế Nguyện, "Nhưng mà thiếu chủ, người này sẽ giết ngươi, chúng ta há có thể vì an nguy của mình mà không màng thiếu chủ!"
Nhan Tuế Nguyện hơi hơi mỉm cười, "Nhan thúc, Trình tiết độ sứ nợ ta một mạng,"
Y nhìn về phía Trình Tàng Chi, "Hắn sẽ không giết ta, nhiều nhất chỉ cầm tù ta. Nhưng con người của ta, chỉ cần không chết, không có cái gì có thể giam giữ được ta, ngăn được ta. Nhan thúc, thúc cũng biết mà đúng không?"
Nhan phó tướng cứng họng, vẻ mặt hơi u sầu. Thiếu chủ từng trải qua bao nhiêu trắc trở như vậy, đúng là không sợ cầm tù, "Thiếu chủ! Vạn nhất người này không màng ân phóng sinh ngày xưa của ngươi, hạ sát thủ với thiếu chủ thì sao?! Chúng ta không thể liều lĩnh!"
"Đúng vậy! Thiếu chủ!"
Tất cả đều vẫn kiên định không chịu rời đi.
Ngay cả Nhan Tuế Nguyện cũng không biết nên tìm lời nào để khuyên bọn họ lui binh bây giờ. Nếu đội quân của Nhan Đàm không thể an ổn đi ra ngoài, chuyện y chém giết Trình Tàng Chi không truyền được tới tai người nọ, vậy thì sẽ không thể giấu tai mắt người khác, uổng phí một phen công sức của y!
"Bổn đốc sẽ không giết thiếu chủ các ngươi," Trình Tàng Chi dời đi Đường đao một chút, nhìn Nhan Tuế Nguyện nói: "Bổn đốc khuynh tâm với thiếu chủ các ngươi ba năm, cũng không phải chỉ là đồn đãi."
Hắn lại kề Đường đao gần mạch cổ y, "Nhưng nếu các ngươi lại muốn cứu người, bổn đốc nhất định giết các ngươi và thiếu chủ."
Dưới uy hiếp nặng nề như vậy, Nhan Tuế Nguyện lại mở miệng nói: "Nhan thúc, chỉ có ở núi xanh, mới có thể khiến cho sông dài chảy tận. Đi đi, không cần ở lại giết chóc tăng thêm thương vong."
Nhan Đàm và mọi người cần phải sống sót ra ngoài.
Nghe như thế, Nhan phó tướng mới tâm bất cam, tình bất nguyện mà lui lại.
Chờ nhóm người này rời đi xong, Trình Tàng Chi lập tức tiến lên điểm huyệt vị quan trọng của Nhan Tuế Nguyện, cất Đường đao vào vỏ, "Ta đã sai người đi theo quân của họ, ngươi ra hậu chiêu khác cũng vô dụng."
Nhan Tuế Nguyện toàn thân bủn rủn, đột nhiên không chuẩn bị kịp mà ngã vào lồng ngực Trình Tàng Chi, "Bọn họ không có hậu chiêu."
Dù cho Nhan Tuế Nguyện nói như thế, Trình Tàng Chi vẫn ôm chặt y, phân phó Triệu Quyết, "Ngươi dẫn người mở đường đi trước, để ngừa vạn nhất."
Nhan Tuế Nguyện thấy Triệu Quyết mang người rời đi rồi thì khẽ cười một tiếng. Trình Tàng Chi càng cảm thấy bất an hơn, Nhan Tuế Nguyện càng ung dung, hắn càng cảm thấy không ổn.
Đám người Triệu Quyết chẳng bao lâu đã lộn trở về, còn đang áp giải một người, nhìn kỹ mới thấy đó là Hữu An. Lúc này, trên mặt Hữu An đã đầy nước mắt nước mũi, hai mắt đỏ bừng, vừa thấy Nhan Tuế Nguyện ở trong lồng ngực Trình Tàng Chi thì lập tức gào khóc, "Đại nhân! Tên súc sinh kia đang làm gì ngài?! Hỗn trướng phóng đãng không biết xấu hổ!!"
"......"
Triệu Quyết lấy bàn tay vuốt mặt, cố gắng giữ vẻ mặt mình nghiêm túc. Sao tên tiểu tư này tưởng tượng nhiều thứ thế, cũng không nhìn một cái coi đây là chỗ nào?! Một mảng đen như mực, nơi nơi là nước bẩn, sông ngầm khúc khủy, ai có tâm tư đi yêu đương?!
Trình Tàng Chi thấy là Hữu An, thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại bỗng nhiên thay đổi. Hắn còn chưa hô lên bảo mau ném tên tiểu tư kia đi, Hữu An đã thừa dịp bọn họ không phòng bị, dễ dàng tránh thoát kiềm chế, từ trong lồng ngực lấy ra Chấn Thiên Lôi.
Một tiếng vang lớn, nước bẩn văng tứ tung, đường đá dưới chân vỡ vụn, một đám người không ngừng rơi xuống sông ngầm.
Trong lúc Trình Tàng Chi đang rơi xuống, hắn giải huyệt cho Nhan Tuế Nguyện, trong đầu cảm thấy khó hiểu. Hắn ôm lấy Nhan Tuế Nguyện, giọng điệu vô cùng phức tạp: "Ngay cả mạng mình ngươi cũng không màng à?!"
Nhan Tuế Nguyện chợt cảm thấy lòng bàn tay mình nóng ẩm, phát hiện tay y đang ấn vào vết thương của Trình Tàng Chi, "Vốn là muốn cố giữ, nhưng mà Trình đại nhân thật sự lợi hại, chỉ có thể như thế."
"Ngươi......", Trình Tàng Chi có chút tức giận, "Ta không phải đã nói sao, chỉ cần ngươi muốn, dù là mạng ta, ta cũng cho, hà tất phải thế này."
Bị trôi theo dòng nước sông ngầm, Nhan Tuế Nguyện bắt lấy chuôi kiếm: "Thân thủ vừa rồi của Trình đại nhân cũng không giống như là đưa cổ cho cắt, mà giống như muốn đoạt mạng ta hơn."
"Không phải ngươi đã nói, giao ra quân quyền, liền có đường sống sao." Trình Tàng Chi ôm lấy eo y, kề tai y, nói: "Ta đã cho lâu rồi, cũng không quá hạn định."
Bởi vì dòng nước chảy xiết nên không thể kiểm soát cơ thể tốt, Nhan Tuế Nguyện chỉ có thể tùy ý để hắn tới gần mình, "Con người Trình đại nhân, ta cũng không muốn. Không nghĩ muốn."
Trình Tàng Chi cười khẽ ra tiếng, "Thế hả? Dù sao ngươi cũng đã thu quân quyền, phải thực hiện lời hứa. Ta tất nhiên không thể chết."
Nhan Tuế Nguyện lười nói lý với hắn, một lòng để cho nước cuốn đi.
Mạch sông ngầm lưu chuyển, bởi vì Duyện Châu gần đây có sóng triều bất thường, dòng nước rốt cuộc lại đưa họ lên một mặt sông trên đất liền.
Người bị trôi đến đây còn có Triệu Quyết đang tóm lấy Hữu An, cố gắng đuổi theo công tử nhà hắn. Chỉ là hắn xui xẻo, Triệu Quyết mới vừa bị cuốn lên mặt sông, công tử nhà hắn và Nhan thượng thư đã biến mất tăm. Có quá nhiều nhánh sông mở ra từ chỗ này, hắn biết bơi theo nhánh nào?
Thôi, xử lý tiểu tư sốt ruột của Nhan thượng thư trước.
Bơi ra khỏi mặt nước mới thấy đây là một hòn đảo nhỏ ở giữa sông, có một loạt cây dương đang trụy cành rũ lá. Sắc trời âm u, trong rừng có vài con gia cầm trắng trắng, nhìn không rõ là vịt hay ngỗng.
"......"
Nước quá bẩn quá hôi, Nhan Tuế Nguyện và Trình Tàng Chi lập tức lên bờ.
Hai người giẫm lên bùn nâu, chật vật đi lên chỗ đất rừng khô ráo, mỗi người dựa vào thân cây. Trình Tàng Chi ngửa đầu nhìn hoàng hôn, ráng chiều hồng, tầng tầng lớp lớp nhiễm đỏ, hắn vừa thản nhiên vừa tự mãn nói: "Nhan thượng thư, chúng ta lại sống sót. Đi theo ta là sẽ có vận khí tốt, thấy chưa."
Nhan Tuế Nguyện vắt khô vạt áo, "Nếu là mười năm trước không có Trình đại nhân, vận khí hôm nay của bản quan sẽ càng tốt hơn nữa, cũng không đến mức ba ngày gặp nạn một lần."
Trình Tàng Chi không có vạt áo để vắt bớt nước, chỉ có thể vẫy vẫy ống tay áo, "Lời này của ngươi không đúng rồi, ngươi gieo nhân nào gặt quả nấy, làm sao có thể đổ tội lên bản quan."
Nhan Tuế Nguyện ngừng động tác, ngước mắt nhàn nhạt nhìn hắn, "Bản quan nào dám đổ trách nhiệm lên đầu Trình đại nhân, ý ta là, tự làm bậy không thể sống, bản quan đáng phải nuốt quả đắng này."
"Lời này càng không đúng." Trình Tàng Chi đưa tay ngăn, đơn giản ngồi lý sự với Nhan Tuế Nguyện, "Ngươi vuốt lương tâm nói ta nghe, suốt ba năm qua ta đối đãi ngươi thế nào? Khoác áo đuổi lạnh, hộ giá hộ tống, để ngươi ngậm đắng nuốt cay lần nào sao? Còn nữa, ta thích ăn ngọt, ngươi ăn ta sao có thể đắng được. Vị của ta ngọt lành vô cùng, ngươi yên tâm nhấm nháp.
Nhan Tuế Nguyện bị chọc giận tới mức cười lên, thật sự không biết nói cái gì, chỉ có thể híp mắt nói: "Thỉnh quân tự trọng."
Trình Tàng Chi cũng bật cười, "Ngươi xem, ngươi cười như vậy chẳng phải rất tốt sao. Hà tất phải luôn xụ mặt, ngoài cười nhưng trong không cười."