• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri

- -------------

Liễu xanh khắp thành rũ xuống cũng không giấu được bụi mù bay lên do kỵ binh dũng mãnh rong ruổi tung vó. Giục ngựa chạy qua kinh thành châu ngọc, tiếng sấm vang lên khắp thành. Trong số ngựa đang phóng vó xinh đẹp có một con hắc mã đang đi phía trước. Một hàng quân có ngựa được trang bị áo giáp bao vây ngoài thành lẫn trong thành, hợp lực với quân Phòng Vệ bên trong.

Tướng quân mặc một thân giáp đen gỡ xuống mũ sắt, tùy tay ném ra. Tua đỏ trên mũ đung đưa rực rỡ nhưng còn chưa đẹp bằng môi của chủ nhân nó phía dưới. Mi mục như họa kia cũng bắt đầu âm trầm, Trình Tàng Chi nhìn Triệu Quyết bắt được mũ sắt của mình, giọng lành lạnh, "Ngươi làm việc có đầu óc chút đi. Chiếu Cần Vương hữu dụng bằng thánh chỉ của Lý Thâm sao? Phát tới các đạo thì có ích gì, tới lúc Lý Thâm truyền ra thánh chỉ, còn sợ không dẹp sạch được một cái Chiếu Cần Vương sao?"

"......" Triệu Quyết cứng đờ gãi gãi đầu, "Vậy ạ? Dù sao lúc hoàng đế tuyên bố chiếu thư...Ta thấy không ai để ý tới......"

Lúc này Trình Tàng Chi đã hoàn toàn mang thần thái của một tướng lĩnh, uy thế đầy người, "Chiếu thư làm chính sự tất nhiên không ai nghe theo, nhưng chiếu thư có thể đục nước béo cò thì luôn mong ngóng Lý Thâm truyền ra. Dù Lý Thâm vô dụng thì hiện tại vẫn là hoàng đế. Thánh chỉ của hắn, chẳng lẽ còn không bằng Chiếu Cần Vương của Lý Yên?"

Triệu Quyết rốt cuộc vẫn không thể hiểu hết được lợi hại trong chuyện này như Trình Tàng Chi. Thế cục triều đình cũng như vừa rút dây sẽ động rừng, chưa đến khắc cuối cùng, ai cũng không biết trong tay mình nắm là bài thắng hay thua.

Trình Tàng Chi nhanh chóng ra roi thúc ngựa, hắn chạy đôn chạy đáo hồi kinh cũng không phải để tám nhảm với Triệu Quyết: "Các đại thần bị giam lỏng trong cung? Người nhà họ ở trong tay ai? Lộc phủ Trung Ninh Quân đến đâu rồi?"

Triệu Quyết theo Trình Tàng Chi chạy vào cung thành, trả lời: "Các đại thần bị Phương Quy và Dương Phụng Tiên giam lỏng ở điện Hàm Nguyên, cấm quân canh giữ nghiêm ngặt, nhưng không ít gia quyến các đại thần cũng là gia quyến tướng lĩnh cấm quân, nên đa số đều ở trong tay chúng ta. Trung Ninh Quân đang chiếm cứ Lộc phủ thì——"

"Gia quyến ở trong tay ai?", Trình Tàng Chi khựng lại, lông mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川), " Sao Gia Cát Loan chưa truyền thư bảo hắn đã khống chế được gia quyến? Hắn điều người từ đâu?", xét thời gian Triệu Quyết hồi kinh, hắn không tài nào làm được.

Triệu Quyết mờ mịt nhìn Trình Tàng Chi, "Tướng sĩ ngài điều đi canh đường thủy vận ở bến tàu, không phải là để phòng hờ có dị biến thì lập tức khống chế tướng lĩnh cấm quân và gia quyến của họ sao? Trước khi Dương Phụng Tiên mượn danh nghĩa hoàng đế để triệu đại thần tiến cung, họ cũng đã khống chế được gia quyến của nhóm đại thần văn võ."

Ánh mắt Trình Tàng Chi trầm xuống, sắc trời quang đãng tươi sáng càng làm nổi bật thêm vẻ lạnh lùng giận dữ của hắn, bốn phương tám hướng bên tai đều có giọng nói vang lên —— Có thể thỉnh Trình tiết độ sứ điều binh coi chừng bến tàu không?

—— Ngươi sẽ không sợ ta lại phản bội, mượn hổ phách nha chương tính kế ngươi?

Mây trôi để lộ ánh nắng, cỏ cây um tùm che khuất đá, mặt trời rực rỡ cho ra ấm áp vô hạn. Trình Tàng Chi đặt mình ở trong vũ đàn vuông vức rộng rãi ở hoàng cung, xung quanh toàn là màu son vàng ngọc mà người trong thiên hạ khát cầu, hắn lại hận không thể mọc cánh bay xa vạn dặm, lập tức bay đến trước mặt Nhan Tuế Nguyện.

Rồi nói với y một câu: "Ta tới đón ngươi."

Giọng nói Trình Tàng Chi bắt đầu trầm xuống, có chút nghẹn ngào, "Nhan Tuế Nguyện......trước khi chúng ta đến Duyện Châu, đã biết ta đang mưu đồ cái gì."

Khó trách, khó trách y cho rằng hắn chỉ muốn lấy lòng y, cho rằng hắn chỉ muốn y cúi đầu xưng thần, cho rằng hắn cũng giống như Nhan Đình mà cần y làm người chịu tội thay.

Tại sao ngươi biết tất cả, lại vẫn cam nguyện giao phó toàn bộ? Trái tim đang hoàn hảo của Trình Tàng Chi bỗng nhiên bị rót đầy tới mức nổ tung.

Nhưng rõ ràng ta chỉ muốn một câu của ngươi —— ngươi cũng thích ta, là được rồi. Vậy mà ngoại trừ thứ ta muốn nhất, ngươi lại giao hết tính mạng lẫn thanh danh của mình vào tay ta, tùy ta khống chế.

Ngươi, rốt cuộc có thích ta hay không? Ta không cần ngươi áy náy, không cần ngươi trả nợ cho cha ngươi.

Cung thành rộng lớn, mênh mông bát ngát phồn hoa. Nhưng ở nơi phồn hoa nhất thiên hạ này, Triệu Quyết lại phát giác công tử ảm đạm như đêm, khiến cho hắn có thể cảm nhận được tất cả vui buồn thế gian trong chớp mắt, cuối cùng đành mở miệng: "Công tử, việc này là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ cố ý đưa giấy ngài viết ở trai cung cho tiểu tư của Nhan thượng thư——"

"Triệu Quyết," giọng Trình Tàng Chi còn cô độc hơn cả cái lạnh trong lãnh cung, "Nếu ngươi cảm thấy nhà của ngươi bị tru diệt vì Trình Môn, vậy ta sẽ đền lại tính mạng cả tộc cho ngươi," tiếng rút đao chói tai, hắn vứt sương đao ngay cạnh mũi giày của Triệu Quyết, "Ngươi muốn báo thù hay đòi lại mạng ai, sau này cứ nhắm vào một mình ta, không cần lại nói một chữ nào với Nhan Tuế Nguyện."

"Ta trả nợ máu toàn tộc lại cho ngươi."

Triệu Quyết cứng đờ, hai mắt tràn đầy khiếp sợ, lòng tràn đầy hoảng loạn, không tin nổi. Hắn cố gắng mấp máy khóe môi, nhưng bao lời trong bụng khi nói ra chỉ còn lại mấy chữ, "Thuộc hạ đã rõ."

Trình Tàng Chi chạy như bay, tập trung với tướng sĩ đột kích trong cung và quân Phòng Vệ.

Quân Phòng Vệ trong kinh thành chỉ là một cách gọi mà thôi, trước đó bọn họ gọi là Nam Nha cấm quân, được tạo thành từ mười hai đồn binh của các nha môn phía Nam kinh thành để bảo vệ tường thành hoàng cung. Nhưng từ khi Dương Phụng Tiên trở thành quyền hoạn tâm phúc của Lý Thâm, hoạn quan hay ra vào phía Bắc đã cấu kết với Bắc Nha cấm quân, thủ vệ cung thành dần dần chỉ còn lại Bắc Nha cấm quân của Phương Quy.

Nam Nha cấm quân bị Dương Phụng Tiên ngăn cản không cho can thiệp chính sự, từ đây trở thành "Quân Phòng Vệ của kinh thành", chỉ có thể đứng ở ngoài thành, cũng vừa lúc để Trình Tàng Chi có cơ hội thay máu toàn bộ quân phòng vệ ở đây.

"Đô đốc, toàn bộ cửa chính, Đan Phượng môn, Vọng Tiên môn, Kiến Phúc môn đều đã bị chiếm.", Trung lang tướng của mười hai đồn binh bẩm báo.

Trình Tàng Chi gật đầu, hỏi: "Đám người Phương Quy chưa dựa vào chốt điểm nào để phản kích?"

Vài vị Trung lang tướng vô cùng kinh ngạc, lập tức nói: "Đô đốc, đây đúng chỗ bọn thần đang nghi hoặc khó hiểu. Theo lý thuyết, Bắc Nha cấm quân hẳn là sẽ không dễ dàng thất thủ bốn cửa như vậy, nhưng số quân bọn họ lưu lại để canh giữ bốn cửa rất ít."

Trình Tàng Chi cũng nghi hoặc, "Phương Quy đang ở đâu?"

"Cái này, người đi tra xét còn chưa trở về báo tin."

"Không cần chờ, trực tiếp chiếm lĩnh cung thành."

"Vâng!"

Phương Quy đang khiến người khác nghi hoặc giờ đang được Dương Phụng Tiên thỉnh đến điện Hàm Lương, vừa thấy Dương Phụng Tiên, gã đã trợn mắt chất vấn: "Tại sao Dương công lại thay đổi phân bố quân lính của ta, điều gần hết nhân mã tới điện Hàm Nguyên và điện Hàm Lương?"

Dương Phụng Tiên nhàn nhạt nói: "Ngồi đầy hoàng thành, nhưng nơi cần bảo vệ chỉ có hai chỗ này."

Nhưng mà Phương Quy vẫn không bị gã thuyết phục, rút thẳng cương đao đặt lên cổ Dương Phụng Tiên, "Đại tướng quân đã sớm nhắc nhở ta là ngươi không thể tin, bây giờ xem ra đó là sự thật."

Mắt Dương Phụng Tiên vẫn nhìn thẳng, vẻ mặt như thường, "Đại tướng quân có từng tín nhiệm người nào à? Phương thống lĩnh nghĩ sao? Nếu lão tin Phương thống lĩnh, vì sao quân đội ở Lộc phủ còn chưa nhúc nhích?"

Sau khi Phương Quy nghe xong, bàn tay nắm đao hơi thả lỏng rồi lại nắm chặt, "Dù vậy, ta cũng không còn lựa chọn!"

Trên tay hắn đã dính quá nhiều máu, dù là Trình Tàng Chi hay Nhan Tuế Nguyện, ai cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, chi bằng cứ thoải mái đi vào con đường tăm tối.

Dương Phụng Tiên cuối cùng là thở dài, lấy ra một phong chiếu thư từ tay áo đưa cho hắn, "Cái này có lẽ sẽ bảo vệ được cho ngươi ở chỗ đại tướng quân.", nhưng nếu ngươi rơi vào tay Trình Tàng Chi thì hẳn là phải chết.

Phương Quy do dự nhận chiếu thư, dùng một tay phất nó mở ra, ánh mắt sững sờ, cảm xúc thay đổi. Có phong chiếu thư này, đại tướng quân tất nhiên có thể danh chính ngôn thuận giết Nhan Tuế Nguyện, cũng có thể giành được sự ủng hộ của thiên hạ để đăng cơ.

Còn Trình Tàng Chi, không có chiếu thư nhường ngôi, cũng không công bình định Nhan Tuế Nguyện mưu phản, dù cho có binh mã cũng không ngồi được lên đài cao.

Trong lúc Phương Quy đang thu đao, chuẩn bị ra khỏi Thanh Kinh thì ngoài Hàm Lương điện đã vang lên tiếng lưỡi mác giao kích. Hắn tức khắc như chim sợ cành cong, "Dương Phụng Tiên, ngươi dám phản bội! Là ai tới?!"

Dương Phụng Tiên cũng khiếp sợ nhíu mày như hắn, "Ta có binh mã hay không, chẳng lẽ Phương thống lĩnh không biết?"

Phương Quy cũng lập tức không màng gã nói thật hay giả, xỏ cương đao xuyên qua da mỏng, một vệt máu chảy xuống, nói: "Ngươi phải giúp ta sống sót ra khỏi Thanh Kinh, nếu không, ngươi chắc chắn phải chết."

Dương Phụng Tiên híp mắt, ánh mắt lạnh lẽo tăm tối, bất chấp vết thương trên người, "Phương thống lĩnh, người ngoài đều biết ngươi và ta là cùng hội cùng thuyền, ngươi lấy ta làm con tin cũng vô dụng."

"Vô dụng hay không, ta phải thử thì mới biết.", nói xong, Phương Quy lập tức áp giải Dương Phụng Tiên ra khỏi Hàm Lương điện.

Vừa thấy binh sĩ mặc giáp đen, cả Phương Quy và Dương Phụng Tiên đều hốt hoảng —— Trình Tàng Chi đã trở lại!

"Sao có thể như vậy?!" Phương Quy chớp mắt thật mạnh, mới nhận ra người đang dẫn đầu hàng quân giáp đen đứng thẳng hàng phía sau là một thanh niên có lông mày viễn sơn xinh đẹp như tranh, giữa mày toàn là sát khí. Còn không phải Trình Tàng Chi thì còn có thể là ai?

"Sao lại không thể?"

Trình Tàng Chi cười như không cười mà nhìn hai người, trú quân Hà Tây có tiếng là kỵ binh dũng mãnh, đừng nói là phóng ngựa vượt trăm dặm, dù là vượt ngàn dặm để xuất viện binh bao vây còn được nữa là.

Ngày dài đêm ngắn, khi ánh mặt trời dần mờ đi, một hàng ngựa xe dừng lại cách trạm dịch của Lộc phủ khoảng trăm dặm. Gần trạm dịch còn có mấy lữ quán khách xá, trên tường đất khách xá còn lưu lại thơ do văn nhân mặc khách viết.

Vu Chấn nhìn bức tường, nhìn mấy chữ rồng rắn uốn lượn được giữ lưu niệm phía trên, nhưng vẫn không nhìn ra là đang viết gì. Hắn thấy một người mặc y phục trắng đi tới, thuận miệng hỏi: "Nhan thượng thư, trên đây viết cái gì thế?"

Nhan Tuế Nguyện nghe vậy thì dừng bước, nâng mi nhìn chữ lưu niệm viết trên tường, nhìn hết rồi mới bảo: "Trời là quán trọ cho vạn vật, thời gian là khách ghé trăm đời, năm tháng cuộc đời như trong mộng, chờ ve kêu sớm ngày quay về."

"......"

Vu Chấn do dự, "Nghĩa là gì?"

Biểu cảm Nhan Tuế Nguyện vẫn nhàn hạ như cũ, chậm rãi nói: "Có ý thúc giục ngươi trở về nhà."

Vu Chấn nghe vậy thì nhăn mặt, "Nhan thượng thư, ta là người có quân mệnh trong người, không dám tùy tiện đi về."

Nghe hắn nói như thế, Nhan Tuế Nguyện cũng không nhiều lời, xoay người về trạm dịch. Vu Chấn ở phía sau kêu gọi: "Đô đốc dặn dò mạt tướng, thỉnh Nhan thượng thư phải xem đồ mà đô đốc cho ngài."

Nhan Tuế Nguyện ngoảnh mặt làm ngơ, Trình Tàng Chi sợ hắn sẽ mềm lòng vì ôn nhu hương của y, chẳng lẽ y không sợ bị dao động bởi tâm ý Trình Tàng Chi? Cho nên y mới chậm chạp không mở quyển sách Trình Tàng Chi cho y.

Đêm trăng khuyết Tây Sơn, ngày nắng gắt, đêm âm u. Ánh nến tỏa ra từ đèn giấy vẫn cháy mạnh vô cùng, mãi vẫn không tắt. Y phục mang màu sương tuyết bị màu cam nóng của ánh đèn dát lên, khôi phục chút ấm áp. Nhan Tuế Nguyện bỗng nhiên nhớ tới Trình Tàng Chi, bên tai vang lên lời nói chân thành của hắn —— ngươi phải quen thấy ta cạnh ngươi ngày ngày đêm đêm.

Đêm dài cô tịch, có tiếng cười xuyên phá lạnh lẽo. Cô độc lạnh lẽo mười năm, chỉ có khi nhớ tới Trình Tàng Chi lại nở nụ cười thật lòng.

"Này là...nhớ sao?", Nhan Tuế Nguyện không khỏi để tay lên ngực tự hỏi.

—— Nhớ ta thì mở ra nhìn.

Ánh trăng đổ xuống qua cửa sổ, theo tiếng lòng sáng ngời như ban ngày, soi sáng quyển sách trong lòng bàn tay vô cùng rõ ràng.

Thở dài bất đắc dĩ, Nhan Tuế Nguyện cuối cùng vẫn mở quyển sách.

Trang thứ nhất đi vào mắt, có bốn chữ "Nguyện vọng mỗi năm*" ngay ngắn, mang chín phần cương nghị của y trong đó, mỗi chỗ nét bút cong lên đều có thể mơ hồ thấy được định mệnh của y bên trong.

*"Nguyện vọng mỗi năm" có câu gốc là "Mỗi Tuế chi Nguyện*, là một cách chơi chữ với tên của Nhan Tuế Nguyện, nên có thể hiểu thành "Những cầu nguyện của Tuế Nguyện". Tàng Chi giả nét bút của Tuế Nguyện để viết í.

Nhẹ nhàng lật trang giấy, mỗi trang chỉ có một nguyện cầu.

An.

An.

An.

......

Nguyện cầu của ta cho trăm năm là mong ngươi mãi mãi bình an, mãi mãi cạnh ta.

Sau đó chỉ toàn là những trang giấy trống, nhưng trang cuối cùng lại là chữ viết thật sự của Trình Tàng Chi.

—— Đời người trăm năm, duy chỉ có quân, thấy ta thăng trầm.

Nhan Tuế Nguyện lặng lẽ cười, không thể tưởng tượng nổi làm sao Trình Tàng Chi có thể lúng túng viết ra mấy câu như vậy. Dù sao thì tên kia, ngoài miệng không biết tự trọng nhưng thật ra lại vẫn hay xoắn xuýt trong mấy chuyện cảm tình này, vậy mà vẫn có thể đề bút viết mấy chữ kia, cứ cảm thấy nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản.

Trình Tàng Chi vậy mà cũng có lúc khác người, Nhan Tuế Nguyện cứ nghĩ một chút tới cảnh hắn ngồi viết là lại không nhịn được ý cười. Trình Tàng Chi lại có phương diện này, thật là làm y khó lường trước được.

—— Ngươi muốn nhìn ta trông thế nào, ta đều cho ngươi xem.

- ---------------

Lời Editor:

Câu thơ trên tường được lấy ý từ bài thơ "Xuân Dạ Yến Đào Lý Viên Tự" của Lý Bạch.

Tàng Chi sến vcl =)))))))

Nhan Tuế Nguyện vẫn tính kế hơn Tàng Chi một bước rồi. Gia Cát Loan có vẻ đang nhảy hai chân:))) vừa giúp Tuế Nguyện vừa giúp Tàng Chi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK