Năm nay hội thảo khoa học quốc tế được diễn ra ở khu nghỉ dưỡng trên núi trong thành phố Lan, sau khi hội thảo kết thúc còn có một bữa tiệc nhưng Tạ Uẩn Ninh đã từ chối tham gia. Tiệc rượu của AC và Uy Nhĩ Tư bắt đầu lúc 5 rưỡi, anh phải lập tức rời đi thì mới kịp giờ. Trước khi anh rời đi, Chu Bắc còn nói với anh cái gì mà nam chính thì phải tới muộn bla bla, lúc đó anh cũng không để tâm, nhưng cuối cùng anh vẫn đến muộn. Lúc anh lái xe được một đoạn thì gặp đoạn đường đang sửa, tắc đường mất gần một tiếng đồng hồ. Đến khi vào nội thành thì toàn gặp đèn đỏ, đoạn đường này giống như đang cố ý trêu đùa sự kiên nhẫn của anh, nhưng cũng khiến anh hiểu rõ tình cảm của mình hơn.
Tuy nhiên, tiệc rượu tối nay lại kết thúc sớm hơn so với dự đoán của anh một chút.
Ngay trước mặt mọi người, Tạ Uẩn Ninh trực tiếp vươn tay ra, ôm lấy bả vai Lê Lạc, ung dung, nho nhã, che chở cho cô gái của mình, nói với Thương Vũ: “Thật ngại quá, hôm nay tôi tới hơi muộn, vậy chúng tôi xin phép đi trước.”
Tạ Uẩn Ninh dẫn Lê Lạc đi, còn ngang nhiên thể hiện quyền sở hữu. Thương Vũ vẫn duy trì nụ cười đưa mắt nhìn Tạ Uẩn Ninh lái xe đi. Đây là lần thứ hai, em vợ của anh dẫn người đi từ chỗ của anh, nếu nói em vợ anh không có ý đồ gì thì chính anh cũng không tin.
Nếu như lần đầu tiên có thể miễn cưỡng cho là lão sư chăm sóc, quan tâm sinh viên, nhưng còn lần này quả thực là Tạ Uẩn Ninh đã thể hiện rất dứt khoát.
Bên cạnh, thư ký Ngô há hốc mồm, tò mò hỏi: “Tạ công tử và Lê tiểu thư đang hẹn hò sao?” Thật là một hình ảnh khiến người ta khó tin mà, Tạ công tử ôm lấy bả vai Lê tiểu thư, lại còn quang minh chính đại dẫn người đi như vậy. Nếu như anh nhớ không nhầm, Tạ công tử là giáo viên hướng dẫn của Lê tiểu thư cơ mà?
Orz... Anh thấy mình giống như vừa biết được chuyện gì không nên biết vậy!
Thương Vũ không trả lời câu hỏi của thư ký Ngô. Lão Phùng cũng đã lái xe tới, Thương Vũ nói mấy câu xã giao với thư ký Ngô và mấy vị quản lý, sau đó lên xe rời đi. Trong buồng xe tối tăm, Thương Vũ hỏi lão Phùng: “Người đó đang ở khách sạn quốc tế Hương Châu sao?”
Lão Phùng trả lời: “Đúng vậy.”
Thương Vũ khẽ ngả người về sau, toàn thân mềm nhũn, cảm xúc hỗn loạn, một lát sau, anh nói với lão Phùng: “Qua đó một chuyến đi.”
Lão Phùng: “Vâng.”
Chiếc xe chạy về hướng Cao ốc Thiên Châu. Khách sạn Hương Châu nằm trong tòa cao ốc cao nhất thành phố Lan, là khách sạn tốt nhất, đắt nhất ở thành phố Lan, ngay cả nhà hàng cao cấp Michelin cũng nằm ở nơi này.
Thiên Châu, ý nghĩa cũng như tên, “Nhân gian thiên thượng, kham tỉ lục châu”.
Thương Vũ đặt phòng dài hạn ở khách sạn Hương Châu, nhưng có một khoảng thời gian anh không tới đây, lần gần đây nhất anh tới đây là lần đi ăn cùng Lê Lạc. Thang máy đi thẳng một mạch, vững vàng dừng lại ở tầng 68, cửa thang máy từ từ mở ra. Thương Vũ bước ra khỏi thang máy, ánh đèn sáng chói của khách sạn chiếu lên bộ âu phục đen.
Có những việc lâu ngày sẽ thành thói quen, ví dụ như đeo nhẫn cưới lâu ngày thường sẽ hình thành thói quen xoa nhẫn. Bởi vì thường xuyên tập thể dục, khướp xương của Thương Vũ càng ngày càng hiện rõ, bàn tay phải chạm vào tay trái, chạm đến chiếc nhẫn trên ngón áp út, nhẹ nhàng xoay.
Chiếc nhẫn cũng như lòng người, đã sớm bị thời gian mài đến trơn tru, sáng bóng.
Chiếc thảm dày mang phong cách châu Âu trải dài tới bên trong phòng. Thương Vũ nhập mật mã vào, cánh cửa màu nâu nhẹ nhàng mở ra, anh đứng trước cửa, nhìn người đang ở bên trong.
Người ở bên trong, vốn đang ngồi phịch trên ghế sa lon, nghe thấy tiếng nhập mật mã, đột nhiên đứng thẳng lên, lập tức chạy ra cửa, đối diện với Thương Vũ, tức giận cất tiếng chất vấn: “Thương Vũ, anh dám cho người đưa em đi!”
Thương Vũ không trả lời, anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di động, ném thẳng lên sô pha, bình tĩnh mở miệng nói: “Cô để quên điện thoại di động.”
Chương Tử Nguyệt không có cách nào có thể tiếp nhận thái độ này của Thương Vũ, cô cũng không thể nào hiểu nổi, không phải cô chưa từng tới công ty của anh, căn bản là mấy kiểu hoạt động như thế này, không phải là vợ anh đều không đi sao? Tại sao anh còn cho người tới bắt cô rời đi...
“Tử Nguyệt, cô đúng là không biết nặng nhẹ.” Thương Vũ hạ giọng, thậm chí cũng chẳng buồn ngồi xuống, anh đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, đứng ở đây có thể thấy nhìn thấy toàn cảnh thành phố Lan về đêm, mối quan hệ anh che giấu suốt hai năm nay đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Giống như cảnh đêm bên ngoài cửa sổ vậy, dù lung linh, đẹp đẽ đến nhường nào thì khi nhìn quá lâu cũng trở nên hết sức bình thường.
“Thương Vũ...” Chương Tử Nguyệt ngồi phịch xuống đất, giống như vừa hiểu ra chuyện gì đó. Thật ra thì ngay từ dạo trước, lão Phùng đã từng ám chỉ với cô. Đúng, cô thừa nhận mình không phải là kiểu người tốt tính, nhưng tính tình cô trở thành như vậy không phải là do Thương Vũ quá nuông chiều cô sao.
Hai năm qua, anh cưng chiều cô, yêu thương cô… Giống như số phận đã an bài cho cô sẽ trở thành tiểu tình nhân vậy, rõ ràng anh hơn cô 20 tuổi, vậy mà cô vẫn bị anh thu hút, mê muội, anh vẫn khiến cô đắm chìm trong tình yêu.
Sau đó cô càng ngày càng tham lam, càng ngày càng càn rỡ, bởi vì cô muốn biết, rốt cuộc anh có yêu cô hay không. Dù anh chỉ cưng chiều một mình cô, nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn, giống như là một con thỏ ngồi trên miệng cọp vậy.
“Được rồi, em biết rồi... Sau này em sẽ không như vậy.” Chương Tử Nguyệt cố gắng thỏa hiệp, cô đi tới phía sau Thương Vũ, chủ động ôm lấy Thương Vũ từ phía sau, tựa vào anh, nói: “Chỉ là em quá nhớ anh, vốn muốn tạo cho anh một sự bất ngờ, cuối cùng lại bị anh tìm người lừa đi, ngay cả điện thoại cũng để quên luôn...”
Chủ động tỏ ra mềm yếu cũng không đem lại chút tác dụng nào, Thương Vũ vẫn đẩy Chương Tử Nguyệt ra.
“Tử Nguyệt, hai ngày nữa lão Phùng sẽ sang tên căn biệt thự ngoài ốc đảo đó cho cô, ngoài ra cô cũng không cần phải gắng sức để hoàn thành chương trình học nữa, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô...”
Lời còn chưa dứt, Chương Tử Nguyệt đã ngắt lời Thương Vũ: “Saint, anh có ý gì?
Chương Tử Nguyệt gọi tên tiếng Anh của Thương Vũ, đây là cái tên anh chỉ cho mình cô gọi. Anh thích cô cứ gọi anh như vậy, thích cô gọi tên anh, sau đó yêu kiều làm nũng, anh cũng thích cô ở trên giường gọi từng tiếng “Saint”, sau đó anh mạnh mẽ tiến vào cô.
Tại sao nhanh như vậy, tất cả đều thay đổi.
Chương Tử Nguyệt hết sức tức giận, cô không quan tâm đến tiền hay biệt thự, cô thật sự yêu Thương Vũ, dù anh lớn hơn cô rất nhiều. Chương Tử Nguyệt giương mắt nhìn anh, cô có một đôi mắt rất đẹp, mặc dù không to lắm, nhưng đuôi mắt nhẹ nhàng xếch lên, mỗi khi cô giương mắt lên nhìn vô cùng xinh đẹp. Mỗi khi cô rơi lệ, Thương Vũ sẽ hôn lên mắt cô, dịu dàng nói với cô: “Được rồi. Đừng khóc nữa, em muốn sao cũng được.”
“Saint, anh muốn chia tay với em sao?” Chương Tử Nguyệt hỏi, hốc mắt đã đỏ lên.
Thương Vũ nhất thời không lên tiếng, dừng một chút, anh nắm lấy tay Chương Tử Nguyệt, hôn lên tay cô, mở miệng cười nói: “Được rồi, sao em cứ như trẻ con thế này, đừng khóc nữa.”
(*) Đoạn trên mình để Thương Vũ xưng hô với Tử Nguyệt là cô – tôi vì lúc đấy Thương Vũ muốn dứt khoát cắt đứt với Tử Nguyệt, đoạn này Thương Vũ đang an ủi Tử Nguyệt nên mình để là em – tôi.
Chương Tử Nguyệt tiếp tục khóc, cô uy hiếp nói: “Vậy thì anh không được bỏ em đi.”
Thương Vũ cảm thấy khó xử, anh giúp Chương Tử Nguyệt lau nước mắt, nói nhỏ: “Tử Nguyệt, tôi già rồi.”
Chương Tử Nguyệt lắc đầu, nước mắt ướt nhòe trên mặt.
Thương Vũ thở dài, ánh mắt anh dịu dàng dừng trên gương mặt cô, anh từng thật lòng yêu chiều cô, đó là cách anh đền bù cho tâm nguyện hồi trẻ mà anh không thể nào hoàn thành được. Trên đời này, rất nhiều thứ có thể dùng tiền bù đắp lại. Giấc mộng lúc nhỏ, lý tưởng khi thành niên, và cả tâm tình của một người đàn ông trung niên về sự nuối tiếc khi còn trẻ đã để vuột mất mối tình đầu.
Chỉ là kiểu bù đắp như vậy chung quy lại cũng chỉ bù đắp, không phải là hoàn thành tâm nguyện.
Thương Vũ buông bàn tay Chương Tử Nguyệt ra, chân thành nói: “Tử Nguyệt, em còn trẻ, lãng phí tuổi thanh xuân với tôi không có lợi ích gì với em. Em là một cô gái thông minh, em cũng không cần tôi dạy em phải lựa chọn thế nào. Ngoài ra, tôi sẽ chuyển cho em một khoản tiền, coi như là phí bồi thường cho hai năm thanh xuân của em ——” Nói đến đây, Thương Vũ mỉm cười, anh nói tiếp: “Tìm một người đàn ông trẻ tuổi mà yêu thương, cuộc sống của em nên trôi qua như vậy.”
“Em không...” Chương Tử Nguyệt từ chối, quật cường cắn môi.
“Vậy thì coi như tôi van em.” Thương Vũ hít một hơi, đổi giọng nói: “Tôi thật sự mệt mỏi rồi, tôi không muốn tự giày vò bản thân thêm nữa.”
“Có phải là vợ anh đã biết chuyện hay không?” Chương Tử Nguyệt hỏi, lập tức thỏa hiệp nói: “Vậy sau này em sẽ không bao giờ chủ động tìm anh nữa, chỉ cần lúc nào anh rảnh rỗi thì tới thăm em một chút là được rồi.” Cả người, cả giọng nói, bất tri bất giác đều trở nên hèn mọn.
“Tử Nguyệt, em có hiểu ý của tôi không?” Thương Vũ nhìn bộ dạng này của Chương Tử Nguyệt, nói ra câu nói khó nghe nhất: “Tôi chán em rồi.”
Chương Tử Nguyệt kinh ngạc, không nói nên lời.
“Chăm sóc thật tốt cho bản thân.” Thương Vũ ôm Chương Tử Nguyệt lần nữa, sau đó không hề nữa lưu luyến, buông tay rời đi.
“Saint...” Chương Tử Nguyệt quay người lại, gọi tên Thương Vũ, nhưng cánh cửa phòng đã mở, Thương Vũ đã rời đi, Saint của cô đã rời đi. Anh đi, mang theo tất cả sự yêu thương và cưng chiều.
“A! A a a!” Từng tiếng thét chói tai vang lên, Chương Tử Nguyệt ngồi xổm xuống đất, ôm đầu kêu to, đau khổ khóc thành tiếng.
“Ah!”
Lê Lạc tựa người vào cửa sổ xe thở ra một hơi, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Chiếc xe chạy trên con đường nội thành quanh co, hai bên đường nhà nhà đã lên đèn. Lê Lạc quay đầu, cười hì hì nhìn Tạ Uẩn Ninh, cảm khái nói: “Giáo sư, vừa rồi thầy thực sự rất đẹp trai.”
Tạ Uẩn Ninh mím môi, mặc dù anh không để tâm đến mấy lời nói trẻ con kiểu này, nhưng anh vẫn hỏi lại: “Đẹp trai chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng đẹp trai!” Lê Lạc ngồi ở ghế lái phụ, hồi tưởng lại khoảnh khắc Tạ Uẩn Ninh xuất hiện ở trước cửa khách sạn, đẹp trai đến mức tâm tư già trẻ của cô đều cháy rực lên.
Ngay cả nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn. Ah, không phải là nhanh, phải là đập cực kỳ nhanh!
Câu trả lời của Lê Lạc khiến Tạ Uẩn Ninh rất vui vẻ. Anh nghĩ qua tối nay, hai người đã hiểu nhau hơn, ít nhất anh cũng đã thể hiện rõ quan hệ của hai người ở trước mặt mọi người.
Lê Lạc vẫn còn hoài niệm, khóe môi mỉm cười thật tươi, tiếp tục nói chuyện cùng Tạ Uẩn Ninh: “Thật sự rất tuấn tú, giống như là một bộ phim truyền hình trước đây em từng xem vậy...” Lê Lạc lập tức im lặng, bởi vì bộ phim truyền hình này nhất định Tạ Uẩn Ninh chưa từng xem. Cô và anh sinh ra ở hai thời kỳ khác nhau, lúc cô đang xem phim thần tượng thì anh còn đang xem phim hoạt hình.
“Phim gì?” Tạ Uẩn Ninh hỏi, anh không quen nghe cô nói nửa chừng rồi lại thôi như vậy.
“Chính là kiểu phim thần tượng hay chiếu trên tivi đó... Chẳng lẽ thầy không cảm thấy cách thầy xuất hiện tối nay rất giống cách xuất hiện của các nhân vật nam chính sao?” Lê Lạc nói, đồng thời nghiêng đầu một chút, cười hì hì: “Chỉ tiếc là thầy không muốn yêu sinh viên của mình, nếu không nhất định em sẽ theo đuổi nữa thầy một lần nữa.”
Tạ Uẩn Ninh: “...”
Lê Lạc tiếp tục: “Ha ha.”
Tạ Uẩn Ninh vẫn: “...”
Tạ Uẩn Ninh đưa Lê Lạc về nhà trọ ở phía cửa Bắc Lan Đại. Anh dừng xe ở bên ngoài, Lê Lạc xuống xe. Tạ Uẩn Ninh ngồi ở ghế lái, cúi đầu, tầm mắt lướt qua cửa sổ xe, anh gọi ở người đang đi ở phía trước.
Lê Lạc quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười. Ở buổi tiệc từ thiện, cô mặc một bộ váy rất lộng lẫy, nhưng tối nay cô chỉ mặc đồ công sở, có lẽ là là buổi chiều sau khi buổi ký hợp đồng kết thúc liền sang buổi tiệc rượu luôn. Áo trắng zuýp đen, giày cao gót màu đen cao 5cm, nhìn cô thanh tú động lòng người, kiêu mà không ngạo.
Gió đêm hơi lớn, cô khẽ kéo lại áo khoác.”Chuyện gì vậy? Giáo sư.” Cô mỉm cười hỏi anh.
Tạ Uẩn Ninh nhất thời nói không nên lời, chỉ lặng yên nhìn cô. Hôm nay cô mặc đồ công sở, nhưng trong mắt anh thì lại giống như một cô gái nhỏ mặc quần áo của người lớn vậy. Thật ra thì cô không phải là một đứa bé yếu đuối, lại càng không phải kiểu nữ sinh ngây thơ như Lâm Giai Khởi. Ngược lại Lê Lạc còn có một đôi mắt khiến anh không thể nào nhìn thấu. Mặc dù đôi mắt ấy lúc nào cũng sáng long lanh, tựa như chưa từng nhiễm bụi trần, chưa từng bị thế gian này làm ô uế, nhưng lại tựa như đang cất giấu một bí mật đáng sợ. Cô giống như một cô gái lõi đời, nhưng cũng giống nhưu một cô gái vô tư, đơn thuần.
“Không có việc gì.” Tạ Uẩn Ninh nói, hiện tại anh vẫn chưa nên nói với cô chuyện này, khóe môi cong lên, anh nói với Lê Lạc: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp lại.”
“Ngày mai gặp lại, giáo sư.” Lê Lạc vẫy tay chào anh, sau đó xoay người, đi được vài mét lại quay đầu lại lần nữa, thấy anh vẫn chưa đi, cô lại vẫy tay chào một lần nữa, sau đó nhẹ bước vào nhà trọ.
——
Hôm nay Thương Ngôn ở bên Lâm Giai Khởi cả ngày, bạn cùng phòng cô gọi điện thoại cho anh nói cô đột nhiên bị đau bụng. Bởi vì cô không chịu đi bệnh viện, nên anh đành đưa cô về nhà. Gần tối, anh từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Dì Lâm, đánh xe, trở về nhà mình.
Hôm nay mẹ của anh có gọi điện thoại cho anh, nói anh nếu có thời gian thì về nhà một chuyến, mẹ anh có chuyện cần nói cùng anh.
Thương Ngôn lo lắng không biết có phải là mẹ đã phát hiện ra chuyện của cha rồi không, kết quả khi về đến nhà, hóa ra mẹ của anh chỉ muốn tìm anh để bàn chuyện đính hôn của anh và Giai Khởi.
“Tháng Một thì sao? Ông ngoại của con cũng đã xem ngày rồi. Chúng ta đều cho rằng bữa tiệc đính hôn thì tổ chức đơn giản một chút, chỉ mời bạn bè thân thích hai bên, mời thêm một số bạn học của con Giai Khởi nữa, con thấy thế nào?”
Thương Ngôn cúi thấp đầu: “Mẹ, có phải là quá gấp hay không...”
Tạ Tịnh Di cười, nhớ lại lời nói của con trai vào hôm sinh nhật cô, cố ý trêu đùa: “Vào hôm sinh nhật mẹ, là ai gấp gáp đòi đính hôn sớm một chút chứ?”
Thương Ngôn mấp máy môi nhưng không nói gì, gương mặt thì đỏ ửng. Anh đang cực kỳ xấu hổ.
Tạ Tịnh Di nhìn con trai xấu hổ, nói tiếp: “Hơn nữa Dì Lâm cũng hi vọng con và Giai Khởi sớm ổn định, sau đó chờ các con tốt nghiệp, kết hôn, sinh con, còn mẹ thì đâu có vội.”
Thương Ngôn: “...”
Ngoài cửa vang lên động cơ xe ô tô, có lẽ là Thương Vũ đã về. Chuông cửa vang lên, bảo mẫu đi ra mở cửa, mang dép đi trong nhà ra cho Thương Vũ.
Thương Vũ đổi dép, đi vào nhà. “Sao hôm nay con lại về nhà?” Thương Vũ hỏi con trai, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tạ Tịnh Di.
“Là em gọi con về.” Tạ Tịnh Di nói với Thương Vũ, ánh mắt hướng về Thương Ngôn nói: “Bàn một chút về chuyện đính hôn của con với Giai Khởi.”
“Oh.” Thương Vũ nhìn Thương Ngôn, dựa vào ghế sa lon hỏi: “Vậy bàn đến đâu rồi?”
——
Những ngày này, nhiệt độ ở thành phố Lan đang xuống thấp dần.
Chín rưỡi tối thứ bảy, Lê Lạc đội mũ, mặc áo khoác đi mua đồ ăn đêm. Xa xa, thấy phía trước nhà trọ có một bóng dáng quen thuộc. Lê Lạc nở nụ cười đi lên phía trước, nghiêng đầu cất tiếng chào: “Hi, Thương Ngôn, sao anh lại tới đây?”
Thương Ngôn lập tức ngẩng đầu, suýt chút nữa đã đụng phải Lê Lạc. Thật may là Lê Lạc nhanh nhẹn lùi về phía sau mấy bước nhỏ, gương mặt vui vẻ: “Anh tìm tôi sao, có chuyện gì à?” Lê Lạc hỏi Thương Ngôn.
“Đúng.” Thương Ngôn gật đầu, hít một hơi dài, không khí lạnh léo khiến anh rùng mình, anh nói: “Lê Lạc, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
“Đương nhiên là có thể rồi.” Lê Lạc gật đầu, ngừng lại một chút, nói với Thương Ngôn: “Anh đợi tôi một chút.”
Phía dưới nhà trọ có một máy bán nước tự động đặt cách đây vài mét. Hình ảnh quảng cáo sáng nhấp nháy xung quanh màn hình, Lê Lạc nhét tiền vào khe nhận tiền, hỏi Thương Ngôn đang đứng ở phía sau: “Cà phê, trà sữa, còn có trà ngũ cốc nữa, anh muốn uống loại nào?”
“Cà phê đi.” Thương Ngôn trả lời cô.
Lê Lạc mua hai cốc cà phê nóng.
Tính ra thì nhà trọ của Lê Lạc thua xa chung cư cao cấp của Tạ Uẩn Ninh, tuy nhiên bên trong khu trọ cũng có một sân quần vợt, xung quanh đều là bụi cây bụi cỏ. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, sân quần vợt vắng tanh không có một bóng người, chỉ có bóng cây nặng nề in xuống mặt đất.
Lê Lạc và Thương Ngôn cầm cốc cà phê ngồi xuống hàng ghế dài trên sân quần vợt. Trong không khí phảng phất mùi cà phê nhàn nhạt, nhiệt độ ấm áp lan từ cốc cà phê truyền đến lòng bàn tay.
“Được rồi, chúng ta có thể nói chuyện được chưa?” Lê Lạc hỏi, bật cười khanh khách.
Tìm Lê Lạc có chuyện gì ư? Thương Ngôn nhìn về phía xa. Anh cũng không biết tại sao mình lại đạp xe đến đây nữa. Kể từ khi anh biết mẹ anh và Lâm gia đang bắt đầu chuẩn bị cho chuyện đính hôn, anh liền cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng mơ hồ.
Không chỉ có áp lực từ Giai Khởi mà còn có áp lực từ người nhà, và có cả áp lực từ chính anh đối với bản thân. Toàn bộ những áp này đè nặng lên lồng ngực anh, nặng nề như những tảng đá khiến anh vô cùng mệt mỏi.
Cho nên, anh mới tìm đến Lê Lạc, mang theo rất nhiều lời muốn nói. Chỉ là khi đến được nhà trọ của cô thì ngay cả dũng khí gọi điện cho cô cũng không có, không ngờ cuối cùng Lê Lạc lại đụng phải anh trước.
Rốt cuộc, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Lê Lạc, Thương Ngôn nói: “Tôi sắp đính hôn...”
“Chúc mừng anh.” Lê Lạc cười: “Cũng thay tôi chúc mừng Giai Khởi nhé.”
“A...” Thương Ngôn cúi đầu nhìn xuống đất, gương mặt anh đỏ bừng như bị thiêu cháy, anh nghĩ mình không nên nói ra chuyện này, nhưng anh cũng sợ sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Anh cúi đầu thấp xuống đất, cuối cùng từ từ nâng lên, anh nói với Lê Lạc: “Lê Lạc, tôi... Tôi nghĩ tôi thích cô mất rồi.”
(Hết chương 32)