Editor: Mẹ Bầu
Tạ Phồn Hoa rất tức giận, hóa ra thực sự là có nhiều chuyện như vậy là anh không biết. Càng tức giận, hóa ra không chỉ con trai bị quăng đi, ngay cả đứa cháu ngoại cũng là kẻ đáng thương bị vứt bỏ.
Thương Ngôn: ". . ." Không nghĩ tới cậu nhỏ lên tiếng nói chuyện thay cho Lê Lạc, không chút nể tình mà nói ra cái chuyện anh bị khoác lên người chiếc áo choàng xanh như vậy(*). Đối mặt với ánh mắt của mọi người trong gia đình, Thương Ngôn chỉ biết gật đầu mà thừa nhận cái chuyện chiếc mũ xanh (*) kia: "Đúng như vậy ạ. . . Cháu và Giai Khởi chia tay nhau là có nguyên nhân này. @MeBau*[email protected]@ Cho nên thực không thể trách Lê Lạc."
(*) Áo choàng xanh, chiếc mũ xanh: chỉ người bị (chồng hoặc vợ) cắm sừng
Tạ Phồn Hoa không đành lòng nhìn thẳng, chống lại ánh mắt của bà xã nhà mình quăng tới, mở miệng nói: "Dựa theo ý kiến này, thật sự là chúng ta không thể trách Lê tiểu thư được rồi, lại còn phải cám ơn Lê tiểu thư là khác! Lê tiểu thư không chỉ có giúp đỡ cho cô gái Chu Tiểu Thụ kia được trở về trường nhập học tịch, mà còn giải quyết giúp cho Thương Ngôn cái duyên phận thối nát kia."
Hơn nữa, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn ngày hôm đó ông đang trong buổi tiệc đính hôn đã bị tức đến phải vào nằm viện, nên mới phát hiện ra khối u ở trong não! Chuyện này, cũng là nhờ phúc của Lê tiểu thư chứ ai!
Lê Lạc quyết đoán đáp lại một câu: "Không cần cảm tạ cháu đâu ạ." Nhà họ Tạ đã cấp cho cô thể diện lớn như vậy, cô làm sao lại không cần chứ!
Mẹ Tạ thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận. Đột nhiên bà đã hiểu ra rõ ràng tại sao con trai của mình lại cứ phải thích cái vị Lê tiểu thư kia. Trên người cô có một luồng ngạo khí thật sự không phải trên người bất cứ một cô gái bình thường nào cũng có thể nhìn thấy.
Cho nên, rốt cuộc cô gái này đã đến từ chỗ nào vậy?
Còn một vấn đề cuối cùng nữa, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Mẹ Tạ mở miệng hỏi: "Lê tiểu thư, cháu có quan hệ như thế nào với nữ sĩ Lâm Thanh Gia đã qua đời kia vậy?"
Lê Lạc: ". . ."
Tạ Uẩn Ninh là người đầu tiên lên tiếng. Lê Lạc đã kịp lên tiếng trả lời vấn đề kia, trước khi Tạ Uẩn Ninh định trả lời thay cô: "Lâm Thanh Gia, là mẹ đẻ của cháu. . ." Tha thứ cho cô, tạm thời cô phải nói dóc.
Tạ Uẩn Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm. Cứ như vậy đi, trước cứ tạm thời ứng đối qua quít như vậy đã.
"Như vậy Thương Vũ, anh là có quen biết đối với vị Lâm tiểu thư đã qua đời kia sao?" Mẹ Tạ lại hỏi, nhìn về phía Thương Vũ.
"Đương nhiên là con có quen biết ạ." Thương Vũ bình tĩnh, thần sắc ổn định, nhìn nhìn sang vợ mình Tạ Tĩnh Di, sau đó lại ngắm nhìn Lê Lạc. Cuối cùng tầm mắt của ông giao hội với ánh mắt của mẹ vợ, cười trả lời: "Thanh Gia đã từng là vị hôn thê của con, là con đã quen biết trước khi kết giao bạn gái với Tĩnh Di."
"A. . ." Cả hai bên đều đã không thể chịu đựng được liền bật lên tiếng cười, một trước một sau nối tiếp vang lên.
Rồi sau đó Tạ Uẩn Ninh ở bên dưới liền nắm chặt tay lại thành quả đấm.
Bị vạch rõ trắng đen như vậy, Lê Lạc đã chất vấn ra tiếng: "Tổng giám đốc Thương, chú đang ở đây nói bậy bạ gì đó!"
Ánh mắt của Thương Vũ mang theo ý cười, hỏi lại cô một câu: "Lê Lạc, làm sao cháu lại xác nhận là tôi đang ở đây nói bậy? Cháu và Thương Ngôn không sai biệt lắm vẫn còn là những thanh niên trẻ tuổi. Khi mẹ cháu sinh ra cháu, thì sau khi sinh ra cháu rồi, mẹ cháu liền qua đời. Một chút chuyện cũ như vậy làm sao mà cháu biết được ?"
Lê Lạc nghẹn đỏ mặt. Tốt lắm, cô đã bị lão đàn ông Thương Vũ không hề biết đến sự xấu hổ kia, nói khích một hồi.
"Nghe qua, dường như anh rể vẫn còn rất hoài niệm chuyện cũ thì phải." Tạ Uẩn Ninh nói tiếp phía dưới, chậm rãi hỏi lại một câu.
"Không phải là hoài niệm, mà chính là một lời giải thích." Thương Vũ trả lời Tạ Uẩn Ninh, nói tiếp, "Mẹ đã tò mò câu chuyện của mấy năm trước kia đến cùng là như thế nào, Lê Lạc đều một năm một mười mới đưa ra được đáp án, tại sao em có thể không thành thật trả lời."
"Cho nên, Lê tiểu thư có quan hệ với anh như thế nào?" Mẹ Tạ tung ra một vấn đề có tính giả thiết.
Rốt cục, Tạ Phồn Hoa cũng đã nghe rõ, một một lô một lốc những chuyện gây chấn động kia, khiến cho râu của ông cụ cũng đều muốn vểnh hết cả lên. Rốt cục ông cụ cũng đã hiểu ra rõ ràng vì sao khoảng thời gian trước, thằng cháu ngoại của mình lại vui vẻ đến quá mức vui vẻ, còn bộ dáng lại ngốc đến như vậy! Hóa ra là nó đã nhặt được về một người chị gái! Như vậy, con trai ông đã chia tay với Lê tiểu thư cũng là do nguyên nhân này có phải không, hả? Tạ Phồn Hoa thuận theo những sự kiện và vấn đề kia, cảm giác huyết áp của mình liền roạt roạt bốc lên trên, không sao dừng lại được.
"Lê Lạc là cháu. . ." Thương Ngôn muốn mở miệng, lại thu được ánh mắt của cậu nhỏ và Lê Lạc cùng quăng tới một lúc, lập tức ngậm miệng.
"Vậy Lê Lạc đã là con gái của Thanh Gia, như vậy về cơ bản cũng là con gái của Thương Vũ này rồi." Thương Vũ trả lời mọi người, không hề che dấu như muốn thông báo với mọi người vậy.
Lê Lạc tức đến cắn răng, nghiến lợi.
Một lần sơ ý, cô liền có nhiều hơn một người cha. Lê Lạc nghĩ trực tiếp muốn đánh nhau rồi. Nhưng mà người đồng dạng cũng nổi cơn tức giận đến mức muốn đánh người kia, lại còn có Tạ Uẩn Ninh.
Tạ Uẩn Ninh giận quá hóa cười, nói như chế nhạo "Anh rể dường như quá tin tưởng rồi, không sợ sẽ bị làm trò cười sao?"
Thương Vũ khẽ động đậy khóe môi, nhận định một sự kiện: "Uẩn Ninh, thời điểm anh quen biết với Thanh Gia, cậu vẫn còn nhỏ."
Tạ Uẩn Ninh cười hừ lên một tiếng, khó có thể chịu được.
"Tổng giám đốc Thương luôn thiếu con gái sao?" Lê Lạc nói vẻ châm chọc, cũng như khó có thể chịu được. Cô không buồn để ý tới ánh mắt đầy tha thiết chờ mong của Thương Ngôn đang quăng tới.
"Đi kiểm tra DNA đi, tôi sẽ tới xem xét." Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói, "Tôi đây có thể tự mình giúp cho anh rể cái quyền xem xét, giúp cho anh rể xác định kết quả, xem anh ấy có phúc khí có thêm một cô con gái nữa hay không."
Thương Vũ khách khí nói cảm tạ: "Xin cám ơn."
Bính boong - - Chiếc đồng hồ treo tường kiểu cũ treo ở một bên tường của thư phòng nổi lên hoàn chỉnh tiếng chuông, đã 9 giờ đêm rồi!
"Lê tiểu thư, để ta trước cho người đưa cô trở về nhà." Tạ Phồn Hoa mở miệng nói, giọng điệu rất nặng, thu xếp thật chu đáo. Người là do ông mời đến, cho nên không để cho con trai mình đưa về nhà được.
Lê Lạc đứng lên, cũng khách sáo nói ra lời từ biệt: "Vậy thì cháu xin đi trước, thập phần cảm tạ sự chiêu đãi của nhà họ Tạ đối với cháu đêm nay!"
Tạ Phồn Hoa quăng ánh mắt tới, nói tiếp: "Tĩnh Di, Thương Vũ, các con cũng trước đưa Thương Ngôn về nhà đi."
"Đợi lát nữa đã." Mẹ Tạ ngăn cản, "Thương Vũ, anh trước lưu lại đã, mẹ còn có việc muốn hỏi anh một chút."
Bà vợ già của ông thế nào lại có nhiều vấn đề như vậy chứ! Tạ Phồn Hoa đau đầu, trực tiếp đứng lên, phất tay áo rời khỏi cái bàn.
Thương Ngôn đột nhiên mở miệng nói: "Ông ngoại, ông không cần sắp xếp người để đưa Lê Lạc về đâu ạ. Để cháu tới đưa Lê Lạc đi về nhà. Vừa khéo cháu nghĩ muốn nói chuyện với Lê Lạc một chút." Ngụ ý, anh muốn mượn xe của ông ngoại mình một chút là tốt rồi.
Tạ Phồn Hoa vẫn cứ quét mắt nhìn con trai.
Tạ Uẩn Ninh không nói nhảm, trực tiếp mang người đi. Anh không cách nào dễ dàng tha thứ như vậy! Bản thân người phụ nữ của mình, thế nào lại trở thành vị hôn thê ở trong miệng của lão đàn ông già khụ kia được!
Danh Sách Chương: