"Lê Lạc, cậu nhỏ cho cậu mấy điểm?" Thương Ngôn tới hỏi cô, mặt mỉm cười, trong mắt chỉ có tò mò không có tính toán.
Tạ Uẩn Ninh cho cô 97 điểm, không phải 79, cô không nhìn nhầm. Chỉ thiếu 3 điểm là đạt tối đa.
Số điểm này, Lê Lạc rất ngại nói ra, giống như gian lận mới có được thành tích tốt. Bởi vì cảm thấy rất ngại nên gò má Lê Lạc liên tục nóng lên, sau đó cô hỏi Thương Ngôn trước: "Thương Ngôn, cậu mấy điểm?"
"89." Thương Ngôn trả lời cô, khoé môi cong lên nói: "Cũng không tệ, tốt hơn so với tưởng tượng của tớ."
89! Thương Ngôn chỉ 89......Lê Lạc càng không có mặt mũi trả lời. Nếu như cô nói với Thương Ngôn cô 97 điểm, chắc chắn Thương Ngôn sẽ bảo cô bán mình mua điểm. Dù là thao tác thí nghiệm hay báo cáo của cô cũng không khác Thương Ngôn bao nhiêu, nhưng lại hơn 8 điểm, quả thực có quy tắc ngầm.....Tốt nhất vẫn nên giấu chuyện của Tạ Uẩn Ninh. Trong bụng đầy rối rắm, Lê Lạc ngẩng đầu nói: "Tớ cũng tốt hơn so với tưởng tượng một chút."
...................Tốt hơn rất nhiều.
Thương Ngôn nhìn cô, ánh mắt mong đợi, giọng điệu chắc chắn nói: "Nhất định cậu cao hơn tớ một chút."
Ha ha, đúng vậy. Chống lại ánh mắt chân thành của Thương Ngôn, Lê Lạc vẫn khó có thể giải bày, thoải mái nói thành tích của mình, mím môi nói: "Chỉ tốt hơn một chút."
Thương Ngôn cười. Rốt cuộc cậu nhỏ thiên vị bao nhiêu điểm? Thương Ngôn thật tò mò, nhưng cũng không định làm khó Lê Lạc, nghĩ rằng Lê Lạc cao hơn cậu rất nhiều, nên mới không có cách nào nói cho cậu biết. Ngoài cửa truyền đến hai luồng âm thanh ho khan.
Thương Ngôn và Lê Lạc cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía Tạ Uẩn Ninh đứng bên cạnh cửa phòng học.
Tạ Uẩn Ninh mở miệng hỏi: "Đã tra điểm hết chưa?"
Thương Ngôn vui vẻ gật đầu, do Tạ Uẩn Ninh là cậu nên hỏi trực tiếp: "Cậu nhỏ, sao cậu không cho con thêm một điểm, kìm điểm con lại."
"Sợ con kiêu ngạo." Tạ Uẩn Ninh trả lời Thương Ngôn, ai cũng nhìn ra là giải thích cho có, sau đó lập tức nhìn về phía Lê Lạc.
Lê Lạc nhìn Tạ Uẩn ninh, nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh, cực kì chột dạ. Cảm thấy bản thân vừa lừa tình lại vừa lừa điểm.
Thương Ngon vừa nghĩ tới việc mẹ vừa gọi điện thoại đến, đúng lúc cậu nhỏ có ở đây, lập tức thông báo việc của mình, mở miệng nói: "Cậu nhỏ, mẹ con bảo mai cậu và Lê Lạc hãy đến nhà con ăn cơm."
Ta Uẩn Ninh: "Ừm, đã biết." Sau đó, không nói thêm lời nào sau người đi ra ngoài.
Chỉ một tiếng đã biết, cũng không hỏi Lê Lạc có đồng ý hay không. Lê Lạc đứng ở phòng học, ngồi xuống, đảo mắt. Vậy cô và Tạ Uẩn Ninh bị chia rẽ hay không bị chia rẽ? QAQ....
Tất nhiên không chia tay, dù có cũng chỉ đơn phương chia tay! Tạ Uẩn Ninh ngồi ở văn phòng làm việc trên lầu ba, mở ra dien^dan*lequydon đề án và giới thiệu vắn tắt bản thân của Lê Lạc một lần nữa, đập vào mắt chính là ảnh của Lê Lạc, gương mặt xinh đẹp một cách tự nhiên (nguyên văn: Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức) đôi mắt xinh đẹp hơi nhíu lại, giống như đang nhìn anh qua màn hình máy tính.
Tại sao phải thích cô gái này, bình thường, kiêu ngạo, lúc nào cũng giấu một mặt mà anh không nhìn thấu. Vậy cái nào là bề ngoài và con người thật sự?
Tạ Uẩn Ninh nhắm mắt lại, nghĩ đến hàng nước mắt trên đôi mắt của Lê Lạc ngày hôm qua. Bạn gái của anh lại giấu diếm sự đau thương gì mà anh cũng không biết? Cho tới nay, anh không phải một người dễ dàng tò mò, nhưng hết lần này tới lần khác Lê Lạc luôn mở ra lòng hiếu kì của anh.
Về việc đến nhà chị ăn cơm vào ngày mai. Tạ Uẩn Ninh cũng nhận được điện thoại của chị vào giờ nghỉ trưa. Trong điện thoại chị ấy có chuyện muốn nói lại thôi, Tạ Uẩn Ninh cảm thấy có chút kì lạ, đồng ý trước: "Chắc chắn em sẽ mang Tiểu Lạc đến."
Một tiếng Tiểu Lạc, đúng là cách gọi tên cô gái của mình, mang theo hai phần tình ý và chiếm hữu. Cách màn hình điện thoại, Tạ Tịnh Di hoàn toàn không hiểu, không phải tình cảm của em trai và Lê Lạc đang gặp nguy cơ sao!?
Tạ Tinh Di ở bên kia hỏi: "Uẩn Ninh, em biết Lê Lạc thích ăn món ăn gia đình nào không?"
Tạ Uẩn Ninh suy nghĩ một chút về bữa ăn mà Lê Lạc từng nấu, một bàn toàn món Giang Châu. Anh nói ra một vài món ăn nổi tiếng của Giang Châu. Tạ Tịnh Di ghi lại cẩn thận, rồi mới cúp điện thoại.
Lê Lạc thích ăn món gì?
Lúc Thương Vũ trở lại, Tạ Tịnh Di đang dặn dò hai bà vú những thực phẩm cần mua vào ngày mai, dặn dò đến hai lần, mới ngẩng đầu lên nói với chồng: "Ngày mai, em muốn mời Uẩn ninh và Lê Lạc tới nhà ăn một bữa cơm."
Thương Vũ khẽ gật đầu một cái, bày tỏ đã biết; không biểu lộ cảm xúc dư thừa. Cho đến bây giờ, Thương Vũ vẫn không tỏ rõ thái độ với người của nhà họ Tạ. Tịnh Di là một người vợ tốt nhưng mà anh làm con rể tốt của nhà họ Tạ cũng không dễ dàng. Cho nên mặc kệ là đến nhà họ Tạ ăn cơm hay mời người khác về nhà ăn, Thương Vũ đều nghe theo vợ mình.
Cho dù, người được mời là Lê Lạc không phải là người nhà họ Tạ.
Không nhìn ra vẻ khác thường trên mặt chồng, Tạ Tịnh Di nở nụ cười, nói với Thương Vũ: "Để em đi pha nước nóng cho anh tắm."
"Không cần." Thương Vũ nắm lấy cổ tay của cô, khéo léo từ chối nói: "Hôm nay em đủ mệt mỏi rồi, để anh tự làm."
Sau khi bàn bạc xong vụ Đảo thị (ở chỗ này mình cũng không rõ là Đảo thị hay hòn đảo, mong mọi người hãy góp ý chỗn ỳa giúp mình nha T_T), mỗi ngày Thương Vũ đều về nhà đúng giờ, nhưng quan hệ của hai vợ chồng là càng ngày càng tương kình như tân. Rõ ràng mọi chuyện đã nói rõ, nhưng khoảng cách càng ngày càng xa.
Vấn đề của hai người xuất hiện từ đó sao? Cô nhường nhịn đến bước này còn chưa đủ sao?
Hôm qua Tạ Tịnh Di chia sẽ một tác phẩm hôn nhân, trong đó có một câu nói, làm vợ chồng là đi trên một con thuyền trôi ngược dòng, có thể một giây trước còn gió yên biển lặng, một giây sau lại gặp sóng to gió lớn.....Nhưng sao cô lại cảm thấy, cho tới bây giờ Thương Vũ cũng không ở trên con thuyền của hai người mà đứng ở bên bờ.
Đưa mắt nhìn Thương Vũ lên lầu, Tạ Tịnh Di cũng lên lầu, không trở lại phòng ngủ mà đến phòng của con trai. Ngày hôm qua Lâm Hi Âm chủ động liên lạc với cô, hai nhà trở nên như vậy, quan hệ giữa cô và Hi Ân cũng kém hơn trước kia. Hi Âm làm ra việc khiến nhà họ Tạ của cô mất hết mặt mũi, vốn định cắt đứt quan hệ, kết quả ngày hôm qua Hi Âm chủ động liên lạc nói xin lỗi cô, Tạ Tịnh Di muốn không quan tâm cũng không được.
Ngoại trừ nói xin lỗi, Hi Âm còn thành thật nói với cô một chuyện cũ. Về chuyện cô em gái đã chết của Hi Âm và chồng của cô. Lâm Hi Âm nói như vậy: "Tịnh Di, vốn dĩ mình cảm thấy tất cả chỉ là trùng hợp, cảm thấy người giống người thôi, cho nên mình không nói cho cậu biết. Nhưng mà có chút chuyện kì lạ, nên mới muốn nói cho cậu.......Chúng ta quen biết nhiều năm, không thể so với người khác."
Sau đó, Hi Âm cho cô một tấm hình. Đó là ảnh cũ nhưng rất sắc nét chụp hai người, biệt thự trên cỏ như một tấm lụa đen, một cặp dien^dan*lequydon nam nữ trẻ tuổi đứng cùng nhau. Người con trai phong độ, âu phục màu rám nắng rộng thùng thình nhưng không ngăn được vẻ tuấn tú, dĩ nhiên Tịnh Di có thể nhận ra người con trai ấy là chồng mình lúc trẻ. Hình cũ của Thương Vũ không nhiều lắm, hai người là vợ chồng già nhiều năm, cô là vợ cũng nhớ lúc còn trẻ Thương Vũ cũng gầy như con trai. Nhưng bây giờ hình thể càng ngày càng cao to hơn nhiều.
Cô gái đứng cùng với chồng rất xinh đẹp, mái tóc đen dài, đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai. Bức hình đã trải qua hai mươi năm, phong cách ăn mặc của cô gái vẫn mang hơi hướng ngoại và trong sáng. Tạ Tịnh Di chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nếu như cô gái trong hình chỉ là bạn gái hoặc bạn bè bình thường lúc xưa của chồng, Lâm Hi Âm cũng sẽ không đưa hình cho cô xem, bởi vì em gái đã chết của Lâm Hi Âm cực kì giống một người.
Chính là cô gái em trai của cô thích, Lê tiểu thư.
Hình, Tạ Tịnh Di cầm lấy, mang nó vào trong nhà; sau đó cảm thấy đặt ở phòng nhủ và thư phòng đều không thích hợp, liền giấu trong giá sách ở phòng ngủ của Thương Ngôn, trong khe hẹp của một hàng sách chuyên ngành.
Đáy lòng vô cùng rối rắm. Tạ Tịnh Di trở lại phòng ngủ, người chồng Thương Vũ đã tắm xong. Người đó đứng ở ban công, tay phải buông xuống, ngón giữa đang kẹp một điếu thuốc, lập loè một ngọn lửa.
Thương Vũ ngẩng đầu hít một hơi, thấy cô đi vào, dập tắt điếu thuốc ở ban công, nhét vào lòng bàn tay. Trong hơi thở, vẫn còn làn khói nhạt từ từ bật ra. Không khí bốn phía, vẫn còn mùi thuốc nồng nặc.
Vừa lúc bắt gặp, Thương Vũ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Không phải cai rồi sao?" Tạ Tịnh Di hỏi: "Lại nổi cơn nghiện hả?"
Thương Vũ dựa vào ban công, cười khẽ trả lời: "Có một chút."
Tạ Tịnh Di nhíu nhíu mày, lặp lại câu cũ: "Hút thuốc không tốt cho cơ thể."
Thương Vũ cố gắng giải thích một câu: "Chỉ thỉnh thoảng thôi."
Tạ Tịnh Di: "Thỉnh thoảng cũng không được."
"Được...." Thương Vũ không nói nữa, hứng thù nhìn những vì sao trên đỉnh đầu, hiếm thấy đêm đông lại có nhiều sao như vậy, cảm thấy ngày mai thời tiết sẽ thật trong xanh.
Tạ Tịnh Di đứng ở bên cạnh Thương Vũ, đột nhiên cười cười, cố làm ra vẻ thoải mái nói sang chuyện khác: "Có biết lão Đỗ không, hai ngày trước dẫn một bé trai về nhà, nghe nói là con trai sin bên ngoài ở lão Đỗ....."
Mới vừa nói xong, Tạ Tịnh Di liền hối hận, cảm thấy lúng túng vì nói đến đề tài khiến người khác châm chọc.
Quả nhiên, Thương Vũ cười hai tiếng, hình như đã hiểu rõ ý tứ dien^dan*lequydon bên trong đề tài của cô nói, thẳng thừng xác định với cô: "Yên tâm, anh không có con riêng ở bên ngoài, Thương Ngôn là con trai duy nhất của anh."
Tạ Tịnh Di: "......"
Thương Vũ trở về phòng ngủ.
Tạ Tịnh Di nhìn bóng lưng Thương Vũ đang chuẩn bị đi ngủ, xoay đầu, nhìn về phía bóng tối mờ mịt. Không có con riêng, vậy con gái riêng thì sao đây?
Bên kia, Lê Lạc cũng nằm trên giường, ôm đùi suy nghĩ chuyện đến nhà Thương Ngôn ăn cơm vào ngày mai. Vốn dĩ cô cũng muốn lôi kéo quan hệ với Tạ Tịnh Di. Nhưng mà nếu cắt đứt với Tạ Uẩn ninh, cũng không cần tiếp tục tìm cách tăng thêm tình cảm.
Tránh việc đến lúc quan hệ không rõ ràng, lại trở thành cái cớ để Tạ Tịnh Di mời cô đến nhà họ Thương ăn cơm.....
Ngày hôm sau, không khí trong lành, hiếm thấy được một ngày mùa đông có ánh sáng mặt trời. Hôm nay là thứ sáu, kết thúc ngày hôm nay, sẽ kết thúc nhiệm vụ nghiên cứu ở viện sinh hoá tế bào Thanh Hoài.
Ngày cuối cùng sống ở viện nghiên cứu, tâm tình không kém. Lê Lạc mặc một bộ quần áo mới mua qua Internet, áo jacket bằng nhung màu xanh dương đậm, hết sức xinh đẹp và dễ nhìn, sau đó phối với quần dài màu đen bằng vải ka-ki có tua rua ngắn, năng động lại xinh đẹp.
Chết một lần rồi còn trang điểm như vậy, Lê Lạc chê cười mình, soi gương nhíu mày: cuối cùng là chỉ muốn trang điểm thật đẹp, hay muốn xuất hiện thật đẹp trước mặt Tạ Uẩn Ninh sao?
Cái này rất khác, cô chủ động chia tay rồi, lại còn tâm tư không chịu chết.
Kết quả là ăn mặc đẹp như vậy, cô lại đi quét dọn vệ sinh vào ngày cuối cùng sống ở viện sinh hoá. Không có nhiệm vụ thí nghiệm, cũng không cần viết báo cáo thí nghiệm theo kết kết quả phân tích, chỉ cần quét dọn vệ sinh phòng học đã sử dụng với Thương Ngôn.
Lê Lạc saớ xếp lại hai túi hành lí mang về, đều là đồ cô đã dùng qua. Thương Ngôn cũng dọn dẹp lại hành lí của bản thân, đã sắp kết thúc nhưng lại không có bất kì cảm xúc thấp thỏm gì cả, bởi vì Thương Ngôn đã xác định rõ kế hoạch: học xong nghiên cứu sinh sẽ tiến vào viện nghiên cứu Thanh Hoài để tiếp tục đào tạo chuyên sâu, đi theo bước chân của cậu nhỏ.
"Giáo sư, em đã suy nghĩ kĩ, cảm tháy thay vì theo đuổi con người của giáo sư, không bằng theo đuổi bước chân của người......"
Ngày xưa cô hiểu rõ Tạ Uẩn Ninh từng chút một. Lê Lạc mím môi dưới, cười khanh khách lên lầu ba, trả lại thẻ chứng minh than phận của cô ở Thanh Hoài cho Tạ Uẩn Ninh. Phong làm việc Tạ Uẩn Ninh không có ai, Lê Lạc đặt thẻ ở bàn, ngẩn người nhìn ra bên ngoài, đang muốn xoay người---- ---
"Giáo sư......" Lúng túng thốt lên một tiếng.
Tạ Uẩn Ninh xuất hiện ở cửa phòng làm việc, không cởi quần áo trong phògn thí nghiệm, dường như đã đứng đó một lúc. Ánh mắt giao nhau, Tạ Uẩn Ninh đi vào. Tiện tay, đóng lại cửa sổ ở ban công, đi thẳng tới chỗ của cô.
Lê Lạc dựa vào bên cạnh bàn, cười cười.
Tạ Uẩn Ninh đi tới trước chân Lê Lạc, khoảng cách không đến 5 cm, chỉ cần anh hơi cúi đầu, liền áp sát nhau. Hơi thở quen thuộc tiến tới gần, dáng vẻ hờ hững lại dịu dàng, mắt Tạ Uẩn Ninh nhìn thẳng Lê Lạc, mở miệng nói: "Gần tối nhớ chờ anh, chúng ta đến nhà chị anh ăn cơm."
Tại độ và giọng nói này, vẫn bá đạo như bạn trai nhỏ! Lê Lạc muốn nhắc nhở dien^dan*lequydon Tạ Uẩn ninh chuyện chia tay, Tạ Uẩn Ninh đã lướt qua cái bàn, ngồi xuống sửa lại một phần tài liệu, không ngẩng đầu: "Có lời gì, nói thẳng."
Lê Lạc sửa lại giọng điệu: "Giáo sư, tấm giấy chia tay....." Có thấy nó không vậy?
"Anh xé rồi." Tạ Uẩn Ninh nói cho cô biết, giọng điệu trầm xuống nói: "Lời nói trước đó, anh xem như không nghe thấy ----- về sau không cho phép nói đùa như vậy."
Lê Lạc sửng sốt: "......" Cô không có nói giỡn mà.
Gần tới, Lê Lạc và Thương Ngôn ôm hành lí đến bên cạnh xe của Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh thay cô bỏ hai cái vali vào cóp sau, vòng qua đằng trước, trực tiếp nói với cô: "Em ngồi ở ghế lái phụ."
"................" Sao Tạ Uẩn Ninh lại biết cô không muốn ngồi ở ghế lái phụ?
Từ Thanh Hoài đến nhà Thương Ngôn mất một tiếng đồng hôg, Lê Lạc ngồi ở ghế kế bên tài xế chơi trò chơi, kết quả là trên đường cô đều bị Tạ Uẩn Ninh sai làm việc, cho đến khi xe dừng ở biệt thự nhà Thương Ngôn.
Một rừng cây ngô đồng xung quanh khu nhà cao cấp.
Là một thiếu gia có tiền, Thương Ngôn là người con trai khiêm tốn nhất cô từng thấy. Lần thứ hai đến trước nhà Thương Ngôn, lần trước cô đến nhưng không vào nhà, cho nên lần này coi như lần đầu đến thăm. Lê Lạc chuẩn bị một phần quà nhỏ, đến khi xuống xe phát hiện quà tặng bị Tạ Uẩn ninh cầm trong tay.
Lê Lạc mặc áo jacket, đuổi theo bước chân Tạ Uẩn ninh, duỗi tay ra muốn lấy lại quà của mình.
Không lấy lại được quà, tay bị người khác nắm, Tạ Uẩn Ninh tiện tay giữ tay cô lại, sau đó một tay cầm quà, một tay dắt cô; đi vào nhà họ Thương nhà chị của anh.
Tạ Tịnh Di đã chờ ở phòng khách, trong nhà ấm áp, áo lót lông cừu phối với một cái áo choàng. Thấy quà Tạ Uẩn Ninh cầm trong tay, cô không nhịn được mỉm cười, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Tới nàh chị ăn cơm, chuẩn bị quà làm gì."
Tạ Uẩn Ninh đưa quà tặng lên: "Lê Lạc tặng cho chị."
Tạ Tịnh Di nhận lấy, biểu cảm trên mặt hơi kì lạ, nói với Lê Lạc: "Lê tiểu thư, cám ơn cô."
"Vâng, chị Tạ." Lê Lạc cười hì hì, tặng thêm một câu: "Em rất vui khi tới nhà của chị Tạ ăn cơm."
Tạ Uẩn Ninh lại cười một cái, nói với Tạ Uẩn Ninh: "Đợi lát nữa anh rể của em sẽ về nhà, ngồi xuống chờ một lát."
Tạ Uẩn Ninh gật đầu một cái. Anh cảm thấy kì lạ, chị gái của mình hơi khác thường, thậm chí có một chút khách sáo với Lê Lạc. Hôm qua lúc anh nhận được điện thoại thì đã phát hiện. Tóm lại nơi này không phải nhà họ Tạ, Tạ Uẩn Ninh nói với Thương Ngôn ở sau lưng: "Dẫn Lê Lạc đi tham quan nhà kín trồng hoa của mẹ con đi."
Thương Ngôn đồng ý, đang lo không có cơ hội mang Lê Lạc đến thăm nhà của mình.
Thương Ngôn mang Lê Lạc đi, Tạ Uẩn Ninh nói với chị gái Tạ Tịnh Di: "Chị, nếu như chị có chuyện gì, có thể nói với em đầu tiên."