Rafael đặt chiếc ly đầy rượu xuống. Hôm nay anh không thể uống rượu giống như mọi khi được. Anh thường uống trước khi đi ngủ như một thói quen, nhưng hôm nay anh thấy mình miễn cưỡng lạ thường. Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu uống từ từ chứ không phải uống cạn một lần như bình thường.
Dòng rượu vàng lấp lánh chậm rãi chảy từ ly rượu xuống đôi môi đỏ mọng của anh. Khi anh thưởng thức hương vị và mùi thơm của nó, ánh mắt của Rafael nhanh chóng nhìn sang bên cạnh. Ở đó, một Annette kiệt sức đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Đôi mắt nhợt nhạt của Annette nhắm nghiền không cử động. Cô đang ngủ với khuôn miệng hơi mở và hơi thở thoát ra nhịp nhàng, hé lộ chiếc lưỡi màu hồng nhạt. Chỉ cần nhìn vào vẻ ngoài ngây thơ này, không ai có thể nghĩ rằng cô ấy vừa có một cuộc làm tình nóng bỏng chết người.
Annette đang bám vào anh giống như một chú chó con đang tìm mẹ. Đôi tay nhỏ bé của cô trên cơ thể anh nhẹ đến nỗi anh thậm chí không thể cảm nhận được sức nặng của chúng. Lạ thay, một cảm giác nhột nhột dường như truyền từ bàn tay trắng nõn của cô sang cơ thể anh. Rafael gạt tay cô ra một cách vô tâm.
'Người phụ nữ kỳ lạ.'
Tuy nhiên, khuôn mặt của cô vẫn xinh đẹp đến kinh ngạc. Cuối cùng anh cũng có thể hiểu tại sao người nhà Bavaria lại tự hào về bản thân họ đến vậy, như thể họ là một chủng tộc đặc biệt. Mặc dù Công tước xứ Bavaria chết tiệt kia là một người đàn ông trung niên nhưng với vẻ lịch lãm cùng mái tóc màu bạch kim, trông ông ta vẫn rất tuyệt vời. Ông ta có thể chứng minh sự thật rằng họ là dòng dõi giàu có nhất chỉ với khuôn mặt của ông.
Rafael vô cớ đưa tay chạm vào má Annette. Trên đôi gò má mềm mại, tròn trịa vẫn còn đọng lại dấu vết mờ nhạt từ cuộc tình mới đây. Khi nhìn vào những dấu đỏ hoe đó, anh cảm thấy tất cả máu của mình đang chảy dồn xuống dưới. Nhưng nếu anh nhượng bộ ham muốn của mình, Annette thực sự sẽ chịu không nổi.
'Dù sao thì, cô ta quá yếu đuối vô dụng.'
Rafael tặc lưỡi. Anh không ngờ mình lại có quan hệ như vậy với người phụ nữ này. Sự thù địch của Rafael đối với Công tước xứ Bavaria là rất lớn.
Rafael thực sự ghét Công tước Allamand Bavaria. Ông ta đã phản đối danh hiệu Hầu tước của Rafael cho đến phút cuối cùng. Rafael vẫn nhớ ánh mắt của Allamand Bavaria, khi ông ta nhìn xuống anh với vẻ khinh thường. Ông ta tự cho mình là cao quý và thậm chí ghét phải hít thở cùng không khí với một đứa con ngoài giá thú như Rafael.
Rafael đã nhận lời làm đám cưới. Ngay cả khi Annette là một người phụ nữ độc ác và mối quan hệ của cô với Thái tử đã tan vỡ, anh cũng không quan tâm nhiều đến điều đó.
Tất cả những gì Rafael cần là dòng dõi cao quý của Annette để bù đắp cho dòng máu trong người anh. Trên hết, thật thú vị khi vừa được thấy vẻ mặt méo mó của Công tước Allamand Bavaria khi trở thành bố vợ của anh, vừa có thể xem đứa con gái kiệt tác của ông ta. Annette chỉ có giá trị đối với anh ở khía cạnh đó.
'Có bao nhiêu cặp đôi trên thế giới yêu nhau và kết hôn?'
Rafael thậm chí còn không tin vào tình yêu. Điều duy nhất trên thế giới chết tiệt này anh có thể tin vào, là chính mình. Anh muốn tiến tới chỗ các quý tộc, những người đã cười nhạo anh, và để làm được điều đó, anh cần Annette. Ngoài ra, đối với anh thì việc Annette đã làm gì sau lưng anh không quan trọng.
Rafael từng nghĩ. 'Dù sao thì cô ta cũng xuất thân từ gia đình Bavaria quý tộc, vì vậy cô ta sẽ sớm chán ngấy người chồng thấp hèn kinh tởm như mình thôi.'
Tuy nhiên, Annette hóa ra hơi khác so với mong đợi của anh. Cô hành động như thể cô tôn trọng Rafael, và mỗi khi họ cãi nhau, cô cố gắng giải thích một cách chân thành. Anh vẫn chưa thể biết liệu cô ấy đang giả vờ hay đang thực sự nghiêm túc.
"Chà, dù sao thì nó cũng không quan trọng."
Không có gì sai khi Annette giả vờ tôn trọng anh. Đúng hơn, nó có lợi cho cả hai người. Rafael uể oải nuốt xuống ngụm rượu mạnh. Chiếc vòng cổ bằng da vẫn quấn quanh chiếc cổ thanh lịch của cô đã lọt vào mắt anh. Anh không tháo nó ra cho cô vì anh khó chịu. Nhưng nó không tệ vì Annette dường như bằng cách nào đó đã thuộc về anh.
Rafael cười khẽ, trong khi nhớ lại cơ thể trần trụi trắng nõn của Annette. Ít nhất thì cô ấy dường như không chịu khuất phục trước Ludwig. Tuy nhiên, anh vẫn cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ, khi anh tưởng tượng họ đang khóc và nói lời tạm biệt với nhau một cách trìu mến.
Anh không thể chịu nổi cảnh Annette đi cùng người đàn ông khác. Dù anh cho rằng việc cô làm sau lưng anh không quan trọng, nhưng anh vẫn không thể không tức giận và thay đổi suy nghĩ của mình.
Tuy nhiên, nó không thành vấn đề. Vì dù sao anh cũng là một nhân vật phản diện tinh vi, chuyên bò lên từ dưới đáy, và Annette là một tù nhân tội nghiệp dưới sự nắm bắt của anh.
"Ừm."
Annette lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ và chu môi, khiến nó giống như cô đang hôn đầu ngón tay anh. Cô ấy trông khá dễ thương. Nhìn thấy điều này, Rafael mỉm cười và thì thầm vào tai cô.
“Tốt hơn hết là cô nên quên mọi thứ về Thái tử, Annette. Dù sao bây giờ cũng không có nơi nào để cô chạy trốn cả.”
Rafael thì thào bằng một giọng trầm khàn và khẽ cắn vành tai cô. Đôi tai trắng nhỏ với dấu răng của anh trông rất dễ nhìn. Giống như vòng quấn quanh chiếc cổ mảnh mai của cô.
Annette thức dậy và thất thần khi nhìn thấy ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ. Cô luôn thức dậy vào sáng sớm vì sự giáo dục nghiêm khắc từ gia đình. Nhưng cô đã ngủ quên ngày hôm qua vì cuộc tình mãnh liệt mà cô trải qua với Rafael.
Annette thở dài và khi cô định bước ra khỏi giường, cô đột nhiên thấy chiếc vòng đeo cổ trên cổ mình. Annette đỏ mặt khi nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua.
'Dù sao thì, anh ấy thật xấu tính.'
May mắn thay trên bàn có một con dao. Annette đã dùng nó cắt bỏ chiếc vòng quanh cổ. Cô rất tiếc khi làm điều đó vì đó là món quà từ chị dâu mới của cô, Claire. Nhưng cô biết Claire sẽ hài lòng khi biết món quà của cô ấy đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ.
Annette thở dài khi nhớ lại Rafael của ngày hôm qua. Mặc dù sự tức giận của anh ấy dường như đã dịu đi một chút qua đêm cuồng nhiệt đó, nhưng anh ấy có vẻ khá không hài lòng khi nghe nói về cuộc gặp gỡ giữa cô và Ludwig.
'Sẽ tốt hơn nếu làm cho anh ấy cảm thấy tốt hơn.'
Annette cảm thấy có lỗi với anh và hạ quyết tâm. Dù Rafael có yêu cô hay không thì vẫn sẽ rất khó chịu khi thấy vợ mình nói chuyện riêng với vị hôn phu cũ. Sau khi mặc quần áo, Annette xuống nhà tìm Rafael. Trên đường đi, cô tình cờ gặp một người hầu gái và vô tư hỏi cô ấy.
"Cô có tình cờ biết anh ấy ở đâu không?"
“Thưa bà, đức ngài đã ra ngoài ạ. Ngài ấy nói rằng ngài ấy sẽ đến cung điện hoàng gia ”.
Cô hầu gái trả lời, cúi đầu lễ phép. Annette gật đầu và đi qua cô ấy với vẻ mặt lãnh đạm. Hơi thất vọng khi Rafael đi ra ngoài mà không để lại lời nhắn, nhưng dù sao, anh ấy chưa bao giờ đi đâu mà tiết lộ địa điểm. Anh ấy giận Annette nên có lẽ anh ấy phải ra ngoài để trút cơn tức giận đó.
Annette thở dài và quyết định đi vào phòng nghiên cứu. Cô hy vọng rằng cô có thể may mắn tìm thấy nhiều sách hơn về hệ thống hồi quy. Nhưng kế hoạch của Annette đã vô tình bị dừng lại. Là bởi vì cô phát hiện có một người bất ngờ đi ra từ phòng tiếp khách.
'Gerard?'
Người thanh niên cao ráo, thanh lịch với mái tóc vàng chính là Gerard, quản gia của gia đình Bavaria. Lần trước, anh đã bị quở trách nặng nề khi đến trả lại quà cưới cho Rafael. Annette nghĩ rằng anh ấy sẽ không bao giờ đến thăm Dinh thự Carnesis nữa.
Gerard vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của Annette, anh tiến ra cửa trước với vẻ mặt thờ ơ. Ngay khi chuẩn bị đi, anh ta nói với người hầu đã ra để tiễn anh ta.
"Vậy thì, tôi sẽ đến thăm một lần nữa khi Ngài Hầu tước Carnesis có mặt ở nhà."
Đôi mắt Annette nheo lại khi nghe thấy những lời anh nói. Dù Rafael vắng mặt nhưng hầu tước phu nhân là cô thì chắc chắn có mặt ở nhà mà. Tuy nhiên, Gerard đã dám quay lại và nói: 'Tôi sẽ đến thăm lại khi Ngài Hầu tước có nhà.' Annette thấy hành động của Gerard rất đáng ngờ.
'Không phải là anh lại cố gắng xúc phạm Rafael một lần nữa chứ?' Annette đang ở trên bờ vực, cảm thấy một điềm báo không lành. Nếu đúng như vậy, cô không thể để Gerard quay trở lại như thế này. Nếu Gerard đến thăm khi cô không ở trong biệt thự và lại chọc tức Rafael, thì điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra.
Vì vậy, ngay trước khi Gerard có thể rời khỏi dinh thự, Annette đã nhanh chóng gọi anh ta. Ngay cả chính cô cũng thấy giọng mình nghe có vẻ rất giả tạo.
“Gerard! Anh đang làm gì ở đây? Rất vui được gặp lại anh."
“Xin chào Hầu tước phu nhân. Bà đã khỏe chưa? ”
Gerard dường như đã quyết định. Anh lịch sự cúi chào Annette như thể vừa gặp cô. Nhìn thái độ thuần thục của Gerard, ai có thể đoán được rằng anh đã phục vụ Annette gần một thập kỷ?
Annette duyên dáng gật đầu. Giống như anh biết cô, Annette cũng biết anh khá rõ. Annette có thể thấy một chút thất thần trên khuôn mặt nhẵn nhụi của Gerard khi cô chạm mặt anh. Giả vờ như không nhìn thấy điều này, cô bình tĩnh nói với Gerard.
“Hôm trước tôi vô tâm quá phải không Gerard? Nhưng tôi sẽ không xin lỗi. Là vợ, tôi không thể chịu được ai xúc phạm chồng mình. Nhưng tôi vẫn muốn mời anh một tách trà. Hãy ôn lại chuyện cũ. Bây giờ, hãy đi theo tôi.”
Annette quay lại một cách tự nhiên. Sau đó, miệng của Gerard trở nên hơi cứng. Anh ta nôn nóng bằng cách nào đó tránh ở một mình với Annette.
“Tôi ước mình có thể, nhưng tôi phải tuân theo mệnh lệnh của Công tước. Tôi nghĩ tôi nên đi ngay bây giờ. Tôi xin lỗi, thưa bà.”
Dĩ nhiên, anh đã từ chối yêu cầu của Annette. Lúc đó, Annette mở to mắt và che miệng kinh ngạc. Cô ấy nhìn Gerard với vẻ mặt đau khổ.
"Ôi Chúa ơi! Cha tôi đã ra lệnh cho anh thậm chí không được uống một tách trà với tôi? Cho dù bận rộn như thế nào, ông ấy làm sao còn không cho phép tôi cùng quản gia chào hỏi nhau? Tôi không thể… Tôi sẽ viết một bức thư cho cha tôi ngay bây giờ… ”
Gerard bối rối khi chứng kiến Annette phản đối trực tiếp cha mình. Việc Gerard gặp Annette thay vì Rafael ngay từ đầu đã là một thảm họa. Nếu lá thư phản đối của Annette cũng được thêm vào, thì sẽ không thể giải quyết được tình trạng lộn xộn. Allamand từng thất vọng với Gerard, ông ấy sẽ không tha thứ cho anh ta lần thứ hai. Gerard cuối cùng phải chấp nhận yêu cầu của Annette một cách bất lực.
“Một tách trà thì được. Cảm ơn vì lòng tốt của bà."
Annette dẫn đầu và đi đến phòng khách với một nụ cười chiến thắng. Bây giờ, thông qua Gerard, đã đến lúc tìm hiểu sâu hơn về ý định của cha cô.