"Hãy cùng lên phòng nào, Rafael. Em sẽ nắm tay chàng."
Annette lo lắng nhưng không để lộ ra ngoài và cẩn thận nắm lấy bàn tay to lớn của Rafael. Lúc đầu, anh hất nó ra, nhưng ngay sau đó anh đã nắm chặt tay cô khi anh thấy choáng váng. Annette đỡ anh và dìu anh vào phòng ngủ của anh.
Rafael loạng choạng ngồi phịch xuống mép giường. Thanh kiếm của anh rơi xuống cùng với anh. Anh thậm chí không thể tự chống đỡ vì anh đang rất say. Không thể hỏi anh về bất cứ điều gì ngày hôm nay.
Annette cởi quần áo và tất cho anh, sau đó cô nhẹ nhàng đặt anh lên giường. Không giống như mọi khi, Rafael chấp nhận sự giúp đỡ của cô mà không nói bất cứ điều gì. Hai mí mắt khép hờ, khuôn mặt có phần ửng hồng vì rượu. Tuy nhiên, anh vẫn rất đẹp trai nên bộ dạng say xỉn của anh trông khá khiêu khích và gợi tình.
"Tối nay chàng hãy ngủ sớm nhé, Rafael. Em sẽ nói với đầu bếp chuẩn bị một ít súp cho chàng vào ngày mai.”
Annette thì thầm trong khi vén mái tóc đen lòa xòa trên vầng trán cương nghị của anh. Cô không biết tại sao, nhưng Rafael trông rất mệt mỏi. Trông anh như một người đang cố kìm nén điều gì đó bên trong.
Annette nhìn xuống anh với đôi mắt buồn. Ngay lúc đó, Rafael bất ngờ nắm lấy bàn tay cô đang vuốt ve trán anh và kéo cô về phía anh. Annette ngã trên người anh và thậm chí không thể hét lên.
Khuôn mặt đẹp trai của Rafael ở ngay trước mặt cô. Chớp đôi mắt xanh như biển phương Bắc, Rafael lẩm bẩm.
"TÔI…. Tôi ghét cô."
Khoảnh khắc cô nghe được lời ấy, Annette cảm thấy trái tim mình như thắt lại. Mặc dù cô biết rất rõ điều này, nhưng cô vẫn bị tổn thương nặng nề khi chính tai cô nghe được. Annette thực sự nghĩ rằng cô đang hòa hợp với Rafael trong thời gian này. Tuy nhiên, đó dường như chỉ là sự ảo tưởng của chính cô.
Annette cắn môi và rút tay ra khỏi tay anh. Sau đó cô cố gắng thoát ra khỏi cơ thể rắn chắc của anh. Nhưng Rafael đã vươn tay ra và ấn lưng cô xuống, khiến cô càng đến gần cơ thể anh hơn. Bây giờ Annette đang ôm anh. Rafael đưa tay còn lại lên và vuốt má Annette.
"Dù sao thì cô cũng sẽ ghét tôi."
Annette không thể hiểu những gì đang diễn ra trong tâm trí của Rafael. Giận một người say rượu cũng vô nghĩa. Vì vậy, Annette cụp mắt xuống và nhỏ giọng thì thầm.
"Không đâu, Rafael."
Có những lần trong kiếp trước, cô ghét Rafael. Anh như một người đàn ông nóng nảy không kiểm soát được bản thân. Annette đã không ổn định về tinh thần và thể chất vì cú sốc bị cha bỏ rơi nên cô không thể chịu đựng nổi.
Cuộc hôn nhân của cô với Rafael và sự thay đổi đột ngột trong thực tế do bị cáo buộc sai là quá sức chịu đựng đối với cô. Cuối cùng cô bị căng thẳng tinh thần và chết khi còn quá trẻ. Cho dù cuộc hôn nhân trước của cô rất tồi tệ, nhưng có một lý do duy nhất khiến Annette có thể chịu đựng những cuộc cãi vã của Rafael lâu đến như vậy.
'Bởi vì người duy nhất ở bên cạnh mình đến phút cuối cùng chính là Rafael.'
Khi Annette còn khỏe mạnh, Rafael là người chồng tồi tệ nhất đối với cô, nhưng trớ trêu thay anh lại trở thành một người chồng tốt khi cô lâm bệnh. Anh đã thủy chung chăm sóc cô trong khoảng hai năm khi cô nằm liệt giường.
Tất nhiên, tính khí của Rafael không thay đổi, vì vậy đôi khi anh ném bát súp đi và quát mắng cô. Nhưng cuối cùng, anh vẫn luôn bò đến bên cạnh cô với vẻ mặt hối hận, kiểm tra nhiệt độ và giúp cô thay quần áo. Khi nghĩ đến thời điểm đó, Annette đã không còn ghét Rafael như trước nữa. Mặc dù lần này cô vẫn kết hôn với anh mà không có sự lựa chọn nào khác, nhưng…cô vẫn muốn mơ về một tương lai hạnh phúc… nếu có thể với anh.
"Em không ghét chàng. Rafael, chàng chính là gia đình của em."
Annette nở một nụ cười cay đắng, đưa tay ra và vuốt má anh. Sau đó đôi lông mày bóng mượt của Rafael nhíu lại và anh đẩy tay cô ra. Anh lạnh lùng từ chối sự đụng chạm của cô.
“Không, tôi không phải là gia đình của cô. Gia tộc Bavaria vĩ đại mới đúng. Phải không? ”
Những lời nói của Rafael trở nên gay gắt hơn. Ngay cả trạng thái mê mang khi say rượu của anh cũng không thể ngăn được cái lưỡi sắc bén của mình.
"Rafael!"
Cha cô đã bỏ rơi cô, và người anh trai duy nhất của cô đang ở một đế chế xa xôi bên kia biển. Giờ đây, chị dâu mới của cô, Claire, cũng đã quay trở lại đế chế của mình, gia đình duy nhất còn lại của Annette chính là Rafael. Nhưng ngay cả anh cũng ghét cô.
Nhìn thấy cô như vậy, Rafael đưa tay ra và che mắt cô. Và anh lẩm bẩm với một giọng trầm khàn.
“Đừng nhìn tôi như vậy, chết tiệt. Mỗi lần cô nhìn tôi như vậy, tôi…”
Thay vì nói hết lời, Rafael bướng bỉnh mím môi. Anh thậm chí không muốn nhìn vào mắt cô. Nhận ra điều này, đôi mắt của Annette rưng rưng. Những giọt nước mắt trong suốt cuối cùng rơi xuống lòng bàn tay của Rafael. Giật mình, Rafael rút tay lại như thể anh bị bỏng.
"Cô đang khóc sao?"
Rafael say sưa nhìn lên khuôn mặt Annette với đôi mắt dịu dàng. Annette bình tĩnh lau nước mắt và nuốt nỗi đau vào lòng. Do sự giáo dục nghiêm khắc của gia đình Bavaria, cô đã quen với việc che giấu tình cảm của mình. Annette khéo léo che giấu vết thương lòng và bình tĩnh nói:
“Em biết tại sao chàng lại nói như vậy, Rafael. Em hiểu. Nhưng chàng là người chồng duy nhất của em, và em xem chàng như một thành viên quý giá trong gia đình. Ý em là như thế.”
Annette cười buồn với đôi mắt đỏ hoe. Sau đó, Rafael nhìn lên cô với vẻ không tán thành và lặp lại những gì anh đã nói trước đó.
"Nhưng tôi ghét cô."
Khi Annette nghe thấy điều đó, cô cảm thấy ngột ngạt. Trước khi phong thái bình tĩnh của cô có thể suy sụp, cô nhanh chóng đứng dậy và bước xuống giường. Có lẽ cô là người duy nhất nghĩ rằng cuộc hôn nhân này tốt đẹp hơn trước.
Annette trở về phòng và cả đêm cô không sao ngủ được. Cô quyết tâm bảo vệ Rafael bằng cách chiến đấu chống lại sự độc tài của cha mình. Nhưng sau khi nghe những lời nói lúc say rượu của Rafael thì tâm trí cô có chút thay đổi.
'Liệu mình có thể bảo vệ Rafael ngay từ đầu không? Anh ấy đang... đau khổ vì mình. '
Trên thực tế, chỉ có một giải pháp hữu hiệu. Cô chỉ không muốn thừa nhận điều đó.
Để cuộc sống của Rafael được thoải mái, Annette phải rời xa anh. Sau đó, cha cô sẽ không thể sử dụng cô để yêu cầu một cái gì đó từ Rafael. Hơn nữa, anh sẽ không phải nhìn vào khuôn mặt kinh khủng của cô nữa. Khi đó anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
Annette cười khổ. Không giống như những người khác, cô được sống hai lần, nhưng Annette không thể sống yên bình trong cả hai kiếp. Cô đã cố gắng hết sức mình từng giây từng phút, nhưng tại sao cô luôn không thể tránh khỏi việc bị coi là phiền toái? Khi nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của người cha đã lâu không gặp, cô càng cảm thấy buồn hơn.
'Được rồi, hãy nghĩ cách vào ngày mai.'
Cô không thể mơ về một cuộc sống mới nếu không có bất kỳ sự chuẩn bị hay định hướng nào. Ngay cả khi cô quay ngược về quá khứ và cải thiện điều kiện của mình hơn trước, Annette vẫn là một bông hoa trong nhà kính. Vì vậy, lần này, trước khi rời khỏi nhà kính, cô sẽ chuẩn bị kỹ càng nhất có thể. Để cô không bị khô héo như kiếp trước.
Annette hạ đôi mi đẫm lệ vì buồn và cố gắng ngủ. Cô hy vọng rằng ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp hơn.
Ngày hôm sau, Rafael ôm đầu ra khỏi giường. Anh đang ở trong tình trạng tồi tệ vì anh không thể ngủ được do cảm giác nôn nao khủng khiếp và chứng mộng du. Tuy nhiên, việc luyện kiếm ngày hôm nay không thể bỏ qua. Tất cả những gì Rafael có được là nhờ những mũi kiếm.
'Không lâu nữa mình sẽ trở thành Kiếm sư.'
Rafael rửa mặt và mặc bộ đồ tập với đôi mắt vô cùng mệt mỏi. Anh không thể gục ngã lúc này ngay tại giai đoạn cuối cùng của mục tiêu. Rafael biết một số chiến binh không vượt qua được giai đoạn cuối này. Vì vậy, anh lo lắng hơn bao giờ hết.
Khuôn mặt của anh phản chiếu trong gương trông thật khủng khiếp. Xung quanh đôi mắt xanh của anh bị đau, râu của anh mọc quá mức và làn da của anh có màu xám. Nếu nhìn vào dáng vẻ này, làm sao một người phụ nữ như Annette Bavaria lại có thể thích được chứ?
'Đúng, cô ấy cũng phải ghét nó thôi. Nghĩ lại, mình có cảm giác như mình đã nhìn thấy Annette trước khi đi ngủ ngày hôm qua. '
Anh không thể nhớ cuộc trò chuyện với cô, nhưng anh nhớ những giọt nước mắt đã rơi từ đôi mắt như cánh hoa của Annette. Theo phản xạ, Rafael nhìn xuống lòng bàn tay của mình. Cảm giác dơ bẩn thậm chí còn tồi tệ hơn.
"Chết tiệt."
Trên thực tế, Annette đã làm tốt hơn những gì anh nghĩ. Mặc dù cô đến từ gia đình Bavaria kiêu hãnh, nhưng cô không kiêu ngạo và rất tôn trọng anh, một đứa con ngoài giá thú với tư cách là chồng cô. Không những thế, cô không bao giờ nổi giận với anh, cho dù anh có ác ý thế nào đi chăng nữa. Anh thực sự muốn bày tỏ lòng kính trọng đối với sự kiên nhẫn tuyệt vời của cô.
Thậm chí anh còn thấy Annette khóc. Có vẻ như hôm qua anh đã say quá và nói chuyện khá gay gắt với cô. Rafael cười khổ, nghĩ rằng anh không có gì để nói nếu cô muốn ly hôn. Không hiểu sao từ “ly hôn” lại gợi lên trong lòng anh một cảm giác đáng sợ.
'Có lẽ mình đang cảm thấy như vậy vì tâm trạng của mình.'
Bước chân của Rafael dừng lại khi anh đi xuống cầu thang. Đó là bởi vì anh có thể thấy Annette đang ngâm nga nhẹ nhàng bên cửa sổ phòng khách. Ngay lúc cô bắt gặp ánh mắt của anh, Annette đột nhiên ngừng ngâm nga.
'Liệu cô ấy có giận không?'
Rafael nhìn cô với ánh mắt vô hồn. Điều tự nhiên là cô sẽ ghét một người chồng say xỉn, về muộn và phun ra những lời chửi rủa. Khi đợi Annette quay đi, anh lo lắng nắm chặt tay mình. Anh thậm chí còn không nhận thức được cảm xúc của chính mình.
Nhưng Annette mỉm cười với anh, như thể không có chuyện gì xảy ra. Trong mắt cô không có một tia oán hận nào hướng về anh. Annette đứng dậy khỏi chỗ ngồi và chậm rãi đến gần anh.
Rafael không thể nói gì và chỉ nhìn cô. Ngay sau đó, cô dừng lại trước mặt anh và chào anh một cách ân cần.
“Xin chào, Rafael. Chàng ngủ ngon không? Chàng thấy sao rồi?"
Rafael nắm chặt tay hơn.
'Làm thế nào mà người phụ nữ này có thể mỉm cười và nói chuyện như thế này với mình?'