• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với khuôn mặt lạnh lùng, Annette nhìn Ludwig bằng đôi mắt trong veo đầy kiên quyết. Sự phản bác nhẹ nhàng của cô đã đâm một nhát thật sâu vào trái tim Ludwig.

“Nếu ngài không muốn tôi kết hôn, vậy tại sao lúc đó ngài lại bỏ trốn? Ngài có thể làm gì đó bằng cách sử dụng quyền hạn của ngài để ngăn chặn cuộc hôn nhân chính thức này. Ít nhất nếu ngài cố gắng loại bỏ những cáo buộc, thì hiện tại tôi đã không tức giận như vậy.”

Ludwig khẳng định rằng anh yêu cô, nhưng anh ta vẫn không nhận ra chiếc băng trên tay cô. Ngay cả Railin chỉ là một đối tác kinh doanh mà cũng nhận thấy điều đó.

Lần nào Ludwig cũng chỉ trách móc và than thở về nỗi đau của mình, còn Annette thì luôn lắng nghe và an ủi anh. Nó đã luôn như thế trong gần mười năm. Đến mức Ludwig dường như đã quên rằng cô cũng có thể cảm thấy đau đớn giống như anh ta vậy. Annette lạnh lùng nói, kìm nén cảm xúc đang trào dâng.

“Tôi cũng có thể bị tổn thương, thưa Điện hạ. Nếu ngài thực sự muốn kết hôn với tôi, ngài đã nên làm một cái gì đó. Vì vậy, xin vui lòng thừa nhận sự hèn nhát của ngài và để tôi đi. Tôi muốn sống một cuộc sống mới và bắt đầu lại mọi thứ.”

Sau khi nghe Annette nói, Ludwig mới nhận ra một điều khá muộn màng rằng anh đã quá trẻ con với Annette. Annette trong ký ức của Ludwig luôn nở nụ cười hiền hậu và chân thành lắng nghe những lo lắng, băn khoăn của anh. Vì vậy không biết từ lúc nào, anh bắt đầu coi đó là điều hiển nhiên.

Nhưng bây giờ, Annette trước mặt anh như một người hoàn toàn xa lạ. Đôi mắt lạnh lùng và khuôn mặt thờ ơ là thứ không thuộc về Annette mà anh từng biết. Cô thậm chí không thèm để mắt đến khi thấy Ludwig đang thở hổn hển vì đau. Dưới cái nhìn lạnh lùng của cô, Ludwig mở miệng và cố gắng bào chữa một cách tuyệt vọng.

“Annette, ta đã làm hết sức mình. Nàng không biết đã bao nhiêu lần ta cầu xin cha ta đừng làm điều đó, và rằng ta không thể sống thiếu nàng. Nhưng ta không thể thuyết phục được ông ấy…”

"Không, thưa Điện hạ."

Annette lạnh lùng cắt bỏ lời bào chữa của Ludwig. Đó là chuyện đã xảy ra cách đây năm năm trước khi cô hồi quy. Cô tưởng rằng mình đã quên tất cả, nhưng dường như cô vẫn chưa quên bất cứ điều gì. Giọng Annette hơi dao động khi cô bác bỏ lời bào chữa của Ludwig.

“Tôi nghĩ sẽ đúng hơn nếu nói rằng đó không phải là điều tốt nhất ngài có thể làm, đó là điều ngài chỉ giả vờ làm. Nếu ngài muốn cứu ai đó đang chết đuối, lẽ ra ngài nên bơi tới họ hay ít nhất là ném dây cứu hộ? Ngài nói rằng ngài đã cố gắng hết sức, nhưng tất cả những gì ngài làm được chỉ là quan sát mọi thứ từ xa và làm những việc vừa sức ngài. Không phải vậy sao? ”

Từ khi còn thơ bé Annette đã luôn nghĩ rằng cô sẽ kết hôn với Ludwig. Chàng trai và cô gái xứng đôi vừa lứa chỉ có nhau. Nhưng khi sự mong đợi của cô bị phá vỡ và sự phản bội mà cô nhận được, cay đắng đến mức khiến cô tan nát cõi lòng.

Tất nhiên, Annette biết rõ rằng Ludwig quá yếu thế trước cha mình. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không bao giờ ngờ anh lại từ bỏ cô dễ dàng như vậy. Cô chưa bao giờ nghĩ anh lại quay lưng với cô nhanh đến thế. Ludwig dễ dàng chấp nhận lời đính hôn mới. Anh ta chỉ phản kháng yếu ớt vài lần và sau đó giả vờ nhượng bộ như thể anh ta không thể thắng.

Tuy nhiên, Annette không giận anh ta. Không phải vì Ludwig là hoàng tử hay gì cả. Đó là bởi vì cô biết sẽ không có gì thay đổi ngay cả khi cô nổi giận với anh ta. Về bản chất, Ludwig là người thiếu quyết đoán và đầu óc yếu ớt. Không có ích gì khi tức giận với một người như vậy chỉ vì người đó không đứng về phía cô. Người bị tổn thương vẫn chỉ là cô.

Và, Annette đã chấp nhận nó. Thấy việc nổi giận là vô nghĩa, cô chỉ biết im lặng cho qua. Nhưng hôm nay, những cảm xúc trong quá khứ của Ludwig và sự phản bội của anh ta đã khiến cơn giận dữ đó tuôn trào. Lạ thay, cô cảm thấy nhẹ nhõm như người vừa khỏi bệnh. Annette đã hoàn toàn cắt đứt cuộc sống của mình với anh ta.

“Và nếu ngài còn bất kỳ sự tôn trọng nào dành cho tôi, xin đừng làm điều này một lần nữa. Xin đừng bao giờ nói về chồng tôi như thế nữa. Rafael là một người đàn ông tốt, và bất chấp hoàn cảnh tồi tệ của tôi, anh ấy vẫn sẵn lòng đón tôi về làm vợ. Bây giờ anh ấy là gia đình của tôi. Không ai có thể chỉ trích gia đình tôi trước mặt tôi. Ngài có hiểu ý tôi không?"

Ludwig hoàn toàn không nói nên lời. Thái độ của Annette khi vạch ra ranh giới giữa họ bằng cách nói rằng Rafael là gia đình của cô ấy, đau đớn đến mức khiến các ngón tay của anh trở nên tê liệt. Người phụ nữ mà anh từng tin tưởng là người thân thiết nhất với anh giờ lại là người xa lạ nhất. Điều này khiến trái tim anh tan nát, và vô tình những giọt nước mắt lăn dài trên đôi má xanh xao của anh.

Annette đã đúng. Anh thực sự là một kẻ hèn nhát. Anh luôn coi cô là điều hiển nhiên và cũng vì thế, anh đã vĩnh viễn đánh mất Annette. Dù anh có rơi bao nhiêu giọt nước mắt đi chăng nữa thì giờ đây họ không bao giờ có thể quay lại mối quan hệ cũ. Sự thật này khiến anh cảm thấy như thể mình đã rơi vào một vũng lầy. Annette nói lời tạm biệt với Ludwig, người đang ngây người nhìn cô trong tuyệt vọng.

“Tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài có thể rộng lượng tha thứ cho hành vi thô lỗ của tôi ngày hôm nay. Làm ơn, sau hôm nay xin đừng bao giờ đến gặp tôi vì chuyện riêng của ngài nữa. Bây giờ tôi sẽ đi ngay đây.”

Sau khi kết thúc những gì phải nói, Annette quay đi. Đây thực sự là một hành động thiếu tôn trọng khi quay lưng lại với một thành viên của gia đình hoàng gia mà không có sự cho phép của họ. Nhưng hôm nay, cô muốn làm điều phạm thượng ấy. Rốt cuộc, tất cả đều là do bọn họ không ra gì, cô mới bị vu oan và rơi xuống vực sâu.

Thành thật mà nói, không phải là cô không đau lòng khi thấy cảnh tượng Ludwig với khuôn mặt méo mó nhạt nhòa nước mắt. Rốt cuộc, cô đã ở bên Ludwig từ thời thơ ấu. Họ là những người bạn thuở nhỏ và cô thậm chí đôi khi coi anh ta như gia đình của mình. Ludwig luôn phải chịu đựng sự không công nhận của cha mình và anh luôn buồn bã. Vì vậy, cô luôn muốn ở bên cạnh anh để cổ vũ anh.

Tuy nhiên, chính Ludwig là người đã buông tay trước và kết thúc mối quan hệ của họ.

Annette nhẹ nhàng bước khỏi anh, như một con bướm rời khỏi bông hoa. Ludwig, bây giờ không dám bắt hoặc ép buộc cô ấy nữa.

Anh chẳng thể làm được gì, giống như ngày Annette bị cáo buộc. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nhìn theo bóng lưng xa xăm của cô khi cô rời xa anh. Anh đứng đó cho đến khi giọt nước mắt cuối cùng của mình rơi xuống và khô đi.

"Chồng ơi, em về rồi."

Sau khi trở về nhà, Annette tình cờ gặp Rafael đang đi loanh quanh trước cửa nhà. Cô có thói quen mỉm cười và chào anh một cách trìu mến. Đôi vai rộng của Rafael chợt rung lên như thể anh giật mình, và anh quay về phía cô trong một cử động kỳ lạ.

"Cô đây rồi."

Biểu hiện của Rafael khi nhìn thấy Annette trở nên rất kỳ lạ. Anh đang nhìn cô, nhưng không hiểu sao không thể giao tiếp bằng mắt với cô. Tất cả những hành động này khiến anh cảm thấy rất vụng về. Ngay từ đầu, Rafael chưa bao giờ là người chủ động nên rất khó xử.

Annette tự hỏi tại sao anh ấy lại như thế này. Anh nhìn cô như thể anh có điều gì đó muốn nói, nhưng đôi môi cương nghị của anh đã mím chặt lại. Annette nghiêng đầu một chút và cuối cùng hỏi.

“Có chuyện gì vậy, Rafael? Có gì dính trên mặt em sao? ”

"Không. Chắc cô mệt rồi nên hãy vào nghỉ đi."

Rafael lảng tránh ánh mắt của Annette và phóng lên lầu. Annette bị bỏ lại một mình trên hiên nhà, nhìn bóng lưng thoáng qua của anh với ánh mắt khó hiểu. Nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Rafael, cô tự hỏi liệu anh có biết rằng cô đã tình cờ gặp lại Ludwig không. Nhưng nếu đúng như vậy, Rafael hẳn sẽ tức giận với cô, vì anh ấy là kiểu người không thể kiềm chế sự bất mãn của mình.


'Tốt quá! Mình đoán anh ấy không biết rằng mình vừa tình cờ gặp Thái tử Ludwig.’

Annette cảm thấy nhẹ nhõm và quyết định sẽ cẩn thận hơn trong thời gian tới. Ở kiếp trước, bởi vì bị vu oan, tâm tình không ổn định, cho nên cô bắt đầu có chút chán ghét giao tiếp bên ngoài. Vì thế, cô ấy đã không ra ngoài thường xuyên. Và hơn hết, cơ thể cô rất ốm yếu, khiến cô gần như không thể giao tiếp với mọi người.

Annette đã không bao giờ tình cờ gặp Hoàng tử Ludwig sau cuộc hôn nhân của cô ở kiếp trước. Tuy nhiên, bây giờ cô rất lo lắng về việc gặp lại anh ta. Những thay đổi nhỏ này sẽ mang lại những thay đổi gì trong tương lai? Annette lo lắng về điều đó.

'Đáng lẽ mình nên nghe lời khuyên của Railin.'

Annette nhớ lại lời Railin dặn cô đi ra ngoài bằng cửa sau để tránh phiền phức. Quả thực, anh ta thật sự thông minh và bản lĩnh đáng kinh ngạc. Cho dù anh ta có là một nhân vật lớn như thế nào trong thế giới ngầm, việc anh ta nói Ludwig, thái tử của Deltium, là một 'phiền toái' là điều khá táo bạo. Không giống như vẻ ngoài xinh đẹp của mình, Railin chắc chắn là một người đàn ông có năng lực tuyệt vời.

Annette thề sẽ thực hiện những lời nói của Railin một cách nghiêm túc trong tương lai. Cô lê thân thể mệt mỏi lên phòng ngủ. Sau khi nói ra tất cả những gì cô giữ trong lòng đối với Ludwig, cô vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy kiệt sức.

Sau khi tắm nước ấm, chẳng mấy chốc Annette đã chìm vào giấc ngủ sâu. Vì vậy, một lần nữa cô không nhận thấy Rafael đang lẻn vào giường của cô.

'Cô ấy thực sự ngủ say như chết.'

Nằm nghiêng, đầu đang gối lên cánh tay, Rafael nhìn xuống Annette đang say ngủ. Ngay cả khi đã nhìn thấy cô như thế này vô số lần, anh vẫn không cảm thấy chán. Rafael nhìn xuống Annette với ánh mắt kỳ lạ, đột nhiên lẩm bẩm.

“Tôi là gia đình của cô….”

Rafael trước đó đã hỏi người giúp việc Mary, và đại khái là đã tìm ra tung tích của Annette. Tất nhiên, Annette không tiết lộ vị trí chính xác cho bất kỳ ai. Nhưng với giác quan thú tính của Rafael, bằng cách nào đó anh đã tìm ra được cô.

May mắn thay, hôm nay số phận đã đứng về phía Annette. Rafael không nhìn thấy hội 'Bí Mật'. Đó là bởi vì anh đến địa điểm hơi muộn vì anh mất khá nhiều thời gian tìm kiếm nơi mà anh nghe thấy từ người hầu gái. Nhờ đó, khi Rafael tìm thấy Annette, cô ấy đã rời khỏi ‘Bí Mật’..

Tuy nhiên, vấn đề là đã có một người đàn ông khác đứng cạnh cô. Và người đàn ông đó không ai khác chính là Thái tử Ludwig.

'Chuyện gì đang xảy ra ở đây?

Lúc đầu, Rafael gần như hiểu lầm rằng Annette đang bí mật gặp Ludwig. Trên thực tế, đó là một cảnh rất thuyết phục. Ngay khi nhìn thấy Annette đối mặt với Ludwig, Rafael thực sự cảm thấy máu trong người trở nên giá lạnh. Tuy nhiên, cuộc trò chuyện giữa họ khác xa cuộc gặp gỡ bí mật.

“Nói cho ta biết, Annette. Nàng cũng nghĩ Rafael có khả năng hơn ta sao? Đó là lý do tại sao… nàng lại lạnh lùng đẩy ta ra? So với Rafael Carnesis vĩ đại kia, ta bây giờ trong mắt nàng còn không phải là đàn ông!”

Khoảnh khắc nghe thấy tiếng rên rỉ của Ludwig từ xa, Rafael cảm thấy nhẹ nhõm. Annette không lừa dối anh, đúng hơn là cô đang từ chối Ludwig đeo bám. Rafael không thể hiểu tại sao anh lại cảm thấy rất vui vì điều này.

Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Rafael nheo mắt và chờ đợi phản ứng tiếp theo của Annette. Anh lo lắng vì không thể nhìn thấy biểu hiện của cô khi cô nhìn chằm chằm vào Ludwig.

Tại sao cô ấy không trả lời bất cứ điều gì? Trái tim của Rafael đang đập một cách kỳ lạ và có một cảm giác tê cóng bên tai. Đó là một thể chất dị thường mà không chắc có phải thuộc về một Kiếm Sư không.

'Mình có nên rời đi ngay bây giờ không?'

Rafael không thể chịu đựng được vì anh sợ khi nghe câu trả lời của Annette. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy thực sự đổi ý? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những gì cô ấy nói với anh là dối trá? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ấy nói rằng cưới anh tốt hơn cưới Thái tử? Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy bỏ rơi anh và chọn Ludwig, người mang trong mình dòng máu quý tộc thuần khiết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK