"Ông chủ, không nhìn thấy nó!"
Người ngồi bên trong khẽ nheo mắt một cái từ từ bước xuống xe, đến bên mái hiên của kho hàng cũ kỹ, rồi rút ra một điếu thuốc châm lửa đưa lên miệng rít vài hơi. Người này tuổi đã ngoài ngũ tuần, gương mặt hằn sâu dấu vết của thời gian. Duy chỉ có đôi mắt xảo quyệt vẫn sáng lấp lánh trong đêm tối. Một lúc sau, hắn vứt điếu thuốc đang hút dở của mình xuống đất, còn dùng đế giày chà chà mấy cái, sắc mặt trở nên âm trầm.
"Nó chắc biết có người đi theo liền tìm cách trốn. Thằng quỷ nhỏ thật thông mình, tao có phần xem thường nó rồi."
"Ông chủ, hay là tìm kiếm thêm một chút. Xung quanh đây không có nhà, nó có thể đi đâu chứ? Taxi cũng đã rời khỏi, chỗ này rất khó đón xe. Chắc là nó vẫn còn quanh quẩn đâu đây thôi."
Người đàn ông giương đôi mắt cáo già của mình nhìn quanh một lượt, một tay bỏ vào túi quần, rồi khàn khàn giọng.
"Được rồi, tìm đi! Tìm được trói nó lại, tao muốn nhìn kỹ gương mặt của nó sau từng ấy năm."
Dứt lời, thủ hạ của hắn liền nhanh chân rời đi. Chỉ còn lại một mình hắn đứng ở đây. Một lúc sau vẫn không nhìn thấy thủ hạ quay lại, mưa rơi thêm phần lạnh lẽo, hắn lần nữa lấy thêm một điếu thuốc bật quẹt châm lửa. Vừa rít vào một hơi, bỗng dưng sau lưng có ai đó vỗ vai mình một cái, hắn liền xoay người lại. Trong bóng tối nhập nhằng, hắn nhìn thấy rõ nụ cười của người kia có bao nhiêu quỷ dị.
"Chào cậu, cậu vẫn khỏe chứ?"
Người đàn ông trợn mắt một cái, chưa kịp mở miệng đã bị ai đó dùng thanh sắt đánh mạnh vào gáy lập tức ngất xỉu. Sau đó chính là bị tạt nước lạnh mà tỉnh lại. Khi mở mắt ra, hắn phát hiện mình đang bị treo lơ lửng trên một thanh cẩu hàng, hai tay trói ngược lên trên, cả hai chân cũng bị cột lại. Nơi bị trói dây thắt chặt đau đến lợi hại. Bên trái là một chậu lửa nhỏ, bên phải là bể nước thủy tinh, đằng xa là thuộc hạ đi cùng hắn cũng đã bị bắt đánh ngất trói nằm trên sàn, trước mặt chính là một nam nhân ngồi vắt chéo chân trên ghế, sau lưng y còn có năm người nữa.
Hắn nheo đôi mắt mờ mờ nhìn một lúc liền giật mình, tròng mắt từ lúc nào đã dãn hết cỡ. Nam nhân từ trên ghế đứng dậy, tiến đến gần nắm cằm hắn kéo lên. Khóe môi đồng dạng nhếch cao, trong đôi mắt y, hắn nhìn thấy rõ hận ý cùng khinh miệt. Nhưng lại có một cảm giác vô cùng nguy hiểm, tựa như mãnh thú đang đùa giỡn cùng với con mồi của mình trước khi ăn thịt.
"Mười năm rồi, ông...sống hẳn rất tốt đi, Hứa Kiến Thành?"
"Ngụy Châu...mày quả nhiên vẫn còn sống!"
Nam nhân này hóa ra lại chính là Hứa Kiến Thành. Khi nãy hắn đang đi trên đường, bỗng dưng nhìn thấy một người rất giống Ngụy Châu, lập tức cho xe chạy theo. Hắn cũng không biết mình vì cái gì mà đi theo y, nhưng mà có một loại xúc động muốn tận mắt nhìn thấy gương mặt kia sau mười năm. Mấy ngày trước, hắn đã nghe từ miệng của Tiền Chí Kiên là Hứa Ngụy Châu vẫn còn sống, nhưng mà bất quá hắn vẫn chưa tin tưởng lắm. Vì năm đó, rõ ràng đã tìm được xác y, bây giờ tận mắt nhìn thấy y còn sống, thật không rõ tư vị gì.
Ngụy Châu nhìn vẻ mặt trân trối cùng sửng sốt của Hứa Kiến Thành, lập tức y trưng ra một nụ cười. Nhưng mà trong ánh mắt tuyệt nhiên không hề có bất kỳ tia vui vẻ nào.
"Ha ha...ông nghĩ tôi có thể dễ dàng chết như vậy sao? Tôi chết rồi, thì mặc sức ông muốn làm gì thì làm hay sao?"
Hứa Kiến Thành bị y nắm cằm, lại còn bị trói cảm giác vô cùng khó chịu. Nhớ năm đó, chỉ có hắn mới có tư cách đối xử như vậy với Hứa Ngụy Châu mà thôi, khi nào mới đến lượt y?
"Hứa Ngụy Châu, tao là cậu của mày, mày trói tao như vậy, quả là đồ súc sinh! A..."
Chưa kịp dứt lời nắm đấm đã vung đến, Hứa Kiến Thành ăn đòn liền phun ra một ngụm máu, cằm liền bị Hứa Ngụy Châu nắm lấy, trong đáy mắt y lúc này chỉ còn lại tàn nhẫn. Y bóp cằm Hứa Kiến Thành đến đau điếng, mắt trừng lên đầy tơ máu đỏ, hận ý càng lúc càng dâng cao. Lời nói rít qua kẻ răng tựa như dã thú muốn nhai nuốt con mồi.
"Cậu sao? Ha ha, ông có tư cách nói từ này với tôi? Hứa Kiến Thành, năm xưa ông hành hạ bà ngoại tôi, chiếm đoạt toàn bộ gia sản ông ngoại để lại, phá hủy trinh bạch cả đời của mẹ tôi để trục lợi, còn bán tôi cho lũ bắt cóc lấy tiền."
Bất giác, Ngụy Châu nheo mắt lại đầy nguy hiểm, tay kia vươn lên siết cổ Hứa Kiến Thành làm hắn cảm thấy khó thở liền trợn mắt lên, nước mắt sinh lý cũng bám đầy hốc mắt, thái dương cuồn cuộn tơ máu, cả thân đều cứng ngắt, vừa ho khan vừa lắp bắp giọng, trông vô cùng chật vật.
"Khụ...không có, tao không có giết mẹ mày...khụ...khụ!"
"Tôi có thể tin ông sao?"
Ngụy Châu hoàn toàn không giảm lực đạo ở tay, càng lúc càng siết chặt hơn, hại Hứa Kiến Thành cả thân thể đều cật lực nhúc nhích. Dây trói ở cổ tay không chịu nổi sức nặng của toàn thân mà cứa vào tay hắn đến chảy máu. Ngụy Châu cười khinh bỉ một cái.
"Ông năm đó hợp tác với Từ Chí Kiên bắt cóc tôi, sau đó còn trực tiếp ném tôi xuống biển. Nhưng mà...dù gì tôi cũng còn sống, có thể suy nghĩ lại mà tha cho ông một mạng. Chỉ có điều...ông biết không, Hứa Kiến Thành? Mấy ngày trước, Hà Bắc Thiếu đã cho tôi xem một đoạn video, trong đó mẹ tôi chết rất thảm. Bị các người làm nhục đến chết, sau đó vứt xác xuống sông. Mẹ tôi vĩnh viễn đã nằm ở dưới kia rồi."
Nét mặt của Hứa Kiến Thành từ lúc nào trở nên hốt hoảng, dường như hắn vừa nghe một tin tức vô cùng chấn động. Sửng sốt qua đi, hắn khó tin trừng mắt nhìn y.
"Hà Bắc Thiếu vì cái gì mà cho mày xem?...Nhưng tao cũng không có giết mẹ mày!"
"Hà Bắc Thiếu đã nói với tôi ông chính là chủ mưu. Còn đưa cho tôi vài chứng cứ có thể chứng minh tội lỗi của ông. Ông nói thử xem, tôi hôm nay còn có thể tha cho ông hay sao? Trách là trách chính ông tự tìm đến tôi nộp mạng. Giết ông xong, tôi sẽ tìm con gái ông chôn hai người chung một chỗ, để trả lại món nợ mà các người đã thiếu của mẹ con tôi!"
Hứa Kiến Thành nghe đến đây bỗng dưng ánh mắt liền hiện lên tia kinh sợ, từ lúc nãy đến giờ những gì Ngụy Châu nói hắn còn có thể nói lại, nhưng mà bây giờ vì cái gì lại liên quan đến Hà Bắc Thiếu? Nếu nói như vậy, thì Ngụy Châu quả nhiên đã âm thầm cùng họ Hà kia liên lạc mà hắn không hề hay biết. Cái chết của Lan Lăng quả thật đúng như những lời Hứa Ngụy Châu vừa nói. Năm đó cũng chỉ có ba người, hắn, Hà Bắc Thiếu cùng Tiền Chí Kiên biết. Như vậy, Ngụy Châu dường như không có gạt hắn.
"Hà Bắc Thiếu? Không thể nào, mày nói dối, hắn...hắn không thể nào làm điều đó với tao!"
"Ông có thể khẳng định sao? Ông bất quá chỉ là một con cờ trong tay hắn mà thôi. Hắn vì mảnh tình cảm năm xưa với Hoàng Thiếu Hoa mà trả thù, nên mới sử dụng các người. Sử dụng xong hẳn nhiên phải vứt bỏ."
Ngay cả chuyện tình cảm của Hoàng Thiếu Hoa và Hà Bắc Thiếu mà Hứa Ngụy Châu cũng biết, như vậy càng khẳng định Ngụy Châu và Hà Bắc Thiếu đúng là đang cùng nhau hợp tác. Hứa Kiến Thành càng lúc càng sợ hãi trong lòng, nhìn xung quanh kho hàng tối tăm cùng thuộc hạ bị trói bên cạnh, mà không khỏi cảm thấy sức ép đang đè nặng trong lòng.
"Ông biết không, Hà Bắc Thiếu vì muốn tôi đổi lấy 5% cổ phần Hoàng thị trong tay Hoàng Cảnh Du, mà hắn đã bán đứng ông rồi!"
Dứt lời, Ngụy Châu buông tay khỏi thân thể Hứa Kiến Thành, khẽ lùi lại mấy bước. Nhìn thấy y như vậy hắn càng lúc càng hoảng sợ, thân thể liên tục cố gắng dịch chuyển.
"Mày...mày muốn gì?"
"Muốn gì?"
Ngụy Châu nheo mắt lại đồng thời miệng cũng trưng ra một nụ cười quỷ dị.
"Năm đó ông làm sao với mẹ tôi, thì bây giờ tôi cũng sẽ để ông chết thảm như vậy!"
"Tao...tao không có giết mẹ mày! Tao xin thề, mày...mày đừng nghe thằng họ Hà đó vu khống tao!"
Nhìn thấy Hứa Kiến Thành chật vật như vậy Ngụy Châu liền cười ha hả một tiếng.
"Dối trá, ông muốn lừa gạt ai? Tất Thành Trung, ông nhớ cái tên này chứ? Hắn là tay sai của Hà Bắc Thiếu, năm đó chính hắn đã cưỡng bức mẹ tôi đến chết. Hà Bắc Thiếu mấy ngày trước đã giao hắn cho tôi. Chính miệng hắn cũng đã thừa nhận năm xưa là do ông chủ mưu, sai khiến hắn làm chuyện đó, ở kho chứa hàng nha D thị năm xưa. Ông còn dám nói mình không có?"
Quả nhiên, năm đó Tất Thành Trung là người đã cầm đầu nhóm cưỡng bức Lan Lăng đến chết, việc này Hứa Kiến Thành hoàn toàn biết rõ. Như vậy, chính xác là hắn đã bị Hà Bắc Thiếu đổ hết toàn bộ tội lỗi lên đầu. Lúc này, Hứa Kiến Thành đã nhận thức được dường như mình không còn lối thoát.
Nhìn thấy Ngụy Châu từ lúc nào đã đến bên chậu lửa, cầm lên thanh sắt bị nung nóng đến đỏ rực chuẩn bị tiến về phía hắn, thì Hứa Kiến Thành liền cảm thấy thân thể một trận chấn động. Xem ra, hôm nay Hứa Ngụy Châu chính là muốn dùng thứ đó mà tra tấn hắn đến chết. Hứa Kiến Thành trong cơn sợ hãi, lập tức nói ra chân tướng sự thật. Dù gì hắn cũng đã bị Hà Bắc Thiếu đưa ra làm vật chết thay, vậy thì không cần phải vì bọn họ mà giữ kín bí mật này nữa. Còn sống mới là quan trọng nhất.
"Hứa Ngụy Châu...mày...mày đừng tin lời bọn nó. Hà Bắc Thiếu, thằng đó nói láo. Nó...nó lừa gạt mày để mày đừng đối phó với nó. Năm đó là nó sai tao dụ mẹ mày lên xe. Việc còn lại tao không biết. Lan Lăng dù gì cũng là em gái tao, tao sẽ không làm chuyện như vậy!"
Ngụy Châu bất giác xông đến đấm vào bụng Hứa Kiến Thành một cái khiến hắn co người lại quằn quại đau đớn.
"Câm miệng, em gái ông sao? Em ông thì ông đã không giết bà ấy, để bà phải chết thảm như vậy! Hứa Kiến Thành, hôm nay tôi phải bắt ông đền tội."
Dứt lời, Ngụy Châu nắm lấy thanh sắt bị nung nóng một phát chích thẳng vào đùi Hứa Kiến Thành, lập tức mùi cháy khét của da thịt nồng nặc xộc lên, những người xung quanh chứng kiến khẽ nhíu mày lại.
"A!!!!"
Hứa Kiến Thành oằn mình trong đau đớn, nước mắt cùng mồ hôi bệt thành một đoàn trên thân thể. Đau đớn thể xác này là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn trải qua. Thật không ngờ, Hứa Ngụy Châu đứa trẻ yếu đuối năm đó lại có thủ đoạn tàn độc như vậy. Hắn thét đến khàn cả giọng, nước miếng cùng nước mũi chảy tràn ra ngoài, hắn vừa khóc vừa cầu xin, nhưng Ngụy Châu không có dấu hiệu ngừng lại.
Một lúc sau, Ngụy Châu ném thanh sắt đi, đưa tay ra một chiếc roi da liền được đưa đến, y đến trước mặt Hứa Kiến Thành lập tức quất liên tục vào người hắn. Từ chỗ đánh liền chảy ra máu tươi. Trong màn đêm thăm thẳm cùng mưa rơi rền rả ngoài kia, còn có cả tiếng thét thê lương của một người đang bị tra tấn.
Sau khi Hứa Kiến Thành đau đớn đến không rên nổi nữa thì Ngụy Châu dừng lại. Bể nước thủy tinh được kéo qua. Hứa Kiến Thành nhìn thấy lập tức kinh sợ, hắn toàn thân run rẩy, huyết nhục mơ hồ, lúc này hắn biết rằng Hứa Ngụy Châu tuyệt nhiên hận mình đến tận xương tủy. E là hôm nay để lọt vào tay y, thì chỉ còn một con đường chết!
"Ông biết thứ này chứ? Chính là nước biển...Thứ này...rất mặn, cảm giác khi tiếp xúc với da thịt bị thương sẽ đau đớn đến tận xương tủy. Năm đó, ông ném tôi xuống biển, bây giờ tôi sẽ cho ông biết cảm giác đó là như thế nào!"
Dứt lời, thanh cẩu hàng bỗng dưng dốc xuống, thân thể Hứa Kiến Thành từ từ nhúng vào trong bể nước. Hắn dùng hết sức bình sinh mà gào lên, đầu liên tục lắc lắc. Hiện giờ hắn chỉ như một sinh mệnh nhỏ bé đứng trước cái chết khủng khiếp mà thôi. Cái gì là thể diện, cái gì là danh lợi đều không còn cần thiết nữa.
"Ngụy Châu...Ngụy Châu, tha cho tôi, xin cậu...tha cho tôi. Tôi không có giết mẹ cậu, KHÔNG CÓ!"
Mặc cho Hứa Kiến Thành một bên gào thét thê thảm, Ngụy Châu vẫn ngồi trên ghế thủng thẳng châm điếu thuốc hút, trong làn khói mờ mịt y nhếch khóe môi lên cười. Gương mặt trong ánh lửa bập bùng dị thường kinh diễm, vừa tàn nhẫn lại vừa yêu mị. Nhìn y lúc này thật giống một ác thần đang hành pháp. Vẻ mặt này của Ngụy Châu khiến năm người đi theo không khỏi rùng mình mà quay mặt đi. Rõ ràng bình thường là thư sinh yếu nhược, còn gương mặt thiên thần kia tựa như một viên ngọc hoàn mỹ không tỳ vết. Thật không ngờ khi ra tay tuyệt nhiên còn tàn nhẫn hơn bất kỳ kẻ nào. Thủ đoạn tra tấn của Ngụy Châu tựa như những thứ ghê tởm mà bọn họ thường thấy trong phim cổ trang. Không ngờ ngoài đời trực tiếp chứng kiến có bao nhiêu đáng sợ. Bọn họ dù là giang hồ đâm thuê chém mướn, cũng chưa từng thấy cảnh tra tấn nào dã man như vậy.
"Ông nói thì tôi có thể tin sao? Người đâu, ném hắn xuống!"
Dứt lời, lập tức toàn thân Hứa Kiến Thành bị nhúng xuống sâu dưới làn nước lạnh, cơn đau khủng khiếp xộc đến làm toàn thân hắn không ngừng vùng vẫy trong nước. Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ bể nước. Khi nước ngập đến cổ, Hứa Ngụy Châu vẫn không cho dừng lại. Hứa Kiến Thành chìm hẳn, bể thủy tinh trong suốt nhìn thấy rõ hắn đang như một động vật đứng trước ranh giới của sinh tử mà vùng vẫy, gương mặt thập phần thống khổ cùng hoảng loạn.
Hứa Ngụy Châu từ đầu đến cuối chỉ giương ánh mắt thản nhiên tựa như chứng kiến một cảnh phim trong truyền hình mà nhìn hắn. Khoảng chừng một lúc sau, Ngụy Châu cho người kéo lên, Hứa Kiến Thành hít được không khí liền ho sặc sụa. Y nhàn nhạt tiến đến gần cười cười nhìn hắn.
"Thế nào, thoải mái chứ?"
Hứa Kiến Thành toàn thân ướt nhẹp, tóc rũ xuống mặt thành một đoàn. Đôi mắt hằn đầy tơ máu đỏ, mặt một trận co rút thống khổ. Vết thương trên thịt da đau rát đến lợi hại. Lúc này thật sự hắn đã có ý nghĩ muốn chết.
"Xin cậu...xin cậu...làm ơn tha cho tôi. Làm ơn đi mà..."
Hắn vừa cầu xin vừa khóc lóc tựa như một đứa trẻ. Ngụy Châu bất giác nhướng mày, nhớ lại nét giảo hoạt của lão hồ ly như hắn năm xưa, mà không khỏi cảm thấy thế sự xoay vần. Cách đây mười năm khi y bị ném xuống biển, khoảnh khắc đối diện với sinh tử y đã tuyệt vọng đến thế nào. Thù mẹ chưa trả, bản thân lại chết tức tưởi, y chỉ muốn sống lại nhất định sẽ mang tất cả ân oán trả hết cho những kẻ ác. Nhưng mà, khoảnh khắc này Ngụy Châu đã chờ đợi mười năm, cớ sao bây giờ cũng không cảm thấy bất kỳ vui vẻ nào? Chỉ có một mảng trống rỗng trong tim.
Ngụy Châu khẽ ngẩng đầu lên cao, hít nhẹ hơi nước ẩm ướt cùng cái lạnh của mùa đông đang phả vào người. Tư vị trống rỗng này chính là lần đầu tiên y cảm nhận được. Chiếc roi da trong tay từ lúc nào khẽ buông xuống sàn nghe "bịch" một cái. Hứa Kiến Thành nhìn thấy bỗng dưng một tia hy vọng sáng lên, nhưng mà bất giác ánh mắt hắn tối sầm lại khi nhìn thấy con dao sắc nhọn trong tay Hứa Ngụy Châu.
Ngụy Châu cầm con dao khẽ nhịp nhịp, một tay vươn đến sờ lên cổ Hứa Kiến Thành. Cảm giác mạch đập mãnh liệt bên dưới lớp da của hắn, y khẽ nhắm mắt lại khàn khàn giọng.
"Hứa Kiến Thành, tôi trên đời này tính ra cũng chỉ còn có ông và Hoàng Thiếu Hoa là người thân. Nhưng mà...cả hai người đều chưa từng để tôi vào trong mắt. Tôi từ nhỏ đã rất muốn gọi ông một tiếng "cậu". Nhưng mà cái ông cho tôi chỉ có đòn roi cùng khinh bạc. Ông...đối xử với hai mẹ con tôi còn tệ hơn một con chó. Tôi muốn có người thân nhưng mà ai cho tôi đây? Tôi muốn mẹ nhưng mà ai sẽ mang bà về với tôi đây?"
Ngụy Châu vừa nói vừa thay ngón tay mình bằng lưỡi dao. Cảm giác lạnh lẽo cùng sắc bén khiến Hứa Kiến Thành toàn thân chấn động, run rẩy đến lợi hại. Giương ánh mắt yếu nhược mà nhìn Ngụy Châu. Y tiến môi đến bên tai hắn thì thầm, lời nói mềm mại mà tựa như quỷ dữ đang rình rập người.
"Năm đó, hai mẹ con tôi chỉ cầu bình an, chưa từng muốn tranh đoạt bất kỳ thứ gì với ai. Ông có biết, chỉ cần thêm một ngày nữa thì mẹ con tôi đã rời khỏi C thị, bắt đầu cuộc sống mới hay không? Nhưng mà...không có cuộc sống mới nào cả, cuối cùng đã bị các người lấy đi tất cả. Từ nhỏ ông đã đoạt hết tất cả của tôi, tôi cũng không oán hận các người. Nhưng mà mẹ tôi...tôi không bao giờ có thể tha thứ cho ông được. Chỉ có cái chết mới chấm dứt mọi ân oán này!"
Dứt lời, y từ trên da thịt của Hứa Kiến Thành mà khẽ cắt xuống một cái, máu nhanh chóng chạy dọc lưỡi dao vươn xuống tay Ngụy Châu một mảnh đỏ thẳm.
Hứa Kiến Thành cật lực run rẩy, lời nói thốt ra nhanh đến nỗi làm hắn líu lưỡi.
"Khoan...khoan đã. Tôi không giết mẹ cậu...tôi...tôi có bằng chứng...bằng chứng chứng minh Hà Bắc Thiếu mới là chủ mưu!"
"ÔNG ĐỪNG NÓI DỐI!"
"Không, tôi nói là sự thật, hãy tin tôi!"
"..."
"Tôi có quay lại một đoạn phim...lúc Hà Bắc Thiếu và Tiền Chí Kiên sai tôi làm."
"Có bằng chứng? Ông muốn gạt ai? Nếu có vì sao từ đầu không nói? Bây giờ mới đưa ra?"
"Tôi...tôi sợ bọn họ biết được sẽ thủ tiêu mình!"
"Hay là hiện tại vì muốn sống mà nói dối?"
"Không có...Ngụy Châu, hãy nghe tôi. Tôi thật sự có bằng chứng. Trước đây, bọn chúng sau khi giết cậu thì muốn giết luôn tôi. Nhưng mà tôi lấy cái đó ra uy hiếp khiến bọn chúng không thể ra tay. Vì quá sợ hãi nên tôi bán toàn bộ tài sản mà cùng gia đình rời khỏi C thị. Nhưng mà...sau đó bọn chúng bắt được tôi, liền tiêm ma túy vào người tôi. Cả Hứa Khả cũng bị bọn chúng ép làm gái điếm, chính là muốn để tôi ở dưới mí mắt mà quan sát. Tôi bên ngoài nghiện ngập nhưng vẫn làm một số việc cho bọn họ. Toàn bộ lời tôi nói đều là sự thật, tuyệt nhiên không dám lừa gạt cậu... Xin hãy tha cho tôi một con đường sống. Bằng chứng tôi sẽ đưa cho cậu."
Ngụy Châu lập tức vô cùng hài lòng nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt như cũ. Tối hôm nay trên đường trở về liền nhìn thấy có xe bám theo mình, biết không phải chuyện tốt lành gì, nên y lập tức gọi cho Tống Huy thu xếp người. Sau đó dẫn dụ chiếc xe của Hứa Kiến Thành đến kho hàng bỏ hoang này liền động thủ.
Trong thời gian hắn bất tỉnh, Ngụy Châu đã nói rất nhiều chuyện với Tống Huy. Mấy ngày trước hắn đến D thị đã điều tra ra không ít chuyện, còn tra ra được Tất Thành Trung. Sau khi có đầy đủ hình ảnh của hắn thì Tống Huy gửi cho Ngụy Châu xem, quả nhiên chính là kẻ đã hãm hiếp Lan Lăng trong video mà y từng nhìn thấy. Lập tức Ngụy Châu tương kế tựu kế mà lừa gạt Hứa Kiến Thành. Chỉ có thủ pháp tra tấn thì mới khiến hắn khai ra toàn bộ chân tướng sự thật.
Đúng như Ngụy Châu từng dự đoán, trong tay Hứa Kiến Thành nhất định sẽ có một thứ gì đó để khống chế Tiền Chí Kiến và Hà Bắc Thiếu, nếu không thì mấy năm qua với thủ đoạn cùng tính cách của hai kẻ kia tuyệt đối không để y sống sót. Huống hồ, Hứa Kiến Thành trong ký ức của Ngụy Châu thì chính là lão hồ ly thâm độc, nhất định sẽ chừa một con đường sống cho mình. Quả nhiên, không ngoài dự tính. Ngụy Châu ngoài mặt thì tàn nhẫn nhưng hoàn toàn không có ý định sẽ giết Hứa Kiến Thành, bởi lẽ đối với y, trên đời này kẻ xấu sẽ để luật pháp trừng trị, y cũng không phải người vô pháp vô thiên.
"Còn phía cảnh sát C thị?"
Ngụy Châu bất giác hỏi một câu khiến Hứa Kiến Thành ngẩn người.
"Cảnh sát C thị...việc này..."
"Đừng nói với tôi là ông không biết. Năm đó, phía cảnh sát điều tra sơ sài, thì tôi đã biết bên trong nhất định có người can thiệp. Ông không nói cũng được, nhưng mà có muốn rơi vào bể nước đó lần nữa hay không?"
Hứa Kiến Thành nhìn bể nước dưới chân liền rùng mình một cái.
"Sao hả? Hay muốn chết?"
"Không....không có, nhưng mà động đến họ tôi sợ mình sẽ chết."
"Ông muốn lúc đó chết hay bây giờ chết?"
Ngụy Châu vừa nói vừa tăng lực đạo ở cánh tay, lập tức máu chảy ra mỗi lúc càng nhiều, nếu đi vào sâu một chút nữa sẽ cắt trúng động mạch chủ, Hứa Kiến Thành nhất định mất mạng. Hắn kinh hãi liền lắp bắp gấp gáp hô lên.
"Ngụy Châu, tha cho tôi, tôi liền đưa cái đó cho cậu. Cái đó hiện tại không có ở C thị, thả tôi ra, tôi sẽ mang đến cho cậu."
Ngụy Châu bất giác nhếch môi lên cười, hàm ý khinh bỉ ra mặt.
"Cậu à, chắc ông tưởng tôi là đứa trẻ ba tuổi hay sao?"
"Không có...không có...đừng giết tôi, đừng giết tôi!"
"Ông vẫn còn con gái mà, gọi nó mang đến đây!"
"Nó...nó không biết tôi giấu ở đâu!"
"Ha ha, ông quả nhiên còn chưa biết sợ. Được, vậy thì cho nước biển nhúng ông lần nữa vậy!"
"Đừng, đừng...được, tôi bảo nó mang tới!"
Ngụy Châu nghe xong thì cười một cái, lấy điện thoại của Hứa Kiến Thành ra tìm một dãy số ấn xuống rồi áp vào tai hắn.
"Ông biết nên nói cái gì không nên nói cái gì. Nếu để cho bọn họ tình nghi ông bị nhốt ở chỗ này, tôi lập tức cắt cổ ông!"
Sáu từ cuối, Ngụy Châu đặc biệt gằn giọng. Hứa Kiến Thành liên tục gật đầu. Bên kia sau mấy hồi chuông cũng có người bắt máy, giọng Hứa Khả vang lên bên tai khiến Hứa Kiến Thành lòng rung rinh một cái.
"Ba, khi không gọi cho con làm cái gì? Con đang tiếp khách, ngày mai con gọi lại cho ba!"
"Khoan...tiểu Khả à."
"Ba, ba sao vậy?"
"Không có. Con lấy cái USB ba đưa con lần trước, cho người mang đến..."
Ngụy Châu liền đưa đến trước mặt hắn một tờ giấy, Hứa Kiến Thành nhìn trong đó rồi nói tiếp.
"...Mang đến cầu Đại Hàn, chỗ đó sẽ có người đứng sẵn chờ con."
"Tại sao ba không đến lấy?"
"Ba đang lên cơn, tìm chỗ chích rồi!"
Bên kia lập tức im lặng một lúc, sau đó giọng nói dường như nhỏ lại.
"Ba...khi không ba lấy cái đó làm gì...có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ba...ba..."
Ngụy Châu bất giác trừng mắt nhìn Hứa Kiến Thành, hắn liền cố gắng kiềm xuống giọng nói lắp bắp của mình.
"Không có. Ba chỉ muốn xem lại một chút, có vài thứ có thể sử dụng được!"
"Vậy..."
"Gửi ngay bây giờ đi!"
"Ba...con đang tiếp khách mà, khoảng lát nữa về con gửi cho ba!"
"Khoan...việc này đừng nói với mẹ con. Mẹ sẽ lo lắng! Còn nữa, mật khẩu mở két sắt con còn nhớ chứ? Chính là 6."
Bên kia bỗng dưng Hứa Khả khựng lại một chút.
"...Ba?"
"Được rồi, ba tắt máy đây!"
Ngụy Châu hài lòng liền ngắt máy điện thoại.
"Coi như ông chưa tới số. Nhận được thứ cần, tôi sẽ thả ông ra!"
Dứt lời, Ngụy Châu phân việc cho thủ hạ rồi ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần một chút. Hiện tại y đã mệt rã rời, cũng không muốn làm thêm bất kỳ thứ gì nữa.
Khoảng hai tiếng sau, người được Ngụy Châu giao lấy USB đã trở về. Y lập tức nhận lấy, mở túi của mình lấy máy tính, nhanh chóng cắm vào. Nhưng bên trong hoàn toàn rỗng. Ngụy Châu bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút thất thần.
"Trúng kế?"
Chưa kịp dứt lời đã có tiếng súng nổ lên. Một trong năm thủ hạ đi cùng gục xuống. Ngụy Châu đứng bật dậy nắm lấy dao định lao đến Hứa Kiến Thành thì một tiếng súng nữa vang lên, đạn sượt qua chân Ngụy Châu khiến y ngã nhào xuống đất. Nơi bắp chân liền chảy ra máu tươi, đau đớn đến lợi hại. Nhưng mà lúc này y chỉ nhớ đến thù hận, kẻ thù ngay trước mắt lại để hắn chạy thoát. Y trừng mắt nhìn Hứa Kiến Thành còn cách mình vài mét thì gầm lên một cái.
"CON MẸ NÓ!"
Xong xoay đầu nhìn phía sau mình, năm sáu người lao ra đánh nhau loạn xạ với bốn người của y. Ngụy Châu nhíu nhíu mày xong lập tức nhỏm người dậy chạy về phía cửa kho hàng, nhưng liền bị một nhóm người đuổi theo. Chân y đau đến lợi hại, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, đang chạy thì cảm giác vai mình nhói lên một cái, từ phía sau một người dùng mã tấu chém vào y.
Ngụy Châu lộn trên mặt đất một vòng nhặt được thanh sắt liền đỡ đòn tấn công của hắn.
"Ông chủ, trốn đi!"
Một thủ hạ đi cùng từ lúc nào đã thoát được đám đông mà nhào đến. Ngụy Châu được hắn giải vây, lập tức chạy ra ngoài nhưng phát hiện một chiếc xe khác đậu gần xe của y, trên xe còn có một người tài xế. Chạy ra đó chẳng khác nào nộp mạng, y lủi vào một góc tối mà trốn. Mưa từ lúc nào đã vơi bớt, chỉ còn nghe lại chút âm thanh tí tách rỉ rả trên mái nhà. Ngụy Châu không ngừng thở dốc, buông thỏng hai chân trên mặt đất, cả vai cả chân đều bị thương, chỉ có thể tùy ý cắn răng nhịn đau mà tựa đầu vào vách tường. Máu tươi chảy ra ướt đẫm áo sơ mi trắng của y, dưới chân, quần cũng rách bươm thành một mảng. Y vén ống quần lên liền nhìn thấy nơi bắp đùi máu không ngừng chảy ra, thịt nơi đó nhày nhụa thành một nhúm. Ngụy Châu nhắm nghiền mắt lại cắn răng xuống nhịn đau.
Ba tiếng trước mình còn hành hạ Hứa Kiến Thành, ba tiếng sau đổi lại chính là bản thân chạy trối chết, biết đâu lát nữa bị bọn người kia tìm thấy thì có thể cũng là ngày cuối cùng y còn tồn tại trên dương thế này. Ngụy Châu bất giác nhếch môi cười một cái, cuộc đời, quả nhiên quá nhiều bất đồng! Y run run cánh tay lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Tống Huy để hắn điều người đến cứu mình, nhưng mà không hiểu sao điện thoại của hắn đã ngắt nguồn. Y bấm đi bấm lại vài lần vẫn không được.
"A..."
Chỗ bị thương nhói đau khiến Ngụy Châu rít lên một tiếng, cả thân thể liền đổ gục xuống sàn, khom lưng co mình chống lại cái lạnh của mùa đông đang thấm dần vào da thịt.
"Không lẽ...hôm nay mình phải chết ở đây sao?"
Ngụy Châu đang cảm thấy cơ thể yếu dần, máu chảy ra quá nhiều, từ nãy đến giờ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Y run rẩy cầm lên điện thoại lướt qua một dãy số, cuối cùng dừng lại ở cái tên Hoàng Cảnh Du. Y nheo mắt một cái.
"Anh...sẽ cứu em chứ?"
Nghĩ nghĩ một lúc, y liền bấm gọi. Trong lòng lúc này bỗng trở nên thập phần bất an, rõ ràng chỉ cần nghe được giọng nói của Hoàng Cảnh Du, y sẽ cảm thấy một chút lạnh lẽo của mùa đông này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng mà, nhìn thấy Ngụy Châu bị thương như vậy, phải chăng Hoàng Cảnh Du sẽ đau lòng mà tha thứ cho y? Hoặc là hắn đến không kịp còn y bị lũ người kia giết đi, thì giây phút sinh tử này, y chỉ muốn được nghe giọng nói của hắn. Ngụy Châu thật sự rất nhớ, rất nhớ Hoàng Cảnh Du! Ít nhất, trước khi chết được nói một câu với hắn y cũng cảm thấy mãn nguyện.
Ngụy Châu trong lòng rối bời ôm chút tâm tư như vậy mà gọi cho hắn. Nhưng mà sau từng hồi chuông dài dăng dẳng vẫn không thấy người nhấc máy. Hay là nhìn thấy số của y thì hắn cũng không còn muốn nghe? Ngụy Châu thấy trái tim mình mỗi lúc càng nhói đau, ánh mắt trong đêm càng thêm sâu thẳm.
Đến khi Ngụy Châu nghĩ rằng sẽ không nghe được giọng nói của hắn, thì bên kia có người nhấc máy, nhưng mà chờ một hồi vẫn không nghe Hoàng Cảnh Du lên tiếng. Ngụy Châu trong cái lạnh và đau đớn mà thảng thốt nói một câu, giọng y có phần lạc lỏng.
"Cảnh Du...là em đây..."
Vẫn không nghe thấy tiếng hắn trả lời, nỗi sợ hãi cùng hụt hẫng mỗi lúc càng lớn dần. Nhưng mà Ngụy Châu không muốn mình đến chết vẫn cảm thấy tiếc nuối, cho nên y cố gắng kiềm xuống cảm xúc trong lòng mà nói những thứ cần nói, giọng có chút lắp bắp.
"Em đang bị...bị thương...ở kho hàng Tân Túc, khu Tân Lập. Bọn chúng có sáu người. Anh...có thể đến cứu em không?"
"..."
Không nghe giọng nói của Hoàng Cảnh Du, Ngụy Châu bất giác thở ra một hơi, nước mắt từ lúc nào cũng chảy dọc xuống bờ mi. Thì ra hắn ghét y đến như vậy!
"Anh...không thể đến cứu em sao?"
"Cảnh Du đang tắm!"
Bất giác, từ phía bên kia vang lên giọng nói mềm mại non nớt, khiến tâm Ngụy Châu trở nên một mảng lạnh lẽo.
"Anh là trợ lý Hứa phải không? Anh đừng gọi cho Cảnh Du nữa, anh ấy đã có tôi, cũng không cần một tình nhân bao dưỡng ngắn hạn như anh. Huống hồ anh cũng đã lớn tuổi, sao còn đi tranh giành anh ấy với tôi? Cảnh Du đòi hỏi mãnh liệt như vậy anh đáp ứng nổi hay sao? Còn nữa, trợ lý mà cũng đòi trèo lên giường tổng tài, học theo thói của người ta mà tranh giành kim chủ, thật là không biết nhục!"
Ngụy Châu chưa kịp đáp lại thì từ bên kia nghe giọng nói khàn khàn quen thuộc của Hoàng Cảnh Du vang lên.
"Sao còn chưa ngủ?"
"Còn không phải em đang chờ anh hay sao?"
Đầu óc Ngụy Châu liền trở nên lùng bùng. Tay nắm điện thoại từ lúc nào đã buông thỏng xuống đất. Y đã quên, đã quên rằng vốn dĩ bên cạnh Hoàng Cảnh Du còn có thêm một người khác. Hắn sớm đã quên mất y rồi hay sao? Cứu cái gì chứ, cơ bản là chỉ có mình y si tâm vọng tưởng mà thôi! Hoàng Cảnh Du trước đây là kẻ phong lưu bạc tình, hiện tại y rất nhiều lần lừa dối hắn, còn làm tổn thương lòng tự trọng của hắn như vậy, Hoàng Cảnh Du làm sao mà có thể khoan dung cho y đây?
Một dòng nước nóng hổi từ khóe mắt chảy dọc xuống gò má. Ngụy Châu yếu ớt rũ mi nhìn xuống bụng mình không rõ tư vị gì. Trong kho hàng sớm chỉ còn lại bóng tối và hơi thở lạnh lẽo của cơn mưa mùa đông. Bỗng dưng Ngụy Châu ngã ngang, cả cơ thể nằm ngửa trên sàn nhà, hướng đôi mắt vô thần ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không vô định. Là đau đớn do bị thương hay do mảnh tình tan vỡ cùng Hoàng Cảnh Du làm y đau? Ngụy Châu không biết, chỉ tận lực ngăn đi cảm xúc đang vỡ òa trong tim mình.
Bất giác bên tai truyền đến tiếng run điện thoại nho nhỏ, Ngụy Châu thất thần trong giây lát, nghĩ rằng có thể Hoàng Cảnh Du gọi lại cho mình. Phút chốc, y cảm thấy vô cùng vui sướng, liền lồm cồm bò dậy vươn tay nhặt lên chiếc điện thoại, run run giọng.
"Alo?"
-------------
HẾT CHƯƠNG 32