----------------
Tiếng súng vang lên, Hà Bắc Thiếu bất giác ngã nhào vào lưng ghế, y một tay ôm lấy bụng mình, máu tươi đã chảy ra. Y nhíu nhíu mày, mặt vì đau mà dâng lên một tầng hồng hào hiếm có.
"Cậu chủ, cậu chủ!"
Thứ ký Kim lao đến đỡ lấy Hà Bắc Thiếu, bên kia Hoàng Cảnh Du cùng người của mình đồng loạt xông vào. Hai bên đánh chém loạn xạ, tiếng súng, tiếng dao búa vang lên chấn động một góc trời.
"Pằng."
Thư ký Kim đang đỡ Hà Bắc Thiếu bất giác ngã khụy xuống đất bất tỉnh. Phát súng này lẽ ra là dành cho Hà Bắc Thiếu, đáng thương thay, hắn đứng bên cạnh đã gánh cho y viên đạn này.
"Ngụy Châu, Ngụy Châu!"
Hoàng Cảnh Du vượt qua đám đông mà chạy đến bên người Ngụy Châu, kéo lấy y ôm vào lòng. Máu tươi trên lồng ngực Ngụy Châu không ngừng tuôn ra xối xả. Hắn hốt hoảng dùng tay mình chặn lại.
"Đừng mà, xin em, xin em đừng bỏ tôi, đừng mà!"
Hắn bất giác bật khóc như một đứa trẻ, vừa ôm vừa lay lay cánh tay Ngụy Châu, toàn thân run rẩy, lóng ngóng không biết phải xử lý ra sao.
"...Cảnh Du..."
Ngụy Châu bị hắn lay mà mí mắt khẽ hé ra. Y không thể tin được, hóa ra khi nãy không phải là ảo giác mà chính là sự thật.
"Là anh đây, là anh đây!"
Hoàng Cảnh Du nhìn thấy y tỉnh liền vừa cười vừa khóc, nắm lấy bàn tay y đặt lên mặt mình.
"Cảnh Du, thật may...anh đã đến rồi, thật may...em có thể nhìn thấy anh lần cuối..."
Ngụy Châu vuốt vuốt gương mặt hắn, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt một mảng nhòe nhoẹt.
"Đừng, đừng nói bậy, anh mang em vào bệnh viện."
Hoàng Cảnh Du dứt lời liền xốc y lên nhưng máu tươi càng lúc càng chảy ra nhiều, hắn kinh hoảng khụy gối xuống đặt y về vị trí cũ, sau đó tay run run chạm vào điện thoại gọi cấp cứu.
"Anh...anh..."
"Anh đây!"
Hoàng Cảnh Du áp má mình vào má Ngụy Châu, không ngừng thổn thức. Nước mắt nước mũi hắn đã tèm lem trên mặt. Đôi tay đầy máu của hắn ôm chặt lấy thân thể Ngụy Châu, tựa như sợ mình buông ra y lập tức sẽ biến mất. Vẻ mặt kinh hoảng của hắn khiến Ngụy Châu vừa nhìn thấy liền đau lòng. Ông trời quả nhiên không bạc đãi y, đến phút cuối cũng có thể chết trong vòng tay hắn, như vậy y đã mãn nguyện rồi. Hiện tại, cái gì là báo thù y cũng không còn quan tâm đến nữa. Hà Bắc Thiếu chết hay không mặc kệ hắn. Y chỉ biết rằng hiện tại, y đang cùng Hoàng Cảnh Du ở một chỗ, vậy đã đủ.
"Anh...kết hôn rồi sao...em không có nhìn thấy..."
Ngụy Châu trong cơn xúc động thổn thức nhớ ra hôm nay hắn đã thành thân cùng Tống Thiến, tim không khỏi có chút ủy khuất.
"Không có, anh không có kết hôn. Anh chờ em, mãi mãi chỉ kết hôn với một mình em. Em quên rồi sao? Anh từng nói em là vợ anh, cả đời này anh cũng chỉ có một mình em mà thôi..."
Ngụy Châu nghe xong khẽ mỉm cười một cái. Mí mắt nhàn nhạt nước yếu ớt cong lên.
"Anh không hận em sao?"
"Anh không hận em. Anh yêu em!"
"Anh..."
Ngụy Châu nói đứt quãng, ý nhíu mày thật sâu. Y cảm thấy lúc này thân thể lạnh lẽo, ý thức đang từ từ rời xa mình, mí mắt đã muốn khép lại.
"Đừng ngủ, đừng ngủ, mở mắt ra nhìn anh, đừng ngủ mà!"
Hoàng Cảnh Du nhận thấy khí tức của Ngụy Châu càng lúc càng trở nên yếu ớt, hắn hoảng sợ không ngừng lay gọi y. Nhưng mà Ngụy Châu không có nghe hắn nói, vươn tay lên vuốt lấy má hắn một cái rồi nhắm mắt lại, cánh tay từ từ buông thỏng xuống đất, trên môi còn vươn ý cười, từ khóe mắt có một dòng nước chảy xuống.
"Ngụy Châu..."
Hoàng Cảnh Du run run gọi.
"Ngụy Châu...NGỤY CHÂU!"
"Nó chết rồi sao? Ha ha...khụ khụ..."
Hà Bắc Thiếu đang ngồi trên ghế vừa kịch liệt ho khan vừa nở nụ cười sảng khoái. Hoàng Cảnh Du lúc này gương mặt đã đỏ bừng, đôi mắt đầy tơ máu, toàn thân run rẩy, môi mím chặt, nước mắt không ngừng chảy xuống trên gò má hắn.
"Nó chết rồi thì ta không ngại nói cho cậu biết một việc, để cậu sau này sống cũng cảm thấy thông suốt..."
Hà Bắc Thiếu ngừng lại lấy hơi một chút rồi lại tiếp tục.
"Hai người vốn dĩ không phải là anh em ruột. Đứa con ruột của Hoàng Thiếu Hoa bị ta thuốc chết trước khi sinh ra. Cậu chỉ là đứa trẻ mà ta tráo đổi với đứa bé đó mà thôi. Hứa Ngụy Châu đã biết từ lâu, nhưng nó không nói...chắc có lẽ vì sợ cậu đau lòng...ha ha...Hoàng Cảnh Du, cậu biết không, lúc cậu bị thương nặng, có thời gian đã trở nên khờ khạo, nó liền mang cậu giấu đi. Một thời gian sau cậu chạy loạn bị ta bắt được, nó liền vì cứu mạng cậu mà mang bằng chứng ta giết mẹ nó đưa cho ta. Cậu nói xem, nó có phải là một đứa si tình đến ngốc hay không? À còn nữa, ta đoán, nó vì lo sợ cho tính mạng của cậu mà rời xa cậu. Chắc thời gian đó nó phải chịu nhiều khổ sở lắm. Nó mang dòng máu của Hoàng Thiếu Hoa nhưng lại không giống kẻ đó chút nào, tuyệt nhiên lại giống ả Lan Lăng kia, yếu đuối, si tình...khụ khụ...Còn một chuyện này nữa cậu cũng nên biết...mẹ của cậu là do Tống Thiến đẩy ngã xuống lầu mà chết...đáng đời, cuối cùng cũng chết thảm trong bàn tay của chính đứa con dâu tương lai...ha ha...khụ khụ..."
Hà Bắc Thiếu nói ra những lời này chính là muốn làm cho Hoàng Cảnh Du sống cả đời trong ân hận. Y không muốn giết Hoàng Cảnh Du, nhưng tuyệt nhiên sẽ để hắn sống cũng không dễ dàng gì.
Hoàng Cảnh Du nghe xong những lời này bỗng dưng nhắm nghiền mắt lại, vòng tay ôm Ngụy Châu càng thêm siết chặt hơn. Lúc này, trong lòng hắn chính là đau khổ đến tột cùng. Hắn đã không biết thời gian qua Ngụy Châu phải chịu đựng những gì, bản thân hắn còn vì cái chết của mẹ mình mà cố tình gây tổn thương cho y. Hắn lúc này chỉ có thể ôm lấy người trong lòng mà kiềm xuống sự ân hận cùng đau đớn.
"Nó chết rồi...cuối cùng con trai của Hoàng Thiếu Hoa cũng chết rồi...ha ha..."
Hà Bắc Thiếu vừa cười vừa ho sặc sụa. Bất giác Hoàng Cảnh Du gằn giọng.
"Ngụy Châu không chết, là mày chết!"
Hà Bắc Thiếu vừa nghe liền mở mắt ra, chưa kịp đã cảm thấy cơ thể mình bị một nhát dao xuyên qua.
"Ư..."
Y than lên một tiếng, Hoàng Cảnh Du cầm lấy dao đâm vào lồng ngực y, còn xoáy xoáy mũi dao khiến cho đau đớn không cách nào kiềm xuống được. Chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà rên lên. Thái dương cùng cổ gân xanh cuồn cuộn, miệng phụt ra máu tươi, mắt cũng đỏ ngầu một màu máu.
"Mày trả mạng cho ba mẹ tao, mày trả mạng cho mẹ của Ngụy Châu, trả lại những đau đớn mà em ấy phải gánh chịu!"
Hoàng Cảnh Du nghiến răng xoáy mạnh con dao vào ngực Hà Bắc Thiếu. Y quằn quại trong đau đớn, đôi tay yếu ớt chặn lại cánh tay hữu lực của Hoàng Cảnh Du nhưng hoàn toàn thất bại. Lúc này đôi mắt hắn tựa như dã thú đang cấu xé con mồi, lửa hận nồng đậm chỉ muốn thiêu chết Hà Bắc Thiếu.
"Cảnh Du..."
Bất giác, Ngụy Châu nằm dưới đất khẽ gọi tên hắn, hắn lập tức đẩy Hà Bắc Thiếu ngã khỏi ghế rồi chạy đến bên người y.
"Ngụy Châu!"
Lúc nãy y chỉ ngất đi, Hoàng Cảnh Du luôn ôm y trong lòng nên biết rõ, chỉ tiếc là Hà Bắc Thiếu đã không biết.
"...Mày...mày vẫn chưa chết?"
Hà Bắc Thiếu nằm nghiêng trên mặt đất, không thể tin nổi mà giương đôi mắt đầy máu nhìn Ngụy Châu. Đầu tóc một mảng tán loạn trên mặt. Bộ tây trang trắng của y toàn bộ bị máu nhuộm đỏ. Y nằm trên mặt đất không ngừng phun ra máu tươi. Một chân co lại, một chân duỗi thẳng.
"...Con trai của Hoàng Thiếu Hoa không thể không chết..."
Hà Bắc Thiếu thì thào một câu, khẩu súng của y lúc y ngã xuống cũng đã rơi bên cạnh. Hà Bắc Thiếu run run tay chạm vào, mí mắt giật giật. Bất giác, y hướng Ngụy Châu mà bắn tới.
"ÔNG CHỦ!"
A Tứ từ phía đối diện đang đỡ đòn nhìn thấy chỉ kịp kêu lên một tiếng. Cảnh Du chớp mắt liền xoay người ôm lấy Ngụy Châu, vì Hà Bắc Thiếu không còn đủ khí lực nên bắn trượt sang một bên, sượt qua đầu Hoàng Cảnh Du để lại một vệt máu.
"Pằng pằng pằng!"
Hoàng Cảnh Du cắn răng rút súng bắn liền ba phát đạn về phía Hà Bắc Thiếu.
"Hự..."
Thân thể Hà Bắc Thiếu nảy lên một cái, bụng, chân, ngực mỗi nơi đều trúng đạn. Y mí mắt giật giật nhìn lên trần nhà. Bất giác Hà Bắc Thiếu run run cánh tay, từ trong túi áo lấy ra tấm ảnh gia đình mình. Nhưng mà chưa kịp nhìn thấy thì một phát đạn nữa đã bắn tới. Tấm ảnh bay lên không trung rồi từ từ rơi xuống vũng máu bên cạnh.
"Vậy là kết thúc...con đã mệt mỏi rồi, ba mẹ và tiểu Nhu có thể tha thứ cho con không?"
Hà Bắc Thiếu nhìn tấm ảnh khẽ mỉm cười một cái rồi tắt thở. Nếu nhìn kỹ ở khóe mắt y còn có một dòng nước chảy xuống. Vậy là đã kết thúc, mọi ân oán tình thù của hai mươi bảy năm cuối cùng cũng đã thực sự kết thúc. Hà Bắc Thiếu vì yêu mà sinh hận, vì oán mà kết thù, gây không ít đau thương cho những người vô tội. Hôm nay, y đã ra đi, nhưng mà cuối cùng ai đúng ai sai thì càng không thể nói rõ. Âu cũng là ý trời, âu cũng là nghiệt duyên.
Bên ngoài cảnh sát đã đến, còn có xe cứu thương. Bác sĩ lập tức mang cán vào đẩy Ngụy Châu cùng những người bị thương ra ngoài.
"Anh Hoàng, anh đã giết người, mời theo chúng tôi về cục cảnh sát!"
Hoàng Cảnh Du nhìn thấy chiếc còng mang đến trước mặt, lại nhìn Ngụy Châu đang được đẩy lên xe cứu thương.
"Có thể cho tôi nhìn cậu ấy phẫu thuật xong rồi đi được không?"
Đội trưởng đội cảnh sát là bạn của Hoàng Cảnh Du, cũng đã nhận không ít ân huệ từ hắn, y hơi khó xử một chút nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Hoàng Cảnh Du lập tức lên xe cứu thương cùng Hứa Ngụy Châu thẳng tiến đến bệnh viện trung tâm. Từ đầu đến cuối hắn đều nắm lấy tay y không buông, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng rõ ràng cơ thể đang không ngừng run rẩy.
Đã hai tiếng kể từ lúc Ngụy Châu được đưa vào bên trong, Hoàng Cảnh Du không lúc nào rời mắt khỏi phòng phẫu thuật. Hắn lúc này không khóc, có lẽ hắn đã không thể khóc nổi được nữa. Nhưng mà có một số ký ức mơ hồ đã tìm về với hắn. Hắn nghe thấy dường như Ngụy Châu từng nói yêu hắn, từng làm những món ăn rất ngon đút cho hắn. Hoàng Cảnh Du nhớ bọn họ ở trong ngôi nhà nhỏ của Ngụy Châu, còn ôm y ở trên giường mà ngắm tuyết rơi đầu mùa.
Khi nãy viên đạn sượt qua Hoàng Cảnh Du, đã làm hắn phần nào khơi dậy vài ký ức mà bản thân đã từng lãng quên. Hắn tựa đầu vào tường, đôi mắt chỉ còn một sự yên tĩnh đến trầm lặng.
Bất giác, cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, một y tá tất tả chạy ra ngoài.
"Anh là người nhà của bệnh nhân? Hiện tại anh ấy bị mất rất nhiều máu, nhưng tạm thời ở bệnh viện đã hết nhóm máu này..."
"Hãy thử của tôi, làm ơn hãy thử của tôi!"
Hoàng Cảnh Du đỏ mắt nhìn y tá, tay còn nắm chặt lấy tay nàng không buông. Nàng nhìn cảnh sát đi bên cạnh Hoàng Cảnh Du thì lập tức nhận được cái gật đầu.
"Đưa hắn đi đi!"
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du liền đi theo y tá, sau khi xét nghiệm xong thì may mắn nhóm máu phù hợp. Sau đó, hắn được đẩy vào phòng thực hiện truyền máu. Hoàng Cảnh Du nằm song song với Ngụy Châu, hắn bất giác vươn một cánh tay chạm vào bàn tay của y.
"Ngụy Châu, nếu như em không thể vượt qua thì em yên tâm...anh cũng sẽ không để em ra đi một mình...đừng sợ!"
Nói xong hắn từ từ nhắm mắt lại. Sau khi tỉnh lại thì đã qua được một giờ. Hoàng Cảnh Du liền bật dậy, hoảng hốt bước ra khỏi phòng. Bên ngoài cửa có hai cảnh sát trông chừng hắn, xa hơn một chút chính là viên đội trưởng cũng là bạn của hắn. Thấy Hoàng Cảnh Du đứng ở cửa người đó cũng tiến đến.
"Tần Khánh, Ngụy Châu thế nào rồi?"
"Cậu ấy đã phẫu thuật xong, hiện đưa ra ngoài phòng hồi sức. Nghe đâu hình như còn hôn mê, đạn bắn làm tổn thương tim..."
"CÁI GÌ?"
"Nhưng mà bác sĩ nói còn phải theo dõi. Chắc có lẽ sẽ ổn thôi!"
"Tôi muốn đi nhìn em ấy."
Hoàng Cảnh Du dứt lời liền định rời đi nhưng bị hai cảnh sát giữ lại.
"Cảnh Du...cậu đừng làm khó tôi. Cũng đã mất bốn tiếng từ lúc xảy ra vụ án rồi. Hiện tại tôi không thể trì hoãn thêm nữa. Việc để cậu đến đây đã là sai lầm. Hứa Ngụy Châu có bác sĩ theo dõi, cậu ở lại đây thì có ích gì?"
Hoàng Cảnh Du nhất thời ánh mắt lạnh xuống. Hắn không nói mà trực tiếp đi thẳng ra hành lang. Tần Khánh liền chạy theo cản lại, hai viên cảnh sát kia cũng đuổi theo, họ nhìn nhau bằng ánh mắt khó xử. Người này là đại nhân vật trong giới kinh tế, bọn họ còn nhớ rất rõ, cho nên nhất thời không biết nên làm cái gì, chỉ có thể trông cậy vào Tần Khánh.
"Hoàng Cảnh Du, xin đừng làm khó tôi!"
"VẬY CÁC NGƯỜI CŨNG ĐỪNG LÀM KHÓ TÔI!"
Hoàng Cảnh Du bất giác gầm lên một tiếng, người xung quanh đều xoay đầu nhìn sang bọn họ.
"Tôi chỉ muốn nhìn Ngụy Châu một lần rồi sẽ đi theo các người! Nếu như người thân của các người bị nạn, mà các người chỉ có thể nhìn thấy người đó một lần cuối, thì các người sẽ ra sao? Lần đi này tôi biết, tôi không thể tránh khỏi tù tội. Cho nên Tần Khánh, xin cậu, đáp ứng tôi, một lần này nữa thôi!"
Dứt lời, Hoàng Cảnh Du mặc kệ bọn Tần Khánh, hắn bước dài về hướng phòng hồi sức. Tần Khánh cùng hai cảnh sát nhìn nhau, sau đó cũng vội vã đi theo hắn. Hoàng Cảnh Du bên ngoài hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi đẩy cửa bước vào trong, liền nhìn thấy Ngụy Châu nằm trên giường thở oxy, xung quanh đều là máy móc theo dõi liên tục. Trong phòng có một điều dưỡng túc trực chăm sóc. Hắn từ từ tiến đến nắm lấy bàn tay Ngụy Châu đặt lên môi khẽ hôn một cái. Hắn nhắm mắt lại cảm nhận hơi ấm của đối phương, bất giác một dòng nước mắt lặng lẽ chảy xuống cằm.
"Ngụy Châu, nhất định em phải bình an, chúng ta làm lại từ đầu có được không? Hãy chờ tôi quay lại!"
Bên ngoài Tần Khánh không ngừng hối thúc, Hoàng Cảnh Du hỏi thăm điều dưỡng tình hình của Ngụy Châu, sau đó nhìn y thêm lần nữa, cuối cùng cũng đi theo bọn họ.
Hoàng Cảnh Du vừa rời đi không bao lâu thì Ngụy Châu lên cơ co giật, sau đó bác sĩ đưa vào phòng cấp cứu đến gần một giờ mới xong xuôi mọi việc.
Khuya đêm đó, Hà Bắc Nhu cũng đến bệnh viện, lúc này tuyết bắt đầu rơi lác đác ngoài kia. Hắn ngày hôm nay theo sau cảnh sát tiến đến bắt Hà Bắc Thiếu, khi đến nơi thì nhìn thấy Hà Bắc Thiếu một thân đầy vết thương nằm chết trên vũng máu. Bên cạnh y chính là tấm hình gia đình bọn họ chụp cách đây hai mươi bảy năm. Khi đó, Hà gia còn là một gia đình hạnh phúc, vui vẻ.
Trong tấm ảnh hai anh em bọn họ còn khoác vai nhau nhìn vào ống kính mỉm cười. Bất giác, Hà Bắc Nhu khom người xuống ôm lấy xác Hà Bắc Thiếu bật khóc. Người anh trai này của hắn làm bao nhiêu chuyện ác, cuối cùng cũng chuốc lấy kết cuộc thê thảm như vậy, trách ai đây chỉ ngoài bản thân y.
Sau khi cảnh sát mang xác Hà Bắc Thiếu về phòng nghiệm thi, Hà Bắc Nhu muốn mang y trở về chôn cất, nhưng đã không được chấp nhận. Bởi lẽ, vụ án còn chưa xét xử cho nên thân xác y cuối cùng vẫn giữ ở kho đông lạnh. Hà Bắc Nhu vô cùng đau lòng nhưng hắn có thể làm gì đây? Cuối cùng, hắn đành dùng tiền để người ở kho đông lạnh mắt nhắm mắt mở, sau đó mời một đại sư đến làm lễ tụng kinh siêu độ cho Hà Bắc Thiếu, coi như là việc cuối cùng hắn có thể làm cho anh trai mình. Người làm quá nhiều chuyện ác, cuối cùng cũng về với đất mẹ mà thôi. Ra đi có gì chỉ trừ hai bàn tay trắng, oán thù mọi chuyện theo cái chết đều tiêu tan.
Hà Bắc Nhu lúc này đang ngồi một bên chăm sóc cho Ngụy Châu, thì bên ngoài có người đẩy cửa tiến vào. Đó là một thanh niên mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, trên tay còn chống gậy giương đôi mắt thất thần nhìn Ngụy Châu.
"Cậu là..."
Hà Bắc Nhu hơi nhíu mày một chút nhìn người bước vào.
"Cháu là Tống Huy, là bạn của Ngụy Châu. Chú là Hà Bắc Nhu, ba của anh ấy?"
Người biết hai người bọn họ nhận thức cha con tất nhiên quan hệ không hề bình thường với Ngụy Châu. Hà Bắc Nhu thấy Tống Huy lo lắng như vậy liền hiểu ý mà đứng lên.
"Chào cậu...cậu bị thương sao? Mau ngồi xuống!"
Tống Huy tiến đến bên cạnh giường Ngụy Châu rồi ngồi xuống, nhìn thấy gương mặt tìu tụy đầy vết thương của y, bất giác Tống Huy đỏ mắt. Hắn cắn răng ngăn cho dòng lệ không chực trào xuống. Từ lúc nào đã nắm chặt lấy bàn tay của Ngụy Châu không buông.
"Vết thương gây tổn thương đến tim. Bác sĩ nói cần phải phẫu thuật thay tim...chỉ là hiện tại chưa có nguồn. Vẫn đang chờ!"
Hà Bắc Nhu vừa nói vừa nhìn Ngụy Châu, ánh mắt kèm theo đau lòng.
Tống Huy không nói gì, đôi môi hắn khô khốc khẽ mở ra hít nhẹ một hơi, ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Ngụy Châu. Hắn ngồi đó nhìn y, tâm tư một mảnh hỗn loạn. Bàn tay nắm lấy tay Ngụy Châu vô thức siết chặt. Thật lâu sau, hắn mới khàn khàn giọng hỏi một câu.
"Nếu như không có nguồn thì sao?"
Câu hỏi này thoáng chốc khiến Hà Bắc Nhu không biết phải trả lời như thế nào. Hai người không ai nhìn ai, bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ. Đêm đó, Tống Huy không rời đi mà ở lại phòng Ngụy Châu, còn nằm cùng giường với y, đầu vùi trên hõm vai y, tay vòng qua ôm chặt eo y cứ vậy mà trải qua một đêm.
Sáng ngày hôm sau, bạn bè hắn nhờ vả nói hiện tại Tống Thiến đã bị truy nã toàn quốc, nhất thời không thể thu xếp cách để rời đi. Một lúc sau nữa, có người báo cho hắn biết hiện tại cảnh sát đang rà soát khắp nơi, e là hành tung của Tống Thiến sắp bị phát hiện. Tống Huy chỉ nói một câu biết rồi, sau đó đứng ở đầu giường nhìn Ngụy Châu thật lâu, chậm rãi cúi đầu hôn lên trán y một cái rồi rời đi. Trước khi đi, hắn có để lại một bức thư cho Hà Bắc Nhu. Sau khi Hà Bắc Nhu đọc xong thì gấp rút chạy ra ngoài, cũng không biết y đi đâu, chỉ thấy trên gương mặt chính là vẻ hốt hoảng không kiểm soát được.
Trên đường đi, Tống Huy ghé qua nhà thuốc mua một ít thuốc an thần, rồi lái xe một đường đến kho hàng nơi Tống Thiến đang ở. Khi hắn đến nơi, thì nhìn thấy Tống Thiến đang ngồi thất thần nhìn qua khe hẹp của khung cửa sổ cũ kỹ.
"Chị..."
Nàng không nhìn hắn, chỉ hóng mắt vào những cánh hải âu bay lượn trên mặt biển xa xa. Bất giác, hắn nhớ lúc còn nhỏ, nàng thường nói rằng thích nhất là được ngắm biển. Nói sau này nếu có chết cũng muốn được chôn ở một nơi có biển cả bao la, để hàng ngày có thể nghe được tiếng sóng biển vỗ vào gành đá rì rầm.
Tống Huy vươn tay lấy ly nước đưa cho nàng uống. Tống Thiến nhận lấy rồi từ từ một hơi cho vào miệng.
"Huy, em nói xem, nếu như chết rồi thì con người sẽ về đâu?"
Tống Huy cũng ngồi xuống với nàng, tay khẽ vuốt tóc nàng rồi thở ra một hơi, ánh mắt hắn cũng xuyên qua cửa sổ nhìn ra biển cả bao la ngoài kia.
"Sẽ được tự do! Khi chết rồi thì sẽ không còn lo sợ bất kỳ điều gì nữa..."
"Phải không?"
Tống Thiến vẫn thất thần nhìn ra ngoài.
"Nếu thời gian quay ngược lại, chị sẽ không làm chuyện đó nữa...chị sẽ sống an phận, giống như ba mẹ, có lẽ...cũng sẽ không chịu thảm cảnh như ngày hôm nay!"
"Có những việc đã làm rồi, hối hận cũng không thể quay đầu được nữa!
"Huy...chị không muốn chết...chị rất sợ!"
"Chị yên tâm...em sẽ không để chị bơ vơ một mình!"
Hai người ngồi đó thêm một lúc, bất giác thân thể Tống Thiến khẽ nghiêng ngã.
"Chị buồn ngủ quá!"
"Chị ngủ đi, yên tâm, có em bên cạnh chị!"
"Cảm ơn vì đã làm em trai của chị!"
Tống Thiến mỉm cười, nói một câu như vậy rồi gục đầu trên vai Tống Huy, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Tống Huy hít một hơi, nước mắt đã tràn ra khỏi bờ mi. Hắn lấy cốc nước Tống Thiến uống dở rồi cũng uống một ngụm. Ban nãy, hắn đã bỏ thuốc an thần vào trong đó, hiện tại Tống Thiến đã ngủ say, và có lẽ giấc ngủ này mãi mãi cũng không bao giờ tỉnh dậy nữa.
"Em không để chị đi một mình đâu, yên tâm!"
Dứt lời, Tống Huy ôm Tống Thiến ra xe, đặt ngồi lên ghế phụ bắt đầu lái đi. Hắn chạy thật chậm dọc theo bờ biển, đó là một bờ biển dài và rất đẹp. Sau một đêm tuyết rơi trắng xóa cả một vùng. Từ lúc nào có tiếng còi xe cảnh sát vang lên inh ỏi, có cả tiếng loa phóng thanh yêu cầu xe bọn họ dừng lại. Tống Huy nhấn ga tăng tốc. Bất giác, hắn cởi dây an toàn của mình rồi ôm Tống Thiến đang ngủ say vào ngực, tay rời khỏi bánh lái từ từ nhắm mắt lại, nước mắt một dòng rơi xuống gò má.
"Ngụy Châu, trái tim này em tặng cho anh...vĩnh viễn chúng ta ở cùng một chỗ!"
Ngày 3 tháng 12, Hứa Ngụy Châu được đưa vào phòng phẫu thuật tiến hành thay tim. Người hiến tặng là Tống Huy bị tai nạn giao thông, vừa đưa vào bệnh viện thì liền tắt thở. Trên người thương tích không còn chỗ nào nguyên vẹn, chỉ có trái tim nơi lồng ngực hoàn toàn khỏe mạnh, bởi lẽ khi đó hắn đã ôm chị gái mình trong lòng. Tống Thiến được xác định chết tại chỗ. Sau khi phẫu thuật lấy tim thì được Tống gia đón về an táng tại nghĩa trang thành phố.
Ngày 5 tháng 12, tòa án thành phố C xét xử đại án giết người, buôn bán ma túy, làm ăn phi pháp, buôn lậu của tập đoàn Hà thị cùng Tiền thị. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, sau khi xét xử, tòa tuyên án.
- Hà Bắc Thiếu âm mưu tổ chức giết Hứa Lan Lăng, Hoàng Thiếu Hoa, sát hại không thành gây thương tích nghiêm trọng cho Hứa Ngụy Châu, dùng thủ đoạn lũng đoạn thị trường tài chính, gây tổn thất không nhỏ cho nền kinh tế. Tuyên án tù chung thân và tử hình. Nhưng do đã chết nên xác sẽ không được người thân bảo lãnh, suốt đời chôn trong nghĩa địa của tội nhân.
- Tiền Chí Kiên phạm các tội danh đồng lõa giết Hứa Lan Lăng, Hoàng Thiếu Hoa, buôn lậu hàng cấm, tàng trữ, vận chuyển, buôn bán ma túy, tổ chức mại dâm. Tuyên án tù chung thân và tử hình.
- Hứa Kiến Thành phạm các tội đồng lõa giết Hứa Lan Lăng, vận chuyển ma túy. Tuyên án tù chung thân.
- Hứa Khả hành nghề mại dâm, vận chuyển ma túy, tuyên án hai mươi năm tù giam.
- Tống Thiến phạm tội trực tiếp giết chết Phùng Nhược Lan, tuyên án tử hình. Nhưng do đã chết nên xác được gia đình mang về chôn cất.
- Hoàng Cảnh Du tàng trữ sử dụng vũ khí bất hợp pháp, tổ chức đánh nhau trái phép, trực tiếp sát hại Hà Bắc Thiếu. Tuy nhiên, xét nguyên nhân do cứu người và tự vệ, tuyên án mười năm tù giam.
Toà tuyên án tội danh thành lập, án phạt lập tức thi hành. Vụ đại án này liên quan đến rất nhiều quan chức tham ô, nhận hối lộ của Tiền Chí Kiên và Hà Bắc Thiếu. Có hơn một trăm người bị bắt giữ và phán án tù. Trong đó có cả thành phần xã hội đen tham gia vụ chém giết vừa rồi. A Tứ cũng bị đưa đi cải tạo không giam giữ một thời gian. Còn riêng thư ký Kim sau khi trúng đạn, hắn đầu óc không còn tỉnh táo, trở thành kẻ bị tâm thần. Cho nên được miễn án tù.
----------------
Năm năm sau.
Lúc này đã là cuối mùa đông, những ngày tuyết rơi dày đặc. Con đường dẫn vào nghĩa trang sớm đã phủ đầy bởi thảm tuyết trắng. Hứa Ngụy Châu áo măng tô đen dài quá gối, trên tay mang theo bó hoa cúc trắng từ từ tiến vào bên trong. Mái tóc vì gió thổi làm cho tán loạn, nhưng nét thanh xuân vô hạn vẫn đong đầy trên gương mặt y.
Thời gian tựa như con thoi, thoáng một cái đã qua năm năm. Năm năm nay, y thay Hoàng Cảnh Du điều hành Hoàng thị. Hắn trước khi bị kết án đã làm ủy quyền cho Ngụy Châu. Và không phụ lòng tin của hắn, mấy năm qua Hoàng thị đi vào quỹ đạo hoạt động rất tốt, chỉ là so với thời còn Hoàng Cảnh Du thì không vững mạnh bằng. Y biết, chiếc ghế tổng tài ở Hoàng thị vẫn chờ đợi hắn. Nhiều năm làm việc không biết mệt mỏi, nhưng Ngụy Châu cũng không già hơn chút nào, chỉ là đôi mắt càng lúc càng trở nên âm trầm mà thôi. Cô đơn, dường như y vẫn chưa từng quen được.
Ngụy Châu đã đến bên một ngôi mộ phủ dày tuyết. Y dùng tay quét đi đám tuyết dày, mới một tuần không đến mà lá cây đã bám đầy trên mộ phần. Y phủi tấm hình trên bia mộ liền hiện ra gương mặt quen thuộc mà bản thân chưa bao giờ quên.
"Huy..."
Ngụy Châu nhìn thân ảnh trên bia mộ mà mỉm cười. Y từ từ ngồi xuống bên cạnh mộ, vừa nhìn tấm ảnh vừa nói chuyện như lúc Tống Huy vẫn còn sống.
"Huy, ba mẹ cậu tuần trước mới nhận nuôi một cặp song sinh, một trai một gái rất đáng yêu. Bé trai ngẫu nhiên còn có một cái bớt trên vai giống cậu. Tôi khi đó còn nghĩ rằng có phải cậu đã đầu thai chuyển kiếp rồi hay không?"
Ngụy Châu vừa nói vừa cười cười.
"Tôi có đến thăm ba mẹ cậu, bọn họ khi nhìn thấy tôi đã rất vui vẻ, còn mời tôi ở lại qua đêm và nấu đồ ăn ngon cho tôi nữa. Có lẽ, bởi vì trong tôi có trái tim của cậu, nên họ cũng xem tôi như cậu mà đối đãi. Dù gì làm cho họ vui một chút tôi cũng hài lòng."
Cách hai tuần Ngụy Châu lại đến Tống gia một lần, thỉnh thoảng còn ở lại qua đêm. Có lẽ đây là cách để y thay Tống Huy an ủi bọn họ. Dù rằng lúc còn sống hắn cũng không tha thiết lắm với gia đình này. Nhưng mà dù gì đây cũng là người sinh ra hắn, huống chi bọn họ cũng đã lớn tuổi rồi, Ngụy Châu muốn thay hắn làm một chút chuyện.
"À phải rồi, Giang Hạo Phong ba ngày trước đã kết hôn cùng một cô giáo viên dạy nhạc ở Mỹ. Thật bất ngờ phải không? Cuối cùng cũng có một người trói được trái tim đa tình của hắn. Tiểu Tuyết chữa bệnh không khá hơn nhưng mà cũng vui vẻ hơn trước đây. Bác Minh rất vui mừng. Hạo Phong còn gọi tôi trở về Mỹ dự đám cưới của hắn, nhưng mà tôi không đi. Ở đây có quá nhiều việc, và tôi nghĩ thật ra hắn cũng không thật tâm muốn nhìn thấy tôi đâu. Cho nên, không gặp là tốt nhất. Sự nghiệp của hắn ở Mỹ rất tốt, hắn giờ đã là tổng giám đốc tập đoàn Giang thị ở Mỹ rồi, cậu nói có phải hắn rất có bản lĩnh hay không?"
Sau khi Hà Bắc Thiếu chết, người năm xưa bị y khống chế vu oan cho Giang Hạo Phong đã lật lại khẩu cung, cũng thành khẩn khai báo. Nhờ đó Giang Hạo Phong đã được xóa bỏ tội danh, nhưng mà ở đất nước này hắn có quá nhiều kỷ niệm không vui nên kể từ đó cũng không trở lại C thị nữa.
Ngụy Châu dừng lại một chút rồi lại nói tiếp.
"Ba tôi, ông ấy mấy ngày trước mang mẹ tôi đi du lịch khắp châu Âu, còn gửi không ít hình cho tôi nữa. Ông ấy bây giờ rất vui vẻ, giống như đang hồi xuân. Bất giác, tôi muốn ông ấy tìm một người nào đó để hẹn hò, nhưng mà ông ấy nói suốt đời cũng chỉ hẹn hò với một mình mẹ tôi. Đúng là gã si tình! Ha ha."
Ngụy Châu cười cười một cái, ngẩng đầu nhìn những hạt tuyết đang bay bay đầy trời.
"Năm nay tuyết rơi dày quá, nhà cũng bị dột mấy chỗ nhưng mà không sao, hôm qua tôi đã tìm người đến sửa rồi. Hoa tôi trồng cũng bị gió thổi rơi mất vài cây, còn vỡ cả chậu. Đi ra nhặt cây bị vấp phải bờ tường mà té ngã. Đầu gối bây giờ vẫn còn sưng. Cậu nói thử xem, có phải tôi tệ lắm phải không? Không có cậu không ai chăm lo cho tôi cả!"
Ngụy Châu vừa nói bất giác từ khóe mắt đã ngấn lệ quang, chỉ là y mỉm cười một cái để người dưới kia được an lòng. Y vươn ngón tay mình lên gương mặt Tống Huy, vuốt nhẹ.
"Cậu...yên tâm đi, tôi sẽ sống cho cuộc đời của tôi và của cả cậu nữa. Tôi nhất định vui vẻ, nhất định cười thật nhiều, bù đắp cho mười mấy năm thiếu hụt của chúng ta...nơi này...đập rất tốt, mãi mãi là một chỗ riêng của cậu và tôi!"
Ngụy Châu vừa nói vừa chạm tay lên trái tim mình. Trong lồng ngực từng hồi đập mãnh liệt. Y ngồi đó thật lâu cho đến khi cảm thấy đôi chân mình bị lạnh làm cho tê dại thì mới đứng lên, đặt bó hoa cúc trắng lên mộ, khẽ cúi đầu hôn một cái lên di ảnh rồi rời đi. Hình bóng y chìm trong tuyết trắng rồi từ từ mất dạng.
-------------
Hôm đó là ngày nghỉ của Ngụy Châu, y thức dậy khá muộn, đi mua chút đồ ăn rồi về hầm canh, sau đó thì ngủ đến chiều. Mấy năm qua, y vẫn không ở nơi khác mà ở lại chính ngôi nhà nhỏ của mẹ mình năm xưa. Y cũng chưa từng có ý định sẽ rời đi. Có lẽ ở nơi đây chứa hồi ức của y cùng mẹ, cũng chứa đựng những ngày tháng hạnh phúc ngắn ngủi nhưng khắc sâu của y cùng Hoàng Cảnh Du, cho nên vì bất kỳ lý do nào, y cũng không muốn rời xa chỗ này.
Lúc này trời đã tối mịch, tuyết vẫn không ngừng rơi ngoài kia. Bên trong, Ngụy Châu không bật đèn mà dùng nến. Có lẽ suốt năm năm nay, mỗi tối trong nhà đều thắp những ngọn nến lung linh. Bởi vì nó làm y nhớ đến những ngày có Hoàng Cảnh Du ở bên cạnh. Khi đó, mỗi đêm hai người đều thắp nến mà ngồi bên nhau. Y nhớ bóng lưng cao lớn của hắn in trên vách tường, thật đẹp, thật ấm áp.
Đã gần hai tháng rồi Ngụy Châu không được thăm Hoàng Cảnh Du, bởi vì gần đây có tù nhân nổi loạn nên người ta đã chuyển hắn đến một nhà tù khác ở rất xa thành phố. Cũng hạn chế người đến thăm nuôi. Thời gian thăm trước đây chỉ có khoảng mười phút, người trong người ngoài nhìn nhau nói chuyện qua điện thoại. Mỗi lần từ nhà tù trở về y đều trải qua vài đêm mất ngủ, phần vì nhớ hắn, phần vì thương hắn.
Ngụy Châu đang ăn cơm bất giác nhìn thấy chiếc bóng của mình in trên tường mà bật khóc. Nhưng mà rất nhanh sau đó y liền nuốt cơm vào miệng, nén đi tiếng nức nở trong lòng mình. Y đã quá nhớ Hoàng Cảnh Du rồi, nhớ đến tâm tư sắp hỏng mất.
"Anh phải nhanh chóng trở về, nếu không em sẽ không chờ nữa!"
Đó là lời Ngụy Châu nói cuối cùng trước khi chia tay Hoàng Cảnh Du vào hai tháng trước. Lúc đó, y nhớ ánh mắt hắn nhìn y như có điều gì đó muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói gì cả. Sau đó, Ngụy Châu trở về nhà khóc thật lâu trong nhà tắm rồi mới tỉnh táo lại.
Năm năm, còn năm năm nữa hắn sẽ được thả không phải sao? Y có thể chờ hắn mà. Ngụy Châu luôn tự nhủ trong lòng như vậy, cũng đếm ngược từng ngày chờ hắn. Nhưng mà hiện tại hai tháng mới được nhìn thấy hắn một lần, y thực sự không chịu nổi nữa.
"Cộc cộc cộc!"
Ngụy Châu đang chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn, bất giác ngoài cửa có tiếng gõ. Y nhìn đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, bình thường cũng không có ai đến đây tìm mình. Ngụy Châu đi đến gần cửa khẽ cất giọng.
"Ai đó?"
Đáp lại lời y chỉ có tiếng gió thét gào ngoài kia, Ngụy Châu hơi nhíu mày một chút rồi mở cửa ra. Gió bên ngoài lạnh lẽo liền ùa vào khiến y hơi nheo mắt lại, sau đó từ từ nhìn thấy người đứng trước mặt mình, Ngụy Châu bất giác toàn thân chấn động, y khẽ buông ống khóa trên tay mình rơi xuống đất "bộp" một cái.
"...Anh về rồi!"
Hoàng Cảnh Du đứng ngoài cửa nhìn Ngụy Châu, hắn một thân phong trần, chỉ mặc một chiếc áo thun trắng cùng quần jean đen, giương đôi mắt đỏ ngầu nhàn nhạt nước nhìn y. Trên môi còn khẽ vương một nụ cười nhẹ.
Ngụy Châu trong phút chốc cảm thấy mình như đang nằm mơ. Bất giác y hai bàn tay che đi gương mặt mà òa khóc. Hoàng Cảnh Du không nói gì, hắn chỉ thở dài một hơi, rồi tiến đến phủ bờ vai dày rộng ôm lấy người yêu vào lòng. Hơi lạnh trên thân thể hắn cùng gió tuyết tràn vào nhà nhưng Ngụy Châu không để ý, chỉ vùi đầu trong lồng ngực hắn mà khóc thảm.
"Anh về rồi, ngoan, đừng khóc...Ngụy Châu, ngoan!"
"Anh..."
Ngụy Châu lời nói như mắc nghẹn ở cổ, vẫn ôm hắn không ngừng nức nở. Hoàng Cảnh Du siết chặt lấy cơ thể y, khẽ hôn một cái trên trán y, xoay tay đóng cửa rồi bất giác ôm lấy y nâng lên mang vào phòng ngủ. Ngụy Châu từ đầu đến cuối đều ôm lấy cổ Hoàng Cảnh Du, đầu vùi trên hõm vai hắn, tùy ý để hắn mang mình đi.
Khi hai người đã an vị trên giường, lúc này hắn ngồi tựa lưng vào thành giường, y ngồi trên đùi hắn, tựa toàn bộ cơ thể trên lồng ngực vạm vỡ của hắn. Dường như thời gian ở trong tù hắn rèn luyện không ít, thậm chí cơ ngực còn rắn chắc hơn xưa.
"Vì sao được về sớm?"
Ngụy Châu thổn thức, thủ thỉ bên tai Hoàng Cảnh Du.
"Mấy năm nay anh cải tạo tốt nên được thả ra sớm."
Thực ra hắn chỉ nói đúng một nửa, nửa còn lại chính là hắn đã dùng thế lực của mình để được thả sớm một chút. Nhưng mà Ngụy Châu nghe xong cũng không nói gì, bởi lẽ những chuyện đó đều không quan trọng, hắn đã về bên y mới là điều quan trọng nhất.
"Vì sao lần trước không nói với em?"
"Khi đó anh cũng chưa chắc chắn, không muốn làm em thất vọng!"
Y lại cọ cọ đầu vào lồng ngực hắn, nỉ non tựa tiếng mèo kêu.
"Em nhớ anh...nhớ muốn chết rồi!"
"Anh cũng rất nhớ em!"
Nói xong, hắn nâng cằm Ngụy Châu lên phủ môi xuống. Nụ hôn này bọn họ đã nhớ nhung chờ đợi suốt năm năm. Cùng khoảng thời gian chia cách trước đó, thực sự đã quá lâu rồi.
"Cảnh Du, em yêu anh, Cảnh Du!"
Ngụy Châu từ kẽ răng phát ra tiếng nói thì thầm đủ để Hoàng Cảnh Du nghe thấy.
"Anh yêu em, bảo bối!"
Hắn ôm lấy y, cắn môi y, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau dây dưa đưa đẩy trong khoang miệng. Bờ môi này, hơi thở này, thân thể này là thứ hắn khát cầu quá lâu, hiện tại có thể sớm một chút được ôm y khiến hắn không thể nào cảm thấy thoả mãn. Hắn bất giác luồn lưỡi chọc sâu vào cuống họng Ngụy Châu khiến y rên lên.
"Ưm...Cảnh Du..."
"Anh yêu em, bảo bối, bảo bối!"
"Ưm...Cảnh Du..."
Môi hắn lấn sâu vào môi y, như muốn nuốt lấy lưỡi y. Từ lúc nào đã đè y nằm ngửa trên giường, hắn cắn môi y, cắn cằm y, cắn lấy yết hầu y rồi từ từ liếm mút xuống dưới. Mỗi nơi đi qua đều để lại dấu bầm trên da thịt.
Ngụy Châu luồn tay vào áo hắn, bấu lấy bờ lưng hắn mà sờ soạng. Bất giác, hắn tách khỏi cơ thể y khàn khàn giọng.
"Anh chưa tắm!"
"Không sao, làm xong rồi tắm!"
Hoàng Cảnh Du bật ra tiếng cười khẽ.
"Em đói như vậy sao?"
"Phải. Đã đói năm năm rồi!"
Hoàng Cảnh Du cười cười, liền dựng thẳng thắt lưng cởi đi áo thun trên người, lập tức lộ ra một cơ thể rắn chắc đẹp như báo gấm. Ngụy Châu sờ sờ đường nhân ngư nơi hông hắn mà khẽ nuốt nước bọt.
Hoàng Cảnh Du liền phủ cơ thể vạm vỡ mình xuống ôm lấy cơ thể mảnh khảnh của y nâng lên, nhanh chóng cởi bỏ nút áo trên người y rồi cúi đầu xuống ngậm lấy đầu nhũ của y nút vào.
"Ưm..."
Ngụy Châu liền rên lên một tiếng. Đã lâu rồi không có bất kỳ ai động chạm vào cơ thể khiến Ngụy Châu toàn thân lông tơ dựng đứng. Y cũng ôm lấy hắn, dục vọng hai người bên dưới từ lúc nào đã ngẩng cao đầu cứng rắn, liên tục cọ quẹt vào nhau, hừng hực lửa tình.
Đêm đó, Hứa Ngụy Châu cũng không nhớ Hoàng Cảnh Du đã tiết vào cơ thể y bao nhiên lần, chỉ nhớ là mỗi lần đều đâm sâu tận cùng, mỗi lần đều rất lâu, rất dai dẳng. Trong căn phòng nhỏ ngập tràn ánh nến, sớm chỉ nghe tiếng rên rỉ triền miên, tiếng hôn nút của môi lưỡi, tiếng nước ướt át nơi mập hợp dâm mỹ cùng tiếng kẽo kẹt của chiếc giường nhỏ không ngừng vang lên. Thỉnh thoảng còn có những lời tỏ tình vụn vặt khỏa lấp nỗi nhớ thương suốt năm năm trời của bọn họ.
Khuya đêm đó, sau khi trầm luân trong bể tình dục, hai người cùng tắm rửa, cùng ăn khuya rồi nằm lại lên giường.
Lúc này bọn họ trùm kín chăn, Hoàng Cảnh Du ngồi sau ôm lấy Ngụy Châu tựa trong ngực mình mà giương mắt ra cửa sổ ngắm tuyết rơi.
"Anh, anh nói có phải tuyết năm nay rất đẹp không?"
"Không chỉ có năm nay, mà tất cả những năm sau này đều rất đẹp. Bởi vì anh năm nào cũng sẽ ngồi đây ôm em cùng ngắm tuyết rơi!"
"Thật dẻo miệng!"
"Cũng chỉ với mình em!"
Họ ôm nhau một lúc, Hoàng Cảnh Du khàn khàn giọng.
"Cách đây rất lâu, vào một ngày tuyết rơi đầu mùa, có người giữa đêm lôi anh dậy cùng ngắm tuyết."
Ngụy Châu bất giác hơi xoay đầu lại nhìn hắn.
"Ai?"
"Hắn liền nắm lấy cằm y nâng lên rồi hôn nhẹ một cái xuống môi y.
"Em."
Ngụy Châu nhìn sâu vào mắt hắn, bất giác khóe mắt trở nên ẩm ướt.
"Anh đã nhớ?"
"Phải."
"Tất cả?"
"Tất cả."
Y ngừng lại một lúc, nước mắt đã chảy dọc xuống gò má. Hoàng Cảnh Du dùng ngón tay lau đi dòng lệ trên mặt y, ánh mắt hắn lúc này chính là ôn nhu vô hạn.
"Hoàng Cảnh Du, em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em!"
"Anh nói lại lần nữa!"
"Hoàng Cảnh Du yêu Hứa Ngụy Châu, suốt đời suốt kiếp cũng chỉ yêu một mình em. Anh yêu em!"
Dứt lời, hắn lại cúi đầu trong chăn triền miên hôn môi y. Ngoài kia tuyết rơi từng mảng trắng xóa, thỉnh thoảng phả cái lạnh vào trong phòng. Nhưng mà từ hôm nay, có lẽ không có bất kỳ ai trong bọn họ sợ phải trải qua mùa đông lạnh lẽo nữa. Bởi vì, từ nay đến cuối đời, hai người sẽ sống những ngày tháng trọn vẹn bên nhau, không xa không rời, vững kết đồng tâm, thiên trường địa cửu!
-HẾT-
Lời kết:
Vậy là từ tháng 11/2016 đến nay ta đã hoàn thành 6 bộ truyện với các thể loại mà mình yêu thích. Tiên hiệp có: Xích quỷ kiếm, cổ trang ngược luyến có: Không thể không có em, xuyên không hài có: Ngàn kiếp vẫn yêu em, phản xuyên không hài có: Tiểu ngốc tử tôi muốn em, và hai bộ hiện đại là Tình đầu không nguôi cùng bộ này, Lần nữa nói tiếng yêu em.
Ta đã vô cùng mãn nguyện, tất cả nguồn cảm hứng của ta đều từ Yuzhou mà xuất phát, nhờ có Yuzhou mà ta đã trải qua một thời thanh xuân đáng nhớ, sở hữu trong tay 6 bộ truyện mà có lẽ nếu không có bọn họ, ta không thể tưởng tượng được mình có thể viết nên những chuyện tình lãng mạn đến như vậy!
Đồng thời, ta cảm ơn tất cả các độc giả của mình. Suốt hơn hai năm qua, các ngươi luôn đồng hành cùng ta, nhờ có những vote, những comment của các ngươi, là động lực để ta có thể hoàn thành và chỉn chu tác phẩm của mình.
Thương các ngươi nhiều lắm, có lẽ những ngày tháng sau này ta sẽ không viết truyện nữa, hoặc cũng có thể sẽ quay lại. Điều đó còn tùy thuộc vào hứng thú và quỹ thời gian của ta. Người có duyên ắt sẽ gặp lại, người có tình hẳn sẽ về bên nhau. Lời kết truyện, ta mong rằng tình yêu của hai đứa nhỏ Yuzhou nhà chúng ta sẽ vững kết đồng tâm, thiên trường địa cửu giống như kết cuộc của nhân vật trong truyện.
Lần nữa xin cảm ơn và tạm biệt!
M