• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Kan Kudo

Beta: Mika

Tô Thu Diên nhìn bùn nhão và gạch được sản xuất ra, vô cùng hài lòng.

Thứ bùn nhão này cũng không khác xi măng của đời trước là mấy, chất lượng của gạch trông còn tốt hơn nhiều, có lẽ là vì trong quá trình chế tác có sự hỗ trợ của các tu sĩ.

Thành phẩm vừa xong, hai nhà xưởng cũng nhanh chóng vận chuyển đi, tính toán sơ lược thôi cũng có hơn ba trăm người đang làm việc trong đó.

Cả thành Thanh Châu còn chưa tới sáu trăm người.

Lưu Thải hỗ trợ ở lò gạch, sáng chín chiều năm, mỗi ngày có thể có bốn điểm cống hiến, dựa theo cương vị và chức trách khác nhau mà mọi người được phân những nhiệm vụ khác nhau, gần như là thời kỳ khai sơ của dây chuyền sản xuất.

Phụ trách chọn bùn, phụ trách làm phôi bùn, phụ trách đốt lò, được phân chia tỉ mỉ rõ ràng, không có người nào nhàn hạ, càng không có người nào bị bóc lột.

Lưu Thải mang miếng khăn vải che mũi miệng, tất nhiên sẽ không ngửi phải mùi lạ gì, nhưng mỗi ba ngày bọn họ vẫn được uống một chén thuốc bổ phổi.

Nói tới thuốc bổ phổi này, đó chính là thứ mới nhất mà y quán nghiên cứu ra được.

Lần này Thiên Nguyên Tông đến đây, Tô Thu Diên lại trao đổi được kha khá dược liệu cho y quán, tiến độ chế tạo thuốc viên của y quán cũng khá nhanh, tuy là ba loại thuốc viên mà Tô Thu Diên yêu cầu vẫn chưa chế ra được, nhưng trong quá trình luyện chế, Chu Đương - quán trưởng y quán - lại linh hoạt, thay đổi mấy phương thuốc thường dùng một chút, chế ra viên thuốc ngâm trong nước là uống được ngay, không cần phải sắc thuốc nấu thuốc, thuốc bổ phổi chính là một thành quả trong số đó.

Lưu Thải cởi khăn vải ra, bịt mũi lại, uống hết bát thuốc trong một lần.

Thuốc này tuy có vị đắng, nhưng lại rất hữu dụng.

Nàng chỉ cần bị gió lạnh thổi qua một cái là lại ho khan, năm nào cũng thế, nhưng sau mấy ngày uống thuốc, cảm giác cổ họng đỡ hơn nhiều, không khô không rát, không ngứa không đau, quả nhiên là đồ tốt.

Nàng uống thuốc xong rồi đi đến vại nước bên cạnh để rửa bát.

Mặc khác, có không ít người cũng đang rửa bát, có người nhịn không hỏi mà hỏi nàng: "Con của ngươi đi học ở lớp Luyện khí như thế nào rồi?"

Ai cũng biết con của Lưu Thải có linh căn, hơn nữa lại là Song linh căn rất hiếm thấy, trong số phàm nhân chỉ có duy nhất một mầm giống này thôi, cho nên mọi người đều rất quan tâm tình hình của Tiểu Thạch Đầu.

Lưu Thải cười cười nói: "Đã bắt đầu đi học rồi, giờ nó còn chưa đi nhà trẻ nữa."

Lớp luyện khí mở lớp đúng hạn, ngày đầu tiên đã dày vò đám phàm nhân đủ kiểu.

Dù sao mọi người vẫn đang xóa nạn mù chữ, những chữ thường dùng còn chưa nhận biết hết, đừng nói đến việc hiểu được mấy thứ công pháp tu luyện khó hiểu kia.

Cho nên thời gian đi học lớp luyện khí cũng không dài, có dài hơn cũng chả ích gì, có ai nghe hiểu đâu.

Mấy phàm nhân này xem như đã biết được tu tiên khó khăn nhường nào.

Bởi thế nên đề tài nói chuyện của bọn họ xuất hiện Tần Việt - người từ rất sớm đã trở thành truyền kỳ được lưu truyền khắp các đường phố.

Tần Việt vào phủ Thành chủ chưa bao lâu đã bắt đầu luyện khí, nghe nói còn tu luyện rất nhanh nữa.

Trước kia, bọn họ nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy Tần Việt hùng hổ lợi hại, nhưng kết hợp với tình hình ở lớp luyện khí nữa mới nhận ra Tần Việt là thiên tài đến nhường nào.

Lâm Lộ nghe bọn họ bàn chuyện lớp luyện khí, cũng thấy trong lòng ngứa ngáy.

Sau khi bùn nhão và gạch được tạo ra, tên của hắn ta đã được ghi vào sổ hộ tịch của thành Thanh Châu, gần đây hắn ta cũng ra phố để nhận lương thực và vật tư, nhưng mà không có đủ phòng ở nên hắn ta vẫn đang ở cùng với Hứa Hoàng.

Quan hệ của Hứa Hoàng và hắn cũng không đến nỗi tệ, nên mới nói cho hắn biết phàm nhân ở thành Thanh Châu đều có thể đi kiểm tra linh căn.

Chỉ cần có linh căn là có thể đi học luyện khí, mà luyện khí rồi thì sẽ thành tu sĩ.

Tuy rằng đặc quyền của tu sĩ ở thành Thanh Châu không nhiều lắm nhưng đó vẫn là tu sĩ đấy, người được sinh ra và lớn lên ở thành Dương như Lâm Lộ liền ngơ ra.

Hắn ta không ngờ được, ở thành Thanh Châu còn có chuyện tốt như thế này nữa chứ!

Y quán, nhà trẻ, lớp xóa mù chữ, nhà xưởng là đã đủ khiến hắn ta kinh ngạc rồi, nhưng mà hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ tới thành Thanh Châu còn trắc linh căn cho phàm nhân nữa!

Phàm nhân ở thành Dương đừng nhắc đến chuyện trắc linh căn, cho dù bọn họ có linh căn đi chăng nữa thì tu sĩ cũng sẽ không công nhận họ.

Lúc ấy hắn ta vội vàng hỏi Hứa Hoàng, hắn ta cũng có thể đi trắc linh căn được không.

Đáp án đương nhiên là có thể rồi.

Hôm nay là ngày chủ nhiệm Mạnh và phủ Thành chủ đã hẹn trước, Lâm Lộ rửa sạch bát, khác với ngày thường, hắn ta không ở lại trong xưởng mà tìm đến chủ nhiệm Mạnh đang làm việc trong nhà xưởng, cùng nhau đến phủ Thành chủ.

Dạo này Tạ Ngang bận nhiều việc nên người tiếp đón bọn họ là Tần Việt.

Không sai, là Tần Việt, không phải Ma tôn.

Thời gian mười ngày thật sự trôi qua quá nhanh, Ma tôn đã hối hận sự kính trên nhường dưới của mình rồi.

Tần Việt và Hứa Hoàng đã gặp nhau mấy lần, nên hai người hàn huyên trong chốc lát, rồi Tần Việt bắt đầu trắc linh căn cho Lâm Lộ.

Lâm Lộ vô cùng căng thẳng, Hứa Hoàng ở bên cạnh an ủi, nói: "Không sao đâu, cứ để tay lên là được."

----------

Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK