Editor: Kan Kudo
Beta: Lục
Tạ quản gia thì đang rầu thúi ruột vì lo cho bọn hậu bối thành Thanh Châu còn Tô Thu Diên lại không mảy may phát hiện sự lo lắng sầu não đó của ông.
Nếu y không xuống kiệu, làm sao thấy rõ tình hình của mọi người được.
Khác với Tô Thu Diên, Tần Việt lại tinh ý nhận ra được điều này. Tuy hắn cũng rất muốn tỏ rõ cảm giác tồn tại của mình ở trước mặt mọi người, nhưng bên ngoài thật sự quá lạnh, gió mạnh tuyết lớn, hắn không đành lòng để thành chủ đi ra ngoài trong thời tiết này. Thế là hắn cũng góp lời khuyên nhủ: "Thành chủ, một khi ngài xuất hiện chắc chắn sẽ khiến mọi người rất căng thẳng, chi bằng ta chờ bọn họ đi săn thú trước, sau đó xem tình hình thế nào rồi nói sau."
Tô Thu Diên tuyệt đối không thoái nhượng trước những vấn đề đụng đến nguyên tắc của bản thân, nhưng trước những chuyện khác, y thật sự chỉ là một con cá mặn nước chảy bèo trôi. Tô Thu Diên thấy quản gia Tạ và Tần Việt đều khuyên mình như thế, y hơi nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy được rồi, ta không đi xuống."
Cỗ kiệu này cũng rất lớn, nói là cỗ kiệu nhưng cũng không khác một cái phòng nhỏ là bao, nghỉ ngơi trong này cũng sẽ không quá bức bối.
Nhưng mà bên ngoài băng tuyết ngập trời mà cỗ kiệu lại không chắn gió, vậy nên Tô Thu Diên mới ngồi một lát là đã thấy hơi lạnh.
"Thành chủ, chi bằng ngài cởϊ áσ lông cừu ra để ta ôm ngài nhé, như vậy sẽ ấm hơn chút."
Tần Việt thấy tai Tô Thu Diên đã lạnh đến mức đỏ lên, lòng hắn rất xót.
Tô Thu Diên đã trải qua những tháng ngày xa hoa có lò sưởi nhỏ ở bên, áo lông cừu vừa nói cởi là cởi ngay, chẳng có gì phải do dự.
Nhưng khi cởi bỏ áo lông cừu, Tô Thu Diên trông lại càng gầy hơn trong chiếc áo đơn duy nhất trên người.
Y thì quen rồi, nhưng Tần Việt mỗi lần nhìn đều thấy nhói trong lòng.
Tần Việt không dám để Tô Thu Diên cảm lạnh, hắn nhanh chóng luồn tay ra từ sau lưng rồi kề sát cả người vào cạnh y, hơi thở nóng rực theo đó phả vào vành tai đã lạnh đến mức đỏ bừng kia.
Tô Thu Diên đã quen được hắn ôm, lập tức thả lỏng, rúc vào trong lòng Tần Việt.
Cái này thật sự không phải là do y không biết nhẫn nại đâu. Lò sưởi nhỏ đang ở ngay sau lưng, với một người đã quen ôm lò sưởi nhỏ ngủ như y, giờ đây còn được sự ấm áp ấy dán sát vào người thì cơn buồn ngủ sẽ như cơn lũ ùa về không thể kiềm chế được.
Tần Việt cũng biết được nguyên nhân từ Ma Tôn, thấy y như thế lại càng đau lòng thủ thỉ: "Thành chủ muốn ngủ thì ngủ đi, có việc quản gia Tạ sẽ xử lý."
Tô Thu Diên ngáp một cái, khóe mắt rưng rưng, y nhắm mắt lại khẽ nói "ừ" rồi nhanh chóng ngủ vùi trong lồng ngực Tần Việt.
Lúc này, Ma Tôn mới nói: "Qua mùa đông này, hẳn là tình trạng của thành chủ sẽ đỡ hơn một chút."
Tần Việt nhẹ nhàng gạt tóc mai bên tai Tô Thu Diên, hỏi Ma Tôn: "Nếu muốn khỏi hoàn toàn thì phải làm sao?"
Ma Tôn đáp: "Đến lúc đó ta đương nhiên sẽ nói cho ngươi, nhưng chuyện này không nên gấp gáp, ít nhất phải đợi ngươi lên tới Kim đan mới được."
Đúng thật là không nên gấp gáp, vấn đề linh căn biến dị không dễ giải quyết như thế. Hiện giờ có Huyền Dương Hỏa có thể ức chế thương tổn do biến dị linh căn gây nên, nhưng nếu lúc nào cũng vậy thì e là tu vi của Tô Thu Diên sẽ không thể tiến xa thêm được nữa.
Vậy nên Ma Tôn vẫn phải cẩn thận ngẫm lại mới đưa ra giải pháp cuối cùng cho vấn đề được.
"Người tên Giang Cầm kia, ngươi có manh mối không?" Tần Việt lại hỏi.
Ma Tôn trầm ngâm hồi lâu: "Ta có thể đoán được đại khái thân phận của nàng ta."
Nếu thành chủ đã nói vấn đề vị giác của y không thể giải quyết bằng tài nấu nướng, vậy thì Giang Cầm chắc chắn có gì đó khác lạ. Ma Tôn suy nghĩ cả buổi mới nghĩ tới một khả năng.
"Trên Tiên Lục này có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, trong đó có một tộc có tài thuần dưỡng linh thú bẩm sinh, không chỉ mỗi linh thú mà ngay cả yêu thú, bọn họ cũng có thể thuần dưỡng rất tốt."
Yêu thú khác với linh thú, tính tình táo bạo, rất khó bị thuần hóa, cho nên theo lý thuyết, năng lực thuần dưỡng yêu thú hẳn là rất đáng giá mới đúng.
Nhưng trên thực tế, thịt yêu thú không ăn được, tuy các bộ phận trên người yêu thú có thể luyện đan luyện khí nhưng linh thú cũng có thể vậy, hơn nữa việc thuần dưỡng linh thú tốn kém ít hơn nhiều. Bởi vậy năng lực của tộc này nghe thì có vẻ lợi hại nhưng trên thực tế lại chẳng hữu dụng mấy.
Suy cho cùng thì người tài có thể thuần dưỡng linh thú ở Tiên Lục quá nhiều, tuy họ không có năng lực trời sinh, nhưng chỉ cần có kinh nghiệm và tri thức thì vẫn có thể đảm nhiệm công việc thuần dưỡng linh thú.
"Thuần dưỡng linh thú yêu thú? Chuyện này thì liên quan gì tới nấu cơm?" Tần Việt hiếu kỳ hỏi lại Ma Tôn.
"Ta đã từng nghe nói, bí quyết thuần thú của tộc này nằm ở đôi bàn tay của họ."
"Tay?" Tần Việt nói.
Ma Tôn trả lời: "Kinh mạch trên tay của người tộc này khác với người thường, một khi linh lực tụ hợp lại trong tay sẽ sinh ra một sự biến hóa đặc thù, còn sự biến hóa này là gì thì ta cũng không rõ lắm."
Đây chỉ là chuyện mật mà hắn ta nghe được sau khi đi vào vùng trung tâm Tiên Lục. Thời điểm hắn ta nghe người của Liệt Dương Tông nói đến chuyện này, bấy giờ người của tộc đó đã chết sạch cả rồi.
Tất nhiên, nguyên nhân tại sao họ lại liên quan đến nấu cơm thì phải kể đến đôi tay của họ.
Những món được đôi tay kia làm đều chứa linh lực của chính nguyên liệu nấu ăn, vô cùng đặc biệt, cộng với việc Giang Cầm kia cũng là người Liệt Dương Tông, cho nên Ma Tôn mới liên tưởng đến tin đồn này.
"Nếu nàng ta là người của tộc kia thì..." Tần Việt nói.
Ma Tôn cướp lời: "Nếu đúng là thế, vậy cứ để cho nàng ta rèn luyện tài nấu nướng thật tốt. Bây giờ thành chủ chỉ có thể nếm được một ít vị ngọt thanh của thịt, y vẫn ăn chưa mấy ngon miệng. Nàng ta đã có được thiên phú hiếm có như vậy, đương nhiên phải bồi dưỡng đàng hoàng."
Tần Việt cũng nghĩ như thế: "Ngươi nói không sai, tài nấu nướng quả thật vẫn còn cần cải thiện."
Còn việc bảo nàng thuần dưỡng linh thú yêu thú?
Loại chuyện nhỏ này có cửa so sánh với Thành chủ sao?
Bên trong kiệu không có động tĩnh, người bên ngoài đều rất thất vọng.
Lâu lắm rồi bọn họ không nhìn thấy Thành chủ, không biết Thành chủ dạo này có khỏe không.
Thấy mọi người trông mong nhìn chằm chằm cỗ kiệu, Tạ Ngang càng cảm thấy mệt tâm.
Mọi người đều không hiểu được sự khổ tâm của ông!
Ngay sau đó, ông nghiêm túc nói: "Được, hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi săn thú trong tuyết, thành chủ lo lắng cho an nguy của các ngươi nên đã tự mình đến, chỉ hy vọng hôm nay các ngươi đừng làm thành chủ lo lắng, càng đừng làm thành chủ phải tự mình ra tay."
Ông vừa nói như thế, lập tức thu hút được chú ý của mọi người.
Đúng vậy, mục đích của chuyến rời thành săn thú của bọn họ màu là để khiến thành chủ biết, bọn họ không kém cạnh gì tu sĩ thành Dương, một khi đã như vậy thì không thể mất tinh thần ngay lúc này được.
Nghiêm Thành thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy những tu sĩ này chẳng khác gì trùng theo đuôi của thành chủ. Ngay từ khi cỗ kiệu kia vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người chẳng rời cỗ kiệu kia lấy một lần.
Đặc biệt là một số tu sĩ trẻ, đều hận không thể bay qua tâng bốc, chẳng hiểu nổi loại cảm xúc cuồng nhiệt này ở đâu ra nữa.
Thành chủ không xuống kiệu cũng tốt, nếu ngài xuống thì e là hắn lại phải xem một tràn tuồng nịnh nọt chủ nhân.
Thấy Tạ Ngang đã động viên xong, hắn ta nói với mọi người: "Ta tên Nghiêm Thành, mọi người hẳn đã biết lai lịch của ta. Vì thời tiết của lần săn thú hôm nay khác với những lần trước nên cần cả đội phải đặc biệt cẩn thận. Trước khi bắt đầu săn thú, ta có một vài chi tiết cần đặc biệt lưu ý, xin mọi người hãy nhớ kỹ trong lòng."
Nghiêm Thành cũng không phải không xem xét lại mình, thái độ lúc hắn ta ở Thành Dương quá lạnh lùng, cho nên mọi người chịu phục hắn ta nhưng cũng chán ghét hắn ta. Bây giờ vất vả lắm hắn mới có thêm một cơ hội, cho nên mặc dù biết mọi người đều tức giận và hờn ghét mình thì hắn ta vẫn phải gánh vác cho tốt trách nhiệm đội trưởng.
Nghe hắn nói vậy, không ít người lấy làm kinh ngạc.
Bọn họ vốn cho rằng Nghiêm Thành sẽ vô cùng hung hăng, trước khi xuất phát sẽ nói mấy lời hung bạo, không ngờ hắn ta lại bắt đầu chỉ dạy cho bọn họ.
Nghiêm Thành chẳng thèm để ý phản ứng của bọn họ mà chỉ lo nói ra những kinh nghiệm của chính mình, bao gồm tiến công thế nào, làm sao che giấu tung tích, làm sao để phát hiện yêu thú, làm sao để phối hợp ăn ý.
Nghiêm Thành gia nhập đội săn thú mười mấy năm, trong đó còn làm đội trưởng nhiều năm như thế, hắn ta đã thuộc nằm lòng những chuyện đó, tùy tiện giảng giải một chút thôi cũng có thể giảng đến mấy ngày mấy đêm.
Bởi vậy mặc dù hắn ta chỉ nhắc nhở sơ lược thôi đã đủ khiến sắc mặt của khá nhiều người trong nhóm thay đổi.
Đây là tay lão làng chính hiệu!
Những người ban nãy còn không phục cũng dần gạt bỏ bực bội. Nói hơi thẳng một chút thì công việc ra ngoài thành săn thú của họ là treo đầu lên trên lưng quần, bây giờ có người dạy bọn họ làm thế nào để giữ mạng tốt hơn, họ tất nhiên sẽ nghiêm túc lắng nghe.
Tạ Ngang ở bên cạnh thấy thế cũng gật đầu, xem ra Nghiêm Thành đã chịu tiếp thu giáo huấn. Tuy phần lớn nguyên nhân dẫn đến chuyện của hắn ta là vì cách xử sự không đúng của cấp trên, nhưng nếu hắn tự oán tự ngải, không tự suy xét nguyên nhân từ phía mình, vậy thì những ngày tháng sau này chắc hẳn cũng không khá hơn là bao. Bây giờ xem ra, hắn ta cũng không đến nỗi ngang bướng hồ đồ.
Thành chủ là người coi trọng nhân tài, nếu Nghiêm Thành thật sự trung thành với Thanh Châu, trung thành với thành chủ thì cơ hội để phát triển về sau tất nhiên sẽ có khác biệt rất lớn.
Bởi vì có những lời chỉ dạy đó của Nghiêm Thành nên đến cuộc săn thú tiếp đó đã không còn nồng mùi thuốc súng như ban đầu nữa.
Tuy rằng bọn họ vẫn không ủng hộ một người xa lạ đảm nhiệm chức đội trưởng, nhưng ít ra vẫn cảm thấy Nghiêm Thành này khá tốt, tính tình cũng thẳng thắn chân thành.
Đợi khi Tô Thu Diên ngủ được một giấc, Nghiêm Thành đã mang theo ba con sói tuyết trở lại.
Một mình hắn ta đánh chết ba con yêu thú, trong khi những tu sĩ còn lại tổng cộng chỉ đánh chết được có ba con.
Mọi người trăm mặt nhìn nhau, thật sự xấu hổ không còn mặt mũi nào nữa.
---------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Danh Sách Chương: