Editor: Lương Quỳnh
Beta:Mika
Thanh Châu vốn nổi danh là cô nhi của khu vực phía Đông, chuyện tuyết tai năm ngoái được truyền đi khắp nơi mọi người đều biết, nhưng không ai đến nói cho bọn họ, có thể thấy mối quan hệ của thành Thanh Châu với các thành khác kém đến mức nào.
Có điều sau khi đi hai, ba chuyến tới Khúc An, thành Thanh Châu lại có thể kết thân với một vài tiểu thành, một trong số đó là tiểu thành trước đây mua gạch với bùn của bọn họ. Đó là thành Hổ Phách.
Tại sao lại gọi cái tên Hổ Phách này, là bởi vì nơi của bọn họ có rất nhiều hổ phách. Khác với hổ phách mà Tô Thu Diên biết, hổ phách của Tiên Lục chỉ có một tác dụng, là giúp con người tu luyện.
Vì vậy cuộc sống của thành Hổ Phách cũng khá tốt, ít nhất họ không thiếu linh thạch để dùng.
Bọn họ cũng thuộc sự quản lý của Thiên Nguyên Tông, do đó có hai phần thân thiết với Thanh Châu, lại thêm trước đây mua đồ có chất lượng tốt, nên dứt khoát đến Thanh Châu đặt mua thêm một lượng lớn gạch và bùn.
Hồ Chí là quản gia của thành Hổ Phách, gã đang ngồi ở phủ Thành chủ: "Thật là ngại quá, lần này chúng tôi đến vội vàng không kịp báo trước. Chúng tôi đến đây chủ yếu là muốn đặt một lượng lớn vật liệu, không biết có được hay không?"
Tạ Ngang vui mừng đáp: "Đương nhiên là được."
Đây không phải là đang buồn ngủ mà được tặng gối đầu sao? Bọn họ đúng lúc muốn mở nhà xưởng, thuận tiện có thể làm luôn đơn hàng của thành Hổ Phách.
Hồ Chí nghe thấy Tạ Ngang nói chuyện sảng khoái như vậy, cũng cười hỏi: "Không biết giá cả ra sao?"
Tạ Ngang đáp: "Cùng giá như lần trước các vị mua ở chỗ chúng tôi. Trước tiên phải trả ba phần làm tiền đặt cọc, đợi sau khi nhận được hàng thì lại trả tiếp bảy phần còn lại là được."
Hồ Chí gật đầu, hổ phách của thành Hổ Phách đều cung cấp cho các tu sĩ bậc cao của Thiên Nguyên Tông tu luyện, vì vậy cả thành tính là giàu có, không ít đồ đều là mua ở các thành khác. Giống như bùn và gạch, trước đây bọn họ cũng từng mua ở thành khác, nhưng nói thật, chất lượng không bằng Thanh Châu, giá cả lại không chênh lệch nhiều. So sánh như vậy, đương nhiên là mua ở Thanh Châu tốt hơn.
"Được." Hồ Chí nói ra một con số, "Hiện chúng tôi cần nhiều như này, tiền đặt cọc không thành vấn đề."
Bàn chuyện buôn bán xong, tất nhiên Tạ Ngang sẽ mời Hồ Chí đi dạo quanh Thanh Châu.
Hồ Chí đi dạo một vòng đã đi tới khu trại chăn nuôi vừa được xây mới.
Hiện giờ trong trại còn rất lộn xộn, các loại thiết bị đều chưa làm xong, nhưng các linh thú đã được thả vào, có lợn có trâu. Mặc dù đều là linh thú bình thường của Tiên Lục, nhưng nhìn thấy nhiều như vậy, Hồ Chí cũng có chút kinh ngạc.
"Các ngươi còn cả nuôi linh thú sao?" Hồ Chí tính toán một hồi giá trị của những linh thú này, không kiềm được nói: Những linh thú không rẻ đâu, xem ra Thanh Châu các người vẫn là có tiền."
Nơi đây so với nghèo tới chỉ còn cái quần trong lời đồn hoàn toàn không giống.
Tạ Ngang nhìn lượng linh thú nhiều như vậy cũng cảm thấy vẻ vang, mặc dù những linh thú này là người tộc Quan mang đến, nhưng người tộc Quan bây giờ đã là người Thanh Châu, vì vậy những linh thú này cũng là của Thanh Châu.
"Các ngươi có bán thịt linh thú không?" Hồ Chí nghĩ tới cái này, lại không kiềm được hỏi luôn.
Thành Hổ Phách không nuôi dưỡng linh thú, chủ yếu là Thiên Nguyên Tông không cho phép, vì vậy chỉ có thể mua ở ngoài. Mua nhiều nhất vẫn là thịt linh thú của Thiên Nguyên Tông, tiếp theo là Khúc An, bây giờ xem ra, nói không chừng Thanh Châu cũng có thể là nơi cung cấp cho bọn họ.
Tạ Ngang tức khắc nghĩ tới Giang Cầm. Có Giang Cầm rồi, Thanh Châu hoàn toàn không thiếu thịt linh thú ăn. Bây giờ lại có trang trại, hoàn toàn có thể treo đầu dê bán thịt chó, chỉ là chuyện này vẫn cần phải thương lượng với thành chủ, vì vậy ông đáp: "Tạm thời chưa bán. Nếu như quy mô được mở rộng thì tới khi đó có thể tiếp tục liên lạc."
Hồ Chí gật đầu, sau đó Tạ Ngang lại tiếp tục dẫn gã đi dạo. Đi tới suối nước nóng và rừng trúc, Hồ Chí cảm thán nói: "Phong cảnh nơi đây đẹp thật, xem ra thành Hổ Phách phải học hỏi các người rồi."
Đặc biệt là suối nước nóng này, chỉ nhìn thôi là đã quên bớt mệt mỏi rồi.
Có điều Hồ Chí thích nhất vẫn là mười gốc linh thực kia: "Thật tuyệt! Các ngươi còn có cả linh thực nữa chứ! Là loại gì vậy? Là trái cây sao?"
Lời đồn tẩy não thật đáng sợ, sau này ai dám nói với gã là Thanh Châu nghèo, thì gã dám nhổ nước bọt lên mặt kẻ đó!
Thanh Châu này cái gì cũng có, nếu như thế này được coi là nghèo, vậy những tiểu thành có điều kiện tốt hơn một chút ở khu phía Đông kia có phải là sắp không sống nổi rồi hay không?
Lúc rời đi, Hồ Chí vẫn còn đang cảm thán với Tạ Ngang, nhân tiện thảo luận thêm về phạm vi giao dịch giữa hai thành. Vật liệu xây dựng này bọn họ thích, linh thú với linh thực kia bọn họ cũng thích!
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Thành Thanh Châu nhận được đơn đặt hàng lớn, lại có da thú của người Quan tộc ủng hộ, hai nhà xưởng rất nhanh có thể hoạt động. Đội thi công cũng bắt đầu làm bản vẽ thiết kế.
Quan Hy Vọng thật không phụ cái tên của mình, dùng hơn nửa gia tài, kiên quyết muốn xây tứ hợp viện.
Thù lao này là chia đều cho đội thi công, vì vậy mọi người cũng không ý kiến, xây thì xây thôi.
Ngoài Quan Hy Vọng, thành Thanh Châu cũng có người muốn ở tứ hợp viện.
Lâm Lộ là tổng giám kỹ thuật của hai công xưởng, phương pháp chế ra gạch và bùn này là do hắn ta mang tới Thanh Châu, vì vậy hắn ta có rất nhiều điểm cống hiến, đủ để đổi một mảnh sân nhỏ để ở.
Mà Kỷ Trường Lâm cũng đi theo con đường kỹ thuật. Không nói đến ba loại đan hoàn sơ cấp được cậu ta nghiên cứu chế tạo ra kia, Chân Nguyên Đan lúc này cũng mới ra lò, vì vậy cậu ta và Nghiêm Thành quyết định mỗi người chi ra một nửa điểm cống hiến, hai người sống cùng trong một bộ sân.
Đội săn thú và khu quặng cũng có số ít người có thể đổi, chỉ là bọn họ đều muốn giữ lại điểm cống hiến để đổi những thứ khác, cũng không muốn lãng phí sức lực đổi nhà, vì vậy cuối cùng cũng chỉ xây bốn khu tứ hợp viện.
Ngoại trừ xây phòng ở, người của đội thi công cũng chia ra một đội đi xây dựng trang trại và vườn hoa.
Tô Thu Diên không muốn trang trại chỉ đơn thuần là trang trại nên y nói: "Rất nhiều người trong thành sợ rằng đều chưa nhìn thấy linh thú, mặc dù bây giờ chúng ta chỉ có hai loại linh thú, nhưng sau này khẳng định sẽ có càng nhiều linh thú hơn thậm chí là yêu thú. Vì vậy ta nghĩ, mọi người có thể vào trang trại tham quan, giống như sở thú vậy."
Thanh Châu có rất ít khu vực giải trí, đặc biệt là cho các em nhỏ, trừ rừng trúc và suối nước nóng thì không còn nơi nào có thể giải trí, cái trước nhìn lâu khó tránh khỏi cảm giác nhàm chán, cái sau thì ngâm lâu cũng sẽ chóng mặt, vì vậy trang trại có tác dụng tạm thời thay thế sở thú.
Tạ Ngang nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: "Ta sẽ đi thương lượng với đội thi công thay đổi một chút phương án thiết kế."
Linh thú khác thú bình thường, mặc dù chúng nó chưa hoàn toàn mở linh thức, nhưng cũng vô cùng thông minh, vì vậy Tạ Ngang dự tính chọn ra những con ngoan ngoãn nghe lời để nuôi thả, buổi tối lại nhốt vào chuồng. Vì vậy, có thể tạo điều kiện để người khác đến tham quan, thậm chí còn có thể tương tác với chúng.
Tô Thu Diên lại nói: "Khi nào xây xong công viên thì thả chim Thải Tước vào đi."
Tiểu Kim Long đến, đám chim Thải Tước gặp họa.
"Không được đến gần Hương Hương của ta!" Tiểu Kim Long là một tên nhóc quậy phá phiền toái có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu rất cao, nó có thể khoan nhượng Tần Việt vì nó nghĩ, Tần Việt cũng là của nó. Bên trái là Hương Hương bên phải là Tần Việt đều không có vấn đề gì.
Nhưng những người khác, thậm chí các loại chim khác muốn tiếp cận Hương Hương, nó rất có ý kiến.
Do bản tính nên đám chim Thải Tước rất sợ Tiểu Kim Long, vì vậy không đợi Tô Thu Diên mở lời, chúng đã vẫy cánh bay đi.
Nhưng bọn chúng không nỡ rời xa Tô Thu Diên, vì vậy chỉ bay đến bên ngoài Thanh Trúc Uyển, đôi mắt chứa đầy niềm mong đợi dõi theo Tô Thu Diên.
Kể từ đó, Tô Thu Diên cảm thấy bản thân giống như một tra nam trái ôm phải ấp. Nghĩ một hồi, y vẫn quyết định tìm cho đám chim Thải Tước một nơi ở mới có nguồn linh lực sung túc, chắc bọn chúng sẽ rất thích.
Công viên đang được xây dựng, khác với vườn hoa trước đây, công viên này trực tiếp liên kết với rừng trúc. Ngoại trừ khu vườn trái cây và linh thực, những nơi khác đều trồng một vài loại hoa và cây cối. Sau khi những loại tốt này được trồng xuống, mặc dù không thể lập tức lớn lên, nhưng cũng cải thiện đáng kể linh khí của vùng đất đó.
Tô Thu Diên xem kỹ bản thiết kế rồi nói: "Đường lớn dùng phiến đá xanh, đường nhỏ dùng đá cuội. Có thể xây thêm mấy cái đình, mùa hè có thể ngồi hóng gió, lại đào thêm một cái ao, trồng ít hoa sen vào đó. Xây một phòng luyện công riêng gần ao, sau này muốn đi vào tu luyện cũng phải chi trả điểm cống hiến. Đúng rồi, đừng quên xây thêm nhà xí ở bên cạnh, bằng không con người có ba cái gấp, tới khi đó còn phải chạy đi tìm chỗ xử lý thì không ổn."
Toàn bộ công viên bị Tô Thu Diên chia thành mấy bộ phận. Sau khi bước ra khỏi rừng trúc, đều là các loại hoa, có loại được trồng trong bồn, có loại trồng trong đất, có loại leo lên cột, cao thấp xen vào nhau, cực kỳ độc đáo. Ngoại trừ các loại hoa cũng có một ít tùng bách điểm xuyết, đây là bộ phận thuộc vườn hoa.
Lại tiếp tục đi tiếp, đường bị chia thành mấy con đường nhỏ, ven đường là cỏ dại, cuối mỗi con đường đều có một tòa đình, mà những con đường này, toàn bộ đều bao quanh hồ nhân tạo hình tròn, trong hồ là hoa sen lá sen, bên cạnh là hàng liễu rủ, đây đều là bộ phận thuộc linh hồ.
Ngoại trừ hai bộ thành phần trọng yếu này đương nhiên cũng không ít phòng luyện công. Phòng luyện công ở gần hồ, ẩn giữa hoa cỏ và cây, ở giữa là phòng luyện công lớn nhất, có thể chứa khoảng trăm người, ngoài tu luyện ra, khi có chuyện đặc biệt xảy ra cũng có thể sử dụng căn phòng này. Các phòng ở hai bên trái phải nhỏ hơn một chút, có phòng có thể chứa hai ba mươi người cùng nhau tu luyện, có phòng chỉ có thể chứa hai ba người tu luyện.
Nhà xí ở bên cạnh phòng luyện công, xây cũng khá lớn, phòng tránh sự lúng túng khi có người cần.
"Tạm thời xây như vậy đi." Tô Thu Diên nói.
Mặc dù bên phía Nam vẫn còn một mảnh lớn chưa dùng đến, nhưng theo thiết kế này, cũng đủ để đội thi công xây trong một thời gian.
Vì vậy Tô Thu Diên vẫn nghĩ cách bù vào chi phí xây dựng công viên, cũng chính là nói, y cần phải thu xếp giải quyết vấn đề những người công nhân trong đội thi công do trì hoãn công tác nguyên bản của chính mình, để tham gia xây dựng, không nhận được lương thực và vật tư phục vụ sinh hoạt.
Thế là Tô cá mặn nhìn về phía Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long mở to đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn lại Tô Hương Hương của nó.
Hương Hương muốn gãi cằm cho nó sao?
Nó vui mừng quẫy quẫy đuôi.
Sau đó, nó bị Hương Hương dẫn ra khỏi thành.
"Ba trăm con yêu thú, có thể làm được không?" Tô Thu Diên nhìn về hướng Tiểu Kim Long.
Tiểu Kim Long ngây thơ yếu đuối lại đáng thương lần đầu tiên gặp phải trường hợp hoạt thiết lư* trong cuộc đời.
(*) lật kèo ở thời điểm then chốt
Vậy mà nó lại thất bại ở trong tay của một con người...... đổi nửa canh giờ gãi cằm và một canh giờ tắm kỳ để làm việc không công một ngày cho thành Thanh Châu, bắt lấy ba trăm con yêu thú.
Những yêu thú này bị long khí chấn nhiếp, chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo Tiểu Kim Long, xếp thành hàng tiến vào trang trại của thành Thanh Châu.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Tình huống này làm cho các tu sĩ giữ thành ngạc nhiên, còn tưởng rằng là yêu thú tấn công thành.
Đến khi bọn họ nhìn thấy đám yêu thú ngoan ngoãn bị đưa tới trang trại, mới phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì.
Đây quả thực là bánh từ trên trời rơi xuống mà!
Nếu như Thánh thú mỗi ngày đều đi ra ngoài đi dạo một vòng, vậy Thanh Châu của bọn họ không phải lập tức trở thành một trong những thành thị giàu có nhất của khu phía Đông sao?
"Ngươi đi thông báo cho tất cả người Thanh Châu." Tô Thu Dyên sau khi nghe thấy lời nói này, lập tức đi tìm Tạ Ngang, "Vì cầu Thánh thú ra tay giúp đỡ ta đã bỏ ra không ít chi phí, nếu như không vì xây dựng công viên, ta cũng sẽ không làm như vậy. Chuyện này chỉ có một lần không có lần thứ hai, Thánh thú cũng không thể lại đồng ý với thỉnh cầu vô lý như vậy. Không hiểu biết tính khí của Thánh thú thì có thể đi hỏi người tộc Quan."
Gãi cằm nửa canh giờ, tay của y cũng rất mỏi, sau này cũng không thể nào làm chuyện giao dịch này nữa.
Sau khi Tạ Ngang truyền lời này đi, quả nhiên có người đi tìm người tộc Quan.
Quan Huy nghe xong còn cho rằng người Thanh Châu đang lừa gạt mình: "Không thể nào không thể nào! Khi chúng tôi không có cơm ăn, Thánh thú cũng chưa nói sẽ bắt linh thú về cho chúng tôi đâu. Đây tuyệt đối là chuyện không thể nào xảy ra được!"
Hắn ta vốn là tộc trưởng của tộc Quan, thấy thái độ của hắn ta khẳng định như vậy, những người khác cũng có chút chần chờ.
Quan Huy ở bên cạnh hỏi: "Các ngươi nói là thật sao? Không lừa chúng tôi đấy chứ? Thánh thú rất nóng tính, căn bản không thích phản ứng với chúng tôi, trước đây linh thú chúng tôi nuôi cũng từng xảy ra bạo động, cũng chưa thấy hắn ra tay chấn nhiếp."
Tất cả người tộc Quan đều cảm thấy kỳ lạ, bình thường nếu Thánh thú tìm bọn họ, không phải muốn ăn, thì là muốn tắm rửa, đến mức bọn họ thiếu cái gì cần cái gì? Thánh thú mới không thèm quan tâm.
Vì vậy nếu như chuyện này là thật, chắc chắn thành chủ đã phải trả một cái giá rất cao.
Tức khắc, đám người hào hứng trước đó đều cảm thấy hổ thẹn, dừng nói về vấn đề này.
Trang Thừa tức giận nói: "Ta đã nói rồi! Sao có thể có bánh từ trên trời rơi xuống chứ! Tính khí của Thánh thú không tốt như vậy, thành chủ phải chịu không biết bao nhiêu ủy khuất! Nếu không phải vì xây công viên cho chúng ta, sao thành chủ phải đi cầu Thánh thú!"
Không ít người trẻ tuổi khác cũng tức giận theo, mắng cho mấy người ôm tâm lý may mắn kia một trận.
Nếu như bình thường bọn họ dám nói lời này, đã sớm bị người ta giáo huấn rồi, nhưng lúc này đây lại không có ai phản bác.
Có điều chỉ có ít người ôm tâm lý may mắn mà thôi, đại bộ phận người Thanh Châu vẫn quen dùng lao động để đổi lại cơm ăn, vì vậy chuyện này không dấy lên sóng lớn, đổi lại là phúc trong họa, lần nữa thống nhất tư tưởng của người dân Thanh Châu, đề cao nhận thức cho mọi người, không làm mà muốn có ăn, đó là điều không thể.
Cuối cùng đám thịt yêu thú kia cũng chứng minh điểm này, những miếng thịt này, đều thưởng cho đội thi công xây dựng công viên và trang trại.
"Vẫn là thành chủ suy nghĩ chu toàn."
Đội thi công có phàm nhân cũng có tu sĩ, họ được chọn ra từ khu Thanh quặng hoặc đội săn thú, Sau khi được điều đi, tất nhiên không có cách nào làm hai việc cùng lúc được, không có sản xuất, thì không có lương thực, trước đó bọn họ còn lo lắng nên xử lý chuyện này như thế nào, không ngờ rằng chủ đã giúp bọn họ giải quyết rồi.
"Các thành khác đều là dân thành nuôi thành chủ, thành chúng ta lại không như vậy, là thành chủ nuôi dưỡng dân thành, nói thế nào cũng là không đúng, thực sự là hổ thẹn, quá hổ thẹn !"
Nói tới cái này, Trang Thừa rất bất mãn, có thể coi hắn ta người hâm mộ cứng của Tô Thu Diên, khẳng định mọi chuyện đều nghĩ tới Tô Thu Diên, vì vậy tự nguyện đảm nhận công việc của ủy ban tuyên truyền, mỗi khi gặp người khác đều bình luận và tự phê bình.
Người Thanh Châu đều thật thà lương thiện, chưa gặp qua phương thức tuyên truyền này bao giờ, nên khi nghe hắn ta nói như vậy, đều cảm thấy hổ thẹn không gì bằng.
Sau khi Tô Thu Diên biết được chuyện này, y để Tạ Ngang đi ngăn cản Trang Thừa.
Tạ Ngang không ngờ rằng dưới mí mắt của mình lại có một vị thủy quân hoạt động lâu như vậy, một bên đồng ý với thành chủ, một bên cảm thấy vẫn nên củng cố thêm kỹ năng nghiệp vụ cho Trang Thừa.
Tên tiểu tử này, vô cùng có tiền đồ!
Xuất hiện sự việc này, tinh thần làm việc của các công nhân trong đội thi công được tăng cao. Chưa đến hai tháng, phòng ở và công viên đã xây xong rồi.
Cũng may đây là Tiên Lục, có các tu sĩ giúp đỡ, bằng không làm sao cũng không thể nhanh như vậy.
Trong hai tháng này, người tộc Quan cũng đã hòa nhập với Thanh Châu.
Trong số bọn họ có người gia nhập vào đội săn thú, có người đi khu quặng làm việc, người có y thuật tốt được y quán chào đón, còn có một vài người lớn tuổi đi nhà trẻ làm giáo viên.
Sau khi có công việc, ngày ngày tiếp xúc với người Thanh Châu, lâu dần, tự xưng là người tộc Quan cũng ít đi, đổi lại không ít người kết giao với người Thanh Châu, gọi huynh xưng đệ.
Cũng vì như vậy, bọn họ đều biết bí mật của Thanh Châu... thành chủ có biện pháp biến thịt yêu thú thành thịt linh thú.
Sau khi biết được bí mật này, bọn họ biết rằng, cả đời này chỉ có thể cắm rễ ở Thanh Châu.
Muốn rời khỏi? Khó!
Có điều bọn họ cũng không muốn rời đi, rời khỏi Thanh Châu tương đương với rời khỏi Thánh thú. Mặc dù nói bây giờ bọn họ không gặp được Thánh thú, nhưng Thánh thú ở đâu, hy vọng của bọn họ chính là ở đó.
Hơn nữa, rời khỏi Thanh Châu, đi đâu mới tìm được nơi tốt như nơi này đây?
Tóm lại có phòng ở mới, được nhận tử ngọc, người tộc Quan đã trao đổi được không ít đồ vật, vậy nên dù có đánh chết bọn họ thì họ cũng không muốn rời khỏi Thanh Châu.
Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.
Đúng vào giữa hè, công viên cũng thuận lợi mở cửa.
Không giống với rừng trúc, số lần vào công viên của mỗi người là có giới hạn.
Có suối nước nóng làm ví dụ, mọi người cũng không bài xích, ngược lại là mỗi tháng có hạn ba lần đã khiến họ mừng thầm trong lòng.
Cần biết rằng ở đây đều được trồng loại tốt, nghe nói nồng độ linh khí của thành Khúc An đều không cao như vậy. Ở nơi này, cho dù bảo bọn họ trả điểm cống hiến mỗi lần, bọn họ cũng muốn vào.
Mới sáng sớm, Hứa Hoàng đã thức dậy, tứ hợp viện vẫn còn an tĩnh xem ra Lâm Lộ còn chưa tỉnh giấc.
Vốn dĩ y định tiếp tục ở nhà lầu, nhưng Lâm Lộ không thích cô đơn bèn mời y tới ở tứ hợp viện cùng mình. Hứa Hoàng cảm thấy ở đâu cũng được nên đồng ý qua đó. Hai người phân chia nhau làm việc nhà tốt hơn việc phải tự mình làm hết.
Sau khi y làm xong bữa sáng, Lâm Lộ cũng tỉnh giấc, hai người ăn sáng xong, lập tức cầm theo tử ngọc đi tới công viên.
Hôm nay là ngày nghỉ, cũng là ngày đầu tiên công viên mở cửa, khẳng định có rất nhiều người đến. Đến sớm xếp hàng sớm, đây cũng là kinh nghiệm hai người rút ra được khi đợi ngâm suối nước nóng.
Quả nhiên, mặc dù bọn họ đã đến rất sớm, nhưng bên ngoài công viên đã xếp một hàng dài người đang đợi để vào trong.
May mà có tử ngọc, không cần đăng ký thủ công, bằng không người của phủ thành chủ có thể bận tới tối tăm mặt mũi.
Đến đúng thời gian, công viên bắt đầu chính thức mở cửa.
"Mỗi một người được ở trong đó nhiều nhất là hai canh giờ, khi thời gian sắp hết tử ngọc sẽ vang lên, nhớ ra ngoài đúng giờ bằng không sẽ bị trừ điểm cống hiến."
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, hiện giờ người Thanh Châu nhiều, bất kể là suối nước nóng hay là công viên đều sẽ trở thành nơi được chào đón nhất trong ngày nghỉ. Nếu không giới hạn lưu lượng người, mọi người vào trong không làm được gì cả, chỉ có thể tụ tập lại với nhau xem đầu người mà thôi.
Hứa Hoàng cũng không cảm thấy nuối tiếc, một công viên thôi mà, hai canh giờ cũng đủ xem rồi, y tính toán thời gian rồi nói: "Kịp lúc để trở về ăn bữa trưa."
Lâm Lộ cũng gật đầu, không sai, đi dạo xong trở về vừa vặn đến bữa trưa, thật là chính xác.
Nhưng khi hai người đi vào thì hối hận với câu nói khi nãy, cái gì mà kịp lúc trở về ăn bữa trưa chứ, ở nơi này, bọn họ có thể kiên nhẫn một ngày không ăn cơm!
Các loài hoa mùa hạ đua nhau khoe sắc, cây cối phát triển tốt tươi, hơi thở tràn ngập linh lực, dường như đến cả cái nóng như thiêu như đốt của mặt trời cũng vì thế mà dịu đi không ít.
Hai người nhìn nhau, lập tức ngầm hiểu mà tiến về phía trước.
Phải nhanh chóng đi đến vị trí tốt, bằng không qua lát nữa sợ rằng đến chỗ ngồi cũng không còn.
Sau khi tới bên hồ, bọn họ nhận ra đây là quyết định chính xác.
Bên hồ còn làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn so với trong vườn hoa, cho dù ngồi ở đây không làm gì cả, thời gian tươi đẹp một ngày có thể từ từ trôi qua.
Hứa Hoàng nhìn hình dáng yêu kiều trước mắt, hoa sen khẽ lay động, không kiềm được thở ra một ngụm khí đục.
Ba trăm con yêu thú đổi lại được một nơi như này, thật là đáng giá.
--------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Danh Sách Chương: