Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh sinh thì cũng là lúc tiếng chuông ngoài cổng nhà vang lên.
Theo quán tính tôi ra mở cửa, trước mắt tôi là một bóng hình quen thuộc, cô ta vẫn quyến rũ và lả lơi như thế, Lê Khánh Hà dơ tay lên chào tôi.
Tôi không nhìn nổi cái con người này mà muốn đóng cửa lại, chị ta chặn tôi và lên tiếng giọng lả lơi:
"Ấy làm gì thế? Khách đến nhà mà không tiếp, không mời khách vào nhà uống cốc nước à?"
Tôi khó chịu lườm Lê Khánh Hà, bạn bè hay quen biết gì đâu mà mời. Chị ta cứ làm như giữa tôi và chị thân thiết lắm, chứ không thù hằn gì.
"Chị có chuyện gì? Hôm nay chị còn tìm đến tận nhà tôi cơ à? Nếu chị muốn tìm Nguyễn Tiến Đức thì mời về cho, ở đây không có."
Lê Khánh Hà cười lớn, lộ ra vẻ mặt nham hiểm:
"Nghe nói người yêu của mày là anh trai của Đức à? Thế liệu anh ta có biết về chuyện mày và Đức.."
Chưa để chị ta nói xong tôi liền chặn họng:
"Chị có ý gì?"
Lê Khánh Hà cười:
"Chắc anh ta chưa biết về chuyện mày và Đức xảy ra bốn năm trước đúng không? À mà cũng đúng thôi, một người sắp chết thì biết cũng để làm gì chứ. Hầy, nói ra thì anh ta cũng thật tội nghiệp, người trẻ đẹp lại tài giỏi như vậy, cuối cùng cũng vẫn là ỉu mệnh, thật bi thương."
Tôi không hiểu cô ta nói gì, cái gì mà người sắp chết, cái gì mà yểu mệnh, Lê Khánh Hà đang xà lơ cái gì thế? Tôi ngờ vực hỏi:
"Chị ăn nói cái gì thế? Ai sắp chết, ai yểu mệnh, chị ăn nói xà lơ có tin tôi đuổi chị ra khỏi đây không?"
"Ấy, mày không biết gì thật à? Người yêu mày yêu mày lắm đấy, đến cả tình trạng bệnh của mình, ung thư sắp chết rồi cũng không nói cho mày biết. Nói thế cũng không phải đâu, hình như mày cũng đâu có yêu anh ta, người mày yêu là Nguyễn Tiến Đức cơ mà."
Tôi nửa tin nửa ngờ, Lê Khánh Hà có thù với tôi mà, chắc chị ta chỉ nói thế để tôi hoảng loạn thôi, làm sao có chuyện anh Mạnh bị sao được, hai tháng trước anh ấy vẫn khoẻ mạnh đứng trước mặt tôi, còn ôm tôi nữa cơ mà.
Trái tim tôi trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài, nó cũng chẳng khác gì bị ép chặt mà tôi sắp không thở nổi vậy, tôi vẫn cố gắng giữ bình tĩnh để đuổi Lê Khánh Hà về, cô ta cười hả hê quay đi, giống như việc cô ta đi một chuyến đến đây chỉ để chọc tức tôi.
Trước khi về cũng không quên chế nhạo tôi:
"Bình tĩnh nha, đừng vì kích động mà đi sớm quá, hãy đợi có người yêu đi cùng cho có đôi có cặp."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh gắng gượng lên phòng, đương nhiên tôi không tin hoàn toàn những gì Lê Khánh Hà nói, nhưng cũng không phải là không tin. Tóc tai tôi rối mù, toàn thân như ngồi trên đống lửa, tôi sắp không còn nghĩ được gì nữa. Tôi không biết mình phải làm gì trước.
À đúng, phải gọi cho anh Mạnh trước, phải biết là anh ấy không sao đã, không sao cả.
Tôi vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn, ngón tay loạn soạn bấm không nổi, vừa bấm vừa run rẩy như vừa trải qua một cú sốc.
Tiếng chuông điện thoại vang lên vài hồi liên tục rồi tắt, tôi gọi mãi rồi linh cảm chẳng lành, đến lần bốn năm gì đó thì đầu dây bên kia mới vang lên tiếng nói:
"Anh đây, nhớ anh à?"
Tôi phải hít sâu lấy bình tĩnh, tôi phải làm rõ mọi chuyện trước khi bù lu bù loa lên, nhưng giọng nam vừa rồi đâu phải là của anh Mạnh, không giống chút nào, nghe quen quen và có chút cợt nhả, giống Nguyễn Tiến Đức hơn.
"Đức à?"
Đầu dây bên kia có chút ngập ngừng, hồi lâu sau mới lên tiếng:
"Anh đây, anh Mạnh đang đi tắm rồi. Anh nghe máy, lát nữa anh Mạnh sẽ gọi lại nha, thế nhé."
Rồi tiếng điện thoại vụt tắt, nghe giọng Đức rất gấp gáp, không giống như bình thường, điện thoại của anh Mạnh cũng chưa từng để ai động vào trừ tôi, làm sao Đức có thể nghe được.
Tôi muốn xác nhận sự thật, tôi nhanh chóng đặt vé máy bay ngay trong sáng và chiều bay vào Sài Gòn, tôi không tin Nguyễn Đức Mạnh, anh Mạnh của tôi hai tháng trước vừa khỏe mạnh đứng trước mặt tôi, giờ lại là người sắp chết.
Tôi cũng gọi điện cho Triệu Quang Sơn, xin lỗi vì chẳng thể đi tiễn cậu ấy.
Tôi đi vào Sài Gòn mà cả nhà không có ai biết, đến công việc buổi tối nay cũng phải nhờ Dương Khánh Vũ làm hộ. Trên máy bay với tôi là những giây phút như nằm giữa ranh giới sống chết, lo lắng, bồn chồn.
Chờ đợi ba tiếng check in rồi lại thêm gần hai tiếng bay, tôi chạy ngay từ Tân Sân Nhất về nhà anh, tôi có chìa khóa nhà anh nên dễ dàng đi vào. Trong nhà không có ai, căn nhà này bình thường cũng chỉ có anh thôi mà, anh đã đi làm sao? Trong tủ quần áo có đồ của Nguyễn Tiến Đức, hai người này đã đi đâu chứ, máy tính, tài liệu làm việc đều ở nhà, anh Mạnh đi làm chưa bao giờ quên những thứ này, chẳng lẽ là những gì Lê Khánh Hà nói là thật rồi sao?
Rồi đập vào mắt tôi là một hồ sơ bệnh án được đặt ngay ngắn trên bàn. Tôi như chết lặng mà tiến đến cầm lấy nó, lật từng trang rồi cứ thế nước mắt rơi xuống không kìm được.
Tôi đau đớn, quàn quại không tin vào sự thật, anh Mạnh tốt đến như thế mà, anh ấy sống lương thiện lại còn hay giúp đỡ người khác, người như anh ấy lẽ ra phải được sống thọ tới già, sống vui vẻ và an nhàn hưởng thành quả mình làm ra chứ. Tại sao lại không công bằng đến như thế, người tốt thì yểu mệnh, người xấu thì mãi sống thọ thế kia.
Tôi khóc nấc trong phòng, không đến mệt, đến quàn quại. Tôi từng nói mình chỉ là mất đi một người vẫn còn sống thôi, tôi chẳng lẽ giờ cũng phải âm dương cách biệt hay sao? Cũng phải nhớ một người nhưng rồi chẳng thể gặp lại à?
Tôi tìm đến bệnh viện X, nơi được ghi trên bệnh án của anh trong sự hoảng loạn, gặp ai trong bệnh viện cũng hỏi từ nhân viên y tế đến bệnh nhân rồi cuối cùng cũng tìm được anh.
Anh đã dấu tôi để điều trị ư, anh có yêu tôi không? Tại sao anh không để tôi được cùng anh trải qua những giây phút này. Tôi đứng ngoài cửa quan sát phòng riêng của anh, bên trong Nguyễn Tiến Đức vẫn đang tập trung chạy deadline, còn anh Mạnh nằm tựa vai vào thành giường, trên đầu đội thêm chiếc mũ.
Tôi nghe người ta nói bị ung thư sẽ rụng tóc và đau đớn lắm, có phải anh cũng đang phải chịu những cơn đau dày vò thể xác và cả tâm hồn không?
Tôi gạt đi giọt nước, cố gắng bình tĩnh bước vào trong căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng và các thiết bị y tế.
Khi thấy tôi xuất hiện hai người khi đều như chết lặng, không ai nói được gì, tôi cũng không nói được gì, tôi đã cố gắng mạnh mẽ không khóc, nhưng khi nhìn anh Mạnh tôi lại chẳng thể kìm mình được. Tôi lao đến ôm anh rồi khóc như một đứa trẻ, tôi khóc rất lớn, nước mắt ướt hết cả nửa bộ đồ bệnh nhân của anh. Tôi chỉ khóc thôi và chẳng nói gì, không nói được gì, không thể mở miệng, cũng chẳng thể hỏi anh một câu là anh có đau không?
Nguyễn Tiến Đức lặng lẽ rời khỏi phòng từ khi nào, để lại không gian cho chúng tôi, chẳng biết sao nhìn anh Mạnh tôi thương anh thế, trên đời này lại xuất hiện căn bệnh quái ác này chứ. Rồi bố mẹ anh đã biết chưa, làm sao họ có thể chịu nổi cú sốc này, anh là đứa con họ giành cả tuổi trẻ để chăm bẵm, ông trời lại nỡ lấy anh đi khi chưa báo hiếu được gì. Thật tàn nhẫn phải không?
Nguyễn Đức Mạnh đỡ tôi dậy, lau nước mắt cho tôi rồi ấm áp nói:
"Không khóc nữa, chẳng phải anh vẫn đang tốt hay sao? Em khóc như thế, anh đau hơn đấy."
Anh vẫn nhẹ nhàng, tình cảm và quan tâm yêu thương tôi như vậy, tại sao ông trời lại nỡ mang anh đi.
Tôi lắc đầu:
"Anh có đau lắm không? Anh đau lắm đúng không? Sao anh lại giấu em, anh không yêu em à?"
Anh ôm tôi vào lòng:
"Anh yêu em."
Trong lòng anh chắc cũng đau lắm phải không? Chắc anh cũng rất không nỡ phải không? Anh đã biết mình bị bệnh lại còn lên với tôi, rồi anh còn có thể ở bên tôi được bao lâu nữa cho đến ngày mai. Tôi không thể ngừng khóc được, tôi biết mình chưa từng yêu anh thật lòng, nhưng bây giờ thì tôi là yêu thật, tôi yêu anh và sợ mất anh, sợ mất đi người con trai đã sẵn sàng vì tôi mà làm tất cả.
"Không khóc nữa, anh yêu em mà. Ngoan, không phải anh vẫn đang sống khoẻ mạnh hay sao?"
Tôi không nói gì, lặng lẽ gỡ chiếc mũ trên đầu anh xuống, mái đen của anh đã thưa dần, rụng đi nhiều, chẳng có điển trai như thời trước, những mũi kim chi chít trên cánh tay và cả cơ thể, tôi đau xót. Tôi chẳng thể làm được gì ngoài ôm anh thật lâu, tôi vẫn chưa thể chấp nhận sự thật rằng tôi và anh hết duyên rồi, đau đớn đến thế.
Tôi lại nhớ đến sáng nay, tôi không biết mục đích của lê Khánh Hà là gì? Chẳng lẽ chỉ vì muốn chọc tức tôi hay sao? Hay muốn tôi hận Nguyễn Tiến Đức vì đã không nói tôi biết sự thật?